Thâm Tàng Bất Lộ - Chương 18: Canh hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thâm Tàng Bất Lộ


Chương 18: Canh hai


Editor + Beta: Basic Needs

Hiện tại nếu như không phải do đi đứng không tiện thì Tống tam lão gia nhất định đã nhào qua nắm lấy Tống Tam thẩm mà chất vấn thật tàn nhẫn.

“Người đang yên đang lành trong Tống phủ vậy mà mới đây đã không thấy là sao? Rồi nàng chỉ để lại cho ta có một câu vậy thôi đó hả?” Tống tam lão gia chống bàn đứng dậy, chỗ đau ở chân vậy mà không đau bằng đầu của ông.

“Nàng nói rõ ràng cho ta, là nó đi ra ngoài chơi hay là bị các người chọc giận mà đi mất rồi?”

Tống Tam thẩm lui về phía sau một bước, chột dạ nói: “Ta không biết nó đi chỗ nào nhưng mà gần đây ta không có chọc gì nó mà.”

“Nàng không làm nó tức sao? Nàng đúng là muốn làm ta tức chết!” Tống tam lão gia hít thở không nổi, ông có cảm giác máu trong người không lưu thông được nên cố gắng hít thở, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Ông hỏi tiếp: “Nàng rốt cuộc thì biết cái gì? Hôm qua ta kêu nàng đi xin lỗi thì nàng đã đi chưa?”

Tống Tam thẩm nói: “Hôm qua có đem lễ vật qua trả nhưng nó không có nhận.”

“Tại sao nó không nhận?” Tống tam lão gia nóng nảy không thôi, thấy đối phương lúc này lại có dáng vẻ khúm núm thì càng làm cho ông điên hơn, ông ta rít gào: “Nàng có thể nói một lần chuyện gì đã xảy ra hay không? Làm sao mà ta hỏi một câu thì mới con m* nó phun ra một chữ? Nàng muốn ta chết sớm hay sao!”

Trong mắt Tống Tam thẩm toàn là nước mắt: “Có lẽ nó nghi chúng ta còn giữ lại đồ nên lấy cớ đùn đẩy, lúc đó nó kêu để khi nào tì nữ kiểm kê lại hết thì mới tới nhận.”

Tống tam lão gia: “Vậy nàng có giữ không!”

Tống Tam thẩm oan ức hô: “Ta đâu có đâu mà chính là mẹ và chất nhi của chàng giữ đó! Ta đi thúc giục thì một người nói là đã ném ở đâu rồi, người còn lại thì kêu qua một hai bữa nữa rồi hãy bàn tới, chàng nói xem ta phải làm sao? Sao ta có thể lấy được từ chỗ các nàng chứ? Nào ngờ sáng nay thì không thấy người đâu rồi!”

“Nàng…nàng đúng là…”

Tống tam lão gia vô cùng hối hận.

Một hai ngày nay đã thấy bất an giờ lại nghe thấy những lời này của Tống Tam Thẩm làm cho ông cảm giác mọi chuyện đã thành sự thật.

Ông thật hối hận vì sao mình lại cưới một người thành sự không đủ, bại sự có thừa*như vậy?

*Thành sự không đủ, bại sự có thừa”: không làm được chuyện, trái lại còn khiến cho mọi chuyện hỏng bét.

Ông phất tay áo, hô với tên quản sự: “Đem gia pháp tới đây!”

Tống Tam thẩm lập tức thét to: “Ngươi muốn làm cái gì!”

Tống tam lão gia: “Ngươi rõ ràng muốn hại chết ta! Ta đã nói rõ ràng với ngươi vậy mà vì sao ngươi còn muốn kéo dài ngày ra? Không lẽ ngươi không biết ta bị Phó Trường Quân gây khó dễ hay sao? Tại sao ngươi không thể suy nghĩ giúp ta?”

Sự uất ức của Tống Tam thẩm đã vượt qua giới hạn mà bà có thể chịu đựng.

Phu thê bọn họ thành thân lâu như vậy nhưng Tống tam lão gia chưa từng nói đánh bà chứ đừng nói tới dùng gia pháp xử lý bà.

Bà trăm ngàn lần cảm thấy khó chịu, cái loại vừa khó chịu vừa đau đớn xé lòng này.

Thấy Tống tam lão gia thật sự cầm cây roi mây, bà không quan tâm tới hình tượng nữa mà hét lớn: “Ta sai chỗ nào? Bộ ta muốn kéo dài hay sao? Là do mẫu thân ngươi muốn kéo dài!”

Tống tam lão gia: “Ngươi có biết tại sao ta kêu ngươi làm việc này không? Vì ta nghĩ ngươi là người biết trước sau nặng nhẹ! Ta đã sớm biết rằng tuổi tác của mẫu thân đã cao, đầu óc không còn được sáng suốt lại cưng chiều Tống Nhị. Vậy mà rốt cuộc thì ngươi lại như vầy. Ta đã tính sai về ngươi rồi!”

Ông tức giận giơ đồ trong tay lên đánh vào người Tống Tam thẩm.

“A ——”

Tống Tam thẩm một mặt che mông lại mà kêu thảm thiết, một mặt chạy trốn sang một bên.

Thật ra lần này đánh cũng không đau bởi vì Tống tam lão gia có chút không nỡ nên ông không dùng sức một tí nào. Tuy nhiên Tống tam thẩm lại thấy mặt mũi mình xem như đã mất hết nên vô cùng oán hận Tống Nhị và Tống lão nhu phân.

Bà dựa vào cửa rồi bắt đầu khóc nức nở. Tiếng khóc ai oán vang lên như đang khóc tang cho ai.

Người hầu trong phủ nếu có thể trốn thì đã trốn rất xa nên chỉ còn lại mấy người không chạy được; bọn họ ước gì mình có thể độn thổ mà chảy khỏi nơi này, tránh khỏi việc bị giận chó đánh mèo.

Tống tam lão gia ngẩng rồi vỗ lên trán mình, cuối cùng lại dùng sức ném roi mây xuống mặt đất: “Ngươi đừng khóc nữa!”

Tống Tam thẩm nói: “Ngươi chỉ biết trút giận lên người ta, cái gì cũng do ta làm sai. Từ lúc ta gả vào Tống gia cho tới bây giờ đều phải lấy lòng lão thái thái của ngươi.”

Tống tam lão gia nhíu mày: “Ngươi nói bậy gì đó!”

“Ta nói bậy cái gì? Ngươi không hề quan tâm ta, ngươi làm sao biết ta chịu uất ức như thế nào? Mỗi người các ngươi đều cho rằng mình là kẻ trong sạch, chỉ có mỗi ta là người xấu. Có phải dù cho có xảy ra chuyện gì thì cũng đều do ta sai hay không? Vì sao lại bắt ta xử lý chuyện của Tống Tam như thể ta là kẻ gây ra! Bộ đó là ý của ta sao?”

Trong lúc ông muốn tìm lời nói dễ nghe vì không muốn nghe nữa nhưng lại sợ Tống Tam thẩm khóc lên khóc xuống thì Tống lão phu nhân rốt cuộc cũng xuất hiện.

Được tì nữ đỡ tay, bà từ từ bước tới rồi chen ngang lời nói của Tống Tam thẩm.

“Chưa gì đã ầm ĩ! Lão tam, ngươi mới từ ti trở về mà đã đóng cửa dạy dỗ người ta, không sợ bị người khác chê cười hay sao?”

Trong người Tống tam lão gia tràn ngập lửa giận nhưng lại không thể trút ra nên kêu to với bà: “Mẫu thân ơi là mẫu thân, ngày thường người thiên vị nhị cô nương thì cũng thôi nhưng mà lúc này lại có việc lớn như vậy mà người cũng không thể công bằng một chút hay sao?”

Tống lão phu nhân không vui: “Con nói ta bất công sao? Ta bất công chỗ nào? Con vừa về mà đã đòi nói lý, trách móc ta sao?”

Bà ngồi xuống trong sảnh rồi lại sửa sang lại vạt áo một cách thong dong.

Tống tam lão gia thấy thế chỉ biết đi tới đi lui ở trong phòng; ông vuốt mặt mình một lần rồi ngồi xổm ở trước mặt Tống lão phu nhân mà hỏi: “Mẫu thân, người có biết việc này quan trọng như thế nào không?”

Mặt Tống lão phu nhân lộ vẻ không kiên nhẫn: “Làm gì có chỗ nào nghiêm trọng?”

Tống tam lão gia cười lạnh: “Mấy năm nay Tống gia ở trong triều đình hô mưa gọi gió đến mức hồ đồ, đại ca thì một đường thăng chức nên đã làm cho người khác khó chịu. Căn cơ của Tống gia ta không bằng nhà khác nên có rất nhiều người không thích nhưng bởi vì còn e ngại mặt mũi Hạ gia nên mới không dám đụng vào. Lúc này Tống Tam nương đã trở lại vậy mà lại chuẩn bị kết thân với phủ Quốc công, người có biết có bao nhiêu người đang ghen tị lại tức giận hay không?”

Tống lão phu nhân bưng cái ly, không dao động.

Tống tam lão gia: “Những lời truyền ra từ trong phủ chỉ là việc nhỏ, sức chịu đựng của Tống Tam nương lớn nên sẽ không đi so đo nên lúc này đã có người chuyển hướng tới đại tẩu. Ai biết đó là người hay quỷ? Nếu như Tống Sơ Chiêu tính đống sổ sách này lên người chúng ta thì người nói xem nên làm cái gì bây giờ?”

Tống lão phu nhân liếc hắn: “Cái gì mà làm cái gì?”

Tống tam lão gia gấp đến độ vỗ hai tay: “Mẫu thân ơi! Bộ người nghĩ Tống Tam Nương họ Tống lại ở trong Tống phủ thì mọi việc đều phải nghe lời người hay sao?”

Tống lão phu nhân đương nhiên nói: “Vốn là nên như vậy! Một cô nương chưa lấy chồng không phải nên nghe lời trưởng bối hay sao?”

Tống tam lão gia: “Nó không giống với những người khác đâu! Nhà mẹ đẻ của trưởng tẩu là Hạ phủ đó! Do dù Hạ tướng quân không có nhi tử nhưng ông ấy còn có môn sinh. Nên ngay cả khi ông không còn làm quan nữa thì vẫn còn người nối dõi. Huống chi còn có Phó Trường Quân là nghĩa tử nữa. Phó Trường Quân xem như là cữu cữu của nó rồi!”

Tống lão phu nhân không vui: “Rốt cuộc con muốn nói cái gì!”

Tống tam lão gia gấp gáp đến mức đỏ cả mặt nên cũng không quan tâm đến bà mà nói: “Con đã nói năm đó trưởng tẩu gả thấp đến nhà chúng ta! Nếu như không có tẩu ấy thì cũng không có Tống gia ngày hôm nay! Cho dù nàng là vợ kế, cho dù Tống Sơ Chiêu không phải là trưởng nữ nhưng lại tôn quý hơn so với tưởng tượng của người! Nếu như người còn muốn xúc phạm một người quyền thế như vậy thì chính là đùa với lửa đó! Khác nào tự sát đâu!”

Tống lão phu nhân tức giận đến mức cả người run rẩy.

Đây là điều bà không muốn nghe nhất vậy mà hiện giờ lại do chính miệng nhi tử mình nói ra.

Giống như lúc đó, Hạ Uyển vừa mới gả vào đây thì bà thường xuyên nghe được những lời này từ mấy vị khác.

Trước giờ bà rất sĩ diện nên làm sao có thể chịu đựng được người con dâu như vậy, không chỉ trèo lên đầu bà và nhi tử mà còn có cả toàn bộ Tống gia nữa? Huống chi theo bà nghĩ thì Tống Sơ Chiêu chưa chắc là người của Tống gia!

Hạ Uyển chịu gả đến phủ này đã khiến bà có cảm giác không ổn lắm nhưng mới đầu cũng không để ý cho đến khi nhà nhà đều suy đoán thì bà mới hiểu được. Bà phải nhịn xuống sự nhục nhã mới có thể giấu việc này đi.

Bà rất oán hận với những kẻ chỉ biết trào phúng đó đồng thời cảm thấy bởi vì Tống gia dính dáng tới Hạ Uyển nên không thể mạnh miệng phản bác người ta.

Sau đó qua một khoảng thời gian, sự chột dạ này chậm rãi tiêu tan khi đại nhi tử không ngừng lập chiến công hiển hách, một đường thăng chức.

Mấy gần năm gần đây đã không có ai dám nói vậy trước mặt bà vậy mà đứa nhi tử thứ ba lại dám nói ra, thật đúng là ngu ngốc.

Tống tam lão gia còn đang nói: “Những lời chửi bới Tống Tam Nương đều từ trong phủ truyền ra nên con mặc kệ là do ai làm ra thì sau này không nên xuất hiện nữa! Mẫu thân, người đi nói rõ ràng với Tam nương rằng những lời đồn về trưởng tẩu đó không liên quan gì đến chúng ta. Là do có người muốn phá hủy mối quan hệ giữa mấy nhà chúng ta…”

Thì Tống lão phu nhân đứng lên, nắm lấy nhi tử mình rồi bắt đầu vừa đánh vừa mắng: “Đại ca ngươi đã dùng mạng mình để đổi lấy Tống gia ngày hôm nay! Vậy mà ngươi chỉ biết đi lấy lòng tên họ Phó kia. Ngươi nhớ kỹ cho ta, Tống gia có thể có ngày hôm nay đều bởi vì đại ca ngươi, ngươi đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa!”

Tống tam lão gia một mặt tránh né, một mặt hô: “Mẫu thân, người có thể tĩnh táo một chút được không?”

Tống Tam thẩm cũng vội vàng cản bà lại.

Không biết Tống lão phu nhân mượn sức lực từ nơi nào mà nắm chặt không chịu buông quần áo của Tống tam lão gia ra.

Càng chửi bà càng cảm thấy mình không có sai.

Lúc Hạ Uyển gả vào lại mang nhi tử của bà đi, làm cho Tống Thi Văn từ nhỏ không có phụ thân nên chỉ có thể lớn lên ở bên cạnh bà, không biết nó có bao nhiêu uất ức.

Lúc này Tống Tam Nương trở về lại đoạt nhân duyên của nó khiến cho người hầu bên cạnh nhìn không vừa mắt nên mới đi ra ngoài nói một hai câu, làm sao lại biến thành tội lớn trời đất không tha?

Vì sao bà phải nhẫn nhịn trước sự tức giận của Tống Sơ Chiêu mà để cháu gái mình chịu thiệt chứ?

Vả lại những điều mà người hầu kia nói lại là sự thật mà. Không lẽ Tống Sơ Chiêu không thô bỉ, không ngang ngược sao?

Nhìn thôi đã thấy nó là người ngang tàng bạo lực!

“Ta mặc kệ!” Tống lão phu nhân nói, “Dù sao Tống gia không có truyền những lời đồn quá đáng về Hạ Uyển!”

Tống tam lão gia: “Tại sao người lại có thể nói lung tung như vậy! Lúc này có người hãm hại mà người còn không lo đi dọn dẹp cho sạch lại còn muốn tranh giành vũng nước đục này với bọn họ nữa!”

Tống Tam thẩm cũng nói: “Lão phu nhân, lang quân nói không có sai đâu! Người đừng chỉ nhận một cháu gái là Tống Thi Văn còn sống chết của nhi tử thì mặc kệ! Hay là lang quân con không phải là người của Tống gia? Nếu như nó thật sự có bản lĩnh thì tự mình đi tranh đoạt với Tống Sơ Chiêu, dựa vào cái gì mà muốn tam phòng chúng con làm bia đỡ đạn!”

“Huống chi các người giữ đồ vật của Tống Tam Nương, dù cho muốn nói lý lẽ đi chăng nữa nhưng rõ ràng là trộm mà!”

Tống tam lão gia dùng sức vừa tránh vừa rút tay về. Tống lão phu nhân không chịu thua mà giựt lại khiến cho bà ta ngã ngửa ra sau, đầu đập lên ghế.

Một tiếng kêu thảm vang lên rồi bà không hề nhúc nhích nữa.

Tống tam lão gia và Tống Tam thẩm kinh hoảng, liếc nhìn nhau rồi chạy tới chỗ Tống lão phu nhân.

“Mẫu thân!”

Hai người liên lục la hét rồi sờ gáy bà nhưng không có phát hiện có dấu hiệu xuất huyết, lại kiểm tra hơi thở thì mới xác nhận là bà còn sống. Lúc này Tống lão phu nhân nghiên đầu qua một bên, miệng há ra, chắc là đã hôn mê rồi.

Tống tam lão gia nói: “Nhanh đưa mẫu thân trong phòng đi, sau đó đi tìm đại phu kiểm tra cho bà!”

Người hầu gật đầu như gà mổ thóc, tay chân đỡ lão phu nhân có chút luống cuống đi vào trong viện.

Hỗn loạn qua đi, thính đường còn lại một trận hỗn độn giống như tâm trí Tống lão gia vậy.

Tống Tam thẩm bắt lấy cánh tay trượng phu, khụt khịt cái mũi hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Tống tam lão gia: “Nàng câm miệng để ta suy nghĩ!”

Tống Tam thẩm im lặng trong chốc lát rồi lại rưng rưng nước mắt nói: “Ta nói cho chàng biết hôm nay ta với mẫu thân đã hoàn toàn xé rách da mặt nhau rồi. Sau này chàng lại muốn ta phụng dưỡng mẫu thân như trước sợ là không được. Bà là người hay mang thù nên sẽ không dễ dàng tha cho ta đâu. Chàng nói xem ta phải làm gì bây giờ?”

Tống tam lão gia nhìn bà một cái, ông cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ nên cuối cùng chỉ có thể vỗ ngực nói: “Là ta sai, cái này sợ là báo ứng của ta rồi.”

Cái gì ông cũng biết rõ kể cả những việc làm lén lút của Tống Thi Văn, nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy Tống Sơ Chiêu không hiểu chuyện nơi kinh thành lại càng không hiểu quan hệ giữa người với người, quả thật đúng là dễ bắt nạt nên ông cũng không ngăn cản làm gì.

Ông bị vậy cũng đáng.

Ông ở trong phủ của đại ca lại cứ đinh ninh đây là do mình cũng là người Tống gia mà lại không biết trước biết sau, thiếu chút nữa đã ngã ngựa.

Tống tam lão gia đột nhiên hạ quyết tâm: “Mẫu thân thật là không còn sáng suốt nữa rồi, muốn nói rõ cũng không thể nói được. Sau này chỉ sợ rằng những việc như thế này càng ngày càng nhiều nên chúng ta dọn ra ngoài đi!”

Tống Tam thẩm cả kinh hỏi: “Dọn đi đâu bây giơ?”

Tống tam lão gia: “Dọn đi chỗ nào cũng tốt hơn chỗ này! Nếu như ta còn ở lại Tống phủ lại gặp mẫu thân như vậy thì làm sao ta còn mạng được? Ta đi rồi cũng làm cho bà hiểu ra rằng ta rất nghiêm túc về những điều mình nói.”

Tống Tam thẩm suy nghĩ một lát thì cẩn thận hỏi: “Vậy mặc kệ mọi thứ sao?”

“Ta dám mặc kệ sao? Nàng có biết lúc trước Phó Trường Quân nói với ta thế nào không? Hắn nói sẽ mang thù! Khi nào thù này hết thì hắn mới có thể buông tha ta! Làm sao ta biết khi nào hắn mới hết thù?” Tống tam lão gia vuốt ve ngón tay, ông lại lẩm bẩm, “Ta không thể giấu việc này được dù cho bà ấy muốn bao che cho Tống Nhị…Nếu bà không thể nhẫn tâm vậy thì ta phải càng độc ác! Đây đúng là ép ta trở nên tàn ác mà!”

Nhà này nhất định muốn tan.

Tống tam lão gia tưởng tượng đến hình ảnh mẫu thân kêu trời khóc đất thì không khỏi hối hận, ông dậm chân than: “Ây da, tại sao ta lại vào Kim Ngô Vệ cơ chứ!!!”

…………………………….

Bên phía Hạ phủ, Hạ lão gia đang tìm hiểu chuyện ở Tống phủ.

Hạ phu nhân vỗ nhẹ vào lưng an ủi ông, Hạ lão gia một tay chống bàn một tay vỗ ngực nhưng lại kiên cường nói: “Còn có cái gì? Ngươi tiếp tục nói đi, ta chịu đựng được!”

Tống Sơ Chiêu cũng không nhớ rõ hết mọi việc. Nàng cảm thấy mình nên mang Xuân Đông theo mới đúng. Nàng ấy có thiên phú kể chuyện không ai có thể bì được.

Vì thế nàng chỉ có thể nói một chút chuyện.

“Tới lúc dùng bữa thì hạ nhân Tống phủ cũng không tới kêu ăn cơm. Nếu như Tống cô nương không chuẩn bị trước thì e rằng đã bị đói bụng mấy bữa rồi.”

“Trong viện không có người dọn dẹp mà nha hoàn duy nhất ở đó cũng không nghe lời sai bảo.”

“Lúc nào cũng bị quở trách là người không có khuôn phép, lúc nào nói chuyện cũng âm dương quái khí*”.

*Âm dương quái khí: kỳ quái, quái gở.

Mới nói tới đó thôi đã làm cho hai vị lão nhân sửng sốt. Bọn họ ước gì có thể dùng đại đao trấn phủ ở đằng sau viện để tự mình đi dạy dỗ bọn người Tống gia, dạy cho bọn họ thế nào mới là khuôn phép.

Nếu không phải do đã có tuổi, thân thể không như hồi trước thì thậm chí có thể tái chiến mấy lần.

Hạ lão gia hỏi: “Chiêu Chiêu này, con có nhận được lễ vật mà ta đưa sang không?”

Cố Phong Giản nói: “Đêm qua tam thẩm có đưa qua nhưng con không có nhận do sân quá nhỏ nên không có chỗ để. Vốn tính sửa soạn lại một lần nữa rồi gửi về cho người mấy món con không cần nhưng thời gian gấp rút quá, con vẫn chưa làm kịp.”

Hạ lão gia hỏi: “Đêm qua mới đưa qua hả?”

Cố Phong Giản gật đầu: “Dạ.”

Hạ lão gia nhìn về phía Phó Trường Quân, người phía sau gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Như vậy sao…”

Phó Trường Quân lúc trước đã phạt Tống tam lão gia vì việc che giấu lễ vật của Hạ phủ. Nhưng mà làm gì có nguyên tắc phạt một lần rồi sẽ không phạt nữa? Ai biểu bọn xui xẻo chứ.

Ông tuy biết rằng việc này là do mấy người phụ nhân ở sau lưng quấy rối nhưng đối phó với bọn họ thì có chút bất tiện. Nếu như ông chèn ép Tống tam lão gia một chút thì có thể làm hắn bất mãn với Tống lão phu nhân. Cuối cùng khiến cho nhà cửa bọn họ không yên ổn cũng coi như là một sự thu hoạch.

Nếu Tống lão phu nhân không đau lòng Tống Sơ Chiêu, chẳng lẽ còn không biết đau lòng cho nhi tử mình hay sao?

Náo nhiệt hồi lâu thì đột nhiên yên tĩnh lại.

Mọi người đều mãi lo suy tính nên tạm thời không tìm được đề tài thích hợp.

Tống Sơ Chiêu hoàn hồn, sau khi được Cố Phong Giản ngầm cổ vũ thì mới mở miệng: “Tam nương, nếu như ngươi ở Tống phủ không vui thì tới Hạ phủ ở vài ngày đi. Vừa lúc thân thể Hạ công cũng không tốt cũng coi như là vì Tống phu nhân mà chăm sóc cho người.”

Nàng vừa dứt lời thì mắt Hạ lão gia đột nhiên phát sáng, ông và Hạ phu nhân cùng nhau nhìn về phía nàng.

Loại chuyện tốt này…Bọn họ lúc trước cũng không dám nghĩ tới nha!

Tên tiểu tử Cố gia này quả thật không tồi!

Hạ lão gia và Hạ phu nhân đồng loạt đẩy món bánh ngọt về phía Tống Sơ Chiêu ý bảo nàng ăn cho nhiều một chút rồi hãy tiếp tục nói tiếp. Ánh mắt không thèm che dấu sự tán thưởng và yêu thích; đúng là được hưởng ánh sáng của người một nhà.

Tống Sơ Chiêu bỗng nhiên nhận được sự coi trọng nên cả người có chút không tự nhiên.

Phó Trường Quân cũng chậm rãi mở miệng: “Con có thể tới ở trong Hạ phủ trước khi mẫu thân con trở về. Chuyện này không có sao đâu.”

Cố Phong Giản lúc nói mang theo chút thâm thúy: “Chỉ sợ sẽ quấy rầy ngoại công. Thân thể người không tốt lại khiến cho người phiền muộn thì làm sao bây giờ?”

Hạ lão gia ước gì có thể ở chỗ này mà biểu diễn tài nghệ võ lực của mình nhưng may là ông vẫn còn nhớ lúc này thân thể mình đang có bộ dạng yếu ớt nên có chút rụt rè mà nói: “Thân thể ngoại công đã đỡ hơn rồi. Hiện giờ chỉ có tâm bệnh, chờ đến khi tâm bệnh qua đi thì lại khỏe mạnh giống trước kia thôi. Thậm chí có thể cùng cưỡi ngựa bắn cung với con. Con có thích hay không?”

Cố Phong Giản nói: “Vậy thì con yên tâm rồi.”

Tống Sơ Chiêu ngồi ở chỗ kia yên lặng suy tính thì đột nhiên nghĩ đến một sự kiện làm cho cả người rung lên một chút.

Cao thủ trong Hạ phủ rất nhiều, ngay cả tôi tớ trông cửa thôi đã là lão binh nơi chiến trường vậy thì hậu viện cũng không phải là nơi dễ leo vào đúng không?

Hạ phu nhân nhắc nhở nói: “Nếu như muốn dọn tới ở trong Hạ phủ thì cũng nên nói trước với Tống lão phu nhân một tiếng. Rốt cuộc thì con cũng là người Tống gia.”

Phó Trường Quân cười nói: “Tống lão phu nhân sẽ đồng ý thôi.”

Thấy hắn nhướng mày thì Hạ lão gia biết hắn đã có ý đồ xấu nên ông…cười cổ vũ.

Không cần lưu tình.

Việc này thật đáng vui mừng.

Động tác mọi người đều cùng lúc uống một ngụm nước làm cho mình bình tĩnh lại.

Hạ lão gia lại hỏi: “Khi nào con chuyển đến?”

Hạ phu nhân có chút gấp gáp: “Nếu không thì ngày mai đi? Ta gọi người giúp con thu dọn.”

Trong lòng Tống Sơ Chiêu nói nhanh như vậy sao?

Kết quả là Cố Phong Giản còn ác hơn, hắn nhàn nhạt nói: “Con cũng không có đồ vật gì để sắp xếp. Hôm nay còn sớm, hay là hôm nay luôn đi.”

Hạ lão gia thiếu chút nữa nói không ra lời: “Hôm…hôm nay sao?”

Vui sướng tới nhanh như vậy sao?

Ông hỏi: “Thật vậy sao?”

Cố Phong Giản gật đầu.

“Con muốn mượn vài tôi tớ trong Hạ phủ đi cùng để giúp con dọn vài thứ. Sẵn tiện cũng đem lễ vật của Hạ phủ về luôn.” Cố Phong Giản nói, “Đồ vật đều đặt trong kho của Tống gia nên con không phân biệt được.”

Ngón tay của Phó Trường Quân vẽ một vòng trên cái ly, ông trong nháy mắt đã hiểu được tính toán của Cố Phong Giản.

Ông cười nói: “Vậy thì mang theo quản sự tới Tống phủ kiểm kê đồ một lần tránh cho việc thiếu xót vài món. Ta đi cùng với con, sẵn tiện báo cho Tống lão phu nhân một tiếng.”

Hạ lão gia nghe vậy thì lập tức đứng dậy thúc giục: “Vậy thì lúc này đi thôi. Đi mau đi mau, chậm một chút nữa trời sẽ tối đó. Các ngươi thích mang người nào thì cứ mang đi. Buổi tối ngoại công sẽ cho người mua chút đồ về làm món ngon cho con ăn. A phải rồi còn phải mượn luôn đầu bếp mới được! Chiêu Chiêu này, con thích ăn món gì? Khẩu vị như thế nào? Ăn cay được không? Có ăn kiêng hay không? Con cứ nói đi, đầu bếp nào ngoại công cũng có thể tìm được!”

Trong lòng Tống Sơ Chiêu la lớn: Con muốn ăn hết!

Cố Phong Giản cười nói: “Con có thể ăn được hết.”

Ngay sau đó Hạ lão gia nhìn về phía Tống Sơ Chiêu: “Vậy ta không giữ Cố Ngũ công tử lại được rồi, cảm ơn hôm nay ngươi đã đi cùng Chiêu Chiêu đến đây.”

Tống Sơ Chiêu: “…” Thật nhẫn tâm.

Cố Phong Giản vẫn luôn quan sát nàng, khi thấy mặt nàng hiện rõ chữ “Đau buồn” thì không nhịn được mà cười thành tiếng.

Thật ra đầu bếp Cố phủ cũng không có tồi.

Phó Trường Quân: “Ta đi chuẩn bị xe.”

Phó Trường Quân chuẩn bị một chiếc xe ngựa, hai ba cái xe đẩy lớn cùng với mười người tôi tớ cường tráng.

Lúc đoàn người lấy thanh thế to lớn đi tới Tống phủ thì trận đại chiến ở đó vừa mới kết thúc. Tống tam lão gia còn chưa kịp thở một hơi thì đã nghe thấy Phó Trường Quân ở bên ngoài kêu cửa.

Tống tam lão gia gần sụp đổ mà đi ra nghênh đón vừa lúc thấy Cố Phong Giản đang xuống xe ngựa.

Tiếng ông có chút run rẩy: “Tam nương……” Ngươi thật sự đã đi tố cáo!

Phó Trường Quân xoay người xuống ngựa, ông tươi cười, nhìn không ra cảm xúc tức giận gì thậm chí còn có chút thân thiết. Ông bắt chuyện: “Hôm nay Tống lang tướng không có nhiệm vụ sao?”

Tống tam lão gia cúi đầu trả lời: “Dạ.”

Phó Trường Quân nói: “Gần đây ta có chút ngứa tay hay là ngày mai ngươi cùng đi tới một chỗ so tài cùng với ta, ngươi thấy thế nào?”

Quả nhiên là như thế!

Tống tam lão gia nuốt một ngụm nước bọt, không cảm thấy ngoài ý muốn mà là cảm giác thật đau đớn. Giống như thân thể này không còn là của ông nữa.

Phó Trường Quân nói: “À đúng rồi, nghĩa phụ kêu ta tới nói với Tống lão phu nhân một tiếng. Mấy ngày nay ông đổ bệnh nên cần người chăm sóc, mà ông cũng rất nhớ Tống Tam nương nên muốn gọi Tống Tam Nương qua đó ở vài ngày, chắc không có vấn đề gì chứ?”

Tinh thần Tống tam lão gia chấn động, trong lòng nói không thể!

Nếu như lúc này Tống Tam Nương đi rồi thì thù này chỉ sợ là vẫn luôn còn đó! Ông còn muốn cải thiện quan hệ với Tống Tam Nương, giải quyết hết những ân oán trước giờ. Xin lỗi như thế nào, giải thích ra làm sao đều đã được ông suy nghĩ kỹ rồi thì làm sao có thể cho nó đi được?”

Tống tam lão gia vội nói: “Hôm nay mẫu thân của ta cũng bệnh!”

Vậy mà Phó Trường Quân lại gật đầu nói: “Vậy chắc ta không gặp bà được, ngươi thay ta nói một tiếng với bà là được.”

Tống tam lão gia: “Hạ quan muốn……”

Phó Trường Quân kêu lên một tiếng: “Sao?”

Tống tam lão gia có chút ngập ngừng: “Không…… Không có gì.”

Phó Trường Quân phất tay ra hiệu cho mười tên tôi tớ đang đứng chỉnh tề ở phía sau tiến lên.

“Ta giúp nó dọn đồ vật qua đó. Làm phiền Tống tam lão gia cho phép tôi tớ của ta đi vào. Nếu như ngươi không ngại thì chúng ta cũng muốn đem lễ vật của Hạ phủ về được không?”

Đầu Tống tam lão gia đầy mồ hôi: “Mấy thứ kia chính là đồ vật của Tam nương mà.”

Phó Trường Quân nói: “Vậy ta sẽ chờ ở cửa, nếu ngươi có việc gấp thì cứ đi đi, không cần chiêu đãi ta.”

Tống tam lão gia gật đầu, ông nhìn ông ấy mấy lần rồi mới chịu xoay người mà chạy vào bên trong.

Lễ vật của Hạ phủ vẫn còn thiếu, ông phải tìm đồ bổ sung mới được.

———–

Tác giả có lời muốn nói:

Nội tâm của Hạ lão gia: “A —— a —— a ——” Âm cao tuyệt mỹ của vị vương giả thời cổ đại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN