Thảm Họa Của Thời Gian - Chương 8 – Kẻ 8 cân người nữa lạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Thảm Họa Của Thời Gian


Chương 8 – Kẻ 8 cân người nữa lạng


Chú hoàng nói
“Lúc cháu còn ở ngoài thì đỡ đã vào đây rồi thì đừng mơ đến chuyện ra nữa , vì toàn bộ binh sĩ trong này đã trở thành thây ma rồi”
tôi ngồi hẳn xuống mặt như kẻ mất hồn , vẻ mặt tái xanh ,
tôi nói vói giọng run sợ
“Hết hy vọng rồi , hết thật rồi , ở đâu k vào lại đâm vào ổ nó”
chú hoàng nói
“chưa hẳn là hết hy vọng , ở chíh giữa sân có một mật đạo dẫn ra khỏi quân đội , nhưg phải có người đến phòng chỉ huy mở khóa thì mới vào đc mật đạo”
long nói
“Vậy phải có người hy sinh ?”
tình thế bắt buộc không còn cách nào khác , nhưng để tránh thương vong tôi đưa ra 1 đề nghị
tôi nói với giọng trầm tĩnh
“Vậy thì chúng ta cùng nhay đến phòng điều khiển , vì trong số 3 chúng ta không ai biết mở cửa hầm chỉ có chú hoàng biết mở”
long nói
“Nhưng lượng vacsim chúng ta đem theo đã hết rồi lỡ như …..”
tôi nói
“Kiếm cái gì đó bịt mũi chú ấy lại rồi dìu đi”
chú hoàng ngồi cười sằn sặc khiến tôi phải bực mình , chú ấy cừi cái gì ? , cừi vì kế hoặch của mình k tốt hay vì sắp đc thoát ra ngoài ?
chú hoàng nói
“k đơn giản , trung tâm điều khiển mọi hoạt động của quân đội nằm ở cái cột cao 60m ở ngoài sân , trong khi ngoài đó có hằng trăm xác chết sắp thành thây ma”
tôi nói
“chíh vì vậy chúng ta càng phải đi sớm trước khi chúng nó thành thây ma”
suy nghĩ trong tôi dìu chú hoàng đứng dậy rồi phân công , thằng long đi tìm thêm vũ khí , thằng tấn đi tìm xem còn vacsim hay không , còn tôi sẽ dẫn chú hoàng lên tháp điều khiển , liên lạc với nhau bằng radio , tất cả lên kế hoạch toàn mỹ chúng tôi chia nhau ra hành sự , tôi hé cửa ra ngoài nhìn khung cảnh đầy máu me và căn thẳng ngoài ấy rồi từng người chúng tôi lẻn ra ngoài , trong lúc này tôi fãi hết sức đề cao cảh giác , tôi chẳng còn súng gì cả ngoài con dao đầy máu ra , tôi cầm nó trên tay rồi dìu theo chỉ dẫn của chú hoàng để đến tháp điều khiển
Tôi gọi thằng long qa radio
“Long tìm đc vũ khí chưa”
long đáp
“Đc rồi”
tôi gọi thằng tấn
“Tấn thấy vacsim k”
tấn nói
“không”
tôi nói
“Đc rồi tập trung mau lên tao đã mở hầm rồi”
chúng tôi tập tại điểm cũ rồi phân phát vũ khí , lập đội hình , rồi cùng nhau tiền đến hầm nằm ở giữa sân , khi chúng tôi đi qua khu B89 thì bỗng cửa đóng lại hết chúng tôi bị hút dính vào tường tay chân không thể cử động đc
tôi la lớn
“Cái gì vậy chú hoàng”
chú hoàng nói
“Là tường nam châm , mau bỏ súng , dao lựu đạn ra khỏi người đi”
tôi nói
“Nhưg mà …..”
đành nghe theo , tôi bỏ hết súng và các vũ khí có liên quan đến kim loại ra khỏi người sau đó từ từ bật dậy mới có thể cử động bình thường tôi hõi chú hoàng
“Tường gì mà kỳ cục vậy chú ?”
chú hoàng nói
“Có người ở đài điều khiển”
lạ đời , ng` thỳ đã chết hết rồi còn ai nữa đâu mà điều khiển , tôi cứ tưởng là còn người sống
tôi nói
“Vậy may qá , vẫn còn người sống”
chú hoàng nói
“k đơn giản nz đâu , người biết mật khẩu hệ thống trong quân đội chỉ có 2 người”
long nói
“Vậy 2 người đó là ai ?”
chú hoàng chỉ im lìm , nhưng tôi đoán đc
tôi nói
“Là chú và tiến sĩ ?”
thái độ im lặng đến gợn người đủ cho tôi biết lão tiến sĩ ấy đang ở đây , bỗng âm thanh mở cửa chính của quân đội reo vang ” Ầm ầm ” tiếng chân người chạy , tiếng rào thét của bọn thay ma , tôi biết rằng tiến sĩ đã mở toàn bộ cửa ra vào để bọn thay tràn vào , nz tính mạng chúng tôi sẽ càng nguy hiểm hơn

Bỗng âm thanh mở cửa chính của quân đội reo vang ” Ầm ầm ” tiếng chân người chạy , tiếng rào thét của bọn thay ma , tôi biết rằng tiến sĩ đã mở toàn bộ cửa ra vào để bọn thay tràn vào , nz tính mạng chúng tôi sẽ càng nguy hiểm hơn , chúng tôi bị bao vay cả ngoài lẫn trong , trước sau gì cũng mất mạng tôi làm liều chạy đến cái tường nam châm giật ngòi nổ của 2 trái bom dính trên tường ra rồi cuối mình nằm xuống ” BÙM ” tiếng nổ lớn vang lên làm tường bể đồng thời cũng làm cho bọn thay ba chú ý hơn , cả 4 chúng tôi , không vũ khí , không dao , chạy thục mạnh về phía cái hầm nào ngờ cái hầm đã bị lão tiến sĩ khóa lại , công tình nãy h coi như công cóc , chúng tôi đổi hướng chạy về cột điều khiễn cao 60 m , thay phiên nhau trèo cho lẹ vì đối với chúng tôi bây giờ nơi đó là nơi cuối cùng có thể trú , hằng trăm zombie đuổi theo phía sau thấy chúng tôi leo lên cầu thang để lên trụ điều khiển thì chúng nó ở phía dưới thay phiên sau nắm cầu thang sắt ấy ra sức mà giật , tôi thắt mắt vì sao chúng lại không đuổi theo sau mà lại đứng dưới giật cầu thang như có 1 ai đó đang điều khiển não của chúng , xui xẻo lại đến , cầu thang chúng tôi bị ngã chỉ có mỗi thằng long leo lên đc đài điều khiến , còn tôi chú hoàng , thằng tấn đều rơi xuống , nhưng trong cái xui cũng có cái may , cầu thang còn 4 trụ ở dưới cùng trụ lại nên chúng tôi vẫn chưa rơi xuống làm mồi cho đám thay ma nhưng với 4 trụ nhỏ nhoi ấy thì giỏi lắm chỉ trụ đc 3 chúng tôi trong thời gian ngắn giờ đây chúng tôi đang bị treo lơ lửng và có thể bị làm mồi cho lũ thay ma khi nào không hay, tôi liên lạc radio nói với thằng long
tôi nói
“Long mày xem trên đó có súng k , nã tụi nó đi”
long nói
“Không có súng , à có 1 cay 5 -1”
tôi nói
“Nã nó đi , tao sắp rơi rồi”
nó cầm ra ngoài lan can trụ điều khiển nã , máu văng tứ tung bắn lên khắp người tôi , cũng may nhờ có 5 – 1 nã đạn nên chúng tôi rơi xuống k bị lũ thay ma mần thịt , một lần nữa tôi liên lạc với thằng long
tôi nói
“Long mày bắn mở đg` cho tụi tao chạy kho vũ khí”
nó bắn mở đường tôi cứ thể mà đi đến , rồi tiến chạy thật nhanh vào kho vũ khí khóa cữa lại
tôi nói
“Alô alô , long nghe rõ k , mở cữa hầm đi”
long nói
“Tao không biết mật khẫu”
chú hoàng nói
“842277458823443”
tôi nói
“Mở đi”
tôi soạn đầy đũ vũ khí , dao găm , lựu đạn , chuẩn bị đại chiến , tôi biết rằng chỉ cần tôi mở cánh cữa này ra sẽ có rất nhiều thay ma tràn vào nhưng cuộc sống k cho phép chúng ta lựa chọn , tôi tiến lại gần cửa nhập mật khẩu mở cửa ” 2841994 ” két két cửa từ từ hé mở hằng trăm hàm răng đang đói đứng chờ bên ngoài
“Chơi nó anh emmmmmmmmmmmmm”
4 khẩu súng đại liên , 5 – 1 , ak – 47 , m4a1 nã đạn về phía thay ma không ngừng dần dần mở đường , chúng tôi rút lui về phía trụ điều khiến , tôi dùng súng bắn dây , bắn lên trụ rồi liên lạc radio
tôi nói
“Long leo xuống đi tao sẽ yểm trợ”
thằng long từ từ leo xuống từ độ cao 60m khi cách mặt đất gần 10 m thì bất ngờ tiến sĩ xuất hiện trên trụ điều khiển ,
Long nói
“Cần yểm trợ cần yểm trợ”
tiến sĩ liền nắm dây thằng long đang leo rồi quăng thẳng về phía thay ma khiến nó cũng bị văng theo sợi dây tôi nhìn lên hoảng hốt la lớn
“Không”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN