Thẩm Khê - Chương 147: Anh rể cứu nguy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
379


Thẩm Khê


Chương 147: Anh rể cứu nguy


” Sau đó em hỏi nó, hai cái dùng hết kia ở đâu, nó trả lời không được, anh xem nó không phải nói dối thì là cái gì?”

“Em ấy khôngnói dối, là anh mua giúp”

Vì thế, trong nhà một mảnh yên tĩnh.

“anh nói cái gì?”

“Khê khê ngượng ngùng không dám đi mua, liền nói với anh là anh mua hộ,”

Tống Tử Hoành nói..

“Vừa rồi đúng là trên lầu làm thí nghiệm, vứt vào thùng rác sợ em nghĩ nhiều, cho nên đã ném vào bồn cầu.”

“…”

Cái này đến phiên Thẩm Hủy trầm mặc, Tống Tử Hoành vì để tăng thêm độ tin cậy, còn chỉ chỉ dép lê..

“Khi tưới nước Khê Khê còn đâm thủng một cái lỗ, nước bắn làm ướt cả dép lê.”

May mắn lúc ấy Thẩm Hủy lực chú ý tất cả đặt trên áo mưa, không chú ý tới dép lê Thẩm Khê cơ hồ bị đá đến giường.

Bất quá cũng bởi vì vậy chú ý tới Thẩm Khê đang mang tất chân liền thân.

“Sao lại manh tất chân?”

Thẩm Khê lặng lẽ trừng mắt nhìn anh rể liếc mắt một cái, đều do hắn nhất định muốn cô mặc, cái này muốn cô giải thưởng như thế nào?

Cũng may Tống Tử Hoành kịp thời đứng dậy.

“Được rồi, đừng chất vấn trẻ con.”

Quay đầu đối với Thẩm Khê sửa ánh mắt.

“Mau trở về phòng đi”

Ý tứ là hắn tới giải quyết. Thẩm Khê tiếp nhận thành công, khom lưng nhanh như chớp chạy đi, lưu lại Thẩm Hủy tức giận đến mức sắp nổi trận lôi đình, hướng Tống Tử Hoành rống giận.

“Anh như vậy làm sao có thể dạy dỗ con bé?! Mới ngần ấy tuổi đầu đã dám mua cái thứ này. ”

“Là anh mua.” Tống Tử Hoành sửa lời.

Thẩm Hủy khoanh tay trước ngực, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn

“Anh không gạt em?”

“Lừa em làm gì.”

“Vậy thì tốt,”

Thẩm Hủy lộ ra một bộ dáng như thẩm phán.

“Vậy anh nói xem, mua lúc nào! Hóa đơn đâu, lấy cho em xem”

” Mua 2 ngày trước, thanh toán bàng tiền mặt không có hóa đơn, nghĩ ngợi khiến em nghĩ ngợi nên anh ném đi rồi”

Tống Tử Hoành nói có sách mách có chứng, Thẩm Hủy nhất thời ngữ nghẹn lại, tuy rằng vẫn còn chút hoài nghi, nhưng tìm không ra sơ hở.

Sau một lúc lâu, đột nhiên nó.

“Vậy thì tất chân, ngày mùa đông mang tất chân liền thân đi chơi áo mưa, giải thích sao đây.”

Nam nhân lộ ra biểu tình vô ngữ.

” Anh làm sao biết được.”

Sờ sờ cằm, sau đó nói.

“Phụ nữ các em chẳng phải quần áo đầy tủ sao, lại thích ăn mặc sao? ”

Một phen hỏi đáp, Thẩm Hủy nhưng tính nghe ra mặc kệ áo mưa có phải do Tống Tử Hoành mua giúp hay không, nhưng trên sự việc này, hắn không thể nghi ngờ là biểu hiện thái độ giúp Thẩm Khê giữ gìn vì thế tức giận ninh cánh tay hắn một vòng.

“Anh cứ nói giúp cho con bé, đến khu nó học hư anh còn ung dung, hay trách em không sớm bảo ban”

“Khê Khê tính tình thế nào em còn không biết sao? Nó không phải loại người như vậy, ngày thường là một đứa trẻ ngoan, sẽ không làm chúng ta lo lắng,”

Tống Tử Hoành ổn định cảm xúc Thẩm Hủy

“Hơn nữa thiếu nữ tuổi dậy em không phải không biết, em càng mắng sẽ càng cùng em đối nghịch, Khê Khê cần là giải thích chứ không phải quở trách.”

Thẩm Hủy nhất thời hiểu ra cái gì, chỉ vào Tống Tử Hoành nói

“Em nói anh này Tống Tử Hoành, anh sẽ không có ý đem Khê Khê biến thảnh con gái nuôi dưỡng?”

Tống Tử Hoành nghẹn họng, con gái tiểu tình nhân?

Thẩm Hủy thấy hắn không nói lời nào, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng..

“Em nói đúng rồi phải không, Tử Huy cũng không được anh để ý nhiều như vậy, ngược lại luôn quản việc của Khê Khê. Dù sal em cũng nói cho anh biết, mặc kệ lần này có phải anh giúp con bé nói dối hay không, em sẽ coi như tình thương của cha với con gái, không truy cứu, lần sau, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy nếu Khê Khê còn phạm lỗi.”

Yêu thích: 3.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN