Tham Tiền Tiên Khiếu
Chương 12: Sư huynh đáng yêu
SƯ HUYNH ĐÁNG YÊU
Edit: Yunchan
***
Hôm sau Hàn Ngâm bị tiếng chim hót ríu rít đánh thức. Cô đứng dậy, dụi mắt đẩy cửa sổ ra, không khí trong lành mang theo se lạnh của núi rừng phả vào mặt, cùng lúc đó cô nhìn thấy hai con chim kim oanh mỏ đỏ vừa vỗ cánh bay lên trời.
Cơn ngái ngủ biến sạch, nhớ tới chuyện phải đi tìm Lạc Vân Khanh hỏi tâm pháp tu tập, cô cuống quýt quơ lấy bộ y phục của Cửu Huyền phái thay vào. Lúc này mới phát hiện bộ bạch y lúc trước cô bán mười lượng bạc đúng là lỗ vốn, bởi bộ y phục này khi mới mặc lên người thì còn rộng thùng thình, vậy mà chỉ chốc lát đã cực kỳ vừa vặn, rõ ràng có thể tự động biến hóa theo vóc dáng của người mặc.
“Hay thật.” Hàn Ngâm buộc vạt áo lại, lẩm bẩm: “Chả lẽ làm pháp thuật gì trên nó.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên ngoài cửa sổ tiếp lời cô: “Trên đó thi Lượng Thể Tùy Y(*) thuật.”
(*) Tùy theo vóc dáng mà may áo.
Hàn Ngâm cuống cuồng quay người lại, thấy một thiếu niên mày rậm mắt tuấn, thần thái sáng láng đang gác hai tay lên bệ cửa sổ, chống má nhìn cô, kiểu xuất hiện bất ngờ này rõ là không phải chuyện đùa.
“Á ———-” Cô hét lên thất thanh.
Thiếu niên bị hù giật bắn, cũng hét theo.
Hàn Ngâm lấy lại hồn: “Ngươi hét cái quỷ gì hả?”
Thiếu niên hỏi vặn lại: “Vậy ngươi hét cái quỷ gì hả?”
Hàn Ngâm cây ngay không sợ chết đứng: “Nói thừa, ngươi nhìn lén ta thay y phục, ta đương nhiên phải hét!”
Cô ném bộ nam trang vừa thay ra xuống đất, thiếu niên liếc mắt qua, nói với giọng xem thường: “Cái gì gọi là nhìn lén, ngươi mở toang cửa, còn ta đúng lúc đi ngang qua, cả hai đều là nam nhân như nhau, thấy thì thấy có sao đâu.”
Hai chữ “Nam nhân” làm cho Hàn Ngâm đen mặt triệt để, nhưng nếu bây giờ nói rõ mình là nữ tử thì bầu không khí sẽ trở nên lúng túng, may mà cô còn nhỏ tuổi, lúc thay y phục còn đưa lưng về phía cửa sổ…
Cô khẽ cắn môi, được rồi, nhịn lần này!
Chẳng qua nhịn thì nhịn, nhưng cãi lý thì vẫn phải cãi: “Đây là viện của ta, sao ngươi đi ngang qua được!”
“Được rồi được rồi, ta cố ý tới thăm ngươi, không phải đi ngang qua được chưa.” Thiếu niên thỏa hiệp, hỏi cô: “Ngươi chính là đồ đệ mà sư phụ ta nhận tối qua à?”
Hàn Ngâm nhất thời nguôi giận, nhìn hắn nói: “Huynh là sư huynh của ta?”
“Ừ, ta họ Phương, tên đầy đủ là Phương Dữ.”
“Ta là Hàn Ngâm.”
“Hàn Ngâm?” Phương Dữ nhíu mày: “Tên quá con gái!”
Hàn Ngâm lập tức nói lảng sang chuyện khác, cười cười nói: “Phương sư huynh tới thật đúng lúc, tối qua sư phụ cho ta một quyển tâm pháp bảo ta tu tập, nhưng chữ trên đó viết ngoáy quá, ta không nhận ra nổi, có thể nhờ sư huynh đọc giùm ta một chút, nhân tiện giải thích mấy chỗ khó hiểu trong đó được không?”
“Được thôi!” Phương Dữ đáp rất sảng khoái: “Sư phụ thích viết chữ thảo, có khi chữ của mình mà mình cũng không nhận ra.”
Hắn vừa nói vừa trèo qua bệ cửa sổ vào trong, nhận lấy quyển tâm pháp nhìn thử.
“Không đúng, đây đâu phải chữ của sư phụ, trên đó cũng không phải chữ thảo, mà là chữ khải(*)…”
(*) Là kiểu chữ phổ biến trong viết tay và in sách.
Hàn Ngâm vội nói: “Văn từ của tâm pháp này theo phong cách cổ xưa, hàm nghĩa sâu xa thâm ảo, nếu không có ai giải thích thì ta nhất định sẽ luyện sai, sư huynh diễn giải cho ta một chút vẫn tốt hơn.”
Văn từ theo phong cách cổ xưa, hàm nghĩa thâm ảo này nọ, mấy từ nho nhã này là cô nghe được từ người khác, dùng bậy dùng bạ nghe cũng xuôi.
Lúc này Phương Dữ đã quên mất cái cớ chữ thảo của cô, giật đầu nói: “Cũng phải, tâm pháp này không biết đã truyền qua bao nhiêu đời, lúc mới bắt đầu luyện ta cũng không hiểu nhiều chỗ, phải nhờ Lạc sư huynh giải thích cho. Khi đó ta còn nói đùa, bảo là nếu có người trộm tâm pháp của Cửu Huyền phái chúng ta, không ai chỉ vẽ thì bảo đảm không luyện được.”
Nói rồi hắn đọc phần đầu của tâm pháp lên, Hàn Ngâm vừa nghe vừa hỏi, chỗ nào không hiểu đều hỏi cho thấu đáo. Có điều giảng được phân nửa, Phương Dữ bỗng nhiên dừng lại, cau mày nói: “Ta nói nhiều như vậy chắc ngươi không nhớ hết được, hay là lấy bút chép lại một bản đi.”
“Không cần không cần!” Chép để lộ tẩy mình không biết chữ à, Hàn Ngâm cười nói: “Sư huynh cứ nói, ta nhớ được, vả lại tính ta lúc nào cũng cẩu thả, chép ra giấy xong, sau này bất cẩn để lọt ra ngoài thì toi.”
Phương Dữ vẫn không tin: “Chuyện tu luyện không thể sai một ly, tốt nhất ngươi nên chép lại đi, hơn nữa người bình thường không lên được núi Cửu Huyền của chúng ta, ngay cả Tập Hạc Phong cũng không phải nơi đệ tử ngoại môn có thể tự tiện vào, ngươi có làm mất bản ghi chép thì cũng không có gì quan trọng.”
Hàn Ngâm thấy hắn cứ khăng khăng, không thể làm gì hơn là hắng giọng, nhắc lại một hơi toàn bộ tâm pháp và diễn giải mà hắn vừa mới nói, hoàn toàn không nghỉ xả hơi giữa chừng, hơn nữa còn nhớ không sai nửa chữ.
Phương Dữ kinh ngạc tới nỗi há hốc mồm, thật lâu sau mới khen một câu: “Hóa ra Hàn sư đệ có trí nhớ tốt như vậy!”
Sư đệ…
Hàn Ngâm giật giật khóe miệng, cười nói: “Sư huynh quá khen.”
Chẳng phải cô khiêm tốn, mà vì cô biết mình chỉ có mỗi ưu điểm này thôi.
Phương Dữ nhìn cô chòng chọc bằng ánh mắt ước ao đố kỵ hồi lâu, sau đó mới giảng giải tiếp.
Núi non thanh tĩnh, trong thế giới tu tiên lại càng thanh tĩnh hơn, hai người một dạy một học, cả buổi sáng trôi qua mà cũng chẳng có nửa bóng người tới quấy rầy.
Đọc xong phần đầu của tâm pháp, Phương Dữ bèn gập sách lại nói: “Ngươi từ từ tu luyện đi, có gì không biết nữa thì cứ hỏi ta.”
“Được.” Hàn Ngâm nói ngọt: “Rất cảm tạ sư huynh.”
Lúc tiễn Phương Dữ ra cửa, cô bỗng nhiên kéo ống tay áo hắn lại, trong mắt ngập đầy chờ đợi: “Dữ huynh, ta thấy trời không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi ăn cơm chung đi?”
“Ăn…” Phương Dữ như nghe thấy chuyện quái dị, ngoái đầu lại nhìn cô một lát, bỗng nhiên cười phá lên: “Ngươi đói bụng sao?”
“Phải.” Hàn Ngâm đau khổ thừa nhận: “Ta mới đến nên chưa biết chỗ, chuyện này có đáng cười tới vậy không?”
Phương Dữ ngừng cười, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt: “Ta biết rồi, tối qua ngươi mới lên núi, có một số việc chắc Lạc sư huynh chưa kịp nói cho ngươi biết, huynh ấy tu luyện là chịu khó chịu khổ nhất, nên chắc là quên nói.”
Hàn Ngâm vội cười nói: “Phương sư huynh nói với ta cũng như nhau thôi mà.”
“Đi thôi.” Phương Dữ gật đầu, nắm tay cô nói: “Trước hết dẫn ngươi tới Cần Sự điện ghi tên vào sổ, rồi lĩnh vài thứ về.”
Cần Sự điện nằm trên Liễm Vụ Phong, một trong bốn ngọn núi dưới, ở đây bất kể là đệ tử ngoại môn hay nội môn đều có thể đến. Lần này Hàn Ngâm đã thấy rõ, hóa ra những người đeo ngọc bội màu xanh đều là đệ tử ngoại môn, còn cô và Phương Dữ trên danh nghĩa là bái Lệ Thanh Hàn làm sư phụ, xem như là đệ tử nội môn, bởi vậy cô được lĩnh một miếng ngọc bội màu trắng khắc tên họ của cô.
Còn mấy thứ mà Phương Dữ bảo lĩnh về, ngoài ngọc bội nhận dạng thân phận ra cũng chỉ có ba thứ, mười viên Nguyệt linh thạch óng ánh, một cái túi thêu xanh cùng loại với cái của Lạc Vân Khanh, thêm một bình sứ trắng nhỏ, mở nút lọ ra rồi nghiêng bình, thứ đổ vào lòng bàn tay toàn là dược hoàn nhỏ màu đen bóng, kích cỡ như hạt gạo.
Phương Dữ nói: “Đây là Ích Cốc hoàn, nếu ngươi đói bụng thì uống một viên, đại khái qua hơn hai năm, có chút tu vi là có thể tự ích cốc, không cần dựa vào đan hoàn nữa.”
Nói vậy là, không được ăn cơm!
Hàn Ngâm có khát vọng đặc biệt với mỹ thực, nghe xong câu này thì thất vọng ra mặt: “Lúc ở dưới núi, ta nhớ Lạc sư huynh cũng ăn thức ăn mà.”
Phương Dữ bật cười: “Lương thực ngũ cốc sinh ô uế, ích cốc mới là chính đạo, nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”
Hàn Ngâm sụp mắt, đây đúng là bắt cô không thể chọn cả cá và chân gấu mà, có điều việc cấp bách trước mắt vẫn là tu tiên!
Cô lấy Ích Cốc hoàn thảy vào miệng.
Những chuyện khác, sau này hãy bàn.
~ Hết chương 12 ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!