Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 42: Để anh tới đi, anh con mẹ cực kỳ hoảng loạn
Vu Tri Nhạc chú ý đến tên công ty đối phương nhắc tới, Cảnh Nguyên.
Điều đầu tiên cô có thể nghĩ tới là Cảnh Thắng, nhưng rất nhanh cô đã loại bỏ suy đoán trong lòng.
Cảnh Thắng rất tán thưởng giọng hát của cô, từng nói sẽ đề cử cô cho một vị trưởng bối. Nhưng anh cũng chỉ nói sơ qua thôi, sau đó đã từ bỏ ý định này.
Đương nhiên cô cũng không thể đảm bảo người này có đột nhiên “dở chứng” hay không.
Trừ anh ra thì còn ai nữa đây?
Tại lúc cô đang suy đoán, chất giọng nhẹ nhàng của người phụ nữ kia lại vang lên: “Cô Vu, cô vẫn còn ở đó chứ?”
Vu Tri Nhạc hồi thần, chân mày vẫn nhíu lại như chưa hết nghi hoặc, cô trực tiếp hỏi người kia: “Xin hỏi một chút, cô có biết người bạn kia là ai không?”
Người phụ nữ đáp: “Xin lỗi, tôi không rõ việc này lắm. Tôi chỉ phụ trách chuyển lời cho Tổng giám Lâm thôi.”
“Được, cảm ơn.” Vu Tri Nhạc nói.
Người phụ nữ xác nhận: “Vậy tuần sau cô Vu có tới được không? Nếu cô tới, tôi sẽ gửi địa chỉ của công ty qua điện thoại cho cô.”
Vu Tri Nhạc đưa ra một đáp án mập mờ: “Tôi suy nghĩ một chút.”
“Được.” Từ đầu đến cuối thái độ của đối phương đều ôn hòa, không khiến người khác khó chịu hay phải đưa qua câu trả lời ngay tức khắc: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không quấy rầy cô nữa.”
“Được, ngủ ngon.” Vu Tri Nhạc cúp điện thoại.
Trở mình, Vu Tri Nhạc quyết định chờ hai ngày. Nếu đúng là Cảnh Thắng an bài việc này sau lưng cô, anh chắc chắn sẽ không nhịn được mà chạy tới giành công.
___
Hôm sau, cô bắt đầu đưa đón Cảnh Thắng đi làm. Cô cẩn thận quan sát và cân nhắc thái độ của Cảnh Thắng. Bộ dạng nói năng ngọt xớt ngu ngốc không khác gì ngày thường kia không giống như có chuyện giấu cô.
Mấy ngày sau, Trương Tư Điềm đột nhiên chia sẻ một chương trình gameshow ca nhạc của đài truyền hình nổi tiếng qua WeChat cho cô xem. Thời gian phát sóng mới trôi qua không lâu, là buổi tối mùng 8 với chủ đề ballad.
Chương trình này mời bốn nghệ sĩ có chút danh tiếng đến từ khắp nơi trên cả nước. Người quen cũ của các cô là Nghiêm An cũng có mặt ở đó.
Người đàn ông mặc quần áo đơn giản nhưng ngũ quan và khí chất cực kì xuất chúng. Nhất là hốc mắt anh sâu hơn người bình thường, mỗi khi nhìn tới mi mắt sẽ thấy như lạc vào cảnh hoàng hôn ưu buồn nơi thôn dã.
Đối mặt với sự trêu chọc của MC, Nghiêm An chỉ xấu hổ cười nhẹ chứ không nói gì.
Vu Tri Nhạc không rõ Trương Tư Điềm gửi cái này cho cô làm gì nên gửi lại “?”.
Trương Tư Điềm gửi lại tin nhắn cùng với mấy dấu chấm than kích động hét chói tai: “Cậu thấy không, Nghiêm An kìa!!!!”
Vu Tri Nhạc: “Tớ thấy rồi.”
Vì lười đánh chữ, Trương Tư Điềm gửi tin nhắn thoại cho cô: “Hôm trước tớ thấy tên anh ấy trên hot search Weibo, tưởng trùng họ trùng tên nhưng click vào thì đúng thật! Đúng là anh ấy! Hiện tại rất nhiều cô gái trên Weibo nói muốn gả, muốn ngủ cùng vì thần tượng những bài anh ấy hát. Họ còn gọi anh ấy là “tiểu thúc ballad”, mọi người cùng điên luôn rồi… Nghiêm An bây giờ quá hot, nghe nói bây giờ anh ấy còn không tới quán bar của mình để biểu diễn được vì quá nhiều fan nữ ôm cây đợi thỏ ở đó.”
Cho nên?
Liên quan gì đến cô?
Vu Tri Nhạc không rõ nên trả lời: “Thì?”
Trương Tư Điềm than nhẹ một câu, hơi cảm khái: “Không nghĩ tới người bình thường mình quen có thể trở thành ngôi sao lớn. Đúng là một đêm thành danh, Nghiêm An tốt số thật.”
Tầm mắt Vu Tri Nhạc dừng lại ở mấy chữ cuối, sau đó gõ chữ trả lời: “Vốn dĩ anh ấy rất nỗ lực.”
Trương Tư Điềm: “Hả?”
Vu Tri Nhạc nói tiếp: “Luôn sáng tác và hát mười mấy năm rồi.”
Tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn, những đạo lý này vẫn luôn tồn tại xung quanh chúng ta.
Trương Tư Điềm bị kích thích tới ý chí chiến đấu, tay gắt gao nắm thành quyền, nói: “Tớ cũng phải cố gắng, không chừng mười mấy năm sau tớ sẽ trở thành bà chủ của chuỗi cửa hàng bánh ngọt Tư Điềm.”
Vu Tri Nhạc bật cười: “Cố lên.”
Trương Tư Điềm: “Cố lên cố lên!”
Sau khi nói chuyện xong, Vu Tri Nhạc đột nhiên nảy ra một suy đoán. Cô quyết định không giấu chuyện đêm đó với Cảnh Thắng, cũng không muốn chơi trò du kích lòng vòng nữa.
Cô trực tiếp gọi điện cho anh định hỏi kết quả.
Ba giây sau.
Đối phương từ chối không tiếp điện thoại.
Anh nhắn tin kèm theo lời giải thích: “Đang họp. Nếu không có việc gì gấp, xong việc anh gọi lại. Nếu gấp thì gửi tin nhắn.”
Vu Tri Nhạc không quấy rầy anh nữa, ra ban công hút một điếu thuốc. Hút xong cô quyết định ra cửa đi dạo siêu thị, mua đồ dùng hàng ngày cho mình.
Bây giờ là đầu năm, tiệm bánh không có đơn hàng nên Vu Tri Nhạc không trở về đó. Không có xe mô-tô, Vu Tri Nhạc đi bộ đến siêu thị Carrefour gần đó.
Vu Tri Nhạc bỏ ví vào xe mua hàng xong, đi chưa được hai bước thì điện thoại trong túi đã vang lên. Cô lấy ra nhìn thì thấy Cảnh Thắng gọi đến.
“Có chuyện gì?” Anh đi thẳng vào vấn đề: “Mới tan họp, anh vẫn chưa ra khỏi phòng đã gọi điện cho em, cảm động trời đất chưa?”
Vu Tri Nhạc đứng ở chỗ cũ, một tay để trên tay vịn xe mua hàng, đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày trước em nhận được một cuộc điện thoại, nói là công ty âm nhạc Cảnh Nguyên.”
“Hả?”
Thấy phản ứng của Cảnh Thắng, Vu Tri Nhạc biết người bạn cô gái kia nhắc tới không phải Cảnh Thắng.
Cô bình tĩnh trần thuật lại toàn bộ: “Em nghĩ là điện thoại lừa gạt, nhưng sau đó tra lại thì đúng là điện thoại của công ty âm nhạc Cảnh Nguyên. Đối phương nói có một vị là Tổng giám âm nhạc họ Lâm muốn gặp em.”
Vu Tri Nhạc dừng một giây: “Vì một người bạn của em đề cử.”
“Em nghi người bạn kia là anh?” Cảnh Thắng phủ nhận: “Tuyệt đối không phải, anh lấy lão Nhị ra thề, bây giờ anh không muốn em xuất đầu lộ diện làm nghệ sĩ.”
“…”
Vu Tri Nhạc tiếp tục nói: “Vì vậy chắc chắn không phải là anh rồi, nhưng em muốn biết là ai.”
“Em vừa nói Tổng giám âm nhạc họ Lâm?” Giọng Cảnh Thắng ngả ngớn vọng lại: “Là Lâm Hữu Hành?”
“Ừ.”
Một cái tên mọi người đều biết.
Bà ấy là nhà chế tác âm nhạc nổi tiếng trong nước, được mọi người biết đến từ hơn 20 năm trước. Những ca khúc không tuổi, lời và nhạc đều đến từ tay bà ấy.
Cảnh Thắng vạch ra mối quan hệ trong đó: “Bà ấy và chú Hai anh có quan hệ rất tốt, là bạn cũ. Từ nhỏ tới lớn anh từng ăn cơm với bà ấy mấy lần, nhưng không nhớ rõ lắm. Chi nhánh truyền thông không thuộc quyền quản lý của anh, bình thường không để ý nên không biết tình huống cụ thể thế nào.”
“Anh sẽ hỏi chú Hai xem chuyện là thế nào.” Cảnh Thắng thở dài một hơi, cũng nói ra nghi hoặc: “Rốt cuộc là ai lại xen vào việc của người khác như vậy?”
Vu Tri Nhạc không giấu suy đoán của mình: “Em đoán có thể là Nghiêm An.”
“Mẹ nó.” Vừa nghe thấy cái tên này, Cảnh Thắng đã phát hỏa: “Là anh ta? Anh ta có thể gặp được Lâm Hữu Hành?”
“Gần đây anh ấy rất nổi.”
“Vì sao?”
“Trước đây không lâu anh ấy được mời tham gia chương trình gameshow âm nhạc có tỉ suất người xem cao.” Những việc có vẻ vô lý, bây giờ có thể đem ra suy đoán thử: “Có thể người của công ty âm nhạc thấy tiềm lực nên muốn kí hợp đồng, anh ấy thuận tiện đề cử cả em.”
Cảnh Thắng đứng ngồi không yên: “Em đợi một chút, bây giờ anh gọi cho chú Hai xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Sau đó Cảnh Thắng cúp máy.
Vu Tri Nhạc cất điện thoại vào trong túi, sau đó đứng thẳng người đẩy xe của siêu thị đi xem các kệ hàng. Lúc cô đi tới khu rau củ, Cảnh Thắng đã gọi điện tới.
Vu Tri Nhạc để lại túi cam, tiếp điện thoại.
Vừa kết nối, đầu dây bên kia đã bùng nổ, tức giận không ngừng: “Anh hỏi rồi, chính là anh ta! Sao anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định? Lâm Hữu Hành đúng là muốn ký hợp đồng với anh ta nhưng anh ta rất cao giá, muốn họ đồng thời ký với cả hai người mới chịu. Sau đó còn đề cử em, nói giọng của em tốt lại ăn ý với anh ta. Ăn ý cái gì chứ? Sao không tìm anh đây này? Anh cũng ăn ý, vừa nghe thấy tên anh ta đã muốn “ăn ý” lao đến đánh rồi!”
Mỗi câu mỗi chữ của anh đều bừng bừng lửa giận.
Vu Tri Nhạc: “…”
Xem ra đúng như cô đoán rồi.
“Em đừng đi gặp Lâm Hữu Hành, nghe chưa?” Giọng Cảnh Thắng ẩn ẩn tức giận.
Vu Tri Nhạc hỏi: “Chưa nói em có đi hay không, nhưng công ty các anh đồng ý điều kiện của anh ấy?”
Cảnh Thắng đáp: “Chú Hai nói bà bác Lâm thực ra rất do dự, vì Nghiêm An là cái tên đang hot, được nhiều cô gái hâm mộ nhưng chỉ với một mình anh ta thôi. Bây giờ thêm người hợp tác là nữ, sẽ không có lợi với danh tiếng của anh ta. Sau đó Lâm Hữu Hành tìm chú Hai anh hỏi chuyện này, chú Hai nói bà ấy đừng nóng vội, phải cẩn thận suy nghĩ một chút. Ký hợp đồng là chuyện lớn, không thể quyết định trong một sớm một chiều được.”
Vu Tri Nhạc mím môi: “Vậy bà ấy tìm em có phải đồng ý thỏa hiệp không?”
“Chuyện đó anh cũng không biết. Lâm Hữu Hành vốn làm giàu lên từ dòng nhạc ballad, sau đó thương nghiệp hóa trên thị trường âm nhạc. Bây giờ muốn trở lại như trước cũng không phải không thể.”
Cảnh Thắng suy đoán xong thì khuyên: “Tóm lại em đừng đi. Vu Tri Nhạc, dù chuyện của chú Hai anh không quản được, cũng không tiện nhúng tay nhưng vừa nãy anh đã rào trước với chú ấy là…”
“Là gì?”
“Anh nói không được ký hợp đồng với người phụ nữ được Nghiêm An đề cử. Chú Hai hỏi tại sao, em đoán anh trả lời thế nào?”
Vừa nãy còn tức giận không kiềm chế được, giờ phút này đã miệng đầy ý cười thỏa sức khoe khoang, đổi mặt nhanh hơn tia chớp.
Vu Tri Nhạc: “Ừ?”
Cảnh Thắng đáp: “Nửa đời sau của người phụ nữ đó đã “ký” với anh rồi.”
“…” Hừ, Vu Tri Nhạc cười nhẹ.
Cảnh Thắng còn tự mình đắc ý: “Anh nói em bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc, chú Hai lại càng bị vẻ đẹp trai của anh làm choáng váng, á khẩu không nói được lời nào.”
Vu Tri Nhạc: “Chú Hai anh muốn cúp điện thoại.”
Cảnh Thắng lẩm bẩm trong cổ họng: “Được rồi, đúng là ông ấy nhanh chóng nói hẹn gặp lại với anh.” Sau đó anh tiếp tục nhấn mạnh điểm chính: “Dù sao em cũng đừng đi. Nếu em muốn hát thật, anh sẽ bao rạp hát lớn nhất của thành phố Ninh, em biểu diễn một ngày một đêm, anh cũng xem một ngày một đêm. Làm fan trung thành của em, tặng một trăm bó hoa, nghe em hát khản cổ, không hát được nữa mới thôi.”
“Biết rồi, em đi mua đồ đã.” Thấy anh lại thao thao bất tuyệt không ngừng, Vu Tri Nhạc cắt đứt.
“Em ở đâu?”
“Carrefour đường Nam Thiên.”
“Anh đi tìm em, tan sở trước giờ.”
“… Anh cứ tan sở đúng giờ đi.”
“Chờ anh.”
“Em mua xong rồi.”
“Trên đời này không có gì gọi là mua xong hết. Tiếp tục mua, mua hết tất cả, anh trả tiền. Sau đó giúp cầm túi, mời em đi ăn tối, còn lý do để từ chối anh không?”
“… Cảnh Thắng…” Vu Tri Nhạc không biết phải làm sao.
Đối phương càng không nhẫn nại: “Để anh tới đi, anh con mẹ cực kỳ hoảng loạn. Không biết tại sao, thấy Nghiêm An ở gần em giống như tên biến thái theo dõi người, có thể sẽ đánh em ngất xỉu rồi khuân đi. Sau này anh không gặp được em nữa.”
Vu Tri Nhạc thỏa hiệp với bạn trai: “Được rồi… Anh đến đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!