Thâm Dạ Thư Ốc - Chương 28: Ngươi muốn…. Thế chỗ ta?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Thâm Dạ Thư Ốc


Chương 28: Ngươi muốn…. Thế chỗ ta?


Cuối cùng Chu Trạch báo cảnh sát, cảnh sát tới rất nhanh, dựa theo lời khai của Chu Trạch, tiểu ca take-out sau khi vào tiệm sách thì giống như phát điên, nói vong hồn bị hắn thiêu chết tìm hắn báo thù. Sau đó không ngừng điên cuồng đạp, nện vào vách tường, cuối cùng ngất xỉu.

Lúc từ cục cảnh sát đi ra, trời đã rạng sáng. Vụ án phóng hỏa rạp chiếu phim coi như có lối thoát, lúc trước cảnh sát không điều tra được gì rất có thể là do ý nghĩ dưới chân đèn luôn sáng, không hoài nghi người làm việc nghĩa như tiểu ca take-out, hiện tại chưa có chứng cứ, nhưng chỉ cần cảnh sát tìm hiểu đối phương thì sẽ phát hiện chân tướng.

Về phần dư luận chuyển hướng, những quần chúng ăn dưa trên mạng, từng tặng quad tiểu ca take-out trợn mắt há mồm không chuyện Chu trạch lo lắng, chuyện hắn có thể làm chỉ có vậy, muốn làm chỉ có vậy.

Việc của quỷ giao cho quỷ giải quyết, việc của người, giao cho cảnh sát giải quyết.

Đứng trước cửa bót cảnh sát, hít vào không khí mới mẻ, cảm thấy cả người thanh tỉnh.

Lúc thuê xe về đến tiệm sách, Chu trạch thấy tiệm mì sát vách đã mở cửa buôn bán. Hứa Thanh Lãng mặc đồ bình thường, ngồi ở cửa vừa nhặt rau vừa phơi nắng, còn hát ‘đồng tử đùa giỡn’ ( ca khúc địa phương), cười thảnh thơi, tản ra hàm súc của giới thượng lưu.

Tất cả, phảng phất vẫn như trước.

Chu Trạch về tiềm, Hứa Thanh Lãng phủi tay hỏi “ ăn gì?”

“ tùy tiện, tôi muốn nước mơ chua.”

Hứa Thanh Lãng gật đầu. Chu trạch ngồi xuống, ngòn tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.

Chốc lát sau,hứa Thanh Lãng bưng lên bát mỳ trứng gà, nước mì trong vắt, sợi mì gói, đương nhiên điều đó không quan trọng, quan trọng là nước mơ chua quen thuộc lại xuất hiện trước mặt Chu trạch.

“ làm cho tôi 1 thùng, bao nhiêu tiền” Chu trạch chỉ máy đun nước “ làm 1 thùng trước đi”.

“ đợi một thời gian nữa đi.” Hứa Thanh Lãng ngồi trước mặt Chu Trạch, trong miệng ngậm một điếu thuốc, hắn tựa hồ rất thích tỏ ra bộ dáng lưu manh, nhưng hết lần này đến lần khác làm người ta có cảm giác “ phụ nữ hút thuốc cũng có thể xinh đẹp như vậy”.

hắn không phải gái cũng không phải gay, có trách thì trách ông trời cho sai túi da.

Uống nước mơ, ăn mỳ xong, lần này Chu trạch không còn cảm giác buồn nôn mãnh liệt như trước. nhưng vẫn phải uống thêm mấy chén trà.

“ nhớ Lâm Đại Ngọc sau khi ăn cơm ở Cố phủ thì gặp chuyện gì không?” Hứa Thanh Lãng vừa phun khói thuốc vừa hỏi.

Chu Trạch suy nghĩ 1 chút liền hiểu.

Khi Lâm Đại Ngọc mới vào Cố phủ, gia yến đầu tiên, sau khi ăn cơm xong hạ nhân mang trà lên, ở nhà cha lâm Đại Ngọc dạy bảo, vừa ăn xong không nên uống trà vì dễ dẫn đến khó tiêu, nhưng Cố mẫu và các tỷ muội đều uống nên nàng ta cũng uống theo.

“ tôi có thể ăn no là được rồi” Chu trạch lắc đầu, lấy tình huống hiện tại của hắn, rất có thể cả đời khôngthể làm lão tham ăn nên phần tiêu hóa để sau rồi nói.

“ trong nội tâm tôi có chút thấy không công bằng” Hứa Thanh Lãng đi thẳng vào vấn đề “ cha mẹ tôi, đirồi.”

cha mẹ hứa Thanh Lãng đi từ sớm nhưng Chu trạch biết ý từ ‘ đi rồi’ của Hứa Thang Lãng là gì, đixuống.

“ sao bỗng nhiên lại đi?” Chu trạch hỏi vốn định nói ‘ nén bi thương; nhưng nghĩ không thích hợp.

“ bị phát hiện”

Tay cầm thuốc của Chu trạch hơi run lên.

Bị phát hiện rồi?

Chu trạch nhớ ông lão kia trước khi chết từng nói “ tôi bị bọn họ phát hiện!”

Hứa Thanh lãng nhìn Chu trạch “ tôi rất không cam lòng và không công bằng, vì sao cô ta mang cha mẹ tôi mà không mang anh đi.”

“ cô ta?”trong đầu Chu Trạch hiện lên hình ảnh của cô bé, kết hợp với hình ảnh Hứa Thanh Lãng tối qua, Chu trạch có thể đoán được 7,8 phần.

“ cô ta, không thể nào.”

“ âm ti có thứ tự, hoàng tuyền dẫn lỗi!” Hứa Thanh Lãng thấp giọng nhìn chằm chằm mắt Chu trạch “ lưỡi dài dẫn đường,phục vụ U minh, quen thuộc sao?”

“ hắc bạch vô thường?”

“ đó chỉ là tên chung” Hứa Thanh Lãng thở dài “ nhưng bọn họ đúng là chấp pháp giả, dạo nhân gian, lập trật tự, phân chia người quỷ. Người có nhân gian, quỷ có cầu nại hà.”

“ a”

Chu trạch vẫn có chút không tin, nếu tiểu loli có thân phận là hắc bạch vô thường, vì sao trên xe lại lộ ra chân thân dẫn đến tai nạn xe cộ làm vị tài xế kia tử vong, vậy coi là thế nào?

“ cô ta không mang tôi mà mang cha mẹ anh đi nên anh hận tôi?” Chu trạch đưa tay chỉ mình.

“ đúng.” Hứa Thanh Lãng gật đầu nói.

“ cái này,, trong mì không hạ độc chứ?”

“…” hứa Thanh Lãng.

“ không hạ độc chứ?” Chu trạch lại hỏi.

“ không có” Hứa Thanh Lãng trả lười.

“ vậy là tốt rồi” Chu trạch không biết, ngày đó thịt và thức ăn có hạ độc, nếu không phải bác sĩ lâm đến hơi sớm thì hắn đã ăn bữa cơm kia.

“ ngươi ngốc thật hay giả ngốc?” Hứa Thanh Lãng tức giận nhìn Chu trạch “ vì sao cô ta không bắt ngươi?”

“ Đúng vậy, vì sao cô ta không bắt tôi?” Chu trạch cũng hỏi.

“ tôi hỏi anh đâu?!” Hứa Thanh Lãng lên giọng

“ tôi cũng không biết.” Chu trạch buông tay “ khả năng là vì tôi cứu cô ta 1 lần đi.”

“ …” Hứa Thanh lãng.

Hai người nói chuyện, cuối cùng hút hết thuốc để kết thúc.

Lần này hai bên coi như đi thẳng vào vấn đề, phá vỡ ăn ý im lặng.

Chu Trạch về tiệm của mình, lúc thu dọn ghế phát hiện dưới ghế có 6 tập tiền âm phủ với dộ dày khôngđồng đều.

Đây là tiền sách và tiền cơm?

Chu trạch nhớ lão đạo từng nói với mình tiền âm phủ có thể tích âm đức, như vậy tiền âm phủ của lão đạo là lấy được như vậy sao?

hắn lấy như thế nào?

Chu trạch gom tiền âm phủ lại, trọn vẹn 1 xấp, sờ tay cảm thấy không tệ, không khô ráp như ngày thường mà có cảm xúc như sờ tơ lụa.

Điều này làm Chu trạch nghĩ đến minh điếm mà lão đạo nói, vì chỗ đó cũng bán đồ cho người chết.

Vì vậy nếu như tiền âm phủ mình đang cầm là tiền mặt của người chết, vậy mở minh điếm có thể càng kiếm được nhiều.

Trong đầu hắn hiện nên hình ảnh người đàn ông ăn cháo khó khăn trong video, đột nhiê Chu trạch cảm giác mình giống như phát hiện 1 chuyện rất thú vị.

Đương nhiên chuyện thú vị này hắn không có tinh lực đi để ý, hôm qua 1 đêm không ngủ, nay phải ngủ bù.

Chu trạch đóng cửa, kéo rèm. không biết vì sao tiệm sách của hắn mở cửa ban đêm lại nhiều khách hơn ban ngày, có lẽ sau này mình lên làm tấm biển, lấy tên “ tiệm sách đêm khuya.”

Dù sao ban ngày cũng không làm ăn được gì, tiệm sách cũng luôn lỗ vốn, mình liền giở chút mánh lới, kiếm chút chuyện làm. Cùng lắm thì vẫn là bộ dáng lúc này.

Việc tiểu ca take- out làm là tội ác tày trời nhưng lại cho Chu Trạch một ít gợi ý.

Sau khi vào phòng vệ sinh tắm rửa thay quần áo khô, Chu trạch lên tầng.

Lúc chu trạch cúi người chuẩn bị chỉnh nhiệt độ, người lại ngẩn ra. Vì trong tủ lạnh của hắn nằm mộtngười.

Đối phương nhắm hai mắt giống như đang ngủ say, hô hấp đều dặn, hai tay khoanh trước ngực giống như bộ dáng tiểu đại nhân an nhàn.

Rất bình tĩnh, đáng yêu nếu điều kiện tiên quyết, đầu lưỡi không dài như vậy.

Tiểu loli, đem sào huyệt của mình thành tổ tu hú.

Chu Trạch rất muốn hô to để bạn học hứa Thanh Lãng sát vách sang báo thù.

Nhưng nghĩ lại thì không dám gọi, gọi đến không phải giúp Hứa Thanh Lãng báo thù mà là làm hại hắn, mà hắn nghĩ Hứa Thanh lãng cũng không có gan sang báo thù, không chừng hắn còn ân cần hỏi thăm: “ ngìa tỉnh rồi? ngài có muốn ăn chút gì không?, tôi lập tức đi làm!”

Tiểu loli mở mắt, con mắt thâm thúy, không có thanh tịnh, đơn thuần như lúc đầu. đối phương vươn tay, Chu Trạch hỗ trợ mở lắp tủ lạnh.

Tiểu Loli ngồi xuống, Chu trạch thấy thật ra cô bé cũng không chỉnh nhiệt độ, chỉ là đề thông gió để thở.

“ ngươi nằm chỗ này không lạnh sao?” tiểu loli ngồi trong tủ lạnh nói, không đợi Chu trạch trả lời, tiểu loli lại nói “ a, ta đã quên, ngươi không giống.”

nói xong tiểu loli vỗ chỗ trống trong tủ lạnh, vẻ mặt ngây thơ nhìn Chu trạch “ ngủ chung không?”

Chu trạch muốn đưa tay bóp mặt cô bé nhưng giơ lên lại hạ xuống.

cô ta tồn tại như hắc bạch vô thường, là chấp pháp giả của âm ti ở nhân gian. Tiểu loli đưa tay cầm tay Chu trạch đặt lên đầu mình, sau đó cầm tay chu Trạch xoa xoa đầu mình.

“….” Chu trạch.

“ ngươi, rất tốt” tiểu loli đứng lê, nhưng vì chân ngắn nên khi bò ra có chút khó khăn.

Chu trạch ôm cô bé từ trong tủ lạnh ra.

Cũng không biết cô bé leo vào bằng cách nào.

“ ngươi rất tốt,” tiểu loli chỉ Chu trạch tiếp tục nói.

“ ách.. cảm ơn” chu trạch không biết nên trả lời như thế nào.

“ ta phải đi” Tiểu loli xoay người đưa lưng về phía Chu trạch, khoanh hai tay, Chu trạch biết cô bé muốn tỏ khí chất cao cao tại thượng.

Nhưng vấn đề của cô bé giống với hứa Thanh lãng, ông trời cho sai túi da rồi.

Dù cô bé bày ra bộ dáng nào cũng chỉ thấy đáng yêu.

Dừng,

không cho phép.

Chu trạch không ngừng nhắc nhở mình. Đây là hắc bạch vô thường. không cho phép

Hahahaha..!

Nhưng vẫn không nhịn được a!

Tìm chỗ chết hahaha!

Xong đời hahaha!

Kìm nến nụ cười đến chảy nước mắt.

Tiểu loli không để ý đến tiếng cười của Chu trạch, cũng không gán cho Chu trạch tội đại bất kính. Chỉ hỏi “ ngươi muốn thế chỗ ta không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN