Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em - Chương 20: 20: Xảy Ra Chuyện Rồi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em


Chương 20: 20: Xảy Ra Chuyện Rồi!


Sáng sớm ngủ dậy, Trình Doãn vừa vệ sinh cá nhân xong rời khỏi phòng, suýt nữa thì cô bị bộ dáng hấp tấp của Trình Nhược đụng ngã.

“Tránh đường!”
“???”
Nhớ đến lời của Trình Nhược hôm qua, hôm nay cô ta có lẽ đến bầu bạn với bà cụ Dụ rồi.

Nhưng với thái độ của bà cụ lần trước đối với cô, chẳng lẽ bà ấy lại chấp nhận thêm một đứa cháu dâu nữa à?
Bà cụ định nạp thiếp cho Dụ Ngôn Gia, dựng hẳn một hậu cung giai nhân cho anh ta sao?
Trình Doãn ngửa cổ, ngón tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ, thử tưởng tượng cảnh Dụ Ngôn Gia trái một em, phải một em là cảm giác như thế nào.

Đệt, cảm giác không tồi nha!
Nhưng nghĩ đến viễn cảnh cô cũng “vinh hạnh” được bà cụ Dụ ưu ái dành cho một chỗ, sau đó ngoan ngoãn ngồi im cho tên thương nhân đó vuốt ve.

Trình Doãn bất giác rùng mình một cái.

…!
Tại biệt thự riêng của Dụ Ngôn Gia.

Hôm nay Dụ Tỉnh ra ngoài từ sớm, chỉ còn bà cụ và người làm đang dọn cỏ sau vườn.

Vừa dọn xong bàn ăn, bà cụ đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Hai mắt bà cụ đột nhiên sáng lên.

Dụ Tỉnh nói tối khuya mới về, Dụ Ngôn Gia cũng đi công tác từ đêm hôm qua.

Vậy người ở ngoài cửa kia, liệu có phải Trình Doãn không?
Vừa nghĩ bà cụ vừa ra mở cửa, gương mặt phấn khích như một đứa trẻ.

“Cháu dâu ngoan, đến chơi à…”
Trình Nhược không ngờ sẽ được bà cụ tiếp đón thế này, mặt mày rạng rỡ.

“Vâng, cháu dâu của bà đến thăm bà đây ạ…”
Rầm!

Trình Nhược cả kinh lùi lại, cánh cửa đóng sầm một cái ngay trước mặt khiến cô không thể tin nổi.

Mới vừa nãy bà còn chào đón cô lắm mà?
Không thể nào, chắc do cô nhìn nhầm thôi.

Cốc cốc…!
Ở trong này, phía sau cánh cửa, bà cụ Dụ thở hổn hển.

Suýt chút nữa thì bà đã hại nửa đời còn lại của cháu trai yêu quý bà rồi.

Trình Nhược cất giọng.

“Bà ơi?”
“Cô về đi, hôm nay không tiếp khách!”
“…”
Trình Nhược không cam tâm, đánh liều gõ cửa tiếp.

“Bà à, hôm nay con đến tìm Dụ tổng, không biết anh ấy…”
“Nó không có ở nhà!” Bà cụ nói vọng qua cánh cửa.

“Hơn nữa, Dụ nó có bạn gái rồi, cô có học thì đừng tới làm phiền nó!”
“…”
Cái gì? Dụ Ngôn Gia có bạn gái?
…!
Bên phía Trình Doãn, cô cũng đã sửa soạn đơn giản rồi đến tập đoàn Imelda.

“Xin chào! Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô ạ?”
Trình Doãn vừa bước vào, ngay lập tức bị độ choáng ngợp ở đây làm cho hoa mắt.

Không hổ danh là buôn kim cương, một viên gạch lát cũng có thể tỏa sáng nữa.

Thiếu nữ thu liệm nét sùng bái trong đáy mắt, mỉm cười với lễ tân.

“Tôi muốn gặp Dụ Ngôn Gia.”
Lễ tân có chút nghi hoặc hỏi lại.

“Dụ…!Dụ tổng sao?”
Trình Doãn gật đầu.

Gương mặt lễ tân có chút gượng gạo, hai cô gái trẻ đưa mắt nhìn nhau, dè dặt hỏi.

“Cô có hẹn với anh ấy chưa vậy?”
Trình Doãn trầm ngâm một hồi, tối hôm qua hắn gọi điện mà bây giờ cô mới tới, vậy có tính là hẹn trước không?
“Có!”
“…!Vậy được, phiền cô đợi một lát…”
Hai cô gái lễ tân bắt đầu xì xào bàn tán, nhìn qua nhìn lại, trên người cô gái này chẳng có một món đồ hàng hiệu nào, đã vậy ngoại hình còn không mấy nổi bật.

Nhìn sơ qua trông giống một sinh viên hơn.

Sao Dụ tổng có thể quen biết cô gái này được?
Trình Doãn không hối thúc, đến lúc lễ tân mỉm cười nhìn cô lần nữa.

Cô mới nhận ra thái độ của họ đối với mình có vấn đề.

Chính xác hơn, họ đang dùng biểu cảm coi thường đối với cô.

Lúc này cô mới nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới.

Một chiếc áo sơ mi cỡ rộng và một chiếc quần bò bó sát, tóc tai cũng không quá cầu kỳ, mặt mũi lại không trang điểm.

À thì…!cũng không trách họ được.

“Xin lỗi cô nhé, Dụ tổng hiện tại không có ở đây, cô hẹn lại với anh ấy khi khác nhé?”
“Không ở đây sao?”
“Đúng vậy, anh ấy có lịch công tác từ đêm hôm qua rồi.”
Trình Doãn “oh” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cũng không lưu luyến gì mà quay người đi.

Tên Dụ Ngôn Gia này, đừng nói tối qua hắn gọi cô có việc gấp là chuyện gì quan trọng thật đó nha.

Nhưng nếu thật sự gấp, với tính tình người đàn ông đó, chỉ e là đã cho một đội quân hùng hậu vác cô đến trước mặt hắn từ lâu rồi.

Nghĩ vậy, chân mày Trình Doãn mới kéo dãn vài phần.

Trình Doãn đứng trước sảnh lớn của công ty một lúc lâu, cô còn muốn tận hưởng không khí toàn mùi kim cương thêm chút nữa.

Đúng lúc này, một bóng người vội vã đi đến trước mặt cô, không cẩn thận va phải vai trái.

“Này…”
Trình Doãn theo bản năng gọi một tiếng, không ngờ người đàn ông này thật sự đứng lại, hơn nữa, hắn còn đang nhìn chằm chằm cô.

Lợi Bỉ thoáng kinh ngạc, không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây, nhưng hắn rất nhanh đã cụp mắt, dáng vẻ vội vã vừa đi vừa nghe điện thoại.

Trông hắn rất giống người đàn ông trong xe của Dụ Ngôn Gia ở đêm đấu giá kim cương mật lần trước.

Nhưng cô không chắc có phải anh ta hay không, vì khi đó trong xe rất tối, cô lại chưa kịp nhớ kỹ gương mặt hắn.

Đợi anh ta đã mất hút, Trình Doãn khẽ lắc đầu, thầm trách móc bản thân hôm nay đã suy nghĩ quá nhiều.

Trình Doãn một lần nữa giơ tấm card của Quách Bội lên che nắng, nheo mắt búng vào góc thẻ một cái thật kêu.

“Đến giờ mèo vờn chuột rồi.”
…!
“Quách…!Quách tổng…!ha…!vợ anh…!cô ấy…”
“Ngoan nào! Sẽ không ai làm phiền chúng ta đâu mà!”
“Nhưng…”
Đống tài liệu rơi đầy trên sàn, bàn làm việc bị xô đẩy khiến ly cà phê sóng sánh tràn khỏi ly.

Nhưng cuộc hoan ái vẫn chưa chịu dừng lại.

A Lý cảm thấy sếp tổng của mình hôm nay thật sung sức, đã trải qua bao lâu mà vẫn khiến cô mê đắm không muốn rời thế này.

Có đánh chết cô cũng không chịu thừa nhận vị sếp này đã ngoài bốn mươi đâu.

Cộp…!cộp…!
Cốc…!cốc…!

“A!” A Lý rên khẽ, tim đập loạn nhìn ra phía cửa.

Căn phòng này không cách âm.

Một phần họ muốn chơi trò kích thích, một phần muốn đề phòng vợ của Quách Bội sẽ quay lại.

“Quách tổng, thật sự là vợ anh đấy!”
Quách Bội làu bàu chửi không đúng lúc, vì A Lý cũng đã buông ông ra mặc gọn quần áo rồi tìm cách trốn đi, ông cũng không còn cách nào khác phải chỉnh đốn lại bản thân rồi bước về phía cửa.

“Ai đấy?”
Trong đầu Quách Bội đã nhanh chóng nghĩ ra một kịch bản hoàn hảo để tương kế tựu kế.

Nhưng khi cánh cửa mở, bên ngoài lại không có bóng dáng ai.

“Chết tiệt!”
Quách Bội mất hết nhã hứng, đứng tại chỗ gọi một cuộc điện thoại đi.

“Thế nào rồi? Thằng khốn Dụ Ngôn Gia đã đến đó chưa?”
“Ừ, có gì mới phải báo lại cho anh ngay đấy!”
Trình Doãn trốn trong góc, cũng may hành lang khá im ắng nên mọi lời nói qua điện thoại của Quách Bội cô đều nghe rõ mồn một.

Dụ Ngôn Gia?
Chẳng hiểu sao lồng ngực trái của cô lại đập như trống dồn, não bộ không ngừng sắp xếp từng mảnh ký ức vụn vặt.

Theo lời của lễ tân, Dụ Ngôn Gia đi công tác từ đêm hôm qua.

Người khi nãy va trúng cô, chắc chắn là người trong xe đêm hôm đó, mà dáng vẻ anh ta lại gấp gáp như vậy, bây giờ Quách Bội lại nói mấy lời không mấy thiện ý này.

Lẽ nào…!
“Xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
___
Mọi thông tin chi tiết về truyện cũng như lịch up và những hôm không up chương sẽ được thông báo trên facebook cá nhân của tác (Giai Thiên Đông Phương) hoặc group Góc nhỏ is Ne.

Phiền các tình yêu bỏ ra vài giây nhấn theo dõi để không phải ngóng truyện trong vô vọng nhé!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN