Thâm Không Bỉ Ngạn
Chương 33: Đường Tắt Vào Nội Cảnh Địa
Nhìn bộ dáng hai tên sát thủ khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo phổ thông, đều luyện Thiết Xa Chưởng, xương cốt rắn chắc; tay phải mỗi người đều cực kỳ nổi bật, thô ráp to dày, giống như tay gấu vậy, nhưng lúc này lại bị trấn nứt, không ngừng chảy máu.
Cựu Thuật tiến bộ rất chậm, bọn họ luyện Cựu Thuật hơn ba mươi năm, tới ngần này tuổi đầu rồi mới xem như có thành tựu phi phàm, thế mà lại bại bởi một tiểu tử hơn hai mươi tuổi, khó có thể tiếp nhận.
Nơi không xa, nữ sát thủ vừa tỉnh dậy, cảm nhận khuôn mặt, cánh tay đều đau đớn; Vương Huyên đi tới, xách lên cánh tay còn lại, một tiếng rắc vang lên, cánh tay phải cũng gẫy, y đau đớn sém chút nữa hét lên thành tiếng.
Vương Huyên thấy, ba người bọn chúng là tội phạm, sát thủ thì đều đáng chết, không đánh gẫy cánh tay, nói không chừng sẽ không hết hi vọng, như chợt rút ra khẩu súng, hoặc bất ngờ ném thuốc mê.
Kiểu thái độ thận trọng của y rơi vào trong mắt ba người, hoàn toàn không giống nhau, càng cảm thấy gặp phải một tên quái vật khó dây dưa, xem mạng người như cỏ rác.
“Giết ta đi.” Một người đàn ông luyện Thiết Xa Chưởng mở miệng, giọng hơi khàn khàn, cả người khắp nơi xương cốt đứt gãy, nằm trên mặt đất không còn sức lực.
“Các người thuộc tổ chức nào?” Vương Huyên hỏi.
“Hôi Huyết.” Ngoài dự liệu, tên nằm trên mặt đất thẳng thắn trả lời y, không hề che dấu.
Vẻ mặt Vương Huyên không thay đổi, nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc, đối phương rất phối hợp, trực tiếp nói ra lai lịch.
Thực ra, tên sát thủ nằm trên mặt đất có chút sợ hãi, nhìn thấy Vương Huyên tùy tiện bẻ gẫy cánh tay, đập khuôn mặt khá xinh của nữ sát thủ thành bộ dạng xấu như quỷ; y cho rằng Vương Huyên là một người tàn nhẫn, sợ bản thân cũng bị hành hạ, không bằng ngoan ngoãn nói ra, dù sao trên người cũng không có bí mật uy hiếp tới tổ chức hôi huyết.
Sau đó ba người hỏi gì nói nấy, bọn họ không phải tử sĩ, là sát thủ nhận tiền làm việc mà thôi, không trung thành với ai cả.
Đêm nay cứ điểm của tổ chức hôi huyết ở Cựu Thổ liên tiếp bị trừ khử, xem như tổn thất thảm trọng, nhưng còn một số người ẩn nấp, không bị cơn sóng cuốn trôi. Ba người tiếp nhận nhiệm vụ, nhân đêm tối hỗn loại tới giết Vương Huyên, vô luận kết quả như thế nào, từ sáng sớm ngày mai sẽ tạm dừng tất cả hành động.
Sắc mặt Vương Huyên trở nên hờ hững, Cựu Thổ đã bắt đầu cảnh cáo bọn chúng, nhưng vào đêm cuối cùng đám sát thủ này vẫn điên cuồng như vậy, dám ám sát y, ức hiếp người quá đáng, thực xem tiểu Vương dễ nhào nặn sao?
“Đúng là có người thêm tiền muốn giết cậu, nhưng chúng tôi thực không biết là ai—–”
Sau khi họ nhận thông báo, chỉ chịu trách nhiệm giết người, dẫu cho người phía sau có tăng thêm tiền nhiều đến bao nhiêu, ba người căn bản không thể biết. Còn thông tin về cấp cao của tổ chức hôi huyết, mấy người này càng không thể tiếp cận được, nội bộ tổ chức cảnh giác nghiêm ngặt và có phương sách tự bảo vệ, cho dù rất nhiều sát thủ bị bắt giữ, cũng không ảnh hưởng tới hoạt động của tổ chức.
Một khi bị người khác nhằm vào, đến người đất cũng phải nổi giận, huống hồ là Vương Huyên, người phía sau liên tiếp hai lần mời tổ chức hôi huyết ám sát, thực khiến y không thể nhẫn nhịn.
Nhìn ba người nằm trên sàn không thể cử động, đoạn nhấc tay lên mấy lần, nhưng lại hạ xuống. Thực tình thì ba kẻ này chỉ là công cụ giết người, cách chủ mưu mười vạn tám nghìn bước, dù giết ba người họ cũng không ảnh hưởng chủ mưu đứng đằng sau, thậm chí tổ chức hôi huyết cũng chẳng đau ngứa gì cả.
Vừa nãy lúc bị ám sát, trong lòng Vương Huyên sát khí đằng đằng, nhưng sau khi đã bình tĩnh lại, bảo bản thân giết chết ba người còn đang sống sờ sờ, khiến căn phòng khắp nơi máu tanh, y thực không làm được, cảm giác buồn nôn.
“Mấy người lần trước tới giết ta đang ở đâu?” Vương Huyên hỏi.
“Đều rửa tay rồi, trong đó có một tên thành người thực vật, một tên thay tim nhân tạo, phần đời còn lại xem như tàn phế.” Dẫu luyện Thiết Xa Chưởng, người đàn ông trung niên trước nay vẫn lãnh huyết vô tình, đương nghĩ tới kết cục của hai tên trong đội ám sát lần trước, y cũng dựng tóc gáy, cậu thanh niên trước mặt một khi ra tay, quả thực làm người ta không rét mà run.
Vương Huyên khá bất ngờ, lần trước ném viên đá trúng đầu một tên sát thủ khiến đầu gã lõm vào, song không chết, trở thành người thực vật; ngoài ra còn có một người bị cây sắt đâm xuyên thân thể, trái tim nứt vỡ, vậy mà vẫn còn sống.
“May mắn, đời này chưa từng giết người.” Vương Huyên cảm thán, nhưng rơi vào trong mắt ba tên sát thủ, rõ ràng không phải người hiền lành, thậm chí còn cảm thấy gã tự đánh giá thấp bản thân.
Vương Huyên cúi đầu nhìn đám người: “Hay là, ba người các ngươi tự sát đi, hoặc giúp nhau giải quyết cũng được.”
Mặt ba tên sát thủ trắng bệch không còn giọt máu, cả người căng cứng, âm thầm lo lắng, đây là tiếng người sao? Y không muốn đích thân động thủ, bèn thay đổi cách giết người, hẳn là một kẻ hung tàn!
Rõ ràng bọn họ hiểu nhầm, vốn dĩ Vương Huyên thực không định giết người, nhưng lại cảm thấy không thể mềm lòng, đối phương đều tới tận nhà giết người, làm sao có thể thả cho đi được.
Ba tên sát thủ nằm trên mặt đất, thân thể cứng đờ, không biết làm thế nào cho phải, chẳng lẽ thực tự sát sao? Đều cảm thấy có chút thê lương, bởi vì từ đầu tới cuối đều cho rằng, tên hung tàn Vương Huyên thay đổi cách hành hạ, còn có thủ đoạn khác.
“Thôi vậy, không nhẫn tâm.” Cuối cùng, Vương Huyên thở dài lắc đầu: “Dù sao ta chưa từng giết người, tạm thời không nên phá lệ.”
Sau khi ba người nghe được, tức thì cảm nhận được mây đen đầy trời trong lòng bị một vầng dương xé toang, cuộc đời lại rực rỡ hẳn lên, cõi lòng kích động, vận mệnh thay đổi nhanh chóng?
Vương Huyên liếc nhìn đám người: “Các ngươi nghĩ gì đấy? Bàn tay đã nhuốm máu, nếu như thả các ngươi, hẳn sẽ quay về đường cũ gây tội ác. Ta không cho các ngươi cơ hội giết người tạo nghiệp nữa đâu, giao cho đám nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý đi, tiễn các ngươi một đoạn đường.”
Y trực tiếp liên hệ Thanh Mộc nhờ giúp đỡ giải quyết việc này, nếu không, riêng việc xử lý thi thể ba người đã rất phiền phức rồi, y thế nhưng là một công dân lương thiện tuân thủ luật pháp.
Ba người trên đất vừa mới thấy được hi vọng, lại nhanh chóng tuyệt vọng, cõi lòng trập trùng, chịu đủ sự giày vò, bọn họ thống nhất ý kiến, kẻ này là đại ác ma, đương hành hạ nội tâm bản thân, còn đáng sợ hơn so với trực tiếp giết đi, hẳn là tên biến thái thích chơi đùa suy nghĩ của người khác
Vương Huyên vô cảm, vốn dĩ không nghĩ nhiều như vậy, than thở: “Mình vẫn quá lương thiện nương tay à!”
Sau khi ba người nghe được, toàn thân càng căng lại, như rơi vào địa ngục, phát giác được người này là ma quỷ!
Sau khi Thanh Mộc nghe điện thoại bèn đích thân tới, y cũng bị chọc giận, trước đó không lâu còn thông báo cho Vương Huyên tổ chức hôi huyết ở Cựu Thổ bị nhổ tận gốc rồi, ngày mai các bên sẽ phải khiêm tốn lại.
Kết quả, tại đêm cuối cùng, tổ chức hôi huyết lại tới ám sát Vương Huyên, lần điên cuồng này còn kiêu ngạo quá mức?!
Đương Thanh Mộc nhìn thấy tình cảnh trong phòng, khóe miệng giật giật, tiểu Vương ra tay thật hung ác, khuôn mặt nữ sát thủ bị đánh thành quỷ rồi?
“Như vậy rồi, sao cậu không bổ cho một đao? Cho bọn họ bớt đau đớn đi!”
“Tôi chưa bao giờ giết người!” Vương Huyên nghiêm túc từ chối!
Thanh Mộc miệng ngậm bông hoa, nói: “Được, phen này ta sẽ đích thân thẩm vấn, sau đó xử lý sạch sẽ.” Y ra hiệu, đoạn có mấy người đi vào khiêng ba tên sát thủ đi, nhân tiện cũng sai người dọn dẹp lại căn phòng, xử lý mấy vết máu trên sàn, quả thực rất chuyên nghiệp.
Vương Huyên gặng hỏi, lần trước lấy được cuốn da thú màu bạc ở núi Thanh Thành đã định giá xong chưa, khi nào mới bồi thường thêm cho mình. Vì Thanh Mộc từng nói, cuốn da thú đó giá trị kinh người, hẳn vượt qua thu hoạch của những cuộc thám hiểm bình thường, theo quy định của tổ chức, y sẽ được bồi thường thêm.
“Chưa, còn đang giải mã, mấy bức họa đó khiến đám chuyên gia cũng phải đau đầu, trợn trừng mắt cũng không nhận biết, sao vậy, thiếu tiền hả?” Thanh Mộc rất ngạc nhiên.
Vương Huyên thở dài: “Nhìn thấy không, chủ nhà nói, cái bàn này là gỗ trắc đó, tôi mới tốt nghiệp, còn chưa được nhận tháng lương đầu tiên, không bồi thường nổi.”
Thanh Mộc nhìn thấy vẻ mặt y rất nghiêm túc, lại nhìn nhìn ba tên sát thủ bị y đánh tàn phế, tức thì ngậm miệng, cứ cảm thấy có gì đó quái dị.
“Được rồi, tôi cho cậu vay tiền.” Thanh Mộc hỏi số tài khoản, đoạn quay đầu hỏi: “Đoạn cậu không nghĩ ra cách nào khác hả, ba tên sát thủ rơi vao trong tay sao không bảo chúng chuyển khoản cho.”
Vương Huyên đáp: “Tôi sợ bị các ban ngành để ý, hơn nữa ngại tiền bẩn, tiền phải do đích thân mình quang minh chính đại kiếm được.”
“Được rồi.” Thanh Mộc vỗ vỗ bả vai y, hoàn toàn cạn lời, quay đầu dẫn đám người rời đi.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Vương Huyên thu dọn một phen, rì rầm: “Hi vọng hai viên vũ hóa thạch không làm mình thất vọng.”
Chính vì gần đây luyện thành Kim Thân thuật, thực lực mạnh mẽ, y mới không sợ ba tên sát thủ, thuận lợi phản sát.
Tương lai như thế nào, y không biết, vậy phải nắm chặt cơ hội nhanh chóng quật khởi, mới có thể ung dung đối mặt mọi thứ, đối mặt tổ chức hôi huyết, chỉ cần bản thân đủ mạnh, đứng đủ cao, sớm muộn sẽ tóm được người đứng sau màn.
Đương y mạnh tới mức khiến tổ chức hôi huyết e ngại, sợ hãi, không chừng sẽ chủ động giao ra người đứng đằng sau, thậm chí áp giải tới cũng nên.
Vương Huyên nghĩ, mỗi thời mỗi khắc, thực lực chân chính của y nên cao hơn người bên ngoài dự đoán, thế mới dễ bảo vệ bản thân cũng như đối phó địch nhân.
Y tươi cười, tay cầm hai viên vũ hóa thạch, cực kỳ mong chờ, hi vọng có thể khiến bản thân kinh hỉ!
Trong phòng yên tĩnh, hạt thần bí nồng đượm thông qua hòn đá tuôn vào trong cơ thể Vương Huyên, nuôi dưỡng tâm thần, tẩy lễ gân cốt.
Lát sau, quả thực y lại nhìn thấy ở một nơi không xa chính là—–biên giới nội cảnh địa, rất mơ hồ, y muốn tiếp cận.
Vũ hóa thạch đúng là kỳ vật, hôm nay y không kích phát trạng thái siêu cảm, nhưng vẫn như cũ tới được vùng đất hư tĩnh!
Vương Huyên vô cùng khát vọng, nếu như có thể tiến vào một lần nữa, không hề nghi ngờ, sẽ có một trận thu hoạch cực lớn.
Hồi lâu, cho dù tinh thần của y cực kỳ dồi dào, hay vận chuyển căn pháp phương sĩ Tiên Tần, cũng không thể tiếp cận vùng đất mông lung này. Tuy có thể nhìn thấy, nhưng từ đầu tới cuối y vẫn cách vùng đất đó một đoạn.
“Răng rắc!”
Vương Huyên không hề do dự, bóp vỡ một khối vũ hóa thạch, nháy mắt cả cơ thể chìm nhập trong vật chất thần bí, mà y lại tiến gần nội cảnh địa chỉ còn cách gang tấc.
“Răng rắc!”
Y không do dự tiếp tục bóp nát viên còn lại, càng nhiều hạt thần bí bao phủ Vương Huyên. Trong nháy mắt, Vương Huyên phát hiện bản thân đã tiến vào nội cảnh địa, y vậy mà thực thành công, nhưng nội cảnh địa hôm nay tiến vào hơi khác so với lần trước!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!