Thẩm Ngữ - Chương 26: Ở trước mặt con gái đùa bỡn hoa huyệt tình nhân (nửa H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3185


Thẩm Ngữ


Chương 26: Ở trước mặt con gái đùa bỡn hoa huyệt tình nhân (nửa H)


Giữa trưa, một đoàn người bước trêи đường quay về.

Diệp Lệ Thành thấy Thẩm Ngữ rất thích một con thỏ con màu trắng trong đó, lúc gần đi còn vô cùng đáng thương lưu luyến không rời, liền tạm thời mua đặt ở đây để người ta nuôi dưỡng thật tốt, chờ khi kết thúc kỳ nghỉ hè thì cho người đưa đến.

Vì thế cái tên Diệp Cầu Cầu này liền rơi xuống trêи đầu nó.

Diệp Lệ Thành khởi động xe, đi ngược hướng với các tổ viên rời khỏi.

“Thúc thúc, con sẽ sớm về nhà, không thể đem Cầu Cầu về trước sao?” Thẩm Ngữ có ý đồ cò kè mặc cả.

Trêи trán người đàn ông toát ra gân xanh hình chữ thập.

Buổi sáng cô còn thề son sắt nói sẽ ở bên mình cả đời, hiện tại chỉ vì con thỏ mà ngay cả anh cũng vứt bỏ.

“Còn có một tuần, chờ một chút.” Ngữ khí Diệp Lệ Thành nguội lạnh.

“A?” Nghe được tin tức bi thảm. Thẩm Ngữ không rảnh bận tâm đến con thỏ, trêи đỉnh đầu tựa như bao phủ một đám mây đen.

“Thúc thúc, sau này sẽ rất khó có thể nhìn thấy người phải không?”

“Nếu rảnh, con, con có thể đến công ty tìm người không?”

Khuôn mặt tuấn tú của anh lúc này mới thoáng sáng lại, lạnh mặt liếc mắt nhìn cô một cái, “Không cần con thỏ nữa?”

“Có thể mang con thỏ đi tìm người sao?”

“Không được.”

“À…” Thẩm Ngữ mất mát cúi đầu.

“Nhưng mà ta có thể đến tìm nó.”

“Thật vậy sao?!” Thẩm Ngữ tới gần đầu vai anh, “Thúc thúc thật là người cha tri kỷ tốt.”

***

Diệp Lâm Lâm về nước, người trong nhà tụ tập đầy đủ hết, vì sợ bị phát hiện, hai người đi tách ra.

Thẩm Ngữ lên lầu trước, vừa vào cửa đã bị Diệp Lâm Lâm nhiệt tình ôm chặt.

“Tiểu Ngữ, tớ nhớ cậu muốn chết.”

“Tớ cũng nhớ cậu.” Đã lâu không thấy bạn thân, Thẩm Ngữ cũng rất vui vẻ.

“Còn có một tuần nữa thì khai giảng rồi, Tiểu Ngữ cậu dứt khoát ở cùng tớ đến khi khai giảng đi.” Diệp Lâm Lâm nói, “Mẹ tớ nói ngày mai cậu phải trở về rồi, tớ không nỡ xa cậu.”

Trong lòng Thẩm Ngữ chấn động, đôi mắt rũ xuống, thấp giọng an ủi cô ấy, “Chẳng phải mỗi ngày đi học đều có thể nhìn thấy sao?”

“Cái này không giống nhau…” Diệp Lâm Lâm kéo dài giọng, “Tiểu Ngữ, cậu ở lại vài ngày đi.”

Thẩm Ngữ cũng không thể làm gì, vô vị an ủi.

“Tốt rồi, ồn ào nửa ngày còn chưa thấy bóng dáng con.” Cố Uyển Như đột nhiên xuất hiện, ngữ khí tinh tế nói, “Tiểu Ngữ con xem có thể ở lại vài ngày hay không?”

Trong lòng Thẩm Ngữ trợn trắng mắt, cười gượng vài tiếng, “Được, được ạ, chuyện trong nhà cũng không gấp lắm.”

Diệp Lâm Lâm hoan hô một tiếng, lôi kéo Thẩm Ngữ lên lầu cho cô xem quà tặng.

Diệp Lệ Thành chậm vài bước mới đến, bỏ qua trò hay này, nhưng hiếm khi thấy vợ đứng ở trước cửa nên có chút kinh ngạc, “Không ở trong phòng nghỉ ngơi à?”

Cố Uyển Như nghênh đón anh, tiếp nhận chìa khóa xe trong tay anh, tiện tay đặt ở trêи tủ giày, cứ theo lẽ thường hôn anh.

Nụ hôn cũng không có rơi xuống trêи môi, Diệp Lệ Thành theo bản năng mà nghiêng nghiêng đầu, làm xong động tác này, cả chính anh cũng ngơ ngẩn.

Cố Uyển Như cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho là động tác lúc lơ đãng, lại dán môi thả xuống một hôn.

“Tối hôm qua đi chơi vui vẻ à?” Cố Uyển Như khoác cánh tay Diệp Lệ Thành, đi cùng anh lên lầu.

Diệp Lệ Thành lấy lại tinh thần, thần sắc hiện lên một tia mất tự nhiên, “Ừ.”

Đêm qua, anh cướp đi lần đầu tiên của Thẩm Ngữ.

Không muốn ở trước mặt vợ đề cập đến chuyện đêm qua, chủ động mở miệng nói chuyện khác, “Lâm Lâm đâu?”

“Ở trong phòng.” Cố Uyển Như nhớ tới bộ dáng vô lại của con gái, nhịn không được cười ra tiếng, “Anh mau đi nhìn con đi, con bé có mua cho anh quà đó.”

Diệp Lệ Thành đi đến phòng con gái, sau khi rời khỏi vợ, sợi dây căng lên trong người lập tức buông lỏng xuống.

Cửa không có khép lại, truyền ra tiếng vui cười trong veo của hai cô gái.

Diệp Lệ Thành ho nhẹ một tiếng, báo cho các cô biết anh đã đến.

Diệp Lâm Lâm vui sướиɠ la lên một tiếng “Cha!”, “Bịch bịch” vài bước chạy tới ôm chặt anh, “Con có mua quà cho cha, nhất định cha sẽ thích…”

Diệp Lâm Lâm lải nhải tranh công, Diệp Lệ Thành chỉ là an tĩnh nghe, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu con gái nhìn về phía Thẩm Ngữ.

Thẩm Ngữ nghịch ngợm nhìn anh thả một cái hôn gió, Diệp Lệ Thành gợi lên khóe môi, đẩy con gái sang một bên.

Ho nhẹ một tiếng, lời lẽ chính đáng nói, “Được rồi, đã bao lớn rồi còn cả ngày ôm tới ôm lui.”

“Hừ” Diệp Lâm Lâm ngạo kiều rầm rì, từ trong vali lấy ra một hộp quà màu đen, “Sớm biết vậy đã không mang quà về cho cha.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn thành thành thật thật ngồi trở lại, vẻ mặt chờ mong mà nhìn cha mình.

Lúc này Diệp Lâm Lâm ngồi ở trong bàn sách, Thẩm Ngữ và Diệp Lệ Thành đứng ở trước bàn.

Diệp Lệ Thành mở ra hộp quà, là một cái gạt tàn thuốc hình con cá há to miệng.

Diệp Lệ Thành không thể nói là thích, nhưng có phần tâm ý này của con gái là đủ rồi, ngữ khí ôn hòa xoa xoa đầu cô, “Cảm ơn Lâm Lâm.”

“Đẹp không?” Diệp Lâm Lâm cực kỳ đắc ý, “Con cố ý đặt ông chủ làm thủ công đó.”

Tiếp theo, cô thao thao bất tuyệt với cha chia sẻ chuyện học tập sinh hoạt của mình.

Diệp Lệ Thành kéo hai cái ghế lại đây, ngồi xuống nghe với Thẩm Ngữ.

Vừa mới bắt đầu, anh còn nghiêm túc nghiệm thu thành quả học tập của con gái, nhưng không bao lâu, bên cạnh lại đưa tới một cái tay làm loạn.

Ngoài mặt Thẩm Ngữ một tay chống cằm nghiêm túc nghe, một cái tay khác lại thoáng lướt qua giữa háng người đàn ông, vuốt ve cục thịt mềm bị lớp quần bao lấy.

Anh bất động thanh sắc bắt lấy bàn tay dời đi, không tới vài giây, cô lại tiếp tục dò xét tới.

Diệp Lệ Thành dùng dư quang nơi đáy mắt cảnh cáo cô, Thẩm Ngữ ngược lại khiêu khích nhướng mày, may mắn Diệp Lâm Lâm đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề cha đưa ra nên không chú ý người trước mắt có ẩn tình.

Cả người Diệp Lệ Thành dựa vào lưng ghế, đôi tay tự nhiên buông xuống, tới gần cái tay kia của Thẩm Ngữ bắt đầu phản kϊƈɦ.

Bởi vì hai người dựa rất gần, tuyệt nhiên không nhìn ra tay phía dưới đã sớm quấn lấy nhau.

Anh nhẹ nhàng chui vào làn váy cô gái, ngón tay đặt trêи hai mảnh thịt cách lớp qυầи ɭót mà chuyển động qua lại, Thẩm Ngữ theo bản năng kẹp chặt hai chân.

Anh bóp chặt bắp đùi mềm mại, cảnh cáo khẽ ngắt cô một cái, Thẩm Ngữ mếu máo, thập phần thức thời tách ra hai chân, để tay anh càng thêm thuận tiện đùa bỡn hoa huyệt.

Đầu óc anh nhạy bén, một bên bình tĩnh ra đề mục hành hạ con gái, một bên lại tấn công hoa huyệt tình nhân nhỏ, cả hai bên đều không chậm trễ.

Chơi chán chê âʍ ɦộ mềm mại, ngón tay đẩy ra qυầи ɭót, tìm kiếm cửa động thần bí, trước tiên chui vào một đốt ngón tay, gảy gảy vài cái, mở ra huyệt đạo khiến ɖâʍ dịch chảy ra róc rách, đã ẩm ướt ngón tay, tiếp theo lại thâm nhập bên trong, cho đến khi nguyên ngón tay tiến vào trong huyệt.

Diệp Lệ Thành chậm rãi co rút ngón tay, cố gắng ép tiếng ɖâʍ thủy khuấy động, ngón tay thọc vào rút ra mấy chục cái, không thỏa mãn mà lại thêm vào một ngón.

Hai ngón tay đủ để khiến cho cô gái quá sức, gương mặt Thẩm Ngữ nổi lên hai rặng mây đỏ, dường như xin sự khoan dung bắt lấy tay anh ra ngoài, động tác hơi lớn kinh động đến Diệp Lâm Lâm đang viết câu chính tả.

“Không cẩn thận đụng tới cái bàn.” Thẩm Ngữ đỏ mặt giải thích.

Diệp Lệ Thành muốn tiếp tục đùa bỡn nộn huyệt của Thẩm Ngữ, nghiêm túc thúc giục con gái, “Tranh thủ viết đi.”

Anh có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, có một ngày chính anh thế mà lại lớn mật làm trò ở trước mặt con gái đùa bỡn hoa huyệt tình nhân.

Diệp Lâm Lâm ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục viết.

Sau khi biết được tình huống đã an toàn Diệp Lệ Thành càng thêm làm càn, để một chân cô trêи đùi mình, kéo cao làn váy, nơi riêng tư hoàn toàn lộ ra ngoài.

Thẩm Ngữ bị ép khiến cả người dựa ra sau, chỉ cần hơi cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy đốt ngón tay thô to của đàn ông cắm ở hoa huyệt của mình ra vào, đáng xấu hổ nhất chính là, cô vậy mà ở dưới sự đùa bỡn của anh sinh ra kɧօáϊ cảm, ɖâʍ thủy tí tách rơi xuống, chảy tới lòng bàn tay anh tích tụ thành một vũng nhỏ.

Diệp Lệ Thành không dám làm động tác quá lớn, cho nên đem việc đút ngón tay chen chúc trong huyệt cô trở thành thú vui mới, đang lúc anh có ý đồ muốn nhét thêm ngón tay thứ ba vào thì Thẩm Ngữ đột nhiên đứng lên, cúi đầu nói muốn đi toilet sau đó chạy chậm ra khỏi phòng.

“Phòng… Có.” Diệp Lâm Lâm buột miệng thốt ra, Thẩm Ngữ đã sớm đã không thấy bóng dáng.

“Mặt Tiểu Ngữ sao lại hồng như vậy?” Diệp Lâm Lâm lầm bầm lầu bầu, lắc lắc đầu tiếp tục viết.

“Cha đi nhìn xem mẹ con trước, con cứ viết, đợi lát nữa cha lại qua đây.” Diệp Lệ Thành trầm giọng nói, dứt lời liền đi ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN