Thẩm Ngữ - Chương 2: Thuốc dẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2673


Thẩm Ngữ


Chương 2: Thuốc dẫn


Cố Uyển Như bỏ ra hai ngày trời để sưu tầm tư liệu của Thẩm Ngữ, hôm nay, thám tử tư đem tư liệu đưa tới tay bà, ngồi trong phòng sách lật xem, bà suy nghĩ phải dùng lý do gì để thuyết phục Thẩm Ngữ.

Vừa vặn, khéo léo làm sao!

Cha mẹ Thẩm Ngữ bị tai nạn xe cộ đã mất, tiền có được bây giờ đều dùng để bồi thường cho người bị hại, còn chưa trả xong, mà sang năm, lại là năm cuối cùng cậu cô giúp đỡ ăn học, đúng là đang ở thời điểm thiếu tiền.

Cố Uyển Như khép lại tư liệu, vào ban đêm liền gọi Thẩm Ngữ ra nói chuyện.

Lúc này Thẩm Ngữ đang cùng Diệp Lâm Lâm xem phim, đột nhiên nhận được tin nhắn bạn bè, ghi chú viết là dì Cố, cô liền vội vàng ấn vào [chấp nhận].

Không tới một phút đồng hồ, cô lại nhận được một đoạn tin nhắn: Chờ Lâm Lâm ngủ đến phòng sách ở lầu ba tìm dì.

Thật vất vả ngồi chịu đựng đến 11 giờ rưỡi, Diệp Lâm Lâm rốt cuộc chịu không được về phòng ngủ trước. Thẩm Ngữ đã nhắn WeChat báo cho Cố Uyển Như bây giờ mình đi lên, liền thấp thỏm bất an đi lên lầu ba.

Chẳng lẽ tâm tư của mình bị lộ? Không có khả năng, mấy ngày nay cô ngay cả nói cũng chưa từng nói với Diệp Lệ Thành.

Trong lòng tràn đầy hoang mang cùng khẩn trương, gõ cửa phòng sách cô gọi: “Dì ơi, con là Thẩm Ngữ.”

“Vào đi.”

Cố Uyển Như ngồi trêи sô pha, trong tay cầm một ly trà, Thẩm Ngữ đôi tay nắm lấy nhau quy củ đứng ở một bên: “Xin hỏi dì tìm con có chuyện gì?”

Cố Uyển Như nhoẻn miệng cười, vội nói cô ngồi xuống.

Bà cầm lấy tư liệu trêи bàn trà, nhẹ giọng nói: “Là như vầy, dì có biết tình hình gia đình của con một chút, biết con cũng là một đứa nhỏ sống không dễ dàng gì, hiện tại, dì có một ý tưởng hy vọng có thể giúp con một chút, con nghe xem có thể chấp nhận không, được không?”

Thẩm Ngữ thấp thỏm gật gật đầu.

“Kỳ thật thúc thúc con một năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng tính mạng được bảo toàn, nhưng để lại một di chứng. Dì vì thúc thúc tìm… Tìm hết các nơi danh y đều không có hiệu quả gì. Có điều may là trước đó không lâu, ông trời mở mắt, có vị bác sĩ nói cho chúng ta biết một biện pháp…”

Bà dừng lại lời nói, quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngữ.

“A, vậy cứ theo biện pháp đó mà trị.” Thẩm Ngữ bị nhìn đến lạnh sống lưng, lắp bắp nói.

Bà thở dài một hơi, than: “Chúng ta sao không muốn chứ, chỉ là khuyết thiếu một ‘thuốc dẫn’.”

“Hửm?” Thẩm Ngữ nghi hoặc mà nhìn bà.

“Đó chính là con, con gái ạ.” Cố Uyển Như vỗ vỗ tay Thẩm Ngữ, “Chúng ta cần con giúp.”

Thẩm Ngữ bị dọa nhích nhanh sang bên cạnh: “Con, con có thể giúp cái gì?!”

“Chúng ta cần thân thể của con.” Cố Uyển Như trầm giọng nói, “Diệp thúc thúc ông ấy đã hơn một năm không thể sinh hoạt bình thường, ông ấy cần thân thể của con tới đánh thức.”

“Vì sao lại là con? Người khác không được sao?” Thẩm Ngữ kinh ngạc không thôi.

“Ông ấy chỉ có phản ứng với con.” Cố Uyển Như nói dối, kiên nhẫn bám chặt không buông, khiến cô động tâm, “Con yên tâm, sẽ không phát sinh quan hệ thật sự, hơn nữa thời gian trị liệu rất ngắn, nếu là nhanh thì nói không chừng sau kỳ nghỉ là có thể hoàn toàn hồi phục.”

“Mọi chuyện thành công, dì sẽ cho con một trăm vạn.”

Thẩm Ngữ cũng không phải rất quan tâm tiền, thứ cô cần chính cơ hội có thể ở cùng một chỗ với Diệp Lệ Thành.

Cô cúi đầu làm bộ suy tư.

Cố Uyển Như thấy cô do dự, tiếp tục thả ra điều kiện dụ hoặc: “Nếu sau này con chọn được một nơi định cư, dì sẽ lén đưa con một căn nhà.”

Sau một lúc lâu, Thẩm Ngữ mới ngẩng đầu, hỏi: “Nếu Diệp thúc thúc không đồng ý thì sao?”

“Con yên tâm, hết thảy có dì lo.” Cố Uyển Như cười cười, “Con trước tiên nhìn xem hợp đồng này, nếu đồng ý thì ký tên, chúng ta liền làm xong thỏa thuận.”

Thẩm Ngữ lấy hợp đồng cẩn thận lật xem, bên trong ghi rõ chính cô khi làm việc này phải giữ bí mật các điều khoản, đặc biệt đối với Diệp Lâm Lâm phải tuyệt đối bảo mật mấy chữ này, còn ghi rõ các điều cấm, bên trong bao gồm cả việc cấm lén ở cùng một chỗ với Diệp Lệ Thành.

Mặc kệ bên trêи viết cái gì, Thẩm Ngữ đều muốn ký, đây là cơ hội duy nhất để cô có thể tiếp xúc với Diệp Lệ Thành.

Thận trọng viết xuống hai chữ “Thẩm Ngữ”, cô gái buông bút, đem hợp đồng đưa lại cho Cố Uyển Như.

Cố Uyển Như lật xem kiểm tra chỗ ký tên có để sót hay không rồi sau đó cười nói: “Hiểu rõ bản thân cái gì nên làm, cái gì không nên làm chứ?”

Thẩm Ngữ gật đầu.

“Tốt, bây giờ chúng ta hợp tác vui vẻ.” Bà vươn tay làm ra tư thế bắt tay.

Thẩm Ngữ ngây ngốc nắm lấy.

“Được rồi, đi về nghỉ ngơi đi, nhớ rõ ngày mai vào lúc này, lên đây chờ dì.”

“Vâng.” Thẩm Ngữ lên tiếng.

Thẩm Ngữ còn đang lo lắng làm thế nào thực hiện công lược, quá chủ động thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, nhưng không chủ động, cô căn bản là không có cơ hội…

Có đôi khi có một số việc chính là khéo như vậy, ngay lúc bạn lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, ông trời lúc lơ đãng sẽ vì bạn mà mở ra một cánh cửa sổ.

Cùng ngày vào ban đêm, trong phòng ngủ lầu ba truyền đến từng trận tiếng cãi vã.

“Anh không đồng ý.” Diệp Lệ Thành hiếm khi dùng ngữ khí lạnh lùng cứng rắn như vậy với vợ mình.

“Lệ Thành, em biết anh đau lòng cho em nhưng, nhưng… Em cũng đau lòng cho anh, đã hơn một năm rồi, anh vẫn luôn…” Nói được một nửa, Cố Uyển Như lại không đành lòng mà khóc lên, “Lệ Thành, anh thử một chút đi, nói không chừng sẽ có hiệu quả?”

“Hơn nữa, cách đây không lâu Tô Hoa (vợ của anh chồng) lại sinh một đứa con trai, em sao có thể nhịn được? Mẹ không thích em anh lại không phải không biết…”

“Anh thích em không phải được rồi sao, hà tất để ý tới suy nghĩ của người khác.” Diệp Lệ Thành phiền nhất là việc bà đem quan hệ mẹ chồng nàng dâu nói chuyện này.

Tuổi Cố Uyển Như lớn hơn so với anh, thân thể vẫn luôn không tốt, bụng lại không biết cố gắng chỉ vì anh sinh một đứa con gái, gia thế so với hai chị đâu thì thập phần bình thường, bởi vậy mẹ Diệp từ trước đến nay luôn chướng mắt Cố Uyển Như.

Nhưng vợ khóc không thành tiếng, đứt quãng kể ra con đường chua xót đã trải qua nhiều năm, Diệp Lệ Thành dù thế nào lòng cũng không thể cứng rắn được với việc giày vò của vợ, rốt cuộc vẫn thở dài, đồng ý yêu cầu của vợ mình.

“Vậy thử xem, đến lúc đó em đừng ghen.”

“Không đâu, em bảo đảm sẽ không ăn giấm.” Cố Uyển Như nín khóc mỉm cười, “Huống hồ, cũng không phải để anh thật sự cùng con bé…”

Diệp Lệ Thành chỉ cảm thấy kế hoạch của vợ mình thật vớ vẩn, nhưng anh không lay chuyển được vợ, hơn nữa bản thân anh cũng có áy náy, tuy không tình nguyện nhưng cũng đã đáp ứng rồi, chỉ là không biết vì sao, trong lòng anh nổi lên một tia bất an.

Anh ôm vợ vào trong lòng ngực vỗ nhẹ an ủi, trong lòng phức tạp khó có thể miêu tả.

Hơn một năm trước tình cờ bị tai nạn xe cộ, khiến cho khả năng tình ɖu͙ƈ của anh bị tổn hại, thử các loại trị liệu, tìm bác sĩ danh tiếng khắp các vùng nam bắc cũng không có biện pháp cương cứng.

Vốn là anh cũng không phải người quan trọng tình ɖu͙ƈ, lại thêm nguyên do thân thể của Cố Uyển Như, cũng không cố chấp trị liệu.

Nhưng vợ từ đầu tới cuối cũng không từ bỏ, cách đây không lâu tìm được một lão bác sĩ trung y có phương thuốc cổ truyền, ông ta đề nghị cần trị liệu bằng cách kϊƈɦ thích, nói cách khác, chính là muốn anh cùng người phụ nữ khác thử xem, không nhất định phải thật sự phát sinh quan hệ, có thể mượn thân thể người khác kϊƈɦ thích bộ phận sinh ɖu͙ƈ cương cứng.

Nguyên nhân Cố Uyển Như cố chấp như vậy không đâu khác chính là muốn tranh thủ sinh một đứa con trai.

Lúc trước thân thể bà yếu đuối, hoài sinh con gái đã rất không dễ dàng, vốn định dưỡng mấy năm lại tranh thủ sinh một đứa con trai, nhưng chồng mình nói cái gì cũng không đồng ý, cái ý nghĩ này cứ bị gác lại như vậy.

Khiến bà lần nữa sinh ra ý tưởng này là do hai năm trước, Tô Hoa lại sinh một đứa con trai, cô ta và mẹ chồng cả ngày ám chỉ mình là một con gà mái không biết đẻ trứng, bà làm sao nuốt trôi cục tức này. Nhưng ai cũng không đoán được, sau đó không lâu chồng bà thế nhưng xảy ra tai nạn xe cộ, năng lực tình ɖu͙ƈ có chướng ngại, cho nên bà chỉ có thể ra hạ sách này, vì chồng mình mà chọn lựa một người bạn tình có thể kϊƈɦ thích “Thú tính”.

Bạn tình này Cố Uyển Như chọn tới chọn lui, vẫn luôn không chọn được, cho đến khi bà nhìn thấy Thẩm Ngữ, chỉ cần một cái liếc mắt, bà liền nhận định người được chọn phải là con bé.

Diện mạo xinh đẹp theo kiểu phương Tây, hoàn toàn không phải là loại hình chồng bà thích, hơn nữa dáng người có lồi có lõm, nhìn qua có thể giúp kϊƈɦ thích tính ɖu͙ƈ của chồng, càng quan trọng là tuổi còn nhỏ, dễ dàng khống chế, không có ý tranh thủ tình cảm trong đầu, không giống với những người phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mỗi người đều che giấu tâm cơ tranh nhau muốn thượng vị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN