Thâm Dạ Thư Ốc - Chương 21: Lý luận con chó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Thâm Dạ Thư Ốc


Chương 21: Lý luận con chó


Xe bác sĩ lâm vừa đến thì Chu Trạch cũng đi ra, hai người ăn ý không nói lời nào, yên lặng đi đến cửa hàng tổng hợp.

Chỗ này trừ cửa hàng của Chu trạch và Hứa Thanh Lãng thì cũng chỉ còn rạp chiếu phim và nhà hàng tiệc đứng mở cửa.

Đương nhiên vì hoàn cảnh chỗ này nên rạp chiếu phim cũng bị ảnh hưởng, kinh doanh không tốt lắm, thường ngày không có mấy người đến đây xem phim, mua vé ở đây có thẻ dễ dàng bao cả rạp.

Nhưng vì đang trong lễ mừng năm mới, phần lớn mọi người đều nghỉ nên việc cả nhà ra ngoài xem phim rất phổ biến, nên rạp chiếu phim vốn quạnh quẽ nay lại tăng thêm rất nhiều nhân khí.

Chỉ là loại náo nhiệt này trong mắt Chu Trạch giống như là hồi quang phản chiếu. tổ bị lật thì sao còn trứng lành.

CHU Trạch mua vé, lại mua 1 phần bỏng tình nhân, nhìn đồng hồ, cùng bác sĩ Lâm vào rạp chiếu.

Vì đến muộn, Chu trạch lại chọn suất chiếu gần nhất nên đã gần hết chỗ ngồi. Chu trạch và bác sĩ Lâm chỉ có thể ngồi ở hàng thứ nhất.

không phải không chờ được nhưng chỗ này không có nhiều lựa chọn lắm, hơn nữa bộ phim “ nghê hồng nhai tham án 2” là bộ phim 2d nên ngồi hàng đầu cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

trên đường bác sĩ Lâm không nói nhiều, giờ cũng cực kì an tĩnh ngồi bên Chu Trạch, ngẩng đầu nhìn màn hình.

Chu trạch đưa bắp rang, cô ấy phất tôiy tỏ vẻ không muốn ăn.

Chu Trạch thở dài, với kinh nghiệm kiếp trước của mình thì việc theo đuổi con gái chính là k quen biết.

Phim chỗ này cũng không tệ, thi thoảng Chu trạch cười cười. bác sĩ Lâm cũng thường xuyên cười rộ nhưng lại không phát ra âm thanh, rất hàm súc, đẹp mắt.

Nhưng với Chu Trạch bầu không khí này không giống như hắn tưởng tượng.

Có chút bình thản, thiếu chút muối.

Hết phim, Chu trạch và bác sĩ Lâm sóng vai đi ra ngoài, hiện tại là 7h tối, không tính là muộn nhưng khi ra khỏi rạp chiếu phim thì những chỗ khác đã tối đen.

Bác sĩ lâm tiếp tục yên lặng đi phía sau. Chu trạch muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được chủ đề.

Hôm qua người nói muốn chấm dứt là mình, hôm nay lại biểu hiện quá nhiệt tình, người tôi sẽ khôngnghĩ mình bị bệnh tâm thần chứ?

“ đến tiệm sách của tôi..”

“ đến tiệm sách của anh ngồi 1 lát..”

Tựa hồ hai người nghĩ ra biện pháp đánh vỡ trầm mặc và lúng túng nên cùng nói ra.

Về đến tiệm sách, Chu trạch phát hiện tiệm mì đã đóng cửa, ngay cả cuốn rèm cửa ít khi hạ nay cũng kéo xuống, không biết Hứa Thanh Lãng có ở trong tiệm không.

Bác sĩ Lâm chọn một quyển tạp chí ngồi xuống ghế. Chu trạch cũng cầm 1 quyển sách, ngồi bên kia tùy tiện độc. hai chén trà nóng vẫn còn bốc khói.

Đột nhiên Chu trạch cảm giác chính mình giống như không có mặt mũi trào phúng Từ Nhạc, vì hắn đem lần hẹn hò biến thành lịch sự đón tiếp khách, thật hiếm có!

hắn hận muốn cho mình cái tát!

“ vẫn chưa đóng cửa sao?” Bác sĩ lâm hỏi, kì thật ý ở ngoài lời là muốn đi rồi, dù sao cũng là buổi tối, chỉ cần Chu trạch đóng cửa, cô có thể thuận theo chào tạm biệt.

“ a, buổi tối tôi vẫn mở cửa buôn bán.” Ngược lại Chu trạch không nghe ra ý trong đó mà thành thật trả lời.

Bác sĩ Lâm nhất thời yên lặng, cười cười, đưa tôiy nhẹ vuốt khuyên tôii, tiếp tục xem sách.

“ két..” cửa tiệm sách bị đẩy ra, hai nam một nữ đi vào.

Tuổi ba người cũng không phải lớn, tầm hơn 20, 2 người nam có vẻ đã uống rượu, một người khuôn mặt đỏ đến choáng váng.

“ ông chủ, có nước không?” người con gái hỏi. Chu Trạch chỉ máy đun nước ở vách tường.

cô bé đứng lên lấy nước cho bạn mình rồi đến quầy hỏi: “ bao nhiêu tiền?”

nói xong lấy điện thoại tôi, xem ra là chuẩn bị quét mã QR trả tiền.

“ ba mươi” chu Trạch đáp.

“ ông chủ, dù là tết thì cũng không thể làm thịt khách như vậy, 1 chén nước lọc mà đòi 30.” cô bé cười mắng nhưng vẫn quét QR trả tiền, sau đó nói với hai bạn nam “ ở chỗ này nghỉ ngơi, đọc sách.”

Bọn họ coi tiệm sách như chỗ nghỉ chân. Chu Trạch thu bọn họ 30 đồng có điểm giống như quán trà, cũng có thể hiểu được.

: đọc sách? Xem sách gì?”

Người đàn ông có chút men say nên thanh âm rất cao “ tôi muốn xem chuyện ma quỷ, tiểu thuyết kinh dị, tiệm này có không.”

hắn vừa nói vừa cười haha.

Chu Trạch thở dài, lấy hai quyển sách kinh dị đưa cho hắn, đồng thời lơ đãng dùng ngón tôiy đụng vào đối phương.

ừ, là người, không phải quỷ. Cuộc hẹn tối nay coi như thất bại. nếu để bác sĩ Lâm thể nghiệm cảm giác 5 anh em công nhân ‘ bách quỷ dạ thoại’ đúng là rất tuyệt.

là người, tốt rồi, cũng khá ưa nhìn dù là hắn say.

Hai người khác Chu trạch không đụng chạm, sợ bất tiện.

Người đàn ông say rượu ngồi xuống, hai bạn của hắn cũng thế, ba người vừa nghịch điện thoại vừa đọc sách.

Cho rằng mất 30 đồng thì phải dùng xứng đáng.

“ chuyện ma quỷ này viết cài gì vậy” người đàn ông ném quyển sách đi, vừa vặn rơi xuống dưới máy đun nước. người phụ nữ nhặt sách lên, phát hiện lúc nãy mình rót nước làm rớt nước, giờ quyển sách bị ướt.

“ ông chủ, bao nhiêu tiền?”

“ 80% giá niêm yết.” Chu trạch vui vẻ, tố chất của 3 người này thật cao.

Đương nhiên chu Trạch hi vọng, người thanh niên say kia ném tất cả sách của mình 1 lần, hơn nữa làm bẩn để mình kiếm chút đỉnh.

Người phụ nữ bất đắc dĩ quét QR, sau đó đến trước mặt thanh niên say.

‘ chúng tôi đi thôi, đừng nổi điên”

“ tác giả của quyển sách đó chắc chắn là chưa thấy qua chuyện ma quỷ.” Thanh niên say rượu bướng bỉnh nói.

Chu Trạch nhẹ nhàng “ uhm” một tiếng, ừ, người từng gặp quỷ đang ở trước mặt ngươi.

“ tôi không về, tuyệt đối không về! hôm nay tôi không muốn ngủ!” thanh niên lại tiếp tục “ tôi về nhà chỉ thấy quỷ, ngủ cũng thấy quỷ, không bằng tôi ở đây xem sách. Tối thiểu,, không phải gặp quỷ!”

“…..” Chu trạch.

Lúc này bác sĩ Lâm cũng buông sách nhìn thanh niên say rượu, cảm thấy rất có ý tứ.

“ ơ, Lưu ca, nhà anh có quỷ” thanh niên không say trêu ghẹo nói.

Người phụ nữ liếc hắn, ý bảo chớ nói bậy bạ.

“ cút! Nhà ngươi mói có quỷ?!”

Thanh niên say rượu đứng lên “ con mẹ nó, con quỷ khi cứ đến tết là tìm tôi chà đạp, sao không phải người khác, 3 người anh của tôi, lại thêm 1 chị gái, mẹ tôi, ông bà tôi, tất cả đều không sao, chỉ có mình tôi.”

“ nữ quỷ?” thanh niên không say nói.

“ nếu là nữ quỷ đã tốt, là một con chó cái!”

“ phốc!” hai người bạn của hắn cười theo bản năng. Ngay cả Chu trạch và bác sĩ lâm cúi đầu ho khan, thực chất là cười.

Thanh niên say rượu khi nói không phải nữ quỷ mà là chó cái thì vẻ mặt rất ủy khuất.

Nội tâm bảo bảo đắng.

Bảo bảo uống rượu say muốn thổ lộ hết!

“ cứ đến tết, trước sau mấy ngày, nó sẽ tìm tôi! Tôi ngủ thì nó sẽ đến, mịa!”

Thanh niên dù say khướt nhưng vẫn không khống chế được, nhưng lại không làm người khác thấy sợ mà chỉ có cảm giác hắn thật thú vị.

“ bắt đầu từ 7 năm trước đến bây giờ, đến tết nó lại đúng hẹn, còn đúng giờ hơn so với tiền mừng tuổi của cha mẹ tôi!” thanh niên ôm đầu, ngồi trên đất khóc “ mẹ oi, thời gian này không có cách nào vượt qua.”

“ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con chó kia, ông có biết không?” thanh niên kia nói.

“trước kia nhà tôi nuôi con chó, vì nó cắn nát tiền cha tôi để dưới gầm giường nên bị chúng tôi giết thịt ăn.”

“ nhất định là con chó kia không phục, về báo thù” bạn hắn phân tích.

“ con mẹ nó, vậy sao chỉ tìm tôi? Lúc giết đâu chỉ mình tôi, còn có 3 anh, cha tôi và ông tôi! Lúc ăn thịt thì là cả nhà ăn, chỉ coi là món ăn ngày tết! con chó đó còn không bán được năm nghìn khối tiền, đáng đời bị ăn! Nhưng vì sao chỉ hận mình tôi?”

Thanh niên say rượu khóc rống “ tôi hỏi qua rồi, 3 ông anh tôi, cha tôi, ông tôi đều không sao,sao chỉ nhìn chằm chằm tôi?”

“ ông say rồi, đi, bọn tôi đưa ông về nhà.” Người phụ nữ đỡ thanh niên say, ra hiệu bảo thanh niên kia hỗ trợ.

Mấy người họ ra khỏi tiệm sách làm tiệm sách vừa náo nhiệt lại trở nên vắng lạnh.

“ anh nói xem vì sao?” bác sĩ Lâm nhìn Chu TRạch, không quan tâm thật giả, thuần túy là nghe chuyện phiếm “ vì sao con chó kia chỉ chọc ghẹo hắn? chẳng lẽ hắn có chỗ không giống người thường?”

“ em hứng thú với chuyện này?” Chu Trạch có chút bất ngờ hỏi.

“ ừ” bác sĩ lâm gật đầu.

Chu Trạch cười cười” thật ra rất đơn giản, một con chó, nếu em muốn biết suy nghĩ của nó thì hãy đặt bản thân là con chó.”

“ là sao?” bác sĩ Lâm vui vẻ “ rất khó thay a.”

Đúng vậy a, người thì sao có thể tư duy như con chó?

“vong hồn chó trở về báo thù, chọc ghẹo người là vì nó có oán khí.” Chu Trạch giải thích “ cũng giống như con người vậy.”

“ vậy sao nó không trả thù những người khác trong nhà?”

“có lẽ là vì khoản tiền kia, con chó nghịch ngợm, cắn nát 1 phần nhưng có khả năng 1 phần đã bị người này khi đó còn nhỏ trộm đi. Vì vậy con chó cảm thấy không công bằng, nó cắn tiền, bị trừng phạt, bị ăn thịt, theo nó cảm thấy có lý. Nhưng vì sao người kia trộm tiền, lấy mất 1 phần thì lại không sao?vì vậy nó không phục, nó không trả thù người khác chỉ trà thù ahwns.”

Bác sĩ lâm lắc đầu, có chút bất ngờ “ chuyện xưa của thanh niên say đó, bị anh phân tích thành như vậy,cảm giác chuyện như thật.”

Chu Trạch đến chỗ mấy người kia vừa ngồi, hắn phát hiện trên đất có túi tiền, hắn nhặt lên, đi ra ngoài cửa.

Lúc này người phụ nữ chạy lại “ xấu hổ, còn…”

Chu Trạch đưa túi tiền ra.

“ cảm ơn!” người phụ nữ cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn ‘ gia hỏa này nếu đêm nay về phát hiện làm mất tiền và giấy tờ thì sẽ bị người nhà mắng.”

“ không có gì!” Chu trạch xua tay.

Đối phương thấy Chu Trạch xua tay thì xoay người đuổi theo bạn.

Dưới ánh trăng, khi người phụ nữ kia chạy nhanh, dưới áo khoác giống như có cái đuôi màu vàng đanglắc lư….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN