Thâm Sơ - Chương 23: Canh hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Thâm Sơ


Chương 23: Canh hai


Edit: An chưa có người yêu | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi

Khương Sơ nhìn Hướng Diệc cùng người quản lí đi về phía mình rồi mơ mơ màng màng bị hai người ấy kéo đi khi nào chẳng hay. Trong lúc di chuyển, các fan chen chúc xô xô đẩy đẩy còn đụng vào cô, Khương Sơ khó chịu nhíu mày.

Cuối cùng Khương Sơ theo Hướng Diệc lên một chiếc xe.

Thực ra cô với Hướng Diệc hợp tác không chỉ một lần. Bộ phim đầu tiên từ khi ra mắt, cô còn đóng vai người yêu với anh ta nhưng nói thân quen thì cũng chẳng phải. Thế nên Khương Sơ không hiểu tại sao hôm nay Hướng Diệc lại ra vẻ thân thiết nhờ người đại diện đến đón cô.

Còn lúc này fan cp đã kích động muốn thăng thiên.

“Mẹ ơi!!! Hôm nay ai không đến sân bay thì đúng là quá đáng tiếc! Hướng Diệc dẫn theo vệ sĩ nên đã ra ngoài từ lâu rồi. Còn em gái Khương Sơ thì có lẽ không biết bây giờ mình đang rất hot nên chỉ dẫn theo hai trợ lí. Thế là anh Diệc đã cùng người đại diện đến đón Khương Sơ, lúc ra ngoài Hướng Diệc còn đứng lại chờ, vẻ mặt phải gọi là siêu cưng chiều luôn á! Tui thấy cp này siêu có triển vọng luôn đấy!!!”

Bên dưới là một dàn fan đang hò hét, còn cái gì mà tình yêu thần tiên!

Hướng Diệc còn cầm ống tay áo hồng nhạt của cô, ân cần hỏi, “Sao bây giờ mới đến?”

Khương Sơ: “…” Hai người bọn họ… Thân thiết như vậy sao?

Khương Sơ mơ màng lần nữa bị kéo lên xe.

Hiện trường một lần nữa trở nên ầm ĩ.

Hướng Diệc chăm sóc Khương Sơ cả đường đi khiến cô cũng tưởng mình với anh ta có quan hệ rất tốt.

Sau khi về khách sạn, Trần Niệm Niệm kiên định nói quan điểm của mình, “Em tình nguyện bán chị cho Hứa Đình Thâm chứ không để chị tạo cp với tên Hướng Diệc kia đâu.”

Khương Sơ: “…” Đúng là không có so sánh thì không có tổn thương mà.

“Cái tên Hướng Diệc này “low” đến mức nào chị không thấy sao, lần trước phỏng vấn anh ta còn dám nói đã xem video của mình với Hứa Đình Thâm trên Bilibili, tạo hiệu ứng cp đến cả nam minh tinh cũng không tha. Ỷ mình có tí hào quang minh tinh mà ngày thường động tí lại nói bản thân đáng thương thế nào, rồi cái gì mà không có ai thích, fan chẳng ai thật lòng với anh ta.”

Khương Sơ vốn không để ý, nghe được ba chữ Hứa Đình Thâm thì gật đầu cho có, “Chị sẽ chú ý, chẳng qua bộ phim vừa công chiếu nên cần quảng bá một chút.”

Lần trước Trần Niệm Niệm nói cô sẽ hot mà cô không tin. Không ngờ năm ngoái phim đóng máy, năm nay mới tuyên truyền mà đã thu được một làn sóng người hâm mộ, cho dù cô không muốn thì kiểu gì các show tạp kỹ cũng sẽ để Hướng Diệc với cô tương tác với nhau.

“Diễn xuất của Hướng Diệc không tệ, chỉ là anh ta thích làm mấy trò mèo.” Trần Niệm Niệm lắc đầu, “Điểm này em khá ngưỡng mộ Hứa Đinh Thâm, cho tới bây giờ anh ấy luôn làm tốt chức trách của mình.”

Khương Sợ tặc lưỡi, Hứa Đình Thâm quả là chân ái của fan.

Khương Sơ vừa cảm thán xong thì điện thoại báo có tin nhắn.

“Chị dâu, lúc về nhớ dỗ dành người đàn ông của chị.” Trì Tinh mật báo cho cô, “Anh ấy nhìn thấy video của chị với Hướng Diệc rồi.”

Cái gì mà người đàn ông của cô…

Khương Sơ ho khan, với ly nước bên cạnh uống mấy ngụm. Uống xong nhiệt độ trên mặt cô mới miễn cưỡng giảm bớt.

Trần Niệm Niệm như có mắt thần, lớn tiếng hỏi, “Vẻ mặt này của chị có phải là vừa bị Hứa Đình Thâm đùa giỡn không?”

Khương Sơ thiếu chút nữa phun hết nước vừa uống ra.

Đầu bên kia Trì Tinh nhìn Hứa Đình Thâm đang cau mày, không nhịn được cười lên nỗi đau của người khác. Cậu an ủi Hứa Đình Thâm bằng lời nói tràn đầy đạo đức (giả) của mình, “Cậu đáng thương thật đấy. Fan cp của Hướng Diệc với Khương Sơ chắc làm cậu đau lòng lắm.”

Hứa Đình Thâm hờ hững nhìn cậu, trong mắt có chút trêu chọc, “Fan cp của cậu với Khương Sơ… Cũng không ít đâu.”

Trì Tinh: “…”

Trì Tinh, người vừa vô tình tự lấy đá đập chân, đang cố gắng giải thích với Hứa Đình Thâm, “Fan cp cũng là fan, bọn họ làm gì có liên quan đến tôi đâu?”

Thấy Hứa Đình Thâm không nói lời nào, Trì Tinh đang cầu tình bên cạnh dè dặt thăm dò nét mặt anh, “Cậu có thể bảo Nghiêm Hi về nhà trước được không?”

Hứa Đình Thâm nhíu mày, “Con bé đâu phải em gái ruột của tôi. Nó làm gì sao tôi quản được?”

Trì Tinh: “…” Xem như cậu lợi hại.

Hứa Đình Thâm cầm điện thoại lên xem, các fan của Khương Sơ đều đang gào thét về cô. Khương Sơ có gương mặt trong sáng tựa như mối tình đầu của hầu hết các chàng trai, lúc cười rộ lên thì rạng rỡ động lòng người. Đúng lúc trong bộ phim đang tuyên truyền, cô là một nàng tiên cá vừa mới biết thế nào là tình yêu, vô cùng phù hợp với hình tượng của cô, ngay cả fan nữ nhìn cũng mê thì nói chi đến fan nam.

Hứa Đình Thâm trông thấy có fan nam gọi Khương Sơ là mối tình đầu thì dùng nick phụ trả lời lại bình luận ấy, “Tôi mới là mối tình đầu của Khương Sơ.”

Cư dân mạng cho là anh chỉ là một trong các fan nam điên cuồng của Khương Sơ nên bắt đầu giở giọng trêu chọc ——

“Biết nằm mơ là tốt đấy.”

“Một giấc mơ bay ra bầu trời.”

“Mày mơ đi, tao mới là mối tình đầu của Khương Sơ.”

“Mấy người tránh ra hết đi, tui vừa tỉnh dậy trên giường của Khương Sơ này.”

“Giường Khương Sơ lớn thế nào, có thể chứa hết mấy triệu fan hâm mộ không?”

Hứa Đình Thâm: “…”

Anh thử tìm fan cp của mình và Khương Sơ. Kết quả ——

“Chèo thuyền Khương Sơ với Hứa Đình Thâm khó khăn quá. Chẳng phải hai người có mối quan hệ không tốt sao, tôi đây thân là fan cp nhưng thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi, thôi tôi trèo tường sang thuyền Khương Sơ Hướng Diệc đây, gặp lại người chị em sau.”

Người qua đường, “Không bằng chèo thuyền Trì Tinh Khương Sơ, họ là cp chị em. Còn Khương Sơ với Hướng Diệc chẳng qua chỉ là đang lăng xê phim thôi. Trì Tinh với Khương Sơ mới là chân ái nhé.”

“Khương Sơ với Hướng Diệc từng hợp tác với nhau nhiều năm trước đấy. Đến giờ tôi thấy đây vẫn là cp có triển vọng nhất.”

Hứa Đình Thâm: “…”

Khương Sơ gửi cho anh một tin nhắn, “Anh đang ghen à?”

Mãi đến tối Khương Sơ vẫn không nhận được tin nhắn của Hứa Đình Thâm nhưng vì còn có buổi diễn tập nên cô chợt quên mất. Ra khỏi đài truyền hình, bên ngoài còn có một số fan đang đợi, Khương Sơ nhắc nhở họ về nhà chú ý an toàn rồi mới lên xe với Hướng Diệc.

“Tôi biết một nhà hàng có món tôm hùm khá ngon, chúng ta cùng đi đi.”

Khương Sơ còn chưa tỏ thái độ, Trần Niệm Niệm bên cạnh đã hồi hộp nhìn cô, sợ cô không chịu nổi cám dỗ của tôm hùm rồi đồng ý.

“Hôm nay tôi có hẹn cùng người quen rồi.”

Hướng Diệc nhấc mí mắt cười khẽ, dùng giọng điệu trêu chọc, “Không phải vì không muốn đi ăn cơm cùng tôi nên mới bịa ra một cái cớ đấy chứ?”

Khương Sơ cười gượng, “Hôm nay có hẹn với biên tập tiết mục Đàm Điềm rồi, không có lừa anh.”

Nói đến đây Hướng Diệc mới bỏ qua cho cô.

Khương Sơ xuống xe đến quán lẩu mà cô và Đàm Điềm đã hẹn từ trước, cả hai đều mang theo trợ lí. Đàm Điềm hỏi cô, “Cậu đã giải thích với anh ấy chưa? Làm hòa chưa?”

Khương Sơ giật mình, một lúc sau mới hiểu cô bạn mình đang nói cái gì, “Ổn cả rồi nhưng tớ vẫn chưa giải thích với anh ấy.”

Cô không dám nói mình vì không tin tưởng anh, vì muốn bảo vệ lòng tự trọng quá cao nên mới dệt lên lời nói dối như con dao găm đâm thẳng vào tấm chân tình của anh.

“Có gì mà không dám nói thẳng, dù sao anh ấy đã chọn cậu rồi.”

Khương Sơ dừng chiếc đũa trong tay lại.

Không biết tấm chân tình của mình có được người ta trân trọng không nhưng vẫn nổ lực bày tỏ, nếu cô là Hứa Đình Thâm, có lẽ sẽ hận đối phương cả đời, cho dù làm thế nào cũng không thể thổ lộ một lần nữa.

Trần Niệm Niệm mông lung không hiểu các cô đang nói gì, “Lựa chọn cái gì? Khương Sơ, chị đã làm gì à?”

Khương Sơ nhìn bộ dạng tò mò của cô nàng, nhếch môi không để ý đến cô ấy, “Đàm Điềm, thịt chín rồi này.”

Trần Niệm Niệm tức giận.

Cơm nước xong xuôi, Khương Sơ gọi điện thoại cho Hứa Đình Thâm nhưng anh không bắt máy mà chỉ có tiếng trả lời máy móc của tiếp viên. Cô ủ rũ.

Chẳng lẽ giận thật rồi, Khương Sơ cảm thấy chắc cũng không đến nỗi như thế chứ, dẫu sao cô cũng đâu có gì với Hướng Diệc.

Thế là cô gọi lần nữa nhưng đối tượng là Trì Tinh, đầu bên kia bắt máy ngay, “Alo.”

“Cậu biết Hứa Đình Thâm đang ở đâu không?”

Trì Tinh đang lo chơi game, hoàn toàn không để ý đến nội dung cô vừa hỏi mà chỉ thuận miệng trả lời, “Chắc cậu ta đang ăn liên hoan.”

Khương Sơ còn muốn hỏi tiếp, Trì Tinh có chút nóng nảy, “Chị dâu em đang chơi game, cúp máy đây.”

Cô mở điện thoại di dộng lên, nhìn tin nhắn vừa gửi cho anh lúc bảy giờ, nhìn mãi cũng chẳng thấy đầu bên kia có hồi âm. Khương Sơ thấy rất thất vọng, cho dù ăn liên hoan cũng làm gì bận đến nỗi một tin nhắn cũng không trả lời được.

Cô vứt điện thoại sang một bên rồi phụng phịu vùi đầu vào chăn.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Khương Sơ vội chồm dậy.

“Em đoán anh đang ở đâu?”

Đoán cái con khỉ ấy mà đoán? Khương Sơ thật sự rất ấm ức, anh đi ăn liên hoan mà cũng chẳng gửi cho cô một cái tin nào. Giờ còn bắt cô đoán anh đang ở đâu.

“Không biết.”

Tiếng chuông cửa vang lên. Khương Sơ đứng dậy ra ngoài mở cửa, bên ngoài là người đàn ông mặc một cây đen cả mũ cả khẩu trang, không biết còn tưởng anh là gián điệp.

Khương Sơ trợn tròn mắt, ” Hứa… Hứa Đình Thâm?”

Hứa Đình Thâm vào trong nhà, giúp cô đóng cửa lại, “Ngạc nhiên không?”

Hàng mi cô run run, sự buồn tủi vừa nãy đều bị anh cuốn đi hết, tảng đá nặng nề trong lòng đã được dời đi. Giờ đây cô cảm giác như có một dòng suối ấm áp đang chảy khắp người cô.

Khương Sơ nâng bàn tay trắng nõn lên tháo khẩu trang và mũ của anh ra, đang định thu tay lại thì Hứa Đình Thâm nắm lấy tay cô, dịu dàng đặt môi hôn lên ngón tay xinh đẹp của cô.

Nhiệt độ trên cơ thể Khương Sơ bỗng tăng cao, mặt cô cũng đỏ lên. Cô cất giấu nụ cười nơi khóe môi, “Sao anh lại đến đây?”

Ban đầu anh định giải thích là đúng lúc có hoạt động ở Tinh Thành nên ngồi máy bay tới gặp cô nhưng khi nhìn thấy Khương Sơ thật thì mọi ý nghĩ lại rối tung lên.

Hứa Đình Thâm hạ mi mắt nhìn cô, “Anh nghe thấy người trong lòng bảo nhớ anh nên anh chạy đến đây.”

Khương Sơ trợn mắt lườm anh, cái con người này… mặt dày thật đấy!

Hứa Đình Thâm thích nhất là nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô, cảm tưởng chỉ một giây nữa thôi cô sẽ giơ nanh vuốt của mình ra. Khương Sơ nhìn anh đắc ý, tức giận xoay người định đi nhưng Hứa Đình Thâm kéo cô lại.

“Làm gì đấy?”

Hứa Đình Thâm nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, dịu dàng hỏi: “Sân bay nhiều người như thế có bị thương chỗ nào không?”

Cô cho là Hứa Đình Thâm sẽ hỏi chuyện giữa cô và Hướng Diệc thế nhưng không ngờ anh chạy ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để hỏi cô có bị thương không.

Trong lòng Khương Sơ như có gì xẹt qua. Cô cúi đầu nhìn đôi dép màu hồng của mình, tay siết chặt mũ với khẩu trang của anh, cô nhỏ giọng, “Không có.”

Tai lại đỏ lên.

Hứa Đình Thâm khẽ cười, quyết định không trêu chọc cô gái nhỏ này nữa, anh đút tay vào túi quần, mắt nhìn quanh phòng, “Giường của em ở đâu?”

Khương Sơ kinh ngạc hỏi lại, “Giường?”

“Ừ.”

Khương Sơ chớp chớp mắt, mặc dù nghi ngờ anh nhưng cô vẫn mở cửa phòng ra.

Hứa Đình Thâm đi một mạch vào phòng, ngồi lên chiếc giường lớn màu trắng của cô, tay thì vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, “Đến đây.”

Khương Sơ nuốt một ngụm nước bọt, ý gì đây? Bọn họ chỉ vừa làm hòa thôi mà… Không cần tiến triển nhanh thế chứ?

Hứa Đình Thâm chống cằm, con mắt hẹp dài nhìn cô, “Nghe nói giường của em có thể chứa đến mấy triệu người hâm mộ?”

Khương Sơ: “???”

“Tiểu Khương Sơ, anh có thể trở thành một trong mấy triệu người kia được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN