Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê) - Chương 17: Làm dây an toàn cho cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)


Chương 17: Làm dây an toàn cho cô


LY THỨ 17

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Cảnh Thắng đi với Vu Tri Nhạc, tới gần mô tô ở bên vệ đường. Vu Tri Nhạc quay đầu nhìn anh, anh liền quay ngoắt mặt đi, giả vờ nhìn dãy núi phía xa.

“Sao?” Vu Tri Nhạc hỏi.

“Không, không sao.” Cảnh Thắng đáp hời hợt.

Nén cười còn khổ hơn nhịn đi vệ sinh nữa.

Vu Tri Nhạc lại quét mắt nhìn anh một cái, gỡ mũ bảo hiểm màu đen trên tay nắm xe xuống, không nói gì mà đưa tới trước mặt anh.

Cảnh Thắng liếc mũ trong tay cô, hỏi: “Cô không đội sao?”

“Chỉ có một cái thôi, cầm đi.” Vu Tri Nhạc đưa mũ về phía trước.

Hai tay Cảnh Thắng vẫn cắm trong túi áo, không nói gì, cũng không nhận lấy mũ.

Thấy anh không động đậy, Vu Tri Nhạc hạ giọng hỏi: “Anh không đội sao?”

Người đàn ông nhất thời trợn mắt: “Sao có thể? Đừng nực cười, sao tôi có thể đội cái thứ đồ chơi này?”

Vu Tri Nhạc như nghĩ gì đó, gật đầu, cầm lại mũ bảo hiểm: “Cúi xuống.”

“Hả?” Cảnh Thắng không hiểu ý cô.

“Cúi đầu thấp xuống.” Cô nhắc lại.

Cảnh Thắng cau mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống một chút, cúi xuống ngang tầm mắt cô.

Vu Tri Nhạc nâng cao cánh tay, hơi chần chừ nhưng vẫn đem mũ đội lên cho anh. Lúc này Cảnh Thắng vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Lúc này Cảnh Thắng đã đội mũ bảo hiểm kín mít, có chút bất ngờ với hành động của cô, cũng có chút xấu hổ. Cả mặt anh bị mũ bảo hiểm bao kín, chỉ lộ ra hai mắt.

Anh nhìn chằm chằm Vu Tri Nhạc, chớp mắt mấy cái.

Ngây ra đến ngốc luôn rồi.

Bị biểu cảm của anh chọc cười, Vu Tri Nhạc lơ đãng cong khóe môi, đưa tay hạ kính chắn của mũ bảo hiểm xuống, vẫy tay: “Lên xe đi.”

Cảnh Thắng vẫn bất động như cũ, nói đúng hơn là, vẫn đứng nguyên tại vị trí lúc nãy.

Gió vẫn thổi, mây vẫn trôi.

Có điều kéo cả kính chắn gió của mũ bảo hiểm xuống nên gió không lọt vào được, lúc này đầu anh như ở trong phòng sauna vậy, không ngừng nóng lên.

Cũng bởi người phụ nữ kia vừa cười với anh.

Còn nữa, mũ này cũng là cô đội cho anh nhỉ?

Xong rồi, không ổn rồi.

Cảm giác không tốt lắm.

Bệnh tim tái phát rồi.

Không đi được nữa.

“Anh không đi à?” Vu Tri Nhạc ngồi trên xe thúc giục anh.

Cô đang hoài nghi có phải người này có thói quen ngẩn người không, cô đã nhiều lần thấy anh ngây ngẩn như vậy rồi.

“Đây.” Cảnh Thắng đáp lại, chậm chạp tiến về phía cô. Nhưng không biết vì sao, chân tay có chút cứng nhắc.

Cảnh Thắng người cao chân dài lại ngồi đằng sau, ngược lại có chút thừa thãi. Đột nhiên chạm vào sống lưng của cô, dù chỉ chạm qua một chút, dù qua lớp quần áo thật dày, Cảnh Thắng cũng chợt xúc động.

Hơi thở có chút bất ổn, tràn ngập cảm giác rung động.

