Thâm Dạ Nhạc Viên - Chương 5: Đội ngũ đưa tang vào đêm khuya
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Thâm Dạ Nhạc Viên


Chương 5: Đội ngũ đưa tang vào đêm khuya


Solo: Quân_Mạc_Tiếu

***

“Anh Lâm Nghị, anh thích em phải không? Anh chỉ thích mình em thôi phải không? Những người phụ nữ đó, anh chỉ chơi một chút là vứt có phải không?”

Đối diện Từ Lãng là đầu của một con ma nữ và tiếp xúc trực tiếp với hắn, Cái đầu này không có mắt, không có lưỡi, nhưng Từ Lãng lại cảm thấy cứ như là nó đang cười vậy.

“Đúng vậy, người anh yêu là em, chỉ mỗi mình em thôi.”

Đối mặt với một con ma nữ phát điên vì tình, Từ Lãng nếu không muốn chết thì chỉ còn cách thuận theo ý nó.

“Anh Lâm Nghị, em cũng rất thích anh.”

Con ma nữ ôm lấy đầu Từ Lãng, còn đầu của nó thì dựa vào lồng ngực hắn khẽ cọ xát.

Từ Lãng nuốt một ngụm nước bọt, từ từ đưa tay ra, chậm rãi đặt lên lưng mà nhẹ nhàng vỗ.

” Anh Lâm Nghị à, anh theo em xuống Minh giới có được không? Anh có biết là từ khi em bị anh giết, em đã rất cô đơn không? Nhưng em không trách anh đâu, anh sẽ đi cùng em chứ?” Con ma nữ ôm chặt lấy Từ Lãng, khiến các khớp xương trên người hắn đau nhức cực kỳ.

Từ Lãng bỗng nhiên giật bắn người rồi đẩy đối phương ra, trợn trừng mắt, cổ họng nghẹn lại và run từ đầu đến chân: “Nà ní, anh giết em ư? Tại sao anh lại giết em!?

Thế quái nào đây lại là một vụ giết người vậy?.

Con ma nữ nghiêng nghiêng đầu và trở lại hình dáng xinh đẹp trước đó, nhưng đôi mắt trống rỗng kia cứ nhìn chằm chằm vào Từ Lãng, mái tóc dài quấn quanh cổ Từ Lãng thêm một lần nữa, thắt chặt hơn.

Từ Lãng cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng nhanh và hắn bắt đầu nhìn thấy ảo giác, hắn thấy những con quỷ ảnh không ngừng bay tới bay lui mà xuyên qua cơ thể hắn.

Cảm giác lạnh lẽo này cứ lần lượt xuyên qua cơ thể hắn, giống như muốn đâm thủng hắn vậy. Nhưng hắn không thể di chuyển, không thể thở nổi, hắn cố dùng hết sức để thoát ra, thế nhưng hắn giãy giụa càng mạnh thì mái tóc càng quấn chặt, những quỷ ảnh xuyên qua người hắn càng nhiều…

“Đừng giết tôi… Tôi… Tôi không phải là Lâm Nghị….” Từ Lãng cố nặn ra vài chữ này từ cổ họng, hắn chỉ nói được nửa câu thì đã cạn kiệt sức lực, khuôn mặt hắn đỏ chít, gân xanh nổi lên, cực kì khó thở. Hắn có thể nhìn thấy tử thần @Độc Hành đang vẫy gọi hắn.

A….

Từ Lãng dần dần mất ý thức, ý chí bắt đầu ngừng chống cự.

Hắn cảm giác linh hồn mình thoát khỏi cơ thể, bắt đầu một mình bước đi trên một con đường dài vô tận, xung quanh là một mảnh hỗn độn. Hắn muốn quay đầu lại, muốn trở về cơ thể mình, thế nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó cứ kéo hắn lên phía trước, từng bước một, từng bước một mà đi thẳng…

Hắn nghe thấy được ở phía cuối con đường này có vài giọng nói đang gọi hắn.

“Lãng Lãng tới đây nào, mẹ đang ở đây!”

“Anh Lâm Nghị ơi, nghỉ hè hai đứa mình cùng đi du lịch nhé.”

“Tiểu Lãng nhớ phải học tập thật giỏi nhé con.”

“Từ Lãng! Mày tính khi nào mới trả tiền cho tao hả?”

…..

Càng lúc càng có nhiều âm thanh hơn, âm lượng càng lúc càng lớn hơn.

Bỗng nhiên tay phải của hắn nóng lên, kéo tâm trí của hắn trở lại. Trong lúc đang mơ màng, Từ Lãng đột nhiên nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh bắn ra từ mu bàn tay phải. Ngọn lửa giống như một con rắn vậy, quấn lấy ma nữ và bùng cháy dữ dội.

“Aaaa….” Con ma nữ kia hét lên vài tiếng rồi bị thiêu rụi, không để lại dù chỉ là một hạt tro.

“Hô….”

Từ Lãng thở ra một hơi dài, nhưng ánh mắt của hắn càng ngày càng mờ đi.

Hắn dụi mắt thật mạnh vài lần, rồi nhìn thấy cảnh một người đàn ông ôm hôn một cô gái trên du thuyền, bỗng nhiên người đàn ông đẩy cô gái kia xuống nước.

“Anh Lâm Nghị, cứu em, cứu em…. ” Cô gái hét lớn.

“Khặc khặc… Khặc khặc… Tao cứu mày để làm cái quái gì? Mày chết đi, mày đi chết đi. Như vậy sẽ không có ai biết được là tao giết mày, không ai biết… Khặc khặc….” Tên đó hét vào mặt cô gái, sau đó hắn lấy điện thoại ra quay về phía ẻm: “Hoàng Hân Hân, nhìn vào camera này, ha ha… Tao muốn ghi lại quá trình mày chết đuối, rồi chậm rãi thưởng thức, khà khà…. ”

“Anh Lâm Nghị, tại sao anh lại muốn giết em? Tại sao?” Hoàng Hân Hân ở dưới nước không ngừng giãy giụa.

“Tại sao à? Cũng bởi vì sự xuất hiện của mày, nên Tiểu Nam đã nghi ngờ tao, mày có biết cô ấy là ai không? Cô ấy chính là con gái cưng của ông chủ tao, tao mà cưới được ẻm thì không cần phải phải làm việc trong ba mươi năm rồi. Và mày chính là cục đá cản đường tao đó….”

“Anh Lâm Nghị….”

Khát vọng sống sót của Hoàng Hân Hân làm động lực cho cô ấy có thể bò lên từ dưới nước. Cô chộp tay vào mạn thuyền rồi cố đứng lên.

Lâm Nghị dùng một tay cầm điện thoại, tay còn lại thì túm lấy tóc Hoàng Hân Hân dìm xuống nước, khuôn mặt hắn càng lúc càng dữ tợn, lực cánh tay dần dần mạnh hơn.

Một lúc sau Hoàng Hân Hân ngừng giãy giụa và nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Lâm Nghị thở hổn hển, lái du thuyền rời khỏi chỗ này.

“A…. ”

Từ Lãng phục hồi tinh thần lại từ trong ảo giác và thấy chiếc thuyền đã vào đến bờ, những chiếc đèn xung quanh cũng đã trở lại bình thường.

Ma nữ, cá chép ma toàn bộ đã biến mất.

Từ Lãng trèo ra khỏi chiếc thuyền quan tài, chân vừa mới chạm vào mặt đất đã nằm thẳng cẳng ra rồi nhìn vào chỗ bị bỏng trên mu bàn tay. Chính là cái vết bỏng này biến ra một con rắn lửa cứu hắn, nếu không thì hắn đã bị con ma nữ kia giết chết: “Vết thương này có từ khi chạm vào lá bùa kia, chẳng lẽ lá bùa kia có thể xua đuổi ma quỷ?”

“Tinh tinh….”

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, đó là một tin nhắn có nội dung: ” Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, nhận được phần thưởng một vạn nhân dân tệ, đồng thời kích hoạt một nhiệm vụ ẩn.”

“Nhiệm vụ ẩn ư? Đó là cái gì thế?” Tần Lãng hỏi lại ngay lập tức.

Tuy nhiên, mãi vẫn chưa có thêm thông tin gì cả, điều này làm hắn nghĩ tới đây chỉ là một cuộc gọi một chiều, và hắn không thể trò chuyện với hệ thống được.

Mười phút sau, hắn trở về văn phòng từ Minh hà, vừa mở cửa ra thì thấy con ma Hoàng Hân Hân. Nó vẫn mặc một chiếc váy trễ vai hình chữ V bó sát người, chân đeo đôi dày cao gót, có lồi có lõm, trông rất quyến rũ.

“Ặc… Khụ khụ… Tại sao cô lại ở đây?”

Quỷ @Vạn Quỷ Tôn đến nhà chơi?

Từ Lãng vẫn chưa quên rằng hồi nãy hắn suýt nữa bị giết ở hồ nhân tạo, bây giờ thì hay rồi, nó đuổi đến tận nhà hắn luôn?

Con ma nữ Hoàng Hân Hân cúi đầu trước Từ Lãng với thái độ cực kỳ lịch sự: “Chào mừng ông chủ trở về.

Ừm?

Ông chủ? Lịch sự vậy? Hồi nãy ẻm cực kì hung dữ cơ mà?

Từ Lãng ngập ngừng hỏi: “Tôi là ông chủ của cô?”

“Đúng vậy, anh đã chinh phục Minh Hà hành trình, mà em chính là người quản lý Minh Hà hành trình, Minh Hà hành trình thì là một bộ phận của Thiên Đường Đêm Khuya, còn anh là chủ sở hữu của Thiên Đường Đêm khuya, nên anh cũng được coi như ông chủ của em.”

Hoàng Hân Hân đột nhiên nở một nụ cười thèm khát và quyến rũ, chỉ vào phía chiếc bàn: “ông chủ ơi, em đói rồi, anh cho em xin một nén nhang có được hôm?”

“Vì vậy nên sau này cô sẽ làm việc cho tôi à?” Từ Lãng ngập ngừng hỏi lại.

“Đúng vậy, mong ông chủ chăm sóc em nhiều hơn, em dễ tính lắm, bình thường chỉ cần đốt cho em vài nén nhang, còn khi nào đến ngày lễ thì cúng cho em một ít tiền âm phủ là được rồi.” Hoàng Hân Hân dựa vào ngực Từ Lãng, dùng ngón tay út vẽ một vòng tròn trên ngực hắn, “Miễn là anh làm em thỏa mãn, người ta cũng có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu của anh.”

Từ Lãng nuốt một ngụm nước bọt rồi đẩy cô nàng ra, dùng bật lửa thắp một nén nhang rồi cắm vào lư hương.

Hoàng Hân Hân nhẹ nhàng bay lên bay lên không trung, bày ra một tư thế “mỹ nhân say nằm” hít nhang một cách say sưa.

Thật là một con ma, đã thế còn là một con ma phong tình vạn chủng * thích khiêu khích ông chủ nữa chứ!

Từ Lãng nói thầm trong lòng, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để suy nghĩ về những thứ khác, trước tiên nên xử lý nhiệm vụ ẩn đã rồi tính sau.

Hắn đi tới trước laptop (mấy chương trước mình dịch là “máy tính”, bây giờ mình mạn phép đổi thành “laptop” nha:v), nhìn thấy nội dung trong khung chat giống y hệt cuộc đối thoại hồi nãy. Hắn ngay lập tức gõ một câu vào ô nhập nội dung: “Nhiệm vụ ẩn là cái gì?”

Nhiệm vụ ẩn: “Lưới trời thưa nhưng khó thoát.”

Yêu cầu nhiệm vụ: “Tìm bằng chứng phạm tội Lâm Nghị để lại và đưa cho cảnh sát.”

Phần thưởng nhiệm vụ: “Chưa xác định được”.

Giới hạn nhiệm vụ: “Hoàn thành trước khi trời sáng.”

Đặc biệt nhắc nhở: “Bạn đã vô tình kích hoạt nhiệm vụ ẩn trong thời gian làm nhiệm vụ chính, nếu bạn từ chối làm nhiệm vụ ẩn thì sẽ bị trừ một nửa tiền thưởng.”

Khi nhìn thấy mấy câu này, trái tim Từ Lãng run rẩy dữ dội, hắn thực sự không muốn chấp nhận nhiệm vụ ẩn giấu một chút nào. Chuyện xảy ra ở hồ nhân tạo tối nay đã dọa mất nửa cái mạng của hắn rồi!

Nhưng hắn không thể chấp nhận một vạn tệ sắp tới tay lại biến thành năm ngàn. Hơn nữa, trưa nay Khâu Bồi Nhân sẽ dẫn theo bọn côn đồ đến đòi nợ.

“Thôi thì cứ coi như ta làm một việc tốt vậy, đằng nào thằng Lâm Nghị cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.” Từ Lãng nói với chính mình.

Hắn gõ thêm vài chữ vào ô nhập nội dung: “Chính xác là tôi phải làm cái gì? Tôi nên đi đâu để tìm thằng Lâm Nghị kia? Có bằng chứng nào còn sót lại không?”

Hắn còn nhớ Lâm Nghị đã quay video khi giết chết Hoàng Hân Hân, nhưng vấn đề hắn không phải là thám tử, làm sao có thể dễ dàng tìm ra bằng chứng được?

Tinh tinh…

Điện thoại lại truyền đến một tin nhắn, lần này là một tấm ảnh có độ phân giải cao có thể phóng to liên tục, hắn phát hiện một chấm đỏ ở trên đó. Từ Lãng dùng hai ngón tay phóng to hình ảnh ra và thấy chi tiết địa chỉ của chấm đỏ.

“Ở bờ sông Bạch Ngọc Sách à?” Từ Lãng nhận ra vị trí chấm đỏ trong nháy mắt, nơi đó cách chỗ này cũng không xa lắm, chỉ tầm mười cây số, lái xe đi một lúc là đến.

Vấn đề khó khăn bây giờ là thời gian, hệ thống giới hạn phải hoàn thành trước khi mặt trời mọc, cũng có nghĩa phải tìm được bằng chứng rồi giao cho cảnh sát, điều này không hề dễ một chút nào. Hơn nữa, nơi này vẫn là một vùng đất hoang vu hẻo lánh, Với kinh nghiệm trước đây của mình, hắn dám chắc sẽ có nhiều điều đáng sợ hơn đang chờ đợi ở đó.

Đi thì đi, lúc này hắn đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Vẫn còn may hắn có một chiếc xe tải nhỏ và nhiều dụng cụ dùng để bắt ếch xanh.

Nói đến đây thật xấu hổ, trong thời gian hắn quản lý công viên giải trí này không có tiền, rau xanh đều tự trồng lấy, rồi hắn chuẩn bị một ít dụng cụ để ban đêm đi bắt ếch xanh về bổ sung dinh dưỡng. Lát sau nếu phải đến đồn cảnh sát thì cũng có một cái lý do hợp lý.

Từ giờ đến lúc mặt trời mọc còn khoảng năm tiếng, chẳng biết có đủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ hay không, bây giờ chỉ còn cách nhanh chóng xuất phát. Rất may hắn còn có một chiếc ô tô vận tải nhỏ do cha mẹ hắn để lại.

Không lâu sau, Từ Lãng lái xe vào một con đường nhỏ gập ghềnh, làm chiếc xe lung lay dữ dội.

Bỗng nhiên hắn nhìn thấy ánh lửa ở phía trước: “Thật là xui xẻo, đi ra ngoài mà cũng gặp phải đám tang… ”

Hầu như tất cả mọi người đều làm đám tang vào ban ngày, nhưng ở xung quanh đây có một phong tục, nếu như ai đó chết đuối thì cần phải có một đội đưa tiễn vào ban đêm đi qua một con sông. Nếu không thì người đó sẽ không được đầu thai.

Phong tục đó vẫn được lưu truyền đến bây giờ.

Từ Lãng ngay lập tức rẽ vào một lối đi khác, nếu người dân gặp được đội đưa tang thì phải vòng ra xa để tránh cản đường vong hồn.

Từ Lãng ngẫu nhiên nhìn lướt qua và ngẩn cả người, hắn có thể nhìn xuyên thấu được cỗ quan tài đó, xác chết bên trong lại là Hoàng Hân Hân?

“Không phải chứ?” Từ Lãng dụi mắt và xem lại một lần, nhưng lần này hắn không thể nhìn xuyên qua quan tài. Từ Lãng thở ra một hơi, “Chắc là mình bị hoa mắt rồi.”

Tuy nhiên, lúc này vang lên giọng nói của một người đàn ông cầm tiền giấy vương vãi khắp nơi, vừa khóc vừa gào: “Hân Hân ra đi thanh thản nhé, bố sẽ nhớ con nhiều….”

Hân Hân? Thực sự là Hoàng Hân Hân?

Đừng nói đây là trùng hợp nhá?

Từ Lãng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bây giờ đội đưa ma còn chưa đi qua, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm thử, quả nhiên là tìm được ngay. Hóa ra Hoàng Hân Hân đã chết đuối từ ba ngày trước, lúc nãy hắn không quan tâm đến thứ gì khác ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ, nên hắn không nghĩ tới tra điện thoại vụ này.

Không được, Hoàng Hân Hân bị sát hại chứ không phải tự tử, nếu như dùng sai cách đưa tiễn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô.

Một cơn gió thổi nhẹ qua, làm vài chiếc lá cây rơi lên kính chắn gió

Chẳng hiểu vì sao Từ Lãng rùng mình một cái. Trong lúc hắn chớp mắt, vị trí phụ lái có thêm một người, không đúng, phải là một con ma mới chính xác.

“Hoàng Hân Hân…?” Từ Lãng nhận ra nó. “Không phải cô đang hít nhang ở văn phòng à? Sao lại chạy đến đây rồi?

Hoàng Hân Hân lúc này ướt sũng khắp người, mặc đồng phục học sinh phổ biến, nhìn rất khác chiếc váy trước đó.

“Từ Lãng, anh đến đây để tiễn em ư?” Hoàng Hân Hân nhìn Từ Lãng nói.

Từ Lãng thở phào nhẹ nhõm. Cô ta gọi hắn bằng tên thật chứ không biến hắn thành tên Lâm Nghị giết người kia, ít nhất cũng an toàn hơn một chút.

“Tôi đến đây để trả thù giúp cô… ” Từ Lãng chưa kịp nói hết câu thì con ma đã biến mất. Hắn nhanh chóng ra khỏi xe và cúi chào đội đưa tang: “Tôi sẽ trả lại sự công bằng cho cô.”

*: Phong tình vạn chủng chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài (các bạn có thể hiểu nôm na là “Vô cùng quyến rũ”).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN