Bên trong hội trường bao chùm bởi ánh đèn màu, Trình Doãn cầm một ly sâm panh trên bàn tiệc lớn.
Chỉ còn vài chục phút nữa phiên đấu giá sẽ bắt đầu.
Trình Doãn không đến đây với mục đích tranh giành kim cương.
Cô đi khắp hội trường một lượt, lướt qua từng ngõ ngách.
“Anh có chắc người phụ nữ đó sẽ đến không?”
“Kẻ khôn sẽ đến…!kẻ ngu lại càng phải đến!”
“Hai người đang nhắc đến ai vậy? Cô Ni ấy à?”
Trình Doãn dừng bước chân, cách cánh cửa nhà vệ sinh nam chỉ một sải tay.
Vừa hay lọt vào tai cô có kẻ nhắc đến tên mình, Trình Doãn liền tránh vào một góc khuất trong hẻm tối.
Bên ngoài hành lang nhà vệ sinh tổng cộng có bốn người đàn ông, ba người còn lại vô cùng sôi nổi khi nhắc đến cô, một người còn lại, từ đầu đến cuối đều im lặng.
“Haha, dù là kẻ khôn hay ngu thì cũng chẳng thoát được bàn tay chúng ta.
Chỉ chờ cô ta lộ diện, lập tức thu lưới dọn cá!”
Tiếng cười sung sướng vang vọng khắp dãy hành lang.
“À phải rồi, chờ cả cô diễn viên Đàm Ngư hạng A gì đó nữa…!chơi chết cô ta xong sẽ hủy chứng cứ…”
“Suỵt!” Người đàn ông thứ tư im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đừng nói nữa, nếu không…!sẽ lộ mất!”
Haha…!
Trình Doãn trốn trong góc, mọi âm thanh được phát ra từ đám người kia đều được cô thu trọn và ghi nhớ.
Sau khi nghe họ tán gẫu thêm mấy câu nữa, Trình Doãn đinh ninh một điều rằng…!
Người đàn ông thứ tư này, chính là kẻ đã bắn cô rồi đẩy cô xuống vách núi.
Ký ức quay lại thời điểm trước đó.
Thân ảnh nhỏ bé của cô gái chạy bạt mạng về phía trước, xuyên qua hàng ngàn thân cây um tùm cao ngất, chạy mãi chạy mãi, cuối cùng chạm phải ngõ cụt, đương đầu với gió bão.
Ngày hôm ấy, mặt trời đã tắt nắng hẳn, gió rít táp thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch của Đàm Ngư, hai chân cô đứng không vững, bàn tay bấu víu vào thân cây mới miễn cưỡng giữ được thân người không bị quỵ xuống.
“Alo…!có ai nghe thấy không? Em là Đàm Ngư…!là Đàm Ngư…”
“Không hét được nữa quay ra gọi điện cầu cứu à?”
Bóng người từ từ tiến lại gần, cả người hắn đen sì một mảng, hòa vào sắc trời u ám khiến Đàm Ngư lạnh sống lưng.
Cô biết nơi này không có sóng, điện thoại không thể phát tín hiệu, nhưng cô vẫn thử…!thử xem có ai đó đến cứu mình hay không.
Pằng!
Khoảnh khắc một phát đạn xuyên qua vai trái, cách trái tim đang đập loạn chỉ vài minimet, Đàm Ngư vô thức nhìn thấy những khoảnh khắc huy hoàng của mình trước đó.
Tay cầm cúp, hào quang phát sáng lung linh, mỉm cười thật tươi trước ống kính.
Cả người Đàm Ngư như thể bị một sức lực vô hình nào đó từ phía sau lưng kéo đi.
Cô chỉ cảm thấy hô hấp vô cùng nặng nề, vai trái đau nhói rồi lại không cảm nhận được gì nữa.
Mà tim cô…!cũng ngừng đập.
Trình Doãn vô thức đưa tay ôm ngực, hô hấp dồn dập khiến cô trong chốc lát mất bình tĩnh.
Người đàn ông thứ tư này, chính là kẻ bịt mặt bắn cô khi đó – Quách Bội! Giọng nói của kẻ sát nhân, cô tuyệt đối không thể nhầm lẫn.
Chỉ vì Đàm Ngư đã vô tình thấy được cảnh ông ta thân mật với tình nhân ngay tại phòng làm việc của vợ.
Một nhà sản xuất phim bằng “tình dục”, lôi kéo không ít diễn viên trẻ vào con đường làm ăn dơ bẩn.
Nhưng ông ta vẫn có thể đứng đây tán gẫu, hùa theo những người khác tin rằng cô đã mất tích, thong dong lẩn ngoài vòng pháp luật đến thần không biết, quỷ không hay.
Bởi vì, vợ ông ta vô cùng tin tưởng chồng, điển hình là một người phụ nữ vì tình mà quên đi thật giả, trắng đen.
Ông ta cho rằng, chỉ cần giết chết cô là có thể đem theo mọi bí mật của ông ta chôn vùi vào dĩ vãng.
Ông ta tin rằng, mọi “dữ liệu” buộc tội ông ta mà Đàm Ngư có được chỉ tồn tại trong bộ não, vì vậy, cách duy nhất bãi bỏ nhân chứng chính là giết người diệt khẩu.
Xem nào, người ta vẫn thường nói người tính không bằng trời tính!
Thân xác Đàm Ngư đã chết đi, nhưng linh hồn của Đàm Ngư vẫn tồn tại, hơn nữa còn chuẩn bị tạo cho ông ta một bất ngờ lớn.
Kế hoạch báo thù!
Trình Doãn yên lặng rời khỏi góc khuất, một lần nữa chìm vào hội trường náo nhiệt.
…!
“Quý ông! Chúng tôi cần thiệp mời!”
“…!Thì ra là Dụ tổng…!xin mời!”
Dụ Ngôn Gia sải bước vào trong, ánh mắt âm u lạnh lẽo lướt qua từng người một, như đang tìm kiếm ai đó.
“Dụ, cậu sao phải vội thế? Lát nữa phiên đấu giá bắt đầu, mọi người ổn định hơn không phải dễ tìm hơn sao?”
Dụ Ngôn Gia tiếp tục sải bước, âm thầm quan sát cử chỉ và hành động từng người.
“Hai mươi chín người đàn ông và một người phụ nữ.
Tôi thấy, chỉ cần cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.” Lợi Bỉ cong môi cười cợt, lấy từ bàn tiệc lớn hai ly sâm panh, đưa cho Dụ Ngôn Gia.
Hai người đến đây, không phải mua bán kim cương.
Mà là tìm một người, tên Ni!
Lợi Bỉ cười một cách miệt thị.
Nghe sơ qua là biết Dụ Ngôn Gia đang muốn tìm kiếm phụ nữ!
“Dụ, tìm nữ nhân làm ấm giường à?”
“Câm mồm!”
“…”
Lợi Bỉ bị quát lớn, khóe miệng đang mở cũng đành miễn cưỡng khép lại.
Từ bao giờ, Dụ Ngôn Gia đối với phụ nữ còn hứng thú hơn cả kim cương vậy?
Đáy mắt Dụ Ngôn Gia dừng ở một góc nhỏ phía xa, qua lớp mặt nạ che nửa khuôn mặt, anh vẫn có thể nhìn thấy có người đang vẫy tay với mình.
Lợi Bỉ cũng nhìn theo, khó khăn lắm mới nhìn rõ được.
“Ấy! Là cô ấy à? Người ta đang gọi cậu kìa…!à không, hôn gió mới đúng!”
Dụ Ngôn Gia ngửa cổ tu hết ly rượu, sự bất mãn và nóng lòng muốn tìm người cuộn dâng như núi lửa trong lòng anh.
Bàn tay siết chặt thành ly rỗng tuếch.
Ni…!tôi nhất định sẽ tìm ra cô, tự tay bóp chết cô!
Lợi Bỉ nhìn cái người vừa vẫy tay về phía này vô cùng hứng thú.
“Này, Dụ…!cậu bị làm sao thế?”
Quai hàm Dụ Ngôn Gia cứng ngắc.
“Một tay chơi gái như cậu không nhìn ra hắn là đàn ông à?”
“…” Lợi Bỉ nhìn lại…!hình như là thế…!
Trách con mắt của anh làm sao được, chỉ trách trong này tối quá, không nhìn rõ.
Khiếp! Sao mà trông giống con gái thế, đàn ông đàn ang gì mà thấy đồng loại còn ngã ngựa hôn gió?
Eo! Buồn nôn quá đi!
Ở bên này, Trình Doãn thất vọng hạ tay xuống, ánh mắt nhìn hai người đàn ông đeo mặt nạ phía xa không rời.
Hai tên đàn ông đó thật sự rất hút mắt, không biết là giai nhân phương nào.
Chỉ riêng khí chất liếc qua một lần có thể ghi tạc trong đầu lẫn chiều cao vượt trội của hai người họ, cũng đủ khiến Trình Doãn xiêu lòng.
Cô thật sự rất thích những người có khí chất, đặc biệt là loại khí chất toát ra từ cốt tủy.
Chỉ tiếc rằng, người ta là một thẳng nam!.
Tiên Hiệp Hay
Trình Doãn vừa nâng ly rượu vừa tiếp tục nhìn hai người đàn ông kia.
Ánh mắt chạm phải bờ vai rộng của một người mặc áo sơ mi đen.
Cô nhìn đến quên cả hô hấp.
Bởi vì, sao trong đầu cô lại liên tưởng đến Dụ Ngôn Gia nhỉ?
Cùng lúc đó, Trình Doãn thấy hai người đàn ông kia đang bước nhanh về phía cô.
Trình Doãn trong ít phút cảm thấy sắp có điềm, theo bản năng muốn rời mông khỏi chỗ này.
Pằng!
Cả hội trường vốn náo nhiệt vì một tiếng súng càng trở nên nháo nhào.
Trình Doãn gia tăng vận tốc, trong giây lát chỉ biết cắm đầu chạy.
Thấy trước mắt sắp rời khỏi cánh cổng lớn, đột nhiên cái eo nhỏ đã bị người ta túm lại, giật mạnh về phía sau.
Cả người Trình Doãn đập thẳng vào mảng thịt vừa ấm vừa săn chắc, chỉ tiếc xúc cảm xảy ra quá nhanh, khiến cô chưa kịp cảm nhận đã bị đẩy ra.
Trình Doãn quay lưng lại, cô thật sự không nghĩ nhiều đâu.
Là Dụ Ngôn Gia!
“Nếu còn muốn an toàn rời khỏi đây, tốt nhất cô đừng chống đối tôi nữa.” Thanh âm tràn ngập từ tính vang lên, xen vào đám đông hỗn loạn nhưng vẫn khiến cô nghe rõ mồn một.
Khóe môi Trình Doãn giật giật, phát súng khi nãy cô nghe thấy, không phải của người đàn ông này đó chứ?
“Chỉ là một cái hôn gió, anh định lấy tình báo oán à?”
___.