Thâm Tàng Bất Lộ - Chương 5: Tiêu sái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Thâm Tàng Bất Lộ


Chương 5: Tiêu sái


Editor + Beta: Basic Needs

Dù cho rất cẩn thận nhưng thời điểm Tống Sơ Chiêu trở lại Cố phủ vẫn bị người khác bắt gặp.

Vô cùng không may, người đó lại là Cố phu nhân – người vẫn đang chờ nàng từ sáng tới giờ.

Cái này cùng kỹ thuật của nàng không có liên hệ, rõ ràng là do vận khí không tốt.

Trong lòng Tống Sơ Chiêu kêu khổ, hạ vạt áo xuống lại mang theo khi thế giác ngộ đầy hiên ngang, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi tới phía trước cổng, nàng chuẩn bị nghênh đón một trận chỉnh đốn.

Cũng không biết gia pháp Cố gia là gậy hay roi, là ngắn hay dài, là ngay từ đầu phong ba bão táp hay bắt đầu kể từ chuyện xưa.

Nhưng là nàng…phải đi, không thể lựa chọn.

Cố phu nhân nhìn thấy nàng từ bên kia, trên mặt lộ vẻ nôn nóng rồi vội vàng bước nhanh đến. Đến khi thấy rõ bộ dáng của nàng thì càng thêm hoảng loạn, liên tục dò hỏi:” Đây là làm sao vậy? Như thế nào lại có bộ dạng này?”

Tống Sơ Chiêu cảm thấy mình rất sạch sẽ, đây không phải đã trở lại nguyên vẹn sao? Cũng không có thiếu tay áo hay thiếu chiếc giày nào.

Đôi mắt của Cố phu nhân hàm chứa lo lắng: “Con ta, vì sao con không nói lời nào?”

Tống Sơ Chiêu nghĩ Cố Phong Giản là người ít nói ít cười thì nỗ lực xụ mặt chần chờ nói: “Vô ý té ngã một cái mà thôi.”

Bộ dạng nghiêm túc của nàng lại thiếu khí thế lạnh lẽo từ trong xương cốt của Cố Phong Giản, làm cho Cố phu nhân khi thấy biểu hiện ấy lại trải qua cảm xúc lo lắng của người làm mẹ thì hiểu thành nàng đang ấm ức.

Cố Phong Giản từ khi nào biết ấm ức?

Nhưng xem ra đó thật sự là ấm ức tủi thân!

Cố phu nhân đau lòng nói: “Con ngã có đau không? Có chỗ nào bị thương không? Lại ngã ở nơi nào? Bệnh con còn chưa hết vậy mà vội vội vàng vàng chạy đi là muốn làm cái gì? Nếu như con thật sự muốn ra ngoài thì cứ từ cổng chính mà đi ra, người nào dám ngăn cản con? Tuy nhiên tốt nhất là có thể đem người theo…”

Tống Sơ Chiêu thật sự không quen cách quan tâm này, vội tránh khỏi tay bà, theo thói quen lấy ra khăn trắng rồi lau qua quần áo một lần nói: “Không có gì. Con chỉ là bị cọ trúng một chút.”

Nàng đang tùy ý lau lại phát hiện không khí đột nhiên yên tĩnh thì ngẩng đầu, phát hiện Cố phu nhân đang mang theo vẻ tìm tòi lẫn nghiên cứu mà nhìn chằm chằm vào khăn lụa trên tay nàng.

Ánh mắt lộ vẻ gì thì nàng không rõ, chỉ chắc chắn không phải là ánh mắt lo lắng hay vội vàng vừa rồi.

Tống Sơ Chiêu: “……”

Da đầu Tống Sơ Chiêu căng ra: “Con mua.”

Cố phu nhân cố nhịn cười, không nói đến việc khăn kia nhìn đã cũ, hơn nữa xem ra là loại các cô nương hay dùng. Bà chỉ thay đổi ngữ điệu hỏi: “Con đi đâu? Nương tính đưa cho con vài thứ mới phát hiện không thấy người. Người gác cổng lại nói không thấy con đi ra ngoài, ta đã lục tung cả phủ lên mà vẫn không thấy con làm cho tứ ca con chạy ra ngoài đi tìm người rồi.”

Tống Sơ Chiêu: “Chỉ là nằm một chỗ lâu quá nên tùy ý đi ra ngoài một chút thôi.”

Cố phu nhân trịnh trọng gật đầu: “Nương hiểu!”

Tống Sơ Chiêu: “……” Người hiểu cái gì?

Cố phu nhân nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Ta nghĩ con cũng mệt mỏi, đi về trước thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi. Nương không quấy rầy con. Chút nữa ta sai người đem đồ ăn đến phòng cho con.”

Tống Sơ Chiêu kinh ngạc với sự khoan dung của Cố phu nhân, không chỉ không truy cứu thậm chí còn không hỏi thêm. Đây là khác hẳn nề nếp trong Tống gia!

Phụ thân còn từng đe dọa qua một lần nói nhà quan lại ở kinh thành nhiều quy củ, nàng nếu muốn ở tại kinh thành sẽ sớm bị thế gia phu nhân chê cười vì bản tính của mình, làm cho nàng phải thu liễm không ít sau khi hồi kinh.

Quy củ ở nơi nào?! Hay là vẫn còn sóng ngầm?

Tống Sơ Chiêu lâm vào mờ mịt, đờ đẫn mà bước chân về trong viện. Chưa đi được vài bước lý trí đã trở lại, chợt nhớ tới một việc: “Con có một chuyện muốn nói!”

“Sao?” Cố phu nhân: “Chuyện gì?”

“Hợp….Hợp hôn….. Cái kia bát……”

Tống Sơ Chiêu mở miệng vô cùng gian nan nhưng khi muốn nói ra thì từ ngang trời nhảy ra một Cố Tứ lang làm khó dễ nàng.

“Ngũ đệ!”

Hắn hô như tiếng sét đánh, trực tiếp cắt đứt đối thoại của hai người. Từ nơi xa vận khinh công, hấp tấp mà vọt ra.

Ngực Tống Sơ Chiêu nghẹn một ngụm khí, chỉ còn lại vẻ mặt chết lặng. Cố Tứ lang người này hồn nhiên chưa phát giác lại bắt lấy cánh tay của nàng cả kinh nói: “Ngũ đệ, ngươi làm sao vậy? Thế nào mà chật vật như thế!”

Cố phu nhân: “Thời điểm ra cửa thì té ngã một cái.”

Cố Tứ lang nghe xong thì quan sát thấy trên quần áo nàng dính đầy rong rêu bèn hoài nghi nói: “Đệ ở nơi nào dính những thứ này? Ngã cũng không phải như thế này. Dựa vào kinh nghiệm của ta, đệ không phải là……”

Tống Sơ Chiêu nhanh chóng lui một bước, tránh Cố Tứ lang.

Không thể lại cùng người này nói hươu nói vượn. Dù sao tiến lên cũng một đao, quay đầu cũng một đao, sớm muộn gì nàng cũng phải nói. Không bằng chính mình thẳng thắn thành khẩn, còn có thể dứt khoát một lần.

Tống Sơ Chiêu suy nghĩ xong thì nghiêm túc nói: “Thật ra hôm nay đệ ra cửa gặp được một người.”

Cố Tứ lang cười: “Lại có chuyện vậy sao?”

Tống Sơ Chiêu không để ý tới hắn: “Ngẫu nhiên gặp phải Tống Sơ Chiêu, chính là Tống Tam nương kia.”

Cố phu nhân nhìn nơi xa, cẩn thận ngẫm nghĩ hai từ kia, giọng điệu đã trở nên tinh tế: “Ngẫu nhiên……”

Cố Tứ lang đầu tiên là không thể tin tưởng, sau lại là vô cùng đau đớn, cuối cùng là tận tình khuyên bảo: “Trước giờ ngươi không làm việc lỗ mãng huống chi lại là việc chướng tai gai mắt như thế này. Lúc này chỉ vì Tam cô nương Tống gia không quen biết, đệ vậy mà dám —— a!”

Chân Cố Tứ lang bị người dẫm, đau đến mức nhảy lên. Cố phu nhân sải bước tiến lên, chiếm lấy vị trí của hắn rồi nhìn Tống Sơ Chiêu hỏi: “Con gặp qua nàng ta sao? Nàng ấy lớn lên như thế nào?”

“Nàng……Nàng đã……” Tống Sơ Chiêu lại lần nữa ấp a ấp úng, không biết nên đáp lại như thế nào.

Nàng cảm thấy bản thân hiện tại là Cố Phong Giản, nếu nàng nói không đúng lại làm người ta chướng mắt.

Nhưng nàng vừa lấy thân phận Cố Phong Giản vừa khen chính mình xinh đẹp thì da mặt thật sự không biết vứt đi đâu.

Vì cái gì muốn một mình nàng đối mặt với chuyện như vậy?

Quá khó khăn cho nàng đi!

Cố phu nhân nhìn chằm chằm vào nàng, cặp mắt kia tựa hồ có thể biết được tâm sự của nàng.

Mặt Tống Sơ Chiêu nhanh chóng đỏ lên, hai bên tai cũng đều là một mảnh đỏ bừng. Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng dứt khoát ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Cố phu nhân lại chuyển đề tài hỏi: “Nàng làm người như thế nào?”

Tống Sơ Chiêu buột miệng thốt ra: “Không những rất biết đánh nhau còn giảng nghĩa khí.”

Ở một bên Cố Tứ lang nói: “Mới thấy một lần đệ đã biết thân thủ nàng ta tốt? Hay là nàng ta còn biểu diễn cho đệ xem một bộ quyền pháp kiếm thuật gì đó? Nếu như vậy thì nàng ta cũng thật lợi lại. Nhưng nếu nói về nghĩa khí, ta với đệ là huynh đệ, tại sao chưa tưng nghe đệ khen ta?”

Tống Sơ Chiêu u oán nhìn lại.

Đầu óc Tên Cố Tứ lang này có vấn đề sao?!

Cố phu nhân động thủ so với nàng còn nhanh hơn một bước, trực tiếp nhéo lấy một bên thịt mềm của Cố Phong Úy. Cố Tứ lang lại lần nữa ăn đau, che lại bụng mình lại rồi kêu thảm thiết, trốn đến một bên.

Tống Sơ Chiêu nhắc nhở: “Bát tự……”

Cố phu nhân phản ứng cực nhanh, che miệng cười nói: “Được được, chờ nương rảnh sẽ phái người đi xem bát tự cho hai con!”

Giải quyết xong chuyện này, Tống Sơ Chiêu cảm thấy đã đến cực hạn mạng già của mình. Nàng lại lần nữa xoay người rời đi.

Cố phu nhân trừng mắt cảnh cáo Cố Tứ lang ý muốn hắn không cần phải nói thêm.

“A! Còn có một việc.”

Tống Sơ Chiêu mới vừa rồi còn quay lưng đi giờ lại phải quay lại do dự nói.

Cố phu nhân cổ vũ hỏi nàng: “Còn có chuyện gì?”

Tống Sơ Chiêu như là đã quyết định nhận mệnh, lúc này vậy mà nói cực kỳ lưu loát: “Bên người Tam cô nương Tống gia không có người chăm sóc. Con muốn đưa Xuân Đông qua cho nàng.”

Cố phu nhân sửng sốt hồi lâu, sau đó cười càng thêm ôn nhu, tươi cười như thế kia càng muốn làm cho Tống Sơ Chiêu hòa tan.

“Được! Xuân Đông đúng không? Xuân Đông thì Xuân Đông, ngày mai, nương ngày mai sẽ để cho nàng đi qua! Con không cần lo lắng.”

Tống Sơ Chiêu cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại nói không nên lời, đành phải tự chính mình nghẹn chết. Gật đầu với bà, bước chân rời đi càng nhanh hơn, nhìn như là chạy trối chết.

Không biết có phải bởi vì hôm nay suy nghĩ quá nhiều hay không, Tống Sơ Chiêu trằn trọc nửa đêm, đến gần hừng đông mới ngủ. Lúc ngủ cũng không thấy an ổn. Không chỉ không có nghỉ ngơi cho tốt mà ngược lại cảm thấy càng thêm mệt mỏi.

Sáng sớm, nàng giống như cũ bị chăn nặng đè đến mức tỉnh dậy. Vừa mở to mắt đã nhìn thấy chăn đắp cao đến mức che cả mặt nàng.

Khó trách khi ngủ nàng lại cảm thấy khó chịu, phảng phất bị người thay phiên chế ngự yết hầu làm cho nàng sợ tới mức toàn thân đều là mồ hôi.

Tống Sơ Chiêu giãy giụa bò dậy, vừa kéo chăn qua một bên lại run cầm cập do bị gió thổi qua.

Nàng mang theo vẻ mờ mịt nhìn màn trướng rũ xuống giường.

Xem ra thân thể Cố Phong Giản vừa sợ nóng lại sợ lạnh, khó trách dễ dàng sinh bệnh.

Xuân che thu lạnh (1), tất cả đều do ngày thường hắn thiếu rèn luyện. Tình huống như vậy nếu như chỉ dựa vào sự chăm sóc của người ngoài thì khi nào mới tốt lên được? Để sức khỏe được nâng cao thì cần phải có sự khổ luyện của chính mình.

Tống Sơ Chiêu dùng sức lau mặt, xốc chăn lên để đứng dậy.

Tôi tớ Cố phủ hiển nhiên rất tận tâm. Nàng mới vừa đứng dậy thì có người phát hiện. Sau khi gã sai vặt nhanh chóng bưng nước ấm tới cho nàng rửa mặt, giúp nàng thu thập thỏa đáng, hắn lại đem bữa sáng còn nóng để trên bàn, mời nàng ngồi vào ăn.

Tống Sơ Chiêu chỉ ăn một chén cháo vì ăn không vô.

Cố Phong Giản do bị bệnh tình ảnh hưởng nên ăn uống cũng không tốt, miệng lưỡi nhạt nhẽo nên vốn là ăn cũng không nhiều, Tống Sơ Chiêu vì vậy cũng chỉ ăn no bảy thành theo thói quen lại buông chén đũa.

Đợi cho tiêu thức ăn, Tống Sơ Chiêu ở trong viện luyện quyền.

Quyền pháp mà nàng đánh là loại giãn gân cốt trong quân thường dùng. Quyền này không có gì khó khăn, vì là mùa đông nên nàng đánh ra hai bộ để làm ấm thân.

Hôm qua nàng đi bộ một chút từ Quốc công phủ đi đến Tướng quân phủ. Sau đó lại trèo tường cùng chạy bộ nên hôm nay chân cẳng đều có chút nhức mỏi. Nhẫn nại đánh mấy lần, nàng bắt đầu có chút thở hồng hộc.

Thật ra tình huống hiện giờ so với nàng nghĩ thì tốt hơn nhiều. Cơ thể này nếu so với võ giả tự nhiên không bằng nhưng nếu so với những thư sinh văn nhược, cơ thể mỏng manh thì vẫn cường tráng hơn. Tuy gầy nhưng thời khắc mấu chốt vẫn đánh đấm được.

Có thể thấy được tuy rằng Cố Phong Giản không yêu thích rèn luyện nhưng lại là người có cốt cách trời sinh đáng ngạc nhiên. Thật đáng hâm mộ.

Tống Sơ Chiêu lập chí muốn cho Cố Phong Giản một thân thể mình đồng da sắt nên toàn tâm toàn ý mà ở trong viện rèn luyện hết một buổi sáng. Cho đến khi cảm thấy chính mình đã tới cực hạn, nàng lại ở trong phủ nhàn nhã tản bộ, thả lỏng cơ bắp.

Cách đó không xa, Cố Tứ lang mặc trang phục quấn kín, từ hành lang gấp khúc bên kia đi tới mang theo gió lạnh bên người.

Khi hắn đi ngang qua Tống Sơ Chiêu thì liếc mắt nhìn nàng một cái, không nghĩ tới đã bị chính cái liếc mắt này thiếu chút nữa làm cho mình ngã quỵ.

Tống Sơ Chiêu cũng thấy hắn, sau đó lại tiếp tục đưa mắt nhìn thẳng rồi đi con đường của mình.

Kinh ngạc qua đi, Cố Tứ lang nhanh chóng chạy tới kêu: “Ngũ đệ, đệ ở trong phủ đi dạo làm gì?”

Hắn duỗi tay lau trán của nàng, nhìn thấy đầu ngón tay ướt át thì nói: “Trên người đệ còn có nhiều mồ hôi như vậy, đệ rốt cuộc đã làm cái gì?”

Tống Sơ Chiêu đi tới một cách chậm rãi, nhàn nhạt mà nói: “Hoạt động tay chân.”

Cố Tứ lang có cảm giác đây không phải là đệ đệ mình nên trầm mặc một lúc lâu. Thời điểm Tống Sơ Chiêu sắp đi xa, hắn bỗng nhiên hoàn hồn, trên mặt đột nhiên hiện ra một tầng ánh sáng, hắn bắt được nàng nói: “Hoạt động tay chân? Hoạt động tay chân rất tốt! Ta cũng đang muốn đi ra ngoài hoạt động tay chân! Không bằng cùng nhau đi? Tứ ca mang đệ tới một nơi rất hay.”

Tống Sơ Chiêu hoài nghi mà nhìn hắn.

Cố Tứ lang cười nói: “Bên người Tứ ca ta có rất nhiều bằng hữu mà đệ cũng nhận thức. Khó được có lúc đệ muốn đi ra khỏi nhà, vừa lúc cùng ta đi gặp mặt bọn họ đi.”

Tống Sơ Chiêu đang do dự không biết làm sao thì bị Cố Tứ lang dứt khoát lôi đi.

Nơi đó cũng không xa nên thời điểm Tống Sơ Chiêu chưa kịp phản ứng lại, nàng đã đứng ở thư viện phía sau Diễn võ trường.

Diễn võ trường này cũng thật rộng lớn, dù sao bình thường đệ tử đều ở trước viện học bài nên lúc này trong sân chỉ có hai nhóm người.

Hai bên giống như đã phân chia ranh giới, xa xa đối lập. Cảm giác giương cung bạt kiếm càng rõ ràng khi ánh mắt bọn họ ngẫu nhiên giao nhau nơi không trung.

Nhóm người bên trái thân hình cao lớn, chuyện trò vui vẻ, tay cầm đại cung đứng uy phong lẫm lẫm, khí thế phi phàm. Mặc dù đang vào thu khí hậu se lạnh nhưng bọn họ cũng chỉ mặc một cái áo mỏng bên ngoài. Âm thanh phóng khoáng làm người khác chấn động lồng ngực đã từ xa truyền tới tai Tống Sơ Chiêu.

Phía nhóm người bên phải vừa phong lưu phóng khoáng lại tao nhã. Mặc dù là có gió thổi nhưng trong tay vẫn phe phẩy quạt xếp. Bọn họ đứng đón gió, lời nói cùng việc làm hiện lên vẻ ôn hòa có lễ, chỉ khi nhìn về phía đối hiện mới có thể thấy trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Tuy rằng hai bên nhìn đều rất tiêu sái nhưng mức độ chênh lệch về vũ lực lại có điểm cách biệt.

Tống Sơ Chiêu nghiêng đầu nhìn Cố Tứ lang, cảm thấy với ngoại hình cùng tính cách của hắn hẳn là cùng đứng với nhóm người bên trái. Hôm nay mang nàng tới là cho nàng cảm thụ một chút chuyện vui sướng khi làm xằng bậy.

Còn gọi nhau là tri kỷ…

Khi nàng còn đang suy nghĩ, người nọ nhìn có vẻ là kẻ mạnh nhất bên nhóm người bên trái lại giơ cung lên, quay về phía nàng kêu gào: “Cố Phong Úy, ngươi vậy mà còn chưa chạy! Ta còn nghĩ tiểu nhi ngươi nhát gan chưa lâm trận đã bỏ chạy!”

“Ha ha ha!” Cố Tứ lang tiến lên cười to, “Tôn nhi đừng vội, gia gia còn chưa giáo huấn ngươi, có thể nào không tới!”

Nhóm văn nhân bên kia văn tranh nhau: “Tứ công tử! Nhân lúc ngươi không ở đây, những người này bắt đầu kiêu ngạo!”

Tống Sơ Chiêu: “……”

Tống Sơ Chiêu chảy mồ hôi lạnh, yên lặng lui ra một bước, vờ như không thấy có việc gì mà tránh ra.

Cố Tứ lang không hiểu sự tính toán của nàng, ngay sau đó ở bên kia kiêu ngạo nói: “Ta còn mang Ngũ đệ ta đến! Ngươi cũng biết Ngũ đệ ta là ai!”

Tống Sơ Chiêu: “……”

Ta biết, ngày chết của ngươi đã buông xuống.


Chú thích

(1) Xuân ô thu đống 春捂秋冻: là một cách chăm sóc sức khỏe phòng chống dịch bệnh, mọi người không nên vội vàng mặc quá mát mẻ vào mùa xuân, không thêm quá nhiều quần áo vào mùa thu. Phải làm sao cho nhiệt độ cơ thể của người dân luôn ở mức tương đối ổn định, thường khoảng 37 độ c. Nếu nhiệt độ cơ thể quá cao hoặc quá thấp, nó có thể làm hỏng chức năng sinh lý. (Theo Baidu)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN