Thám Tử Kỳ Duyên
Chương 5
Chiếc lá lìa cành nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất,
Chiếc khác bị dòng nước cuốn ra tận khơi xa,
Chiếc nữa bị loài sâu xanh đục khoét,
Chiếc còn lại cháy rụi trong cơn hỏa hoạn,
…
…
…
Tất cả gói gọn trong hai chữ: “Số phận”.
Trở lại câu chuyện em đang kể,
Đến đâu rồi nhỉ?
À, em nhớ rồi…
Khi đó em la hét, rồi nhảy thót lên.
Có bàn tay nhơn nhớt chụp vào gáy mình.
“Óe…óe…”
Em kinh hãi đến mức hồn lìa khỏi xác, bàn tay đó vẫn bấu chặt sau cổ, nhớt lạnh gớm ghiếc.
– Hãy đứng im, đừng cử động! – Anh Nguyên ôm chặt lấy em, sức mạnh của anh ấy thật khủng khiếp, phút chốc đã khóa chặt cơ thể mềm mại của em.
“Óe…óe…” – Tiếng kêu kinh dị, có thứ gì đó trơn trơn lạnh lạnh giật giật liên hồi sau cổ em. Khôi Nguyên đang cố gỡ nó ra.
– Xong rồi.
“Óe…óe…óe…” – Anh Nguyên bóp chặt trong tay thứ khủng khiếp đó.
Em vuốt ngực thở hổn hển,
Em vừa trải qua một phen điếng người, một trải nghiệm kinh tởm mà mới nghĩ lại thôi da gà đã nổi cộm.
– Cái gì thế? – Khi đã bình tĩnh lại, em hỏi Khôi Nguyên.
– Cô xem đi.
– Á….á…á…á…” – Em gạt phắt tay anh ấy ra.
Khôi Nguyên thật quá thể, ảnh cầm hai chân con ễnh ương chụm lại với nhau, dơ lên trước mặt rồi rọi đèn cho em xem, một sinh vật màu vàng vàng nhơn nhớt thấy phát tởm.
– Ném nó đi! Ném nó đi! – Em yêu cầu anh ấy vứt thứ tởm lợm đó đi thật xa, nhanh và ngay! những gì vừa mới xảy ra đã quá đủ với em rồi.
Khôi Nguyên thả con ễnh ương đi, rồi quay sang nói với em:
– Cô không muốn đem nó về ướp đá, rồi chế biến một món gì đó, để chúng ta dùng vào vào sáng ngày mai sao?
Con người lập dị đó vẫn trơ mặt lì lợm, trong lúc em sợ gần chết thì anh ấy lại đi pha trò chọc ghẹo em. Phải rồi, anh ấy là đàn ông bản lĩnh nên “cóc sợ” gì cả, nhưng còn em, em là phận nữ nhi mềm yếu, anh ấy phải hiểu cho em, xoa dịu em mới đúng chứ, đằng này anh ấy còn… thật quá đáng!
– Tôi nghĩ nên đem anh quăng vào lò nướng thì có lý hơn. Con người gì mà sắt đá, lạnh lùng. Tôi sợ muốn chết đây anh biết không hả? – Em chau mày bực bội.
– Đó là do cô không chịu nghe lời tôi nói, còn trách ai nữa?
– Anh, thật quá thể… hừ!
– Tôi về trước đây, cô cứ ở lại đó mà trò chuyện với “anh bạn” (con ễnh ương) của cô nhé! Tạm biệt, hẹn gặp lại ở nhà.
Khôi Nguyên đi chưa được ba bước thì em đã chạy theo sau, nắm lấy tay anh ấy.
– Anh định bỏ tôi lại đây sao?
– Ai biểu cô làm tôi bực mình.
– Thôi mà, tôi xin lỗi, được chưa. – Ôi trời, em phải xuống nước, chịu thiệt thòi đến thế là cùng.
– Tôi phát mệt với cô rồi đấy. Kiếp trước không biết có nợ nần gì cô không nữa.
Khôi Nguyên đan những ngón tay của anh ấy vào tay em, tụi em đi trở lại căn nhà đó.
—
Em từ từ mở mắt, cảm giác thoải mái và tỉnh táo vô cùng.
Đã một tháng trôi qua, đó là đêm em được ngủ yên giấc nhất, không gặp ác mộng và ngủ được rất sâu.
Ngoài cửa sổ là tiếng chim sẻ ríu rít gọi bầy.
Tiếng chim cu gáy xa xa vọng về.
Em bật dậy, kéo màn cửa sổ nhìn ra quang cảnh ấm áp, bình yên.
Đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong nhìn lên đồng hồ là đúng 9 h.
Em để ý thấy: mâm đựng thức ăn đặt trên chiếc bàn tròn trong nhà bếp. Rõ ràng tối hôm qua em đã dọn rồi mà. Thế là em mở ra xem thử.
Bên trong