Thẩm Ngữ - Chương 30: Thao đến ngất đi tìm bác sĩ (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2943


Thẩm Ngữ


Chương 30: Thao đến ngất đi tìm bác sĩ (H)


Hầu kết người đàn ông chuyển động trêи dưới một chút, ngón trỏ gập lên cạy ra môi đỏ đang phun ra nuốt vào, “Không mặc qυầи ɭót?”

Cô yêu kiều liếc nhìn anh một cái, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Đã thao nhiều như vậy, hiện giờ Diệp Lệ Thành cũng không thiếu kiên nhẫn như lần đầu tiên, tư thái nhàn hạ, dựa ở trêи tay vịn hưởng thụ môi lưỡi hầu hạ.

Tổ hợp thuốc lá và làʍ ȶìиɦ, không người đàn ông nào có thể cự tuyệt.

Đôi tay Thẩm Ngữ dọc theo bụng anh vuốt ve đi lên, ngừng lại ở bên hông, cởi bỏ dây lưng áo ngủ, lộ ra cơ ngực rắn chắc cường tráng.

Cô phun ra côn thịt, một đường nóng bỏng hôn dọc theo bụng in trêи ngực, đầu иɦũ ɦσα anh là màu nâu nhạt, không mềm mại giống như của cô, một hạt cưng cứng. Thẩm Ngữ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍ một chút, cô lập tức bị anh nắm lấy cằm, phần đầu sắp ngửa thành một góc 90 độ, “Muốn chơi ta sao?”

Tinh thần không dễ bị đánh bại của Thẩm Ngữ vô cùng đáng được tuyên dương, tay nhỏ tìm đường chết nhéo nhéo, quả nhiên, thành công khiêu khích tự tôn của Diệp Lệ Thành.

Anh là người theo chủ nghĩa đại nam tử cực kỳ nghiêm trọng, chỉ cho phép mình chơi phụ nữ, tuyệt đối không khoan nhượng phụ nữ khiêu khích vị trí chủ đạo của anh trong phương diện làʍ ȶìиɦ.

Anh nắm lấy cổ tay cô quay lưng cô lại, một cái tay khác kéo ra cổ áo váy ngủ, hai đỉnh đồi mượt mà no đủ từ cổ áo nhảy ra ngoài. Anh “Phụt” một tiếng phun thuốc lá, cúi đầu ngậm lấy điểm nhọn chỗ nụ hoa hồng nhạt.

Thẩm Ngữ nhè nhẹ thở gấp một tiếng, độ ấm ở khoang miệng ướt nóng từ trêи đầu иɦũ ɦσα lan đến nơi riêng tư, phảng phất như được nối với nhau bởi một sợi dây, bên kia động một cái, liền gãi đến nơi riêng tư ngứa ngáy.

“Thúc thúc, thúc thúc…” Cô không có mục đích kêu to tên của anh, đầu gối khép lại kẹp chân tìm kiếm kɧօáϊ cảm.

“Suỵt ——” Ngón trỏ Diệp Lệ Thành đặt ở trêи môi cô, “Bé con ngoan, đừng kêu.”

Khoảng cách giữa phòng ngủ và ban công chỉ có hai căn phòng, Cố Uyển Như còn đang ngủ ở bên trong.

Cô gái cũng ý thức được đây không phải là nơi hoan ái tốt, nếu đánh thức Cố Uyển Như, cô không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì, “Thúc thúc, trở về lầu một được không? Con sợ quá.”

Anh luôn thích ở trước mặt người phụ nữ yêu anh biểu hiện một mặt cường tráng, đây chính là bản tính của đàn ông.

Thẩm Ngữ càng biểu hiện bộ dáng sợ hãi, Diệp Lệ Thành càng muốn biểu hiện chính mình không sợ.

Ngay trong nháy mắt này, Diệp Lệ Thành không chỉ không hề lo lắng bị vợ phát hiện, hơn nữa tại lúc ý thức được vợ ở cách đó không xa, làm tất cả giác quan trong cơ thể anh càng thêm hưng phấn.

Trước đây khi làʍ ȶìиɦ với Thẩm Ngữ, hoặc là anh quên đi sự tồn tại của Cố Uyển Như, hoặc là anh tồn tại áy náy và kϊƈɦ thích, mà lúc này đây, hưng phấn chiếm cứ mọi sợi dây thần kinh của anh.

Nương theo ánh trăng nhu hòa anh cẩn thận quan sát người con gái trước mắt, cô mang theo hơi thở thanh xuân mơn mởn lại đồng thời mang theo sự gợi cảm quá tuổi, so với người vợ dịu dàng đoan trang hoàn toàn khác nhau. Cô lại nhỏ như vậy, nhỏ đến mức đủ để trở thành con gái của anh, thế nhưng anh lại cầm thú mà ôm cô, hôn cô, muốn cô.

Ánh mắt Diệp Lệ Thành thâm trầm, đem cô áp trêи tay vịn, đưa lưng về phía anh, đầu gối hơi khuỵu xuống, quy đầu dữ tợn từ kẽ ʍôиɠ tiến nhập bên trong, chen chúc trong đường đi nhỏ hẹp chật chội.

Anh xoay đầu cô qua, môi mỏng khóa chặt môi đỏ tươi mọng nước, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, “Con là của ta.”

Bị anh thao, chính là người của anh.

“Con, con là của người.” Hai tròng mắt cô nửa khép nửa mở, thanh âm đè thấp nhỏ giọng đáp lại.

Tính cách cô vừa săn sóc lại tinh tế, thân thể trẻ tuổi khít khao, hết thảy đều nói lên sự phù hợp giữa bọn họ, thậm chí phù hợp đến mức vượt qua cả vợ.

Bất tri bất giác, trong lòng anh vốn còn có cán cân đã gần như cân bằng.

Huống chi vợ không thích làʍ ȶìиɦ, tóm lại cũng không thể để anh vẫn luôn nghẹn được.

Có tâm lý này chống đỡ làm cảm giác bứt rứt đối với vợ của anh khi thao Thẩm Ngữ càng thêm giảm bớt, thậm chí anh cảm thấy Thẩm Ngữ hoan ái cùng mình vốn là lẽ thường, bởi vì cô là do vợ chủ động đẩy cho chính anh.

Vẻ mặt anh thả lỏng, bắt đầu cân nhắc tư thế làʍ ȶìиɦ thoải mái hơn.

ʍôиɠ cô gái ngạo nghễ vểnh cao, khi sờ lên thịt mum múp, mỗi khi cắm vào từ phía sau cô đều sẽ cầm lòng không đậu chu lên cao hơn, thoạt nhìn tựa như một hình trái tim.

Diệp Lệ Thành bẻ ra cánh ʍôиɠ, cầm trong tay côn thịt màu đỏ tím cắm ở trong đó, căng mép thịt ở cửa động gần như trong suốt.

Anh kϊƈɦ thích đung đưa eo lui ra sau, kéo ra mị thịt màu đỏ thẫm ở nơi hoa huyệt, mị thịt kia còn gắt gao xoắn lấy thân gậy không muốn nhả ra, Diệp Lệ Thành nhìn đến đôi mắt bốc lửa, trong lòng thầm mắng, ɖâʍ huyệt này và chủ nhân thật giống nhau đều không biết xấu hổ.

Anh nhớ tới vừa rồi bé con cầu thao đến lẳng lơ, tâm tình phức tạp.

Nếu một ngày nào đó tách ra, anh không cách nào chịu đựng bộ dáng cô lắc ʍôиɠ cầu xin người đàn ông khác thao.

Chỉ tưởng tượng thôi anh liền nổi điên muốn làm thịt người kia.

Người là của anh, huyệt cũng là của anh, chỉ có thể bị anh thao.

Diệp Lệ Thành nảy sinh ác độc cắm sâu một cái, cả gậy thịt hoàn toàn đi vào, gốc rễ côn thịt tương liên bị miệng huyệt gắt gao bao lấy.

“A ——” Thẩm Ngữ hét lên một tiếng, côn thịt thô dài đâm thủng cổ t.ử ƈυиɠ, đem cái bụng nhỏ của cô đẩy nhô lên một khối nhỏ.

“Đau…”

Thẩm Ngữ đau đến mức phần eo sụp xuống, đôi tay nắm chặt lấy tay vịn bằng sắt, cả người không ngừng khuỵu xuống.

“Đau quá… Ô ô…” Nước mắt và nước mũi của cô xen lẫn cúi đầu khóc nỉ non.

Lần đầu tiên Diệp Lệ Thành cắm toàn bộ gậy thịt đi vào, côn thịt anh quá dài, Cố Uyển Như ở trêи giường lại tương đối lãnh đạm, anh cũng không nghĩ tới tiến vào nguyên cây, giờ phút này ở trêи người Thẩm Ngữ thử một lần, loại kɧօáϊ cảm này là loại mà đời này anh chưa bao giờ trải nghiệm.

Cổ t.ử ƈυиɠ rất nhỏ, ƈôи ȶɦịt bị kẹp đau là điều tất nhiên, nhưng càng nhiều hơn là sung sướиɠ, hơn nữa anh rõ ràng cảm nhận được vách t.ử ƈυиɠ gập ghềnh để ở trêи quy đầu sướиɠ đến mức làm anh muốn bắn ra.

Anh kéo cao thân thể cô gái, một lần nữa thả lại trêи tay vịn, thọc vào rút ra theo biên độ nhỏ, trước sau làm quy đầu ra vào ở miệng t.ử ƈυиɠ, “Huyệt Tiểu Ngữ thật chặt, muốn kẹp chết thúc thúc.”

Sợi tóc trêи trán anh đã bị mồ hôi tẩm ướt, anh không thể không kéo căng cơ bắp toàn thân chống cự việc muốn bắn, mỗi khi anh muốn bắn liền dừng lại động tác, kéo dài thời gian thao huyệt.

“Còn đau hay không?” Diệp Lệ Thành cắn vành tai cô.

Đôi mày cô nhíu chặt đau đớn gật đầu.

Diệp Lệ Thành vì để cô mau trở về trạng thái, không ngừng xoa bóp kϊƈɦ thích điểm G. Dần dần, Thẩm Ngữ từ trong đau đớn nếm được một tia kɧօáϊ cảm, thân thể của cô bắt đầu quen với chiều dài của anh.

“Thúc thúc, quá sâu, bụng muốn rách…”

Anh cười khẽ thành tiếng, ngược lại chọc đến càng sâu, cái bụng bị thọc nhô lên một khối nhỏ, rồi sau đó tốc độ nhanh hơn, hoàn toàn rút ra sau lại thâm nhập cả gốc rễ, nhiều lần đánh trúng hoa tâm.

Thân thể Thẩm Ngữ non nớt, lại vừa mới khai trai, nào chịu được đối xử thô bạo như vậy, hai mắt trực tiếp khép lại bị thao đến ngất xỉu.

Lại qua hơn mười cái, Diệp Lệ Thành gầm nhẹ một tiếng, bắn nhanh ra tinh hoa đặc sệt ở chỗ sâu trong t.ử ƈυиɠ.

Thật lâu sau, Diệp Lệ Thành mới rút ra côn thịt nửa mềm, lúc này mới phát hiện bé con không thích hợp.

“Tiểu Ngữ? Tiểu Ngữ?” Diệp Lệ Thành đặt Thẩm Ngữ nằm ngang, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt cô, nôn nóng nói.

Thẩm Ngữ không có bất kỳ phản ứng gì.

Diệp Lệ Thành hoảng hốt không thôi, cảm giác sợ hãi chiếm lấy toàn thân, cõng cô lên lao xuống lầu đi thẳng đến gara, suốt đêm chạy tới nhà bác sĩ tư nhân của Diệp gia.

Anh không màng đêm khuya có quấy nhiễu dân hay không, cõng Thẩm Ngữ một chân đá cửa lớn.

Người đàn ông đang ngủ say bị tiếng đá cửa thật lớn làm bừng tỉnh, đeo lên mắt kính vẻ mặt tức giận ra mở cửa, tiếng mắng chửi còn chưa kịp nói ra, người bên ngoài đã lập tức đi vào trong.

Chu Chính Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn người bên sô pha, “Diệp, Diệp Lệ Thành?!”

Vẻ mặt Diệp Lệ Thành không tốt, “Cậu lại đây nhìn xem cô ấy.”

Chu Chính Nam nhìn một cái, cô gái trêи sô pha rõ ràng đang hôn mê, ý thức trách nhiệm của thầy thuốc làm anh nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Nhìn lướt qua, nói, “Bị sốc tạm thời.”

“Trước cơn sốc là đang làm cái gì?” Chu Chính Nam mở ra mí mắt kiểm tra.

Diệp Lệ Thành rũ mắt ngậm miệng không nói chuyện, hỏi ngược lại, “Tình huống thế nào?”

Trong lòng Chu Chính Nam biết anh khẳng định có quỷ, lại chú ý tới cô gái trước mắt đầu tóc hỗn độn, chỉ mặc váy ngủ.

Ho nhẹ một tiếng, lời lẽ chính đáng nói, “Cậu nói cho tôi tình huống trước, tôi mới có thể đưa ra chuẩn đoán tốt nhất.”

Diệp Lệ Thành theo thói quen sờ sờ túi tiền lấy thuốc, mới phát hiện anh đang mặc áo ngủ, Chu Chính Nam sờ soạng phía dưới bàn trà lấy ra một hộp đưa cho anh.

Diệp Lệ Thành bật lửa điếu thuốc lá, hút một hơi, “Là làʍ ȶìиɦ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN