Thâm Dạ Thư Ốc - Chương 30: Biu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Thâm Dạ Thư Ốc


Chương 30: Biu


“Quá trớn sao?”

Vấn đề này Chu trạch không trả lời được, dù tiểu loli nói thật hay giả thì hắn đều không có tư cách thẩm vẫn. rất bất đắc dĩ nhưng đó là sự thật.

Nghe tiểu loli nói vị ở Dung Thành kia là ‘ đồng loại’ mưu toan lấy thân phận quỷ làm phán quan ở nhân gian. Chu Trạch rất hâm mộ, sung kính nhưng kết cục của hắn làm người ta thổn thức.

Người không có vốn liếng đứng cùng người có thực lực trên 1 đường thẳng, ngay cả tư cách nói chuyện ngang hàng cũng không có, ở đâu ra tư cách thẩm vẫn?

“ không thú vị” tiểu loli lắc đầu, nhưng cười một tiếng “ nhưng đây là điểm mà ta rất thưởng thức ngươi.”

Tiểu loli cầm sách nhưng giống như ngủ lẩm bẩm “ ta thấy ngươi là người có nội tầm áp bức.”

“…” Chu trạch. Đây là khen hay chê?

“ ta phải đi” tiểu loli càng ngày càng mệt.

“ ta còn 1 vẫn đề, ăn cơm và ngủ phải giải quyết thế nào?” đây là vấn đề mà Chu trạch muốn hỏi nhất, cũng là vẫn đề cấp thiết phải giải quyết.

Mượn xác hoàn hồn trở về, trừ 2 vấn đề này còn lại hắn đều có thể dung nhập 1 cách hoàn mỹ vào sinh hoạt xã hội.

“ máy tính lắp ráp lại không thể ổn định bằng máy nguyên bản.” Tiểu loli uể oải lắc đầu “ ngủ, trừ khi bên cạnh ngươi có âm vật bò ra từ địa ngục, âm vật này giúp ngươi tạo hoàn cảnh địa ngục, còn khôngthì ngươi không có biện pháp nghỉ ngơi. Ngươi là người địa ngục, ở lại nhân gian, khí hậu đó ngươi không thể hợp, ngươi vì có chút đặc thù nên còn có thể dựa vào biện pháp đặc thù giải quyết được 1 cái, những người khác căn bản không ngủ được, nửa năm không ngủ, cơ hồ bị bức điên, bức tử! vì vậy, ngươi coi như là may mắn.”

Tiểu loli lại uể oải “ haha” hai tiếng “ nếu ta không phải về, ngươi có thể ôm ta ngủ.”

“….” Chu trạch.

“ về phần ăn, đến giờ ta cũng không quen ăn đồ nhân gian.”

nói xong, tiểu loli nghiêng đầu trực tiếp ngủ mê man, Chu Trạch đưa tay đỡ tiểu loli, thấy tiểu loli còn thở, thân thể cũng bình thường thì thở phào.

Trước kia Chu Trạch là bác sĩ nên có thể nhìn ra cô bé không có vấn đề gì lớn.

Tiểu gia hỏa này là con gái Vương Kha, mình không thể để nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chu Trạch có chút thất vọng là tiểu loli rời đi có chút bình thường.

“không phải nên ‘ biu’ một tiếng sau đó chui xuống đất sao, trực tiếp ngủ là trở về?” Chu Trạch tự nhủ

không oai phong, cũng không có gì đáng xem, giống như cái phù trong lòng bàn tay mình, một chút đều không có cảm giác B cách a.

Tiểu loli trong ngực bỗng nhiên mở mắt, mở miệng nói “ tốt.”

Chu trạch sửng sốt, rõ ràng là giả bộ ngủ!

một khắc sau. 1 đoàn hắc khí thoát ra từ người tiểu loli, trong tiệm sách Chu Trạch đã mở điều hòa trung tầm nhưng nhiệt độ vẫn giảm xuống trong phút chốc. cửa đóng nhưng bên trong lại từng trận gió lạnh, cả âm thanh sách bị gió mở. âm thang giống như bị quỷ vật uy áp.

Móng tay của Chu Trạch chịu kích thích này dài ra, huyết mạch sôi trào, phảng phất lực lượng của hắnhô ứng cho đối phương.

Sau đó, thật sự là “ biu” một tiếng, tất cả âm khí, hắc khí chui xuống đất.

Sau đó trời quang mây tạnh, nhiệt độ tăng trở lại

Trong thoáng chốc tựa như ứng với câu: tuyết đầu mùa rơi xuống, phủ kín mặt đất, làm mặt đất trắng xóa, sạch sẽ ( câu này ta chém a!!!)

Chạng vạng tối, Hứa Thanh Lãng mang cơm tới, không còn nước mơ chua, đổi thành canh mướp đắng.

“ không còn nước mơ chua, dùng canh mướp đắng trước đã.”

Hứa Thanh Lãng có chút ngượng ngùng nói, ban ngày hắn nhìn thấy tiểu loli bị dọa không còn bộ dáng. hắn tự biết mình kinh sợ, và vô dụng.

Lúc cha mẹ bị tiểu loli bắt đi, hắn không dám tìm tiểu loli tính sổ, cũng không dám phản kháng chỉ giống những kẻ hèn yếu quỳ ở đó cầu xin.

Hơn nữa hắn còn giận chó đánh mèo nên Chu trạch, hạ độc vào thức ăn của Chu trạch. hiện tại Hứa Thanh Lãng đã thông suốt, kinh sợ thì kinh sợ, hắn chỉ có thân thể có tố chất có được mắt âm dương, nhưng bảo hắn đi đối mặt với quỷ sai của địa ngục, hắn không có can đảm đó.

trên thực tế tiểu loli hoàn toàn có thể trừng phạt mình vì ngưng hồn cha mẹ, phạt dương thọ của mình, thậm chí câu linh hồn của mình về địa ngục. nhưng người ta lại đem mình thành cái rắm, thả. Chính mình không cần phải nhảy loạn lên.

Người chết không thể sống lại, mà hành vi trước đó của mình cũng là làm trái thiên đạo.

Chu Trạch ăn cơm xong, đặt 1 nghìn đồng trước mặt hứa Thanh lãng “ tiền cơm trước kia và sau này, dùng hết thì nói với tôi.”

“ ơ, có tiền?” cuối cùng trên mặt Hứa Thanh Lãng xuất hiện ý cười nhưng lại đẩy tiền đến trước mặt Chu trạch, ôn nhu nói “ không được tiêu tiền như nước, phải lo tiền nhà.”

“…” Chu trạch.

“ tôi là đàn ông có hơn 20 phòng, chướng mắt chút tiền đó của anh.”

“….” Chu trạch.

Chu trạch rất muốn nói, rất nhanh hắn có thể có nhiều tiền, chỉ cần kiếm chút tiền của người chết, sau đó đốt chơi thì sẽ có kẻ vô dụng chạy đến ném tiền trước cửa tiệm mình như ném đồ chơi cho trẻ con.

Nhưng Chu Trạch suy nghĩ 1 chút. Coi như đốt 1 xe tiền mã có đủ mua 20 phòng? Trừ khi xe tiền gặp sự cố ở cửa tiệm mình…

“ tôi có ý định chuyển cửa tiệm, ngươi tính sao?” bỗng nhiên Hứa Thanh Lãng nói.

“ chuyển đi đâu?”

“ chuyển sang chỗ tốt hơn đây” Hứa Thanh lãng cười cười “ tôi định chuyển xuống thị trấn, dù nhỏnhưng nhân khí cao.”

“ nói sau đi” Chu trạch trả lời qua loa.

“ ừ, tôi đi trước.” Hứa Thanh Lãng thu dọn bát đũa về tiệm mỳ

Chu trạch vừa sửa móng tay vừa nhìn ấn ký trong lòng bàn tay, buổi tối, còn chưa có khách đến. Chu trạch có chút nóng nảy, trước kia không thấy hi vọng liền hồ đồ trải qua từng ngày, hiện đã tìm được ánh rạng đông nên tính năng động tự nhiên thức dậy.

Sao, còn không có khách? Chẳng phải nói ta là đèn chân không sao? Có thể sáng mù mắt quỷ sao? Mau đến a, chẳng lẽ sáng quá đến mù, nên bị lạc đường?

“ két…”

Cửa tiệm sách bị đẩy ra, hai người phụ nữ đi vào.

một người trẻ tuổi, sêm sêm Chu trạch ( Từ Nhạc) một người ngoài 50, giống như 2 mẹ con. Chu Trạch biết người trẻ.

Là khách hàng đầu tiên khi hắn khai trương, nhớ lúc đấy cô ta dắt theo con chó Corgi, ngồi một lát còn trả 100 khối, là thu nhập đầu tiên của mình. Lúc này cô ta không dắt theo chó corgi mà là mang theo mẹ mình.

“ ngồi đây đi, cẩn thận 1 chút xem trên ghế có bẩn không” người phụ nữ trung niên nói.

Người trẻ lấy giấy lau ghế nhựa, sau đó chán nản ngồi xuống.

“ đọc sách đi, con gái a, không có chuyện gì không giải quyết được, trong cuộc sống không phải khôngvượt qua được khó khắn mà mấu chốt là nhìn được nút thắt a” người phụ nữ trung niên ở bên cạnh khuyên bảo.

“ haizzz” ngườ trẻ tiếp tục thở dài, sắc mặt vẫn cụt hứng như trước, hiển nhiên nghe không lọt.

“ con gái a, xem sách đi, xem sách liền quên thời gian” người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh người trẻ tiếp tục an ủi, bày ra tấm lòng cha mẹ.

Chu Trạch vẫn sửa móng tay, không để ý.

Lúc này cô gái nhìn Chu trạch nói “ ông chủ”

cô gái gọi rất nhẹ, giống như kiểu chọc người ta vừa nhìn đã thương, hình như thất tình là lúc người ta yếu ớt nhất. theo lý thuyết của tài xế thì thời điểm này là lúc tốt nhất để cẳm “ châm”

“ ngươi là ông chủ a.” người phụ nữ trung niên nhìn Chu trạch, một bộ gà mẹ bảo vệ gà con.

“ sao vậy?” Chu Trạch hỏi.

“ ngươi có ý kiến gì không?” người phụ nữ trung niên cảnh giác nói “ con gái, đừng để ý đến hắn.”

cô giá trầm mặc nhưng cuối cùng vẫn nói: “ bối bối mất rồi.”

Bối bối, tên gọi của con chó corgi sao.

“ mất rồi?” Chu trạch hỏi

“ ừ, mất rồi.” mắt cô gái đỏ lên, nghĩ đến chó cưng không nén được nước mắt “ lúc tôi quét dọn phòng, nó vụng trộm chạy ra ngoài, tôi không chú ý đến.”

“ mất thì mất, mua con nữa là dược, khóc cái gì?” người phụ nữ khuyện giải.

Chu trạch đứng lên, đi đến.

“ ngươi làm gì?” người phụ nữ chỉ Chu trạch.

“ sẽ tìm được” Chu Trạch không để ý bà ta, an ủi cô gái.

“ ừ”

cô gái khóc, sau đó ôm Chu Trạch.

“ ngươi, khốn kiếp, con bé mất con chó chứ không mất đàn ông, ngươi tiếp cận cái gì!” người phu nữ làm bộ muốn xông lên đánh Chu trạch.

“ chỗ này có phần cho ngươi nói chuyện sao?”

Trong mắt Chu trạch hiện lên hắc khí. Người phụ nữ sợ tới mức thét chói tai, co rúc trên mặt đất khôngdám nhiều lời.

“ sao vậy?” cô gái mờ mịt nhìn Chu trạch, cô không biết Chu trạch vừa nói chuyện với ai.

Chu trạch thả cô gái ra, khi tâm trạng xuống thấp chính là lúc ba ngọn đèn trên người suy yếu nhất, rất dễ bị thứ bẩn thỉu bám theo. Cũng may người phụ nữ này, có thể là cô đơn lạnh lẽo đã lâu nên yêuthích lải nhải chứ không có ý xấu.

“ tôi đã đăng tin trên mạng, tôi nghĩ sẽ nhanh tìm được nó” cô gái lấy điện thoại ra, cho Chu trạch nhìn ảnh chụp.

“ ông chủ, ông có gặp qua nó không?”

Chu trạch cười khổ, chỗ này sinh ý lành lạnh, người còn không tới huốn chi là chó.

Nhưng người phụ nữ vừa bị Chu Trạch dọa cho co quắp lại hô “ tôi từng nhìn thấy con chó này, ở trong chung cư nhà tôi.chông tôi và con hồ ly tinh kia làm trong nhà tôi, lúc đó tôi buồn chán cạy cửa nhà hàng xóm thấy có người dắt con chó này qua.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN