Thâm Sơ - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Thâm Sơ


Chương 16


Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

Khương Sơ vẫn không hiểu: “Cái này với chuyện tôi thích anh thì liên quan gì đến nhau?”

Lòng tự trọng còn sót lại của Hứa Đình Thâm bị Khương Sơ giẫm đạp triệt để. Anh như bị lột hết quần áo khỏa thân trước mặt cô, hệt như năm ấy.

Sống hơn hai mươi năm, anh chưa từng ngã vào một cái hố hai lần.

Hứa Đình Thâm không đáp lại.

“Anh giữ lại cái này làm gì?” Khương Sơ không hiểu, “Bởi vì anh cho rằng tôi thích anh?”

Hứa Đình Thâm một tay đút túi, đầu lưỡi rê rê hàm răng, hỏi ngược lại: “Em thật sự không biết?”

Khương Sơ lắc đầu.

Ánh mắt anh xẹt qua sự mất mát, cúi đầu cười xùy: “Chẳng phải cái này để nhắc nhở anh, em từng là đồ ngốc sao?”

Khương Sơ: “?” Người này bị điên à?

“À…” Hứa Đình Thâm làm như vừa nhớ ra cái gì, “Bây giờ vẫn thế mà.”

“…” Khương Sơ mím chặt môi, đôi mặt hạnh trừng anh.

Hứa Đình Thâm rút tờ giấy trong tay Khương Sơ, ỷ vào chiều cao vò tóc cô: “Đồ lùn.”

Khương Sơ tức giận tới đỉnh điểm, thà chịu chết chứ không chịu nhục. Cô cầm tay Hứa Đình Thâm cắn một cái.

Hứa Đình Thâm nhíu mày, rút tay lại, phía trên còn có một dấu răng vô cùng rõ ràng. Anh híp mắt, chìa tay ra, giọng nói mang theo vài phần uy hiếp: “Đây, cắn thêm cái nữa đi.”

“…” Mặt Khương Sơ như viết Tôi thấy anh bị bệnh không nhẹ đâu.

Tờ giấy trên tay cô bị Hứa Đình Thâm lấy lại, thấy anh trở về phòng, cô cũng vào phòng, vừa vào vừa nói một mình: “Gì mà dấu căn chứ, nhìn mà chóng hết cả mặt.”

Trần Niệm Niệm đưa cơm cho cô, “Chị ăn đi.”

Người vốn luôn có hứng thú với đồ ăn như Khương Sơ, đột nhiên lại không quan tâm đến thức ăn mà nhìn Trần Niệm Niệm chân thành hỏi: “Đề toán với chuyện thích hay không thích có liên quan đến nhau không?”

Trần Niệm Niệm bị cô nói mà không hiểu gì: “Đề toán nào?”

Người não cá vàng như Khương Sơ đương nhiên là không nhớ được: “Cái gì mà khai căn e ý.”

“Khai căn e? e hình như là hai phẩy bảy mấy, lại còn khai căn nữa?” Thấy Khương Sơ vẫn trong tình trạng hoang mang, Trần Niệm Niệm bèn im lặng: “Chị lại khiêu chiến trí thông minh của mình đấy à?”

Lại chế nhạo trí thông minh của cô.

Khương Sơ tức giận giật lấy bữa trưa trong tay Trần Niệm Niệm: “Em nghĩ chị không dám trừ tiền lương của em à.”

“Không sao, chị cứ trừ đi.” Trần Niệm Niệm cười thành tiếng: “Rồi đằng nào lần sau chị cũng sẽ cảm thấy áy náy bù thêm cho em.”

Khương Sơ: “…”

“Đúng rồi.” Trần Niệm Niệm nhắc cô: “Chiều nay có buổi phỏng vấn của báo chí đấy, chị chú ý chút nha, bớt bớt cảm xúc với Hứa Đình Thâm đi.”

Khương Sơ giương mắt nhìn Trần Niệm Niệm, bình thường con bé ghét Hứa Đình Thâm lắm mà, nhưng sao hôm nay cảm giác cô… còn chẳng bằng Hứa Đình Thâm.

Buổi chiều Khương Sơ không có đoạn diễn nhưng mấy nhân vật chính vẫn phải bận rộn quay phim. Vì vậy truyền thông chỉ phỏng vấn mình Khương Sơ: “Bình thường các diễn viên như Hứa Đình Thâm đều phải quay lâu thế sao?”

“Mỗi ngày đều phải quay rất nhiều.”

Khương Sơ không phải diễn viên chính, hơn nữa cũng không quá nổi tiếng nên phóng viên đều hỏi xoay quanh các nhân vật chính, Khương Sơ trả lời từng câu một, không xảy ra sai lầm gì.

Đột nhiên phóng viên trước mặt hỏi: “Cô thấy Hứa Đình Thâm thế nào?”

Ý cười trong mắt Khương Sơ biến mất, nụ cười trên môi vẫn còn nhưng trong lòng thì không. Nếu không có phóng viên ở đây thì cô đã ngửa mặt nhìn trời rồi, nhưng diễn viên Khương Sơ từng phút từng giây đều nhớ lời dặn dò của trợ lí. Vì vậy cô gật đầu, trông qua y như bạn thân: “Anh ấy vô cùng ưu tú, tôi vô cùng tán thưởng anh ấy.”

Hai chữ “vô cùng” được nhấn rất mạnh.

Trần Niệm Niệm: “…”

Chị gái à, chị có thể giả dối hơn được nữa không?

Phỏng vấn xong, Khương Sơ nhảy chân sáo tới chuẩn bị trang điểm: “Chị biểu hiện thế nào?”

Trần Niệm Niệm thở dài: “Diễn tốt lắm.”

Khương Sơ mắt long lanh chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy: “Thật không?”

“Thật mà.” Trần Niệm Niệm vẫn giữ nguyên nụ cười: “Hành động của chị như muốn nói với cả thế giới chị không hề tán thưởng Hứa Đình Thâm, Hứa Đình Thâm không hề ưu tú một chút nào hết.”

Khương Sơ: “…” Nụ cười của cô dần biến mất.

Phỏng vấn xong, Khương Sơ có một cảnh diễn. Tuy bị Hứa Đình Thâm với Trần Niệm Niệm chế giễu đến mức cô phải hoài nghi cuộc đời nhưng trên thực tế kĩ năng diễn của Khương Sơ cũng không tệ đến vậy, các diễn viên gạo cội đều rất thích cô.

Mọi chuyện đều rất thuận lợi cho đến cảnh thân mật giữa Thái tử và Thái tử phi. Khương Sơ diễn không vấn đề gì nhưng Trì Tinh cảm thấy mình bị Hứa Đình Thâm uy hiếp, nhất thời căng thẳng nên bị NG.

Đạo diễn không nghiêm khắc lắm, hơn nữa rất thích khai thông cho diễn viên. Vì vậy bầu không khí trong trường quay khá thoải mái. Đạo diễn bước lên đang định làm mẫu thì bị Hứa Đình Thâm kéo lại: “Để em làm cho.”

Nghe thấy vậy, trái tim Khương Sơ bỗng đập loạn, cô chớp mắt, ngại ở đây có nhiều người nên không nói lời từ chối.

Hứa Đình Thâm mặc trường bào thêu hoa tuyết tăng thêm sự sắc sảo tạo cảm giác lạnh lùng với người khác. Anh ngồi trước mặt Khương Sơ, đuôi mắt anh rất đẹp. Khương Sơ nghe thấy tim mình đập như sấm, cô hận không thể lấy tay che lồng ngực để mình không còn rung động và hồi hộp khi đứng trước người này nữa.

Hứa Đình Thâm không hề tỏ ra không đứng đắn như bình thường, trong công việc anh luôn luôn nghiêm túc chăm chỉ. Anh cầm cổ tay Khương Sơ, nếu không có lồng ngực ấm áp, Khương Sơ còn tưởng cả người anh lạnh như băng, như đóa hoa tuyết trên áo anh vậy.

Cổ tay bị Hứa Đình Thâm nắm lấy nóng như lửa đốt. Bấy giờ Khương Sơ không còn nhớ mình phải làm gì nữa, cô trừng mắt nhìn khuôn mặt anh dần phóng đại trong mắt mình, đôi môi mềm mại hơi nghiêng xuống.

Khương Sơ thấy đầu mình trống rỗng, tai ong lên khiến cô không thể suy nghĩ được gì, thậm chí bản thân thất thần cũng không phát hiện ra.

“Được rồi.”

Giọng Hứa Đình Thâm kéo Khương Sơ về hiện thực, nhiệt độ trên người cũng tản ra. Giờ cô mới ý thức Hứa Đình Thâm không hề hôn cô. Cũng bởi cảnh này không cần hôn thật vì máy quay không quay tới.

Nghĩ lại cũng đúng, sao Hứa Đình Thâm có thể sàm sỡ cô trước mặt nhiều người thế này được.

Những suy nghĩ trong lòng khiến Khương Sơ sợ chết khiếp, sao cô lại có cảm giác tiếc nuối thế này?

Tai cô đỏ bừng, trong lòng thầm tự chửi mình.

Không có tiền đồ.

Đạo diễn gật đầu: “Chính là trạng thái này, cậu chỉ cần làm giống cậu ta là được.”

Trì Tinh tuyệt vọng đứng một bên, thật sự không muốn đóng tí nào: “Hay là dùng đoạn vừa rồi đi, thay mặt Hứa Đình Thâm thành của tôi là được.”

Đạo diễn: “…”

Khương Sơ cũng bó tay, thuận miệng vạch rõ chân tướng: “Cậu với Hứa Đình Thâm đâu chỉ chênh lệch mỗi cái mặt.”

Trì Tinh: “…”

Quả nhiên tên súc sinh gây họa ở lại đây nên ngay cả Khương Sơ đơn thuần đáng yêu cũng bị ảnh hưởng rồi. Trì Tinh thấy đau lòng vô cùng, không khỏi nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là không có đạo đức hay nhân tính vặn vẹo?

Hứa Đình Thâm vuốt ve cây quạt đạo cụ, thu mắt lại khẽ cười, có vẻ tâm trạng rất tốt.

Quay lại một lần nữa, sau khi bị Hứa Đình Thâm chú ý quá độ, Trì Tinh căng thẳng không biểu đạt được đúng thái độ và lời thoại nên lại NG.

Bị NG vốn là chuyện bình thường, hơn nữa mọi người cũng nguyện ý diễn lại với Trì Tinh, đạo diễn cũng không nói gì nhưng Trì Tinh cảm thấy như người nào đó cứ dùng ánh mắt khóa chặt người mình, hận không thể thiêu cháy trang phục của cậu.

Trì Tinh nhìn Hứa Đình Thâm, đối phương cười với cậu một cái. Lần thứ ba Trì Tinh tiếp xúc thân thể với Khương Sơ, Hứa Đình Thâm nhíu mày nhìn cậu, cây quạt trên tay lúc mở lúc đóng.

May thay lần thứ tư thì được qua, Khương Sơ nhận nước của trợ lí, vui miệng đùa cậu, “Bị tôi mê hoặc à?”

Trì Tinh: “…” Tim cậu cũng chẳng có lá gan đấy.

Không không không, tim cậu thực sự không dám có luôn.

Lúc tan làm, Hứa Đình Thâm bá vai Trì Tinh, giọng nói ẩn chứa sự vui vẻ: “Cố tình?”

Trì Tinh khóc ròng: “Tôi không có không có mà, tôi oan uổng.”

Buổi đêm, có người phát hiện Hứa Đình Thâm cả tháng không hề đăng Weibo, ngay cả online cũng không đột nhiên xuất hiện trên livestream của người khác.

Một đám fan xông vào, buổi live vốn có rất ít người xem đột biến lên mấy trăm vạn người.

“Sao anh Thâm không tự livestream aaaaaaaaa.”

“Chồng ơi anh tan làm chưa?”

“Aaaaaaa em nhớ anh chết đi được.”

Bình luận gì cũng có nhưng không hề nhắc đến Trì Tinh. Tuy buổi live này là của cậu nhưng rõ ràng là chẳng còn mấy ai nhớ tới.

Hứa Đình Thâm không nói gì mà chỉ kéo Trì Tinh vào chơi game, ngay lúc mọi người nghĩ hai nam thần sẽ cùng một tổ đội thì Hứa Đình Thâm lại chọn hình thức PK đơn, sau đó một lần lại một lần giết Trì Tinh cho đến chết.

“…” Mọi chuyện không xảy ra như dự liệu của chúng tôi lắm.

Đến lần thứ mười, vất vả lắm Trì Tinh mới giành được quyền chủ động nhưng Hứa Đình Thâm đối diện lại dùng kĩ năng gây mê đưa cậu ta gặp Chu công rồi sau đó lại là một hồi đổ máu…

“Má, không thèm nói gì luôn.”

“Gì thế này? Bảo bối Trì làm gì khiến bảo bối Hứa không vui rồi hả? Đừng bắt nạt cậu ấy mà.”

“Tuy Trì Tinh quá thê thảm nhưng tôi vẫn không nhịn nổi cười, xin lỗi nha.”

“Yêu nhau lắm cắn nhau đau?”

Không biết giao đấu bao nhiêu bàn, cuối cùng Hứa Đình Thâm mới có ý định buông tha cho Trì Tinh. Trước khi màn hình tối đen mọi người còn nghe thấy Hứa Đình Thâm trào phúng nói hai từ chí mạng.

“Óc chó.”

Giọng nói bay bổng nhưng lực sát thương lên tới mười phần.

Người nghiện game như Trì Tinh không thể chịu nổi bị người khác gọi là óc chó, cậu tuyệt vọng, oan ức nói: “Quay phim chỉ là công việc mà thôi, sao cậu phải phản ứng lớn như thế chứ?”

“Tôi nghi ngờ cậu cố ý sàm sỡ cô ấy.”

“Đại ca, tôi thật sự không cố ý mà.” Trì Tinh nóng lòng muốn giải oan.

Hứa Đình Thâm nhíu mày: “Không cố ý mà quay mãi không xong? Động tác đơn giản như thế mà cậu còn bị NG.”

Đcm, ngay cả kĩ năng diễn cũng bị giễu cợt nữa.

Hứa Đình Thâm đặt tay lên ghế Trì Tinh: “Lúc tôi kết giao với cô ấy còn rất ít khi thân mật như vậy, cậu đây là có ý gì?”

Trì Tinh không dám tin nhìn anh: “Tên súc sinh như cậu mà cũng có lúc ngây thơ như thế ư?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN