Thẩm Ngữ - Chương 74: Phiên ngoại 2: Diệp Lâm Lâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1989


Thẩm Ngữ


Chương 74: Phiên ngoại 2: Diệp Lâm Lâm


Lần đầu tiên Diệp Lâm Lâm nhìn thấy em trai, cô mới vừa lên năm hai, khi đó em trai mới hai tuổi, tránh ở sau chân Diệp Lệ Thành nhìn lén cô.

Khi đó cô rất chán ghét nó, nó làm cô giống như người ngoài ở gia đình này. Ông nội bà nội vây quanh nó, cả ba cũng rất yêu thương nó, Diệp Lâm Lâm hận không thể đẩy ngã nó từ trêи cầu thang lăn xuống chết đi.

Trong lòng một khi đã gieo hạt giống u tối thì sẽ tựa như bị ma quỷ điều khiển, Diệp Lâm Lâm lừa nó muốn lên lầu chơi khủng long với nó, lúc chơi thì đến gần cầu thang, nhân lúc nó chơi đến mê mẩn thì đẩy nó xuống lầu, chính cô cũng không có trọng tâm mà cùng ngã xuống lầu.

Cô là người trưởng thành, phản ứng tự nhiên sẽ dùng tay níu lấy, nhưng cái túi nhỏ thấp lè tè một khúc đã lăn nhanh như chớp từ lầu hai xuống lầu một, lúc ấy trêи đỉnh đầu bị rách một miệng vết thương thật sâu, may mắn lúc ấy là mùa đông nên bé mặc dày như một quả cầu, thân thể cũng không bị thương gì.

Cái túi nhỏ tự bò dậy, khóc lóc đòi mama, lúc ấy toàn lực chú ý của gia đình đều tập trung vào bé, vội vàng dẫn bé đi bệnh viện, nhưng thật ra không ai chú ý sự tồn tại của Diệp Lâm Lâm, cũng chưa từng chú ý tới cô cũng bị thương.

Khi đó, Diệp Lâm Lâm hận Diệp Tĩnh Hi thấu xương.

Nó đoạt đi tất cả yêu thương thuộc về cô.

Vài ngày sau, Diệp Lâm Lâm giả mù sa mưa đến bệnh viện thăm Diệp Tĩnh Hi.

Đỉnh đầu cái túi nhỏ bị cạo một chỏm tóc, thoạt nhìn rất buồn cười. Bệnh hay quên của con nít lớn lắm, nhìn thấy Diệp Lâm Lâm thì lại muốn chơi với cô, cuối cùng lúc cô sắp đi, tiểu gia hỏa còn lén lấy từ dưới gối ra một cây kẹo nhét vào trong tay cô.

“Mama chỉ cho em ăn một ngày một cây, em tặng cho chị.” Bé túi nhỏ âm thanh non nớt nói, “Là vị táo mà em thích nhất đó.”

Trái tim đóng băng của Diệp Lâm Lâm đột nhiên nứt ra một khe hở.

***

Từ khi học đại học đến khi đi làm Diệp Lâm Lâm rất ít về nước, ngẫu nhiên trở về sẽ ở lại nửa tháng, còn lại thì bay đến các quốc gia khác ngắm nhìn.

Từ một hạt giống cây nhỏ nhoi trưởng thành thành một cây đại thụ, cô đã có được năng lực đảm đương mọi thứ ở phía trước.

Khi Diệp Lâm Lâm hai mươi tám tuổi, cô mộng tưởng mình là một người dân du cư, phất tay là có thể tiêu sái rời đi, nhưng đột nhiên có một ngày, cô nhận được tin của ba.

“Lâm Lâm, bà nội con nằm viện.”

Lòng Diệp Lâm Lâm như bị khoét đi, lúc xuống máy bay mới phát hiện cô còn chưa xin nghỉ, tay chân luống cuống gửi tin nhắn giải thích với sếp.

Xe taxi ngừng ở cửa bệnh viện, Diệp Lâm Lâm chợt nhớ quê hương khủng khϊế͙p͙.

Ba, cũng ở bên trong sao?

Lần gặp mặt cuối cùng là lúc Tết Âm Lịch, khóe mắt ba đã nhiều thêm vài nếp nhăn, nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm.

Cô cũng gặp được em trai.

Em ấy cao hơn rồi, không còn bộ dáng béo tròn lúc nhỏ, nó rất giống khi bé rất thích đi theo sau cô nói chuyện.

Diệp Lâm Lâm vừa đi vừa nhớ lại, bất tri bất giác đi vào phòng bệnh của bà nội.

Đẩy cửa ra, người phụ nữ đang gọt táo nhìn cô lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt Thẩm Ngữ có chút hoảng loạn, muốn để quả táo qua mâm đựng trái cây lại không cẩn thận bị dao cắt vào đầu ngón tay, máu đỏ tươi lướt qua quả táo, nhỏ giọt trêи gạch men sứ trắng.

Thẩm Ngữ để bàn tay bị thương ra phía sau: “Sao, sao cô trở về sớm thế?”

“Đổi lại vé.” Diệp Lâm Lâm cũng có chút mất tự nhiên.

“À… Thúc thúc ở dưới, tôi đi xuống tìm anh ấy, cô nhìn mẹ… bà nội đi.” Thẩm Ngữ khô khan nói, dứt lời, bước nhanh ra ngoài.

Diệp Lâm Lâm muốn nhắc cô ngón tay còn chưa băng bó, nhưng Thẩm Ngữ đã cách xa cô một khoảng.

Xa cách nhau gần mười hai năm, đây là lần đầu tiên cô và Thẩm Ngữ gặp nhau.

Thoạt nhìn Thẩm Ngữ cũng không thay đổi gì so với trước kia, chỉ là khuôn mặt nhiều hơn vài phần ôn nhu.

Bà nội còn chưa tỉnh, Diệp Lâm Lâm tính xuống lầu đi bộ. Bệnh viện thực hiện xanh hóa rất tốt, rất nhiều người đẩy xe lăn đưa bệnh nhân đến nơi có cây cối để hít thở không khí mới mẻ.

Diệp Lâm Lâm đi vòng quanh bệnh viện một hồi, phát hiện ra cha xa cách đã lâu trong vườn hoa, ông ấy và Thẩm Ngữ đang tản bộ trêи đường đá.

Thỉnh thoảng cha cầm lấy ngón tay bị thương của Thẩm Ngữ nhìn, dường như Thẩm Ngữ bị ông ấy làm phiền, đi sang bên kia không cho ông ấy đụng tới cái tay đó.

Diệp Lâm Lâm nhìn thấy cha lộ ra tươi cười không chút che giấu, cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy của cha, trong ấn tượng của cô, cha nghiêm túc và đúng đắn đến mức không sao tưởng tượng được.

Ba nhất định rất thích cô ấy nhỉ.

Trong lòng Diệp Lâm Lâm ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời mùi vị gì cũng có.

Mặc dù Thẩm Ngữ có thể mang đến vui sướиɠ cho cha, song Diệp Lâm Lâm vẫn không cách nào tán thành thân phận của cô ấy như cũ.

Diệp Lâm Lâm đối với sự phản bội của Thẩm Ngữ không cách nào hóa giải, có lẽ cả đời này cũng sẽ không tan hết.

Cô nhìn thời gian, thu hồi tầm mắt trở lại phòng bệnh.

Bà nội đã tỉnh, Diệp Lâm Lâm nói chuyện cùng bà hơn nửa ngày, bà nói bóng nói gió tìm hiểu chuyện hôn nhân của cô, lúc Diệp Lâm Lâm sắp không chịu được nữa thì Diệp Lệ Thành xuất hiện, phía sau còn có một cậu nhóc nhỏ.

“Còn nhớ chị không?” Diệp Lệ Thành nghiêng người, lộ ra Diệp Tĩnh Hi còn chưa đến ngực anh.

Bé trai phát ɖu͙ƈ hơi trễ, có điều so với lần gặp mặt trước thì cao hơn một chút, hình dáng của mặt càng thêm rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Ngữ, đặc biệt là cặp mắt kia, lúc không cười thoạt nhìn có chút lạnh lẽo.

“Hey.” Diệp Tĩnh Hi nhìn Diệp Lâm Lâm chào.

Diệp Lệ Thành tức giận vỗ thằng cu phía sau lưng một chưởng: “Không biết lớn nhỏ, gọi chị mau.”

Diệp Lâm Lâm phụt cười thành tiếng, tính cách em trai cũng không biết là giống ai, cực kỳ hoạt bát. Cô còn nhớ rõ 6 năm trước, em ấy mới năm tuổi, thấp thấp bé bé một khúc còn dám đuổi theo con mèo vàng nhà hàng xóm muốn ôm về nhà nuôi, còn nhổ một nhúm lông trêи đuôi hoàng thượng, may là tính hoàng thượng tốt không chấp vặt, bằng không có thể quay về nhà hay không vẫn là một đấu chấm hỏi.

Theo như lời em ấy nói là bởi vì mèo trong nhà và con thỏ đều không cho em sờ, sau đó bị ba dạy dỗ một trận xách tới nhà hàng xóm xin lỗi.

Diệp Lâm Lâm nói chuyện phiếm với Diệp Tĩnh Hi, Diệp Lệ Thành nhìn bà Diệp rồi tìm cớ rời đi trước.

“Lại đi tìm mama, không phải bởi vì công ty có việc đâu.” Diệp Tĩnh Hi bĩu môi.

Diệp Lâm Lâm buồn cười mà gõ gõ đầu cậu.

“Chị, vì sao mỗi lần chị ở đây mama đều không xuất hiện?” Diệp Tĩnh Hi đột nhiên hỏi, cậu nhóc chống hai tay dưới cằm trưng ra khuôn mặt, “Em muốn giới thiệu mama với chị, nhưng mama không chịu đi lên với em.”

“Lần nào mama cũng nói không thích chỗ đông người, nhưng rõ ràng mama rất thích náo nhiệt.”

Cậu trai nhỏ không biết được những gút mắt lòng vòng của người lớn, mà người lớn cũng ăn ý tránh đi đề tài này.

Diệp Lâm Lâm ngơ ngẩn.

Quả thật, mỗi lần tết nhất lễ lạc, chỉ cần cô trở về, Thẩm Ngữ đều sẽ tránh đi. Vừa mới bắt đầu cũng không quen lắm, sau cô dần cho rằng Thẩm Ngữ không ở Diệp gia ăn tết là chuyện đương nhiên.

Nhiều năm như vậy, khi cả nhà bọn họ cùng ăn Tết Âm Lịch vui vẻ, Thẩm Ngữ đều một mình một người sao?

Nếu là mười năm trước, Diệp Lâm Lâm nhất định sẽ có kɧօáϊ cảm trả thù, nhưng bây giờ, lòng cô cũng đã có chút thay đổi.

Diệp Lâm Lâm nhìn đôi mắt em trai, nói từng câu từng chữ: “Bởi vì, mama em tương đối sợ người lạ.”

“Cho nên, lần sau em dẫn chị đi gặp cô ấy được không?”

“Lần sau là khi nào?”

“Ừm… Nếu chị rảnh sẽ bảo em dẫn chị đi, có chịu không?”

“Hừ…” Diệp Tĩnh Hi có chút thất vọng, “Vậy chị đừng để em chờ lâu nhé.”

“Chị sẽ cố gắng.” Diệp Lâm Lâm cười xoa nhẹ tóc em trai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN