Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê) - Chương 4: Phải, buồn chán ●︿●
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
222


Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)


Chương 4: Phải, buồn chán ●︿●


LY THỨ 4

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Sau khi cự tuyệt ly rượu Cảnh Thắng mời, Vu Tri Nhạc lấy điện thoại ra. Sau khi mở ứng dụng trên điện thoại, noti của các đơn gọi lái xe thuê liên tiếp hiện lên, nhưng cô lại không có tâm trạng tranh đơn.

Thở ra một hơi khói trắng, Vu Tri Nhạc thả điện thoại vào túi, không nghĩ điện thoại lại rung lên.

Lấy điện thoại ra lần nữa, cô liếc mắt nhìn số gọi đến.

Trên màn hình điện thoại nhấp nháy cái tên khiến cô đau đầu. Nhìn về phía dòng xe cộ phía xa, Vu Tri Nhạc nặng nề thở ra một hơi, cuối cùng mới hạ quyết tâm nghe điện thoại.

“Mẹ à.”

Giọng cô đều đều, không nghe ra tâm tình trong đó.

“Con có tiền không?” Người nói không lòng vòng mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Vu Tri Nhạc không đáp lại.

“Họ tìm thấy bố con rồi.” Giọng bà đột nhiên hạ xuống, giống như tiếng quỷ hiện hồn vậy.

“Tiền của mẹ đâu?” Vu Tri Nhạc hỏi lại: “Một tháng lương được 3200 đồng, cũng không ít mà.”

“Tri An đi học không cần tiền nhưng nó có bạn gái, còn là con gái của phó huyện.” Mẹ lại đắc ý: “Muốn lấy lòng con gái cũng phải có quà cáp, mua một chiếc vòng cổ cũng đến 1000 đồng rồi.”

Nhìn dòng người trên đường, Vu Tri Nhạc cho tay vào túi áo, hỏi: “Tháng này lại muốn lấy của mẹ bao nhiêu tiền?”

“Ba ngàn.”

“Chỉ để lại cho mẹ 200 tệ thôi?” Đêm lạnh khiến mũi Vu Tri Nhạc đỏ lên, cô hỏi với giọng trào phúng.

“Mẹ ở cùng chủ nhà, cũng không tốn tiền gì.” Bà lại trở về chủ đề chính: “Con đang ở đâu? Mẹ nói với họ tối đi tìm con gái có việc rồi về ngay. Buổi tối ông chủ muốn hâm trà, mà ông ta lại rất hung dữ, về muộn chắc chắn sẽ bị cằn nhằn.”

“1912.” Vu Tri Nhạc nói.

“Con lại chạy đến chỗ đó làm gì? Một cô gái ngoan sẽ đến chỗ đó sao?” Mẹ cô lải trải trách cứ: “Nhanh về đi, mẹ đứng ở đầu ngõ chờ con.”

Bà ấy lại hạ thấp âm thanh đến mức không thể nghe thấy: “Bọn họ chờ ở nhà trọ của bố con, mấy người bắt ông ấy đòi lấy tiền xong mới chịu đi.”

Vu Tri Nhạc yên lặng hồi lâu, nhắm mắt nói: “Con sẽ qua đó.”

“Được, con nhanh lên chút.” Mẹ lại thúc giục lần nữa rồi cúp điện thoại.

Vu Tri Nhạc bắt xe đến chỗ ngân hàng Nông Nghiệp. Quả nhiên mẹ cô đã đứng ở cây ATM trong góc, ngơ ngẩn nhìn về một hướng.

Tóc bà rối bù, trên cổ vẫn đeo chiếc khăn màu đỏ mà cô tặng sinh nhật từ ba năm trước.

Không nhìn được, đúng là không đành lòng mà.

Vu Tri Nhạc dời mắt, bước nhanh vào trong.

Cửa kính trong suốt mở ra, mẹ Vu thấy con gái, mặt mày hớn hở.

Không có ý định trò chuyện, Vu Tri Nhạc hỏi thẳng: “Bố muốn bao nhiêu tiền?”

“50 ngàn, con có không?”

“Trong thẻ của con chỉ có hơn 40 ngàn.” Vu Tri Nhạc rút thẻ từ trong ví ra.

“Hơn 40 ngàn à?”

“43 ngàn.”

“Vay Điềm Điềm được chứ?” Mẹ cô đề nghị.

Vu Tri Nhạc cự tuyệt không chút suy nghĩ: “Không vay.”

Tuần trước, cô cùng Trương Tư Điềm mới tổng kết doanh thu hàng năm của cửa tiệm bánh. Cô nói thêm: “Không có nhiều tiền như thế.”

“Được rồi,” mẹ cô tiếc nuối nhíu lông mày, lấy điện thoại từ trong túi nhỏ ra, nói: “Lão già, Tri Nhạc chỉ có hơn 40 ngàn, ông hỏi xem họ có thể châm chước cho không?”

Hai phút chờ đợi trôi qua trong im lặng.

Dùng ánh mắt của người thường đánh giá, thì cuộc nói chuyện của họ không giống hai mẹ con chút nào.

“Họ đồng ý rồi!” Mẹ cúp điện thoại, cười cười nhìn con gái mình:” Tri Nhạc, họ đồng ý trả trước một ít, con mau chuyển tiền đi.”

Vu Tri Nhạc không đáp lại, chỉ đi đến máy ATM cho thẻ vào chuyển tiền.

Mẹ cô đi theo, không ngừng nói, giọng điệu rất vui mừng: “Mẹ báo chuyển cho họ 40 ngàn, để lại cho con 3 ngàn.”

Vu Tri Nhạc đang nhập mật khẩu thì dừng lại mấy giây, rồi lại tiếp tục.

Ngân hàng làm việc rất nhanh, mấy phút sau bên kia gọi điện thoại tới, mẹ cô thở phào một hơi.

Hai mẹ con đi tới cửa ngân hàng.

Vu Tri Nhạc hỏi: “Mẹ về bằng cách nào?”

Mẹ trả lời: “Mẹ đi bộ về, cũng không xa lắm.”

“Vâng.”

Hai người không nói chuyện nữa.

Trước khi tạm biệt, mẹ cảm kích nói: “Bố nói cảm ơn con đấy.”

Vu Tri Nhạc im lặng, cô muốn “Vâng” một tiếng nhưng cổ họng giống như bị chặn, cuối cùng cũng không nói được.

Biết con gái tính kiệm lời, mẹ cô nói: “Con về đi, mẹ cũng về đây.”

Vu Tri Nhạc cầm thẻ ngân hàng trong tay. Một lúc sau, cô rút tiền trong ví ra, lấy 400 tệ đưa cho mẹ.

Mắt mẹ cô đỏ bừng, đẩy tiền lại nói không cần.

Vu Tri Nhạc có chút không kiên nhẫn, nói: “Mẹ cứ cầm đi!”

Người phụ nữ trung niên cầm lấy, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt đỏ bừng.

Vu Tri Nhạc nghĩ nghĩ, lại lấy găng tay trong túi đưa cho mẹ. Lúc nãy mẹ cô cầm điện thoại cũng run rẩy, đầu ngón tay như muốn nứt ra.

“Con nhóc này, đưa găng tay cho mẹ làm gì?” Mẹ cô dở khóc dở cười.

Vu Tri Nhạc đáp: “Găng tay của mẹ đâu?”

“Quên không đeo.”

“Mẹ đeo cái này đi.” Vu Tri Nhạc lại đem tay đút vào túi áo, giống như không muốn nhận lại gì cả, cô nói: “Con đi đây.”

Cô nói lời tạm biệt vời mẹ.

Mẹ cô cúi đầu nhìn đôi găng tay, nước mắt đã rơm rớm, suýt chút nữa đã chảy xuống. Bà cong cong khóe miệng: “Đắt tiền thật, găng tay da đấy.”

“Giả da thôi.” Nói xong câu này, Vu Tri Nhạc đã quay đầu đi mất.

___

Cùng lúc đó, Cảnh Thắng mới bị phụ nữ từ chối, tự nhiên cũng mất hết hứng thú nên không ở lại quán bar tìm vui nữa.

Anh trở về nhà, ủ rũ cúi đầu nhập mật mã, vừa bước vào, đèn ở cửa đã sáng lên. Sau khi anh vào nhà, đèn cảm ứng phía trên cũng bật lên, cả căn nhà lập tức sáng bừng, ấm áp.

Cảnh Thắng tùy tiện vứt áo khoác trên sô pha, lấy máy tính đặt lên bàn trà nhỏ sát cửa kính. Bức tường kính hiện lên ánh đèn rực rỡ của cả thành phố.

Cảnh Thắng ngồi trên thảm, ấn nút khởi động máy định xem phim giải sầu. Nhưng vừa khởi động xong, bên phải màn hình máy tính hiện ra nhắc nhở có mail mới.

Cảnh Thắng click vào.

Tên file là “Thông tin và phương thức liên lạc của 317 nhà ở phường Trần.xlxs”

Thư kí của bố anh gửi tới.

Mẹ nó!

Vừa nhìn thấy Cảnh Thắng đã muốn vứt máy tính xuống dưới cho vỡ tan nát. Nóng nảy nghĩ là vậy, nhưng anh vân mở tệp tin đó ra.

Anh cứ lăn chuột mãi mà không thấy điểm cuối của tệp tin, nhìn tệp tin khiến anh đang tức giận thành không còn gì để nói.

Anh không chỉ muốn đập máy tính xách tay, mà còn muốn đi theo nó luôn.

Ôi, đau đầu quá.

Cảnh Thắng đỡ trán, bắt đầu rì rì lăn chuột đọc những cái tên này.

Trương Kiến Nghiệp.

Kiến Nghiệp, sao không đi nơi khác xây nhà xây cửa mà còn ở lại nơi rách nát kia.

Trương Xuân Phượng.

Sao không thấy cất cánh như phượng hoàng?

Triệu Tài Toàn.

Chu Tới Phú.

Trâu Đại Phúc.

Mấy người này, có thể đặt tên sát thực tế một chút được không?

Cảnh Thắng xoa xoa mi tâm, vẫn là tên Cảnh Thắng hợp với anh, người cũng như tên.

Sau đó, anh bắt đầu kéo chuột dọc cả tệp tin. Bắt đầu từ chữ họ chữ “D” đến tận chữ “V”.

Dương…

Viên…

Với…

……

Từ từ, chờ một chút.

Anh vừa nhìn thấy gì nhỉ?

Cảnh Thắng dừng chuột, chậm rãi kéo lên. Cuối cùng con trỏ chuột click vào một cái tên trong đó.

Chủ nhà: Vu Tri Nhạc.

Vu Tri Nhạc!

Trùng họ trùng tên sao?

Cảnh Thắng lập tức quay lại lấy điện thoại di động, tìm số điện thoại của Tri Nhạc rồi so sánh với số trên máy tính.

“132……”

Mắt nhìn qua lại hai màn hình, miệng tự nhiên cũng lẩm nhẩm theo.

“7956……”

“653x……”

Fuck!

Thiếu chút nữa Cảnh Thắng đã đá bay máy tính xách tay. Đúng là cô ấy rồi!

Trùng hợp như vậy sao?

Cảnh Thắng vẫn sững sờ tại chỗ, đôi mắt cong lên không giấu được vẻ đắc ý.

Ha ha ha, ông trời đúng là không phụ lòng người. Ai bảo cô đụng phải đại gia là tôi chứ?

Hôm nay cô lạnh lùng với ông đây, ngày mai ông đây sẽ khiến cô quỳ rạp trên mặt đất.

Anh thật không chờ được, chỉ muốn gọi điện diễu võ dương oai. Nhưng lại nhớ đến, mình đã liên tiếp bị cô gái này từ chối. Từ chối thì sao chứ? Cảnh thắng cong môi, lấy điện thoại gọi cho trợ lý Tống.

____

Gần 10 giờ, Vu Tri Nhạc về đến nhà. Thay giày xong, cô giơ tay bật đèn nhưng không có động tĩnh gì, trong phòng vẫn tối đen.

Vu Tri Nhạc cau mày, lúc nãy mới chú ý đến thông báo trên cửa thông báo khu này bị mất diện. Có lẽ là dán vào buổi chiều, mất điện từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng mai, đề nghị mọi người chuẩn bị.

Vu Tri Nhạc xé tờ thông báo xuống, vứt vào thùng rác.

Cô xoay người đi vào trong, lấy một cây nến trắng từ trong ngăn kéo ra, vặn bếp ga châm nến.

Tiếng tí tách nhỏ vang lên, ánh nến được thắp lên thoáng chốc đã chiếu sáng căn nhà nhỏ hẹp này.

Trừ phòng vệ sinh là phòng riêng, những phòng khác dường như được gộp chung ở một chỗ, bếp chỉ có một cái bếp ga, bên cạnh có bàn ghế vừa làm bàn ăn vừa làm bàn làm việc.

Giường được kê gần tường, chắn với bên ngoài bằng một tấm rèm để trở thành phòng ngủ.

Tuy cô cả ngày ở ngoài, chỉ tối mới về nhà, nhưng nơi này vẫn được thu dọn sạch sẽ. Trên tường dán mấy tấm poster, cạnh gối có vài cuốn sách, một ít đĩa nhạc từ thời xưa được xếp ngay ngắn ở tủ đầu giường, cuối giường có một cây guitar.

Vu Tri Nhạc nghiêng cây nến để sáp nến chảy xuống. Cô nhìn từng giọt từng giọt rơi xuống có chút xuất thần. Bỗng thấy bao thuốc lá trên tủ, có lẽ mấy ngày trước đã để quên.

Cô dựng nến xuống chỗ sáp nến chưa khô, đợi nến đứng vững mới bỏ tay ra, cầm lấy bao thuốc lá kia.

Cô lắc nhẹ, có tiếng đập vào hộp vang lên. Vu Tri Nhạc mở bao ra, thấy còn lại một điếu thuốc. Cô rút thuốc ra, đem thuốc hơ trên đầu nến. Chẳng mấy chốc, đầu điều thuốc đã bén lửa.

Một hơi khói nhẹ bay lên từ đầu cây thuốc lá. Vu Tri Nhạc kẹp thuốc giữa hai ngón tay, đưa lên hút một hơi.

Là một hơi sâu.

Cô bỏ thuốc xuống, chậm rãi thở ra một hơi.

Bỗng di động trên bàn sáng lên.

Vu Tri Nhạc nhìn điện thoại, thì ra có tin nhắn mới đến.

Vu Tri Nhạc mở ra, lại là tin nhắn đến từ số máy lạ, nội dung chỉ có một chữ: “Tôi”

Ngay sau đó, cô liên tiếp nhận được tin nhắn từ các số máy lạ.

Hơn nữa, mỗi tin nhắn chỉ có đúng một chữ.

Sâu chuỗi lại tất cả các tin, sẽ có được một câu hoàn chỉnh.

“Tôi”

“Có”

“Mười”

“Cái”

“Điện”

“Thoại”

Không cần nghĩ cũng biết là ai, Vu Tri Nhạc nhắm mắt, không muốn để ý.

Qua vài phút, điện thoại cô lại bị đợt tin nhắn “một chữ” khác khủng bố.

“Có”

“Bản”

“Lĩnh”

“Thì”

“Cho”

“Hết”

“Vào”

“Danh”

“Sách”

“Đen”

“Đi”

Vu Tri Nhạc: “…”

Đúng là không nói lí lẽ.

Vu Tri Nhạc cười một tiếng, không ngờ mình lại bị điều này chọc cười.

Một lát sau, sắc mặt cô lại lạnh lùng như cũ, nhắn lại:

“Buồn chán?”

Mấy giây sau, đối phương đáp lại: “Phải, buồn chán.”

Anh còn kèm theo một icon, nhìn qua trông rất tủi thân, ●︿●

Giống như đang giả vờ đáng thương, hay lại như giống đùa cợt vậy.

Hết chương 4.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN