Tham Tiền Tiên Khiếu
Chương 10: Rắp tâm tra gốc rễ
RẮP TÂM TRA GỐC RỄ
Edit: Yunchan
***
Mấy câu già mồm át lẽ phải này còn ngầm mang theo ý trách tội.
Lệ Thành Hàn tức đến độ râu cũng dựng ngược: “Chỉ là suy đoán, không thể kết luận!”
Tống Việt lạnh lùng: “Là đồ đệ của ngươi làm việc quá bất thường, đừng trách sao người khác nghi ngờ!”
Lệ Thanh Hàn không giỏi tranh chấp, tức đến phát nghẹn, bèn quay sang Lý Biệt Hạc vẫn đang trầm mặc: “Lý sư huynh, huynh tới đây phân xử chuyện này đi!”
Nét mặt Lý Biệt Hạc buồn bã, lắc đầu nói: “Hổ thẹn, dạy ra tên nghịch đồ như Tô Tinh Trầm, ta thật lòng không còn mặt mũi nào nhìn sư môn. Để tránh tị hiềm, ta xin nghe Lệ sư đệ và Tống sư huynh quyết định.”
“Không sai!” Tống Việt lập tức tiếp lời: “Lúc này ta có lời muốn hỏi Vân Khanh, Lệ sư đệ cũng nên tránh cái hiềm nghi này mới phải!”
Lệ Thanh Hàn thiếu điều nhảy dựng lên: “Dựa vào đâu hả!”
Tống Việt không để ý tới y, chỉ hỏi Lạc Vân Khanh: “Thường ngày ngươi rất có chừng mực, tu vi của Tô Tinh Trầm ngươi cũng biết rõ, bởi vậy chỉ hai chữ lỗ mãng không thể nào giải thích được việc này, ta đây cũng không tin. Tốt nhất là ngươi nên tìm lý do khác, nếu không thì đừng trách sao sư bá này không nể tình, báo cáo với chưởng môn, trị ngươi tội cấu kết phản đồ, phản bội sư môn!”
Lạc Vân Khanh buông mắt nói: “Thật ra khi đệ tử tìm thấy Tô Tinh Trầm thì y đã bị thương khá nặng, đệ tử nghĩ rằng có thể địch lại y…”
“Lời này không thể tính!” Tống Việt cắt ngang lời hắn: “Ở đây không có lấy nửa nhân chứng, chẳng phải ngươi muốn nói gì thì nói sao?”
“Rầm!” Lệ Thanh Hàn giận sôi gan, vung tay lên đập mạnh một phát, cái bàn hoa lê to tướng đã bị đập cho thịt nát xương tan, y chỉ thẳng vào mũi Tống Việt, mắng: “Ngươi ở đây hỏi tới hỏi lui, rõ ràng là muốn sinh sự!”
Tống Việt nhíu mày: “Ta là sư huynh của ngươi, ngươi còn không biết chút phép tắc nào!”
Lệ Thanh Hàn rút kiếm nơi tay: “Đừng nói nhảm, đánh với ta một trận trước đã!”
Sắc mặt Tống Việt biến thành màu đen: “Quân tử động khẩu bất động thủ!”
“Ta chỉ biết động thủ, không thích động khẩu!” Lệ Thanh Hàn giục hắn: “Lại đây lại đây, đánh một trận. Chúng ta hạ thủ định chân tướng, ta thắng thì ngươi cút đi. Ta thua, có tội danh gì thì ta đều gánh thay đồ đệ ta tất. Như vậy đủ công bằng chưa!”
Hai chữ cút đi vừa nói xong, cái mặt đen của Tống Việt đã phát xanh, trong xanh lại có đỏ, cuối cùng hắn quay mặt đi: “Đánh nhau tổn hại hòa khí, hơn nữa ta dựa vào đâu phải hùa theo ngươi làm càn.”
Hàn Ngâm im thin thít đứng ngoài nhìn nãy giờ, thấy tình hình này thì cảm giác như có một đàn quạ đen kêu quang quác đang bay sượt qua đầu mình.
Cô nín cười, chõ mồm vào: “Ta nhìn thấy!”
Mọi người trên điện kinh ngạc.
Tống Việt đảo mắt quan sát cô, cứ như đang phỏng đoán thân phận của cô vậy.
Lệ Thanh Hàn hỏi cô: “Ngươi thấy cái gì?”
“Thấy Tô Tinh Trầm các người nói rơi từ trên trời xuống, Lạc sư huynh cũng trọng thương hôn mê, lúc ta chạy đi kiểm tra Lạc sư huynh sống hay chết, thì hắn đã biến mất tăm rồi.”
Mắt Lạc Vân Khanh liếc nhanh qua cô, rồi lập tức buông xuống.
Hàn Ngâm vẫn điềm nhiên như không, cô đâu có nói điêu, chỉ xếp mấy chuyện diễn ra lần lượt vào chung một chỗ, xén bớt thời gian chênh lệch ở giữa, để mọi người tưởng cô nhìn thấy toàn bộ quá trình thôi mà.
Lệ Thanh Hàn cười phá lên: “Có nhân chứng ở đây, Tống sư huynh còn lời gì để nói?”
Tống Việt nhìn Hàn Ngâm chằm chằm: “Ngươi nói thật sao?”
Hàn Ngâm thản nhiên nhìn trả lại hắn: “Không nói dóc nửa chữ.”
Tống Việt hừ lạnh: “Ngươi là do Lạc Vân Khanh dẫn lên núi, tất nhiên phải nói đỡ cho hắn, thế nên cũng không được tính.”
Mắt Lệ Thanh Hàn lại dịch xuống thanh kiếm trong tay.
Hàn Ngâm giành nói trước: “Nói gì sư bá cũng không tin, thế này đi, ta hỏi sư bá một câu, nếu Lạc sư huynh không báo lại chuyện gặp được Tô Tinh Trầm, thì sư bá sẽ không biết đúng chứ?”
Suy diễn theo tất cả mọi chuyện xảy ra trên đời này, thì có lẽ sau khi phi thân thành tiên mới có thần thông.
Tống Việt đáp lại với vẻ không tình nguyện: “Đương nhiên.”
Hàn Ngâm cười: “Vậy không phải rõ rồi sao. Nếu Lạc sư huynh có lòng giúp Tô Tinh Trầm chạy trốn thật, thì dù tìm thấy cũng làm như không thấy, giấu nhẹm không báo, chẳng phải bớt việc à?”
Lệ Thanh Hàn lấy lại phong độ: “Không sai, Vân Khanh không ngốc tới mức làm chuyện thừa, vẽ vời thêm chuyện!”
Điểm này Tống Việt quả thật không ngờ tới, bị nói cho nghẹn họng, một lát sau mới phất ống tay áo, hừ lạnh nói: “Được thôi, dù hắn không cấu kết với nghịch đồ Tô Tinh Trầm, nhưng tự tiện độc đấu, đến nỗi cho nghịch đồ phá vòng vây trốn thoát, vẫn là lỗi lớn đáng phạt.”
Lệ Thanh Hàn quạu tới nỗi muốn nhảy chồm lên lần nữa.
Hàn Ngâm biết y không giỏi đấu võ mồm, bèn giành nói lần nữa, giẫm một bước lên, cười tủm tỉm hỏi: “Sư bá, thế thì tất cả sư huynh sư tỷ đi ra ngoài bắt người đều phải bị phạt hết sao?”
Tống Việt ngẩn ra, phẫn nộ nói: “Hắn sai, tất nhiên chỉ phạt mình hắn!”
“Thế à.” Hàn Ngâm sụp mắt, kéo kéo ống tay áo của Lạc Vân Khanh nói: “Lần tới nếu sư huynh gặp nhiệm vụ tìm người kiểu này, thì nên nhớ kỹ ra công đừng ra sức, chỉ cần ra khỏi sư môn, rồi tha hồ đi đây đi đó, du sơn ngoạn thủy nè, dạo phố xem náo nhiệt nè, nói chung đừng liều mạng tìm người thế nữa, nếu không kết cuộc chỉ tổ phí sức mà chả được cám ơn, không tìm được người thì huynh không có lỗi, chứ tìm được người là huynh lại bị phạt cho coi.”
Câu này cô nói rất nhỏ, giọng điệu còn hết sức ngây thơ hồn nhiên, như thể đang nói riêng với Lạc Vân Khanh. Thế mà ai nấy trên điện đều nghe thấy cả, Lệ Thanh Hàn không kiềm chế được, vỗ tay cười ha ha, ngay cả Lý Biệt Hạc vẫn luôn trầm mặc, trong mắt cũng ánh lên ý cười.
Tống Việt không nén được giận, không buồn truy cứu chuyện của Lạc Vân Khanh nữa, chỉ hừ lạnh nói sang chuyện khác: “Sư bá sư huynh, ngươi gọi nghe thật là suông miệng, đáng tiếc trong Cửu Huyền môn chúng ta không có ai như ngươi!”
Nói đoạn quát vào mặt cô: “Còn không đi mau! Tu tiên linh địa, há lại chứa chấp loại người phàm tục dường này vui đùa ầm ĩ!”
Hàn Ngâm bị hắn quát, lúc ngước lên nhìn mọi người lần nữa thì trong mắt đã ầng ậng nước.
Lạc Vân Khanh biết bản tính vô sỉ của cô, nên chỉ thấy mây đen phủ xuống đầu. Còn Lệ Thanh Hàn thì lại sâu sắc cảm thấy Tống Việt quá hẹp hòi hà khắc, tới một bé gái cũng ăn hiếp cho được, cộng thêm chuyện vừa rồi khiến Lệ Thanh Hàn nảy sinh thiện cảm với Hàn Ngâm, y không nhìn nổi dáng vẻ tủi thân của cô bây giờ, bèn cất giọng bảo vệ cô: “Quên bẩm báo với sư huynh, trước khi huynh tới ta đã thu cô bé này làm đồ đệ, bây giờ nó cũng là một đệ tử đường đường chính chính trong Cửu Huyền môn chúng ta.”
Lời này vừa thốt ra, Hàn Ngâm bỗng mừng tới phát điên, lập tức thò tay kéo áo bào của Lệ Thanh Hàn, ngẩng đầu nhìn y với vẻ mặt quấn quýt. Lạc Vân Khanh vốn cũng muốn cười, vui mừng thay cô, nhưng sau khi thấy vẻ mặt này của cô thì thu ngay ý cười lại, bắt đầu hoài nghi việc mình dẫn cô nhập môn, đến cùng là tốt hay xấu.
Trừ họ ra, Tống Việt và Lý Biệt Hạc nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc ra mặt.
Tống Việt sa sầm mặt: “Lệ sư đệ, một năm trước ngươi từng nói không thu đồ đề nữa mà.”
Lệ Thanh Hàn liếc xéo hắn: “Có sao đâu, ta vừa thấy đứa bé này đã thích, thỉnh thoảng nuốt lời một lần cũng đâu có gì nghiêm trọng.”
Lý Biệt Hạc hơi đăm chiêu: “Đây không phải là chuyện chơi, sư đệ phải thận trọng.”
Lệ Thanh Hàn cười: “Nghĩ kỹ rồi, sư huynh yên tâm.”
Lý Biệt Hạc nhìn thoáng qua Hàn Ngâm, rồi gật đầu, không nói gì nữa.
Tống Việt hừ lạnh, chắp tay nói: “Vậy thì chúc mừng sư đệ. Chẳng qua người làm sư huynh đây muốn nhắc nhở ngươi một câu, đệ tử nội môn có tư chất và ngộ tính, nếu hai năm sau nó không đạt tới tu vi Nhập Khiếu, vậy đời này hai ngươi đã định trước không thể làm thầy trò rồi đấy.”
Hắn nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi, Lý Biệt Hạc thấy cãi nhau ra thế này sẽ tổn thương hòa khí giữa đồng môn, bèn khuyên một câu: “Tống sư huynh luôn nóng tính như vậy, sư đệ đừng để trong lòng.”
Lệ Thanh Hàn và Lý Biệt Hạc quan hệ khá tốt, tất nhiên không muốn làm bẽ mặt y nên bèn ậm ờ đáp ứng, lúc này Lý Biệt Hạc mới cáo từ ra về.
~ Hết chương 10 ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!