Điều mà mọi người không hiểu được chính là, Thẩm Tư Viễn luôn lạnh lùng cao quý sao bỗng dưng lại chọn kết hôn, còn đột ngột như thế.
Quan trọng nhất chính là…
Người đó lại là Lâm Tử Diên.
Nhất thời, chiếc drama vô cùng to lớn này đã được lan truyền khắp nơi.
Lâm Vĩ Diệp cũng bí mật nói chuyện riêng với Lâm Tử Diên, sợ cô kết hôn với Thẩm Tư Viễn chỉ vì những chuyện trong nhà gần đây.
Lâm Tử Diên cười đáp: “Ba đừng lo, con trưởng thành rồi, con tự biết tính chuyện của mình mà.”
Lâm Vĩ Diệp cau mày, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Nhưng không thể không thừa nhận, Thẩm Tư Viễn chính là một doanh nhân giàu có và rất đáng tin cậy.
Hai người còn chưa chính thức kết hôn anh đã tặng Lâm thị hạng mục mà họ ngấp nghé đã lâu, đồng thời còn cho Lâm Vĩ Diệp rất nhiều tài nguyên và lợi ích.
Điều này trước đây Lâm Vĩ Diệp không thể ngờ tới.
Cách ngày kết hôn không còn mấy ngày, những việc Lâm Tử Diên cần xử lý còn rất nhiều, bao gồm cả việc th0ng báo cho người thân và bạn bè.
Mặc dù hôn lễ của cô và Thẩm Tư Viễn trông như một hợp đồng hôn nhân, nhưng Thẩm Tư viễn vẫn không bỏ sót nghi thức nào quan trọng.
Ngay cả váy cưới cũng là váy cưới đính kim cương được Thẩm Tư Viễn đặt mua với giá cao ở nước ngoài, đắt đến mức khiến người ta chặc lưỡi.
Lâm Tử Diên chợt phát hiện, đám cưới vốn là một chuyện trông rất phức tạp và rườm rà, nhưng có Thẩm Tư Viễn, dường như cô không cần phải cân nhắc bất kì chuyện gì, bởi vì anh đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Tựa như lời anh nói…
“Chuyện em cần làm chính là trở thành cô dâu của tôi.”
Lâm Tử Diên cũng rất tự giác, mấy ngày nay cô nghiêm túc chăm sóc da, cố gắng để ngày diễn ra hôn lễ không xảy ra sai lầm, cũng coi như xứng đáng với công sức và tiền bạc Thẩm Tư Viễn đã tiêu tốn cho hôn lễ.
Đêm nay.
Cô vừa đắp xong mặt nạ, điện thoại đặt ở một bên lại rung lên.
Cầm lên xem, người gọi đến là Thẩm Tư Viễn.
Mặt nạ tr3n mặt cô suýt chút thì rơi xuống, ổn định lại tâm trạng một lát rồi cầm điện thoại lên, nhấn nút nghe.
Thật ra mấy ngày nay cô không liên lạc gì nhiều với Thẩm Tư Viễn, trừ những chuyện liên quan đến hôn lễ cần bàn bạc, cũng không còn chuyện gì để nói nữa.
Hôm nay Thẩm Tư Viễn gọi điện đến, phản ứng đầu tiên của Lâm Tử Diên là chắc hẳn anh có chuyện muốn th0ng báo cho cô.
Nhưng mà không ngờ.
Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại trầm thấp pha lẫn ý cười nhàn nhạt.
“Tôi đang ở dưới nhà em.”
“Có muốn xuống gặp tôi không?”
Tim Lâm Tử Diên bỗng chốc đập thình thịch, chuẩn bị mặc thêm một chiếc áo khoác rồi xuống lầu.
Cô đang mặc váy ngủ ở nhà, đơn giản và thoải mái là quan trọng nhất, hơn nữa tr3n mặt còn đang đắp một cái mặt nạ vô cùng đắt tiền. Nếu là bình thường, Lâm Tử Diên sẽ không nỡ lấy xuống khi vừa mới đắp lên mấy phút như vậy.
Nhưng chỉ nghĩ đến người sắp phải gặp là Thẩm Tư Viễn, Lâm Tử Diên đau lòng cắn răng phải gỡ mặt nạ ra.
Cô khoác đại một chiếc áo len hở cổ, chạy chậm xuống dưới lầu.
Quả nhiên Thẩm Tư Viễn đang đứng chờ ngoài cửa, thân hình cao gầy dựa vào chiếc Bentley màu đen, ánh đèn vàng mờ ảo rọi xuống người anh, càng lại gần càng bị gợn sóng trong đôi mắt anh hấp dẫn.
Cô mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh ở bên trong, cơ thể yêu kiều ẩn hiện dưới những đường cong buông thả, khi bước đi vô t1nh lộ ra vòng eo thon gầy. Ban đêm tối đen, tr3n người cô phảng phất hương hoa bách hợp, đầu hơi ngẩng lên, gương mặt xinh đẹp thanh thuần khiến người ta ngạt thở.
Cô chậm rãi lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh tới muộn thế?”
Vừa nói cô vừa hít nhẹ một hơi, cảm thấy trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn với mùi hương đặc trưng của người đàn ông, cũng không hề khó ngửi. Hôm nay anh mặc vest trông như vừa tham gia buổi tiệc nào đó, khí chất nhã nhặn điềm đạm, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô cũng có phần dịu dàng và quyến rũ hơn ngày thường.
Lâm Tử Diên nghĩ, chắc người uống rượu đều trông như vậy.
Hai con ngươi sẽ hơi ướt, ngay cả nhìn người khác th0i cũng khiến cho người ta không khỏi hiểu lầm.
Đôi mắt ẩn t1nh nhìn về phía cô gái thấp hơn anh một chút, chỉ sợ hơi bất cẩn sẽ chìm đắm vào trong đó.
“Anh uống rượu sao?” Lâm Tử Diên hỏi.
“Ừm, đêm nay có một buổi đấu giá, sau khi kết thúc thì có xã giao một lúc.” Thẩm Tư Viễn nhìn cô, “Còn sớm vậy mà đã chuẩn bị đi ngủ rồi sao?”
Khoảng cách giữa hai người rất đúng mực.
Không quá xa lạ, cũng không quá thân mật.
Lâm Tử Diên: “… Chưa đâu, nhưng cũng sắp ngủ thì nhận được điện thoại của anh.”
Thẩm Tư Viễn cười cười, “Vậy xem ra tôi đến quấy rầy em rồi.”
“Tất nhiên là không phải.” Lâm Tử Diên vội vàng nói, “Không quấy rầy, đi xuống một chuyến cũng không phiền phức gì.”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô chằm chằm hồi lâu rồi dịu dàng nói: “Để bồi thường cho em, tôi tặng em một món quà.”
Lâm Tử Diên: “Món quà gì?”
Thẩm Tư Viễn lấy một bức tranh trong cốp xe ra, đưa tới trước mặt Lâm Tử Diên, “Đêm nay tôi vừa đấu giá được, nghĩ chắc là em sẽ thích nên tôi tính tặng em.”
Lâm Tử Diên nhìn bức tranh đó, ngay lập tức nhận ra đây là tác phẩm của một họa sĩ rất nổi tiếng, bức tranh này tên là “Thành”.
Chuyên ngành đại học của cô có liên quan với ngành thiết kế hội họa, cho nên đương nhiên cô cũng rất yêu thích nghệ thuật.
Món quà này của Thẩm Tư Viễn có thể coi là vô cùng hợp lý.
Mặc dù Lâm Tử Diên rất yêu thích nhưng mà cũng hơi ngượng ngùng, “Rất đắt phải không?”
Thẩm Tư Viễn cong môi, nhẹ giọng trêu chọc: “Nếu tặng quà cho em mà còn tính tới tiền nong thì có phải hơi th0 tục không?”
Nghe vậy, khuôn mặt của Lâm Tử Diên không khỏi đỏ lên.
Nếu là tấm lòng của anh, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Dù sao hai người cũng sắp kết hôn, còn từ chối thì lại thành làm màu.
Cô nhớ đêm nay có xã giao, cũng không bất ngờ khi anh đã uống khá nhiều rượu, có khi trong bữa tiệc còn có mấy người phụ nữ tiếp rượu chưa biết chừng. Nghĩ đến đây, Lâm Tử Diên không nhịn được vụng trộm ngẩng đầu dò xét.
Người như Thẩm Tư Viễn nếu đa t1nh phóng túng thì cũng là chuyện bình thường, có lẽ ở chỗ nào đó tr3n áo sơ mi sẽ có một dấu son môi quyến rũ hoặc một vài dấu tích mập mờ.
Cô thề là, lúc ấy cô thật sự chỉ oán thầm và vụng trộm dò xét một xíu th0i, không hề thể hiện tr3n khuôn mặt.
Nhưng mà Thẩm Tư Viễn lại như hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm, thấy ánh mắt của Lâm Tử Diên, dường như anh biết ngay cô đang nghĩ gì.
“Còn chưa kết hôn đã bắt đầu kiểm tra rồi sao?” Giọng nói anh mang theo ý trêu chọc.
Ý đồ của Lâm Tử Diên bị anh nhìn thấu, lông mi chớp nhanh, “Tôi không có.”
Thẩm Tư Viễn: “Nhưng mà tôi rất vui khi bà xã tương lai kiểm tra tôi.”
Vừa nói, người đàn ông trước mặt hơi khom người xuống, ánh mắt dừng trước tầm mắt cô, đuôi mắt có hơi nhếch lên, nói: “Đêm nay không có người phụ nữ nào khác.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ về em.”
Lâm Tử Diên lúc đó hơi sững người, buột miệng hỏi: “Nghĩ cái gì về tôi?”
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại cô: “Nghĩ đến việc tặng tranh cho em, nếu không thì em nói xem tôi nghĩ gì về em, hửm?”
Lâm Tử Diên: …
Vài câu trò chuyện ngắn ngủi đã khiến sau lưng cô không khỏi toát một tầng mồ hôi mỏng.
Thẩm Tư Viễn đại khái cũng nhìn ra được cô hơi căng thẳng, đầu ngón tay thon dài dịu dàng x04đầu cô, nói: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, em vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Mắt thấy người đàn ông quay lại chiếc xe Bentley, tài xế lái xe đi xa, Lâm Tử Diên lại hơi thất thần.
Trong khoảnh khắc vừa rồi cô lại cảm thấy Thẩm Tư Viễn dịu dàng lạ thường, loại dịu dàng đó quả thực rất mê người, suýt thì khiến cô rơi vào trong cạm bẫy dịu dàng của anh.
…….
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức hôn lễ.
Cố Dịch Diệp nhìn Lâm Tử Diên ở trong gương mà ngây người mấy giây, sau đó run rẩy nói: “Tử Diên, hôm nay trông cậu xinh đẹp thật sự.”
Lâm Tử Diên nhìn Cố Dịch Diệp qua gương, khóe môi cong lên một nụ cười đẹp đẽ, “Vậy à?”
“Đương nhiên rồi.” Cố Dịch Diệp kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, “Thật ra trước đây tớ vẫn thấy gả cho Thẩm Tư Viễn là phúc của cậu, nhưng hôm nay thấy cậu xinh đẹp như vậy, tớ cảm thấy anh Thẩm mới là người có phúc.”
Lâm Tử Diên: “Cậu cứ thích nói mấy câu dễ nghe để nịnh cho tớ vui.”
“Ấy, đâu có nịnh cho cậu vui đâu, rõ ràng là tớ đang nói sự thật đấy.”
Nói xong, Cố Dịch Diệp ho nhẹ một tiếng, từ từ xích lại gần Lâm Tử Diên, “Cậu nói xem hôm nay Thẩm Lương Châu có tới không?”
Lâm Tử Diên lắc đầu, “Tớ không biết.”
Cố Dịch Diệp: “Anh ta là cháu họ của Thẩm Tư Viễn, cũng nên tới đây chứ, vừa hay để cho anh ta thấy cậu mặc váy cưới xinh đến cỡ nào. Có khi mỗi giây anh ta nhìn cậu lại hối hận vì hồi xưa mình quá tồi.”
Lâm Tử Diên cười nói: “Hôm nay là ngày vui, chúng ta đừng nhắc tới anh ta nữa.”
Cố Dịch Diệp sửa sang lại tóc rối ở gò má giúp cô, “Được, chúng ta không nhắc tới nữa.”
Quy mô của cuộc hôn lễ này đặc biệt rộng lớn, dường như giới thượng lưu ở thành phố Y đều có mặt ở đây.
Mái tóc đen của Lâm Tử Diên xõa xuống, đường vai và cổ đẹp vô ngần, làn da trắng hơn tuyết, ngay khi đèn thủy tinh trong hội trường cực lớn chiếu rọi, cô trắng đến mức không ai có thể rời mắt.
Cô mặc bộ váy cưới kim cương cao quý được nhà thiết kế tỉ mỉ sáng tạo, chân mang đôi giày thủy tinh TRYUIN phiên bản giới hạn. Thậm chí cô còn hơi bất ngờ khi Thẩm Tư Viễn quan tâm cô đến thế.
Chắc có lẽ chỉ bởi vì cô là bà Thẩm, ánh mắt của người ngoài quá tập trung vào cô nên Thẩm Tư Viễn mới có thể phí hết tâm tư đối tốt với cô như vậy.
Một thương nhân như anh luôn tính toán kỹ mọi chuyện, làm gì cũng phải bày mưu tính kế, tuyệt đối sẽ không để cuộc sống lệch khỏi quỹ đạo của mình. Nếu hôn nhân là một canh bạc, vậy Thẩm Tư Viễn là người có thể hoàn toàn điều khiển ván bài này.
Lúc trước ngay khi Lâm Tử Diên đồng ý anh thì cũng đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, dù là hợp đồng hôn nhân hay là một cuộc hôn nhân giả tạo, cô đều có thể phối hợp tốt với Thẩm Tư Viễn.
Bao gồm cả việc thể hiện ân ái ở trước mắt mọi người.
Dưới sự chú ý của mọi người, làm hết các bước xong, cha xứ tuyên bố giờ phút này đôi vợ chồng mới có thể hôn nhau.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tử Diên kết hôn, trước đó cũng không ngờ tới bước này.
Nhất thời cô có chút bối rối, suy nghĩ làm thế nào để đối phó với phần này.
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, người đàn ông mặc âu phục màu trắng ưu nhã tuấn mỹ.
Anh tiến lại gần, kéo Lâm Tử Diên vào trong nguc mình.
Một giây sau.
Đôi môi hơi lạnh mang theo hương bạc hà của anh rơi tr3n môi cô.
Lâm Tử Diên kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.
Người ngoài không thể thấy ở góc khuất Thẩm Tư Viễn ghé sát qua môi cô, thanh âm như có như không: “Tân hôn vui vẻ, bà Thẩm.”
Dáng vẻ ung dung bình thản của người đàn ông trước mắt khiến vành tai của Lâm Tử Diên lặng lẽ đỏ lên.
Ánh sáng hội trường vô cùng chói mắt, ánh mắt cô hơi nhòe đi.
Khoảng cách giữa hai người đã quá rõ ràng.
Thẩm Tư Viễn tựa như một thợ săn luôn thận trọng từng bước, biết co biết giãn, mà cô lại không bao giờ biết bước tiếp theo phải đối mặt thế nào.
Giống như.
Đêm tân hôn tối nay của cô.
—hết chương 8—
– —–oOo——