“Ngồi xong chưa?” Tiếng động cơ vang lên, anh nghe Vu Tri Nhạc hỏi như vậy.

Lấy lại tinh thần, Cảnh Thẳng co chân, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ để chân, trả lời: “Được rồi.”

Ngại quá đi…

Anh không biết phải để tay ở đâu.

Đâu phải anh chưa từng chạm vào phụ nữ, sao cứ động đến Vu Tri Nhạc là tia lửa điện bắn tứ tung vậy? Sau khi lên xe, anh không dám động đậy, cũng không dám tiếp xúc với cô.

Khi anh còn đang nghĩ về vấn đề khoảng cách giữa hai người, Vu Tri Nhạc đã tăng tốc phóng xe đi. Theo quán tính đổ người về phía sau, Cảnh Thắng nắm chặt thành xe phía sau.

Xe mô tô đi cực nhanh, bên tai đều là tiếng gió phần phật. Hai bên đồng ruộng cứ trôi qua vùn vụt, màu xanh của động ruộng như kéo dài vô tận.

Cảnh Thắng đội mũ bảo hiểm ngồi im lặng, nhưng vẫn quan sát người phụ nữ phía trước. Dần quen với cảm giác này, Cảnh Thắng bắt đầu cân nhắc về tư thế ngồi của mình, thật ra, anh không quá vui vẻ với tư thế này.

Anh nhích về phía Vu Tri Nhạc một chút, buồn bực một hồi mới cúi xuống gọi tên cô: “Vu Tri Nhạc.”

“Sao?” Người phụ nữ phía trên hỏi.

Cô ấy nghe thấy rồi, Cảnh Thẳng xoay xoay cổ, vặn vẹo hơn 10 giây. Sau đó, giọng nói buồn bực truyền ra từ mũ bảo hiểm: “Ông đây có thể… ôm cô được không?”

Vu Tri Nhạc ở bên ngoài, cách một tầng mũ bảo hiểm, tiếng gió lại rất lớn, cộng thêm tiếng động cơ xe nên không nghe rõ. Cô lớn tiếng hỏi lại: “Anh nói gì?”

Cảnh Thắng: “…”

Mẹ nó.

Cô ấy cố ý phải không?

Nói ra yêu cầu này một lần đã quá mất mặt rồi, anh không muốn phải nhắc lại lần nữa. Nghĩ thế, Cảnh Thắng bỏ tay nắm phía sau ra, không chút do dự ôm lấy eo cô.

Cô gầy quá, cùng lúc đó, anh có thể cảm nhận người cô cứng lại. Nhưng dù thế nào, anh cũng giả vờ không biết, coi như không thấy gì. Ôm cũng ôm rồi, chỉ có thể ôm chặt hơn thôi.

“Anh làm gì vậy?” Nhận ra người phía sau ôm càng chặt, Vu Tri Nhạc đi chậm lại, lạnh giọng hỏi.

Lồng ngực ấm áp của anh không nặng không nhẹ tựa vào lưng cô, không nói lời nào, an tĩnh như chìm vào giấc ngủ. Mà tay anh đã ôm trọn cô vào lòng.

“Cảnh Thắng?” Cô gọi tên anh.

Giây tiếp theo, người đàn ông không sợ chết nói một câu: “Làm dây an toàn cho cô.”

Vu Tri Nhạc: “…” Lý do quái gì thế này?

Cảnh Thắng không có ý định buông tay, cô cũng không gỡ đôi tay kia xuống.

Được rồi.

Ok.

Bỏ đi, cô cũng lười so đo.

Mặc anh ôm lấy eo mình, Vu Tri Nhạc lại ga lên lần nữa, hướng phường Trần đi tới.

____

Lúc tới cửa nhà trưởng trấn Từ đã là 2 giờ chiều. Vu Tri Nhạc đạp chân chống, kiên nhẫn chờ Cảnh Thắng xuống xe.

Người đàn ông đan chéo hai tay trước bụng cô, lười biếng dựa vào lưng cô, không hề động đậy.

Ngủ thật sao?

Vu Tri Nhạc động vai, nhắc nhở: “Đến rồi.”

“Thế sao?” Người phía sau đáp rất nhanh, rõ ràng không hề ngủ, chỉ là không muốn xuống xe thôi.

Vu Tri Nhạc: “Ừ.”

“Ngồi thêm chút nữa…” Giọng anh có chút lười biếng, buồn rầu, nửa trêu chọc nửa làm nũng.

“Vậy anh ngồi đi.” Vu Tri Nhạc gỡ tay anh ra, dứt khoát xuống xe.

Cằm nhào về phía trước, Cảnh Thắng ngẩng đầu lên, nghiến răng mắng trong lòng vài câu, sau đó cũng xuống xe theo. Bước xuống, anh gỡ mũ bảo hiểm ra, hít thở không khí, sau đó đem mũ trả lại cho Tri Nhạc.

Vu Tri Nhạc nhận lấy, nhìn về phía cửa nhà họ Từ: “Anh vào đi, tôi về đây.”

“Về đâu?” Anh hỏi.

Vu Tri Nhạc: “Tiệm bánh ngọt.”

“Ừ.” Phải tách ra rồi, Cảnh Thắng có chút mất mác, nghĩ ra điều gì lại hỏi: “Khi nào cô tới đón tôi?”

Anh suýt chút nữa quên mất bây giờ cô có quan hệ với anh rồi. Mà mối quan hệ này an ủi anh không ít, anh dương dương đắc ý: “Cô cũng biết tôi còn phải về thành phố mà.”

Vu Tri Nhạc không bỏ sót chút biểu cảm nào của anh, nhưng vẫn làm như không thấy, chỉ hỏi: “Anh ở đây đến mấy giờ?”

Cảnh Thắng nghiêm nghị, bày ra bộ dạng phân phó: “Không biết, cô tới sớm một chút, càng sớm càng tốt.”

“Ừ.” Cô đồng ý rất nhanh. “Ba rưỡi tôi tới, được không?”

“Được.” Dừng một chút, lại nhắc lại: “Được.”

Hơn cả được ấy chứ, vui quá đi mất.

“Tôi liên lạc với cô kiểu gì?”

Trước khi đi, anh gọi giật cô lại.

“Gọi điện, gửi tin nhắn, tùy đi.”

Xế chiều hôm đó, trưởng trấn Từ phát hiện ông không thể nào bàn việc với giám đốc nhỏ này được. Trong cả quá trình anh không tập trung, như luôn nghĩ đến chuyện gì thú vị mà tự mình bật cười.

Cảnh Thắng cũng không chịu nổi mình như vậy nữa, bàn chuyện phá bỏ, di dời và bồi thường qua loa rồi sớm kết thúc. Sau đó có một người ngồi trong sân nhà trưởng trấn Từ uống trà, ngắm chim, chơi điện tử trên điện thoại, chờ Tri Nhạc tới.

___

Vu Tri Nhạc trở về tiệm bánh ngọt, Trương Tư Điềm lo lắng hồi lâu, thấy cô về liền chạy ra hỏi: “Có chuyện gì rồi?”

“Không sao.” Vu Tri Nhạc đáp một tiếng, đi vào bên trong.

“Không có chuyện gì thật chứ?” Trương Tư Điềm không tin lắm.

“Không có thật mà.” Vu Tri Nhạc đáp.

Trương Tư Điềm yên lòng, sau đó lại nhớ ra chuyện khác.

Cô gọi Vu Tri Nhạc lại, lấy tấm danh thiếp trong túi quần ra đưa lại: “Nghiêm An để lại cho tớ, bảo tớ đưa cho cậu.”

Vu Tri Nhạc cầm lấy xem, đây là tấm danh thiếp khá đơn giản, nền trắng chữ đen. Nghiêm An, phía dưới có phương thức liên lạc.

Trương Tư Điềm chắp hay tai sau lưng, có chút không tự nhiên: Anh ấy bảo cậu hãy suy nghĩ kĩ, nếu muốn nói chuyện thì liên lạc với anh ấy.”

“Ừ, tớ biết rồi.” Vu Tri Nhạc lạnh nhạt đáp lại, tiện tay quăng tấm danh thiếp vào thùng rác.

Trương Tư Điềm: “…”

___

Ba rưỡi chiều, Vu Tri Nhạc đúng hẹn tới cổng nhà trưởng trấn Từ. Cô phát hiện bên cửa có một chiếc ô tô khác, là Audi A8L.

Kính bên ghế phụ hạ xuống, Cảnh Thắng ngồi bên trong nhíu mày với cô: “Cất mô tô của cô vào trong, chúng ta lái xe này về.”

Lúc này, trợ lý Tống ngồi ghế sau cũng cười tủm tỉm: “Cô Vu, lại gặp rồi.”

Vu Tri Nhạc chần chừ một lát, sau đó vẫn đồng ý, cất xe đi chỗ khác. Lúc trở lại, tay cô đã trống trơn. Cô mở cửa ngồi vào vị trí lái xe.

Vu Tri Nhạc chưa lên đường vội, cô tìm hiểu và làm quen với xe một chút, sau đó mới đạp ga, đi từ từ trên đường.

Trợ lý Tống thoái mái ngồi phía sau, vui vẻ nhìn về phía xa, không khỏi cảm khái: Lâu lắm hai tay mới được giải phóng, thật khiến lòng người ta vừa thoải mái lại vừa mất mác.

Xe đi được một lúc, không tăng tốc quá nhanh, cũng không phanh gấp, làm cho người ta có cảm giác rất vững vàng. Trợ lý Tống yên lòng, để cô ấy lái xe cho giám đốc Cảnh chắc sẽ không có vấn đề gì.

Sau đó anh ta nghe thấy người ngồi ở vị trí lái xe gọi: “Cảnh Thắng.”

Giọng không lớn không nhỏ, còn dám gọi đích danh giám đốc của anh ta.

Có điều giám đốc Cảnh cũng không tức giận, chỉ hỏi lại: “Sao nào?”

Vu Tri Nhạc hỏi: “Anh nhất định phải ngồi như thế à?”

Ngồi thế nào?

Trợ lý Tống hướng mắt về phía ghế phụ của giám đốc Cảnh, thấy anh đổ nghiêng cả người về phía trước, tay chống sau đầu, nhìn cô Vu không chớp mắt.

Trợ lý Tống cong môi, đáy mắt lóe lên, coi như không thấy đi vậy.

Cảnh Thắng lắc đầu, cà lơ phất phơ: “Không được sao, tôi cứ ngồi như vậy đấy, cô có ý kiến?”

Vu Tri Nhạc hít sâu một hơi, liếc mắt qua, lời ít ít nhiều: “Anh ngồi như vậy tôi không nhìn được kính chiếu hậu bên ngoài.”

“Thật sao?” Cảnh Thắng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế: “Vậy đừng nhìn kính chiếu hậu nữa, nhìn tôi đi.”

Dù sao anh cũng đẹp trai mà, đúng không?

Vu Tri Nhạc: “…”

“Giám đốc Cảnh, đang ở trên xe mà.” Trợ lý Tống tận tình khuyên bảo: “Anh muốn một ngày hai lần gặp tai nạn sao?”

Đúng là sát phong cảnh, Cảnh Thắng liếc mắt, tựa người vào ghế. Nhưng dù là vậy, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về người phụ nữ đang lái xe.

Mỗi khi đổi đường, chỉ cần nhìn sang kính chiếu hậu bên phải, liếc mắt cô cũng thấy được một người… đang cười tủm tỉm.

Bởi nụ cười ấy quá chói mắt nên không nhịn được lại liếc qua. Không biết có gì hay, có gì buồn cười đây? Vu Tri Nhạc không hiểu nổi.

Dĩ nhiên cô không biết trong đầu Cảnh Thắng đang nghĩ: Người phụ nữ này sao lại xinh đẹp như vậy? Hút thuốc đã đẹp rồi, lái xe cũng đẹp nữa.

Ai… Cảnh Thắng đúng là Cảnh Thắng mà, mắt nhìn cũng chuẩn quá đi.

Hết chương 17.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN