Hơn hai nghìn đô?
Hoa Thần tặc lưỡi, hít một hơi rồi chìa thẻ.
“Giúp tôi gói lại.”
“Cô điên rồi à? Đôi giày đó là tôi ngắm trước!”
“Oh! Vậy à? Tiếc nhỉ, tôi chìa thẻ trước.” Hoa Thần chống tay lên cằm, nở một nụ cười châm biếm.
Trình Nhược trợn trừng mắt, lựa đi lựa lại cả buổi mới nhắm được một đôi giày độc lạ để tối mai đi sự kiện, vậy mà lại bị một cô nhóc còn đi học hớt tay trên.
Nhưng Trình Nhược là ai chứ? Trưởng nữ Trình gia là người sẽ chịu thua cuộc sao? Cô ta nhanh chóng giữ bình tĩnh, ngón tay chỉ một hàng thẳng tắp dọc tủ trưng bày, muốn mua hết số giày hiệu Jimmy Choo còn lại…!bao gồm cả đôi bốt cổ cao họa tiết lưới Mugler kia!
Hoa Thần tim đập tay run.
Trình gia…!quả nhiên lắm tiền!
Vậy mà trước đây Trình Doãn bị đối xử như vậy, cả một năm chưa có đến năm món đồ hiệu để mặc!
Tức thì, Trình Nhược khoanh tay đặt trước ngực, chiếc cằm nhọn hoắt vểnh lên tận trời.
“Này, tôi và cô không quen nhau.
Bản tiểu thư cũng không muốn làm khó cô làm gì.” Ngón tay chỉ về phía Hoa Thần.
“Thả tấm thẻ đó xuống cho tôi!”
Cả người Hoa Thần không động, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng như vậy.
Trình Nhược tức run người, sôi máu đập tấm thẻ đen lên tủ kính, nói như quát lớn vào mặt nhân viên.
“Thanh toán!”
Hoa Thần nhìn theo động tác của nhân viên, tấm thẻ đen quẹt thẳng một đường, vô cùng hào phóng.
Ha, sao cô lại đi thách thức cô ta chứ…!tiền chạy vé đi theo Tống Nguyên còn không đủ…!
Hơn hai ngàn đô đó!
Nhưng đột nhiên…!
“Tiểu thư, thẻ này của cô…!hình như bị đóng băng rồi…”
“Cái gì?”
Nhân viên rụt rè lên tiếng.
“Thẻ của cô đóng băng rồi ạ, không dùng được…”
Hahaha!
“Im mồm! Cười cái gì hả?” Trình Nhược liếc xéo Hoa Thần, nghiến răng nghiến lợi.
“Quẹt lại, nhất định kiểm tra lại thứ đồ hỏng này của mấy người, nhanh cho tôi!”
“Ai nha, Trình đại tiểu thư à! Nhân viên người ta cũng nói đến lần thứ ba rồi, tai cô không tốt thì đi khám nhé?”
Hoa Thần được đà lấn tới, kẹp tấm thẻ vào ngón tay, đưa cho nhân viên, quét xong thì nhét thẻ vào túi.
“Thẻ đen của cô…!chậc, còn không bằng tấm thẻ in hình idol này của tôi nữa.”
Chẹp chẹp, dán ảnh của Tống Nguyên lên mặt thẻ, ừm…!gương mặt kia dù có đáng ghét nhưng cũng may mắn quá đi!
Hoa Thần lắc lư túi đồ trong tay, bóng lưng tiêu sái rời đi.
Còn Trình Nhược chỉ muốn đội quần chui ra khỏi cửa hàng.
Cô ta ngồi vào xe, tức tối đập vô lăng, nói lớn vào điện thoại.
“Mẹ! Sao thẻ của con lại đóng băng rồi?”
Nhan Điềm ở đầu dây bên kia, ngữ điệu không vui.
“Tiểu Nhược, nửa đêm hôm qua Dụ Ngôn Gia rút vốn đầu tư, sáng nay ba con cũng chật vật lắm.
Không làm gì ra trò thì bớt tiêu xài phung phí đi!”
“Không được! Mẹ biết hôm nay con mất mặt chết…”
Tút…!tút…!
Mẹ kiếp! Trình Doãn, đều là mày mà ra!
…!
Haha, cười bể bụng bà rồi!
Hoa Thần vừa đi vừa cười khúc khích, cũng may cô đang đeo khẩu trang.
“Sao lâu thế?”
Tống Nguyên nhăn mày, nhìn Hoa Thần túi lớn túi nhỏ trong tay, cũng tò mò vạch ra xem.
“Đờ mờ! Bắt ông đây ngồi nửa tiếng chỉ để đợi cô đi mua thứ này?”
Hoa Thần tháo đồ bảo hộ, nét mặt không vui.
“Thì sao?”
“…”
Nhìn nét mặt thối như mắm của Tống Nguyên, Hoa Thần không nhịn được muốn cốc đầu anh ta một cái…!nhưng mà…!cái mặt kia thật được việc nha!
“Anh thì biết gì chứ? Giày cao gót là con mắt thứ hai của phụ nữ đấy!”
…!
Dụ Ngôn Gia nới lỏng cà vạt, không thèm ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, chỉ nhàn nhã châm một điếu thuốc.
“Dụ à, Trình gia đối với con bao nhiêu năm nay còn chưa đủ tốt sao? Đây…!đây là cách con đáp lễ lại chúng ta ư?”
Không gian vang lên tiếng sột soạt, tiếng chuông gió va đập vào không khí, phát ra âm thanh chói tai.
“Trình Tống, những năm nay ông đối xử với Trình Doãn thế nào ông tự biết.
Tôi yêu thương cô ấy, đương nhiên sẽ đưa cô ấy rời khỏi đó.
Còn về vốn đầu tư…!hay là chúng ta nói đến chuyện của vài tháng trước đi.”
Dụ Ngôn Gia cúi người về phía trước gạt tàn thuốc, chân mày khẽ động, khắp người toát lên vẻ độc đoán bức người.
“Ông còn nhớ vụ quặng thô bị tráo không?”
Nét mặt Trình Tống xám nghoét như tro tàn.
Ông tưởng vụ đó đã trót lọt qua mặt anh rồi chứ?
Trình Tống nhìn lên, đôi mắt người đàn ông trẻ tuổi thâm thúy đến lạ thường.
Thì ra anh đã biết rồi, chỉ là hôm nay mới nói thôi.
Sau đó…!gộp với việc của Trình Doãn hôm nay…!
“Dụ Ngôn Gia! Khốn khiếp, cậu dám tính kế gia đình tôi!” Trình Tống đứng bật dậy, tay chỉ thẳng vào mặt anh.
Người đàn ông khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt thoáng ẩn thoáng hiện, làn khói trắng tản ra rồi biến mất dưới đôi chân dài của anh.
Dụ Ngôn Gia đứng dậy, ngữ khí lạnh nhạt.
“Hai việc đó quả đủ để tôi tắt đèn xanh với ông rồi.” Dụ Ngôn Gia đi đến cửa sổ, âm điệu trầm thấp còn vang lên phía sau.
“Bảo vợ con yêu quý của ông ở yên trong nhà, không muốn cạp đất mà ăn thì đừng có đụng vào Trình Doãn.”
___
*Tác giả: Ai nha! Cái sự đẹp trai này cũng rù quyến quá đi~.