Thâm Không Bỉ Ngạn - Chương 35: Như Tiên Như Yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Thâm Không Bỉ Ngạn


Chương 35: Như Tiên Như Yêu


Mình đã nói gì vậy? Vương Huyên ảo não, tại nơi hoang vu, bầu không khí lại đáng sợ như này, tuyệt đối không được nói lung tung.

Không có tiếng động, một vầng trăng sáng rỡ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, trong tàn tích tối tăm mờ mịt cây cỏ mọc thành từng bụi, cảnh tượng ngày càng không hợp lý.

Người con gái đó tóc tai bù xù che khuất khuôn mặt, lơ lửng trong màn đêm, cách Vương Huyên chỉ vài xích, đôi hài nhỏ nhắn đỏ tươi ngay trước mắt y.

Lồng ngực Vương Huyên quặn thắt, năng lượng tinh thần nữ phương sĩ lưu lại sao? Hơn nữa, sao mặt trăng sáng trong không nhiễm bụi trần lại xuất hiện? Còn có khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của nữ phương sĩ.

Vương Huyên không nói gì, loại tràng cảnh như này thì im lặng là vàng, lấy bất biến ứng bạn biến. Y vận chuyển căn pháp phương sĩ Tiên Tần, từ trong hư vô tiếp dẫn hạt thần bí, từng ít một rơi xuống tường siêu vách đổ quỷ dị mà hãi hùng.

Trong không trung người con gái đó cũng không có động tĩnh, cả người áo trắng lơ lửng trong màn đêm rất nổi bật, tuy dáng người xinh đẹp, nhưng tóc dài đã che đi toàn bộ khuôn mặt, giống nữ quỷ không mặt, im phăng phắc, thực đáng sợ.

Vương Huyên chờ hồi lâu, dưới ánh trăng sáng tỏ từ đầu tới cuối hai người nhìn nhau không nói chuyện, không cử động.

Y cảm thấy cứ tiếp tục chờ đợi như vậy thì không phải là cách hay, đoạn nghiêm túc, thành khẩn giải thích: “Tôi vô ý mạo phạm người, trong lúc may mắn mới tiến vào nội cảnh địa; lời ăn tiếng nói của con người thời nay không giống phép tắc kỷ cương thời Tiên Tần, nhưng thực lòng tôi không hề có ý bất kính, do thời đại thay đổi mà thôi, người thời nay đều nói chuyện như vậy, nếu như cô cảm thấy cần lễ tiết gì đó thì tôi có thể thay đổi.”

Song, trong vùng phế tích cỏ mọc lan tràn, yên tĩnh không tiếng động, người con gái đó không hề có bất cứ phản ứng gì.

Vương Huyên suy nghĩ, hay là đi lại chút? Dưới chân tạo ra chút gió, nói không chừng tinh thần năng lượng còn sót lại sẽ tiêu tán. Y nghĩ tránh mặt nữ tử, rời khỏi nơi đổ nát này.

Vương Huyên thả bộ bước chân trên mặt đất rải đầy gạch ngói vụn sau đó những bức tường vẹo vọ đều tiêu tán, nhưng nàng vẫn lơ lửng.

Nàng im hơi lặng tiếng, khoảnh khắc y vòng qua nàng, nàng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, đôi hài màu đỏ ngang đầu lông mày.

Vương Huyên ý thức được sự việc bất thường, sống lưng toát mồ hôi lạnh, nội cảnh địa xảy ra chuyện rồi, người con gái này rất kỳ lạ.

Ban nãy nàng xuất hiện như thế nào? Một tia sét từ trên trời giáng xuống, cực kỳ chói mắt, sau đó liền xuất hiện.

Những thứ tà khí và yêu ma quỷ quái đáng nhẽ phải e sợ lôi đình mới đúng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với nàng?

Năng lượng tinh thần còn lưu lại nhiều vậy sao? Vương Huyên tránh nàng, chạy khỏi vùng phế tích, song người con gái ấy vẫn bám theo, từ đầu tới cuối cứ lơ lửng trước mắt.

Vương Huyên đau đầu, đây là bị người ta nhìn chằm chằm và theo sát sao, cô ta muốn làm gì? Nghĩ đi nghĩ lại, y không sợ hãi nữa, người ấy đã chết ba nghìn năm, năng lượng tinh thần còn sót lại thì làm được gì nữa?

Vương Huyên không tin tà, bước khỏi phế tích, để tâm luyện Kim Thân thuật, xem như không nhìn thấy nàng, lực lượng quanh người vận chuyển, trong mắt lóe lên kim quang lốm đốm.

Tinh thần lực tràn đầy, bình tĩnh mà ung dung, nếu như thực có quỷ quái, vậy dương khí trên người cũng đủ dọa lui đám đó rồi, dẫu sao y đương trẻ tuổi khí huyết thịnh vượng, không sợ quỷ vật.

Vương Huyên điềm tĩnh, diễn luyện Kim Thân thuật, biên độ động tác cực nhanh, có lần chạm vào nữ tử áo trắng mang đôi hài đỏ. Soạt một tiếng, nàng tiêu tán, không thấy nữa.

Vương Huyên an tĩnh, không hề vui sướng, theo những chuyện bản thân đã trải qua, gặp chuyện không sợ, tự mình đối mặt.

Thực lực của y tăng lên dần dần, đối với phương sĩ Tiên Tần mà nói thân tại thời gian không minh vô cùng trọng yếu, một trong những ngọn nguồn sức mạnh của bọn họ.

Càng không cần nói đến giai đoạn hiện tại của Vương Huyên, thời gian dần dần trôi đi, bên ngoài thân thể chấn động, lúc vận chuyển thể thuật mạnh mẽ xuất hiện kim quang nhàn nhạt.

Tới khi y mệt mỏi vô cùng, đoạn dừng lại, vận chuyển căn pháp tiếp dẫn hạt thần bí.

Đột nhiên, y phát giác dị thường, có một cơn gió âm lãnh phả vào cổ, lúc này mới phát hiện, không biết từ bao giờ, cô gái treo lơ lửng trước người đã đổi vị trí.

Y luyện Kim Thân thuật quá nhập tâm, phớt lờ toàn bộ chung quanh, lúc này quay người mới sửng sốt, cô gái áo trắng như tuyết phiêu linh, hài đỏ chói mắt, ở ngay sau lưng y.

“Gió—–” Khiến cõi lòng y rung động, tình cảnh ngày càng tệ, năng lượng tinh thần còn lại của nữ phương sĩ có thể can thiệp nội cảnh địa sao?

Y quay người, song nữ phương sĩ như hình với bóng, cũng di chuyển, từ đầu tới cuối lơ lửng sau lưng y, đôi hài đỏ gần như chạm vào đầu lông mày. Như vong hồn sau lưng, khiến y không chịu nổi.

Y bắt đầu phân tích, rốt cuộc là chuyện gì, theo lý thuyết thì người chết như đèn tắt, không sót lại gì cả. Nữ phương sĩ đã chết từ ba nghìn năm trước, nếu như nàng còn sống, sẽ không cần đợi tới hiện tại.

“Năng lượng tinh thần còn lại—–” Y xác định, đây chính là vấn đề, rốt cuộc nó tồn tại trong nội cảnh địa từ trước, hay——bị mình mang vào?!

Đương nghĩ tới khả năng cuối cùng, Vương Huyên thấy ớn lạnh, y bóp nát vũ hóa thạch, hạt thần bí và năng lượng tinh thần còn lưu lại của nữ phương sĩ cùng đi vào, mới dẫn tới những điều quái dị này?

Trên lý luận thì người chết không thể sống lại, nhưng, nội cảnh địa và thế giới thực không giống nhau, đến nay không thể lý giải, cổ nhân chưa có miêu tả cặn kẽ, huyền bí, nếu như ở đây có gì bất thường thì mọi việc đều có khả năng.

“Cho dù trước đó người đã ở đây, hay là tôi mang vào, rốt cuộc người muốn gì hay có yêu cầu gì, thì cứ nói ra? Chứ chỉ đi theo tôi cũng không được gì đâu.”

Vương Huyên quay lưng nói chuyện với nàng, không quay người, y rất muốn làm rõ mọi chuyện, đoàn năng lượng tinh thần này muốn làm gì.

Y không suy nghĩ viễn vông, nữ hơn ba tuổi như cục vàng, nữ hơn ba nghìn vị Liệt Tiên, nếu có loại suy nghĩ này và tinh thần còn dư của nữ phương sĩ cũng có vấn đề, phỏng chừng y sẽ lập tức chết thảm!

Đáng tiếc, nữ tử chỉ yên lặng lơ lửng sau lưng y, cảnh tượng quả thực hơi đáng sợ, tóc tai bù xù, áo trắng hài đỏ, không thấy rõ mặt, giống như quỷ treo cổ mặt mày trắng bệch.

Hỏi mấy lần không thấy trả lời, Vương Huyên bỏ đi tất cả suy nghĩ, không cố gắng nói chuyện với nàng nữa, nếu thực có chuyện gì thì tới đi, y mặc kệ.

Nội cảnh địa, vật chất thần bí phiêu diêu, đương tinh thần của Vương Huyên khôi phục thịnh vượng, y lại tiếp tục luyện Kim Thân thuật, mặc kệ người con gái ở sau lưng.

Cứ như vậy, mấy năm qua đi, Vương Huyên cảm giác sắp bảy tám năm rồi, y luyện đến tầng thứ tư hậu kỳ Kim Thân thuật! Từ tầng thứ ba hậu kỳ luyện tới tầng thứ tư hậu kỳ, thực lực chân chính tăng lên một bậc, sâu thẳm trong con mắt y ngẫu nhiên lóe lên kim quang.

“Chủy thủ bình thường cũng chưa chắc cắt được da thịt của mình.” Vương Huyên ổn định lại xúc động trong lòng, một khi tiến vào nội cảnh địa, thực lực y sẽ tăng lên rất nhanh, đối với y thì nơi này thần bí, mơ hồ, hạt thần bí phiêu diêu, ẩn chứa hi vọng và lực lượng mạnh mẽ; khiến Cựu Thuật ngày càng lụi tàn có thể sẽ vì chuyện này mà thay đổi tình cảnh.

Thời Tiên Tần Cựu Thuật xán lạn khắp nơi, những phương sĩ mạnh mẽ trong lúc chiến đấu có thể chạm tới lực lượng đẳng cấp vũ hóa, mà thời đại người sáng lập đạo giáo cũng có rất nhiều thần thoại truyền thuyết.

Thời gian như thoi đưa, đến thời đại này, người luyện Cựu Thuật không còn bao nhiêu, cận đại tới nay khó khăn lắm mới xuất hiện một vị tông sư, huống hồ siêu phàm.

Chốc lát, nội cảnh địa rung động, không ổn định, Vương Huyên biết thời gian tới rồi, y sắp thoát ly vùng đất hư tĩnh.

Hai khối vũ hóa thạch khiến y ở đây bảy tám năm, có thể nói phát huy giá trị cực kỳ lớn.

Vương Huyên trịnh trọng mở miệng: “Tôi sắp đi rồi, nếu như thực lực cho phép, sau khi tôi đi ra sẽ nghĩ cách bảo vệ thân thể cô, cố gắng không để bọn họ làm hỏng!” Chớp mắt sẽ rời đi, hi vọng người con gái này đừng gây rắc rối, để y thuận lợi đi ra.

Đương nhiên, không phải y hứa hẹn xuông, mà thực tâm nếu tương lai Cựu Thuật của y có thành tựu, can thiệp được vào phòng thì nghiệm bên dưới mặt đất Đại Hưng An Lĩnh, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, đúng là y cảm thấy nữ phương sĩ rất thảm.

Oanh!

Giữa bầu trời, một đạo lôi đình sáng chói xé toang bầu trời, trên bầu trời ánh trăng sáng rỡ rơi xuống, xuất hiện sau lưng nàng, xong hóa thành huyết nguyệt, khiến nàng càng yêu dị.

Lôi đình đan xen, người nữ tử trước huyết nguyệt ngẩng đầu, tóc dài trên mặt phiêu tán, lộ ra khuôn mặt thật, quả nhiên là nữ phương sĩ, da mặt óng ánh trắng như tuyết, gương mặt hoàn mỹ không chân thực, như tiên tử giáng trần, không có tì vết.

Nàng áo trắng hài đỏ, lơ lửng trước huyết nguyệt, có một loại khí chất đặc biệt vừa như yêu vừa như tiên, để lại cho Vương Huyên ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Một người con gái chết đã ba nghìn năm, trong nội cảnh địa nhìn Vương Huyên, cuối cùng không biết là bản thân sinh ra ảo giác hay trước thời khắc cuối cùng nội cảnh địa tiêu tán, cảnh tượng vặn vẹo và mơ hồ, y phảng phất nhìn thấy cô gái trước mắt đang mỉm cười.

Vừa tiên vừa yêu, phong thái tuyệt thế, khí chất đặc biệt, khiến Vương Huyên cảm thấy tuyệt diễm, giật mình run lên cầm cập, luôn cảm thấy yêu dị.

Sau một khắc, y hoàn tất rời đi nội cảnh địa, mở hai mắt, tức khắc trong phòng xẹt lên hai đạo kim mang nhàn nhạt.

Vương Huyên đứng dậy, kim quang sâu trong khóe mắt biến mất, y cảm nhận được thân thể mạnh mẽ, Kim Thân thuật quả thực đã luyện tới tầng thứ tư hậu kỳ.

Y lấy ra một cây chủy thủ, đoạn rạch thử trên cánh tay, vết thương nhanh chóng khép lại, chỉ còn một vết máu nhàn nhạt, sức sống mãnh liệt tuôn trào, vết máu biến mất.

Tầng thứ tư Kim Thân thuật không chỉ khiến trình độ cơ thể thêm vững chắc, tinh thần lực của y càng dồi dào và mạnh mẽ, ngoài ra còn khiến sức khôi phục của thân thể càng đáng sợ, sức sống bừng bừng, tố chất toàn bộ thân thể tăng cao.

Còn lực công kích, không cần nghĩ, vượt xa trước kia!

Vương Huyên mỉm cười, thành tựu như vậy không có lý do gì mà không vui mừng, cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời, trái tim như nở hoa.

Càng quan trọng là, bởi vì hai khối vũ hóa thạch, y tìm kiếm được một con đường khả thi, khiến Cựu Thuật có thể chậm rãi khôi phục vẻ xán lạn khi xưa trên người y.

“Một số chùa cổ sừng sững nghìn năm không ngã, có truyền thuyết đại đức cao tăng hóa hồng, như vũ hóa sao?”

“Một số danh sơn đạo giáo có tổ đình, trong đó chưa bao giờ thiếu truyền thuyết vũ hóa phi tiên, không ngoài ý muốn, chắc sẽ lưu lại kỳ vật.”

Vương Huyên cho rằng, chỉ cần nơi nào phát sinh vụ nổ vũ hóa, hơn phân nửa sẽ lưu lại loại kỳ vật như vũ hóa thạch.

Cho nên, tối nay y tươi cười thỏa mãn rơi vào mộng cảnh, tới trời sáng khi tỉnh dậy trên miệng y vẫn còn mỉm cười, song hồi lâu y không thể không nhanh chóng mặc quần áo đánh răng rửa mặt, bởi vì hôm nay phải đi làm, chuyến đi thám hiểm Đại Hưng An Lĩnh chỉ xin nghỉ một hôm, không nhanh sẽ trễ làm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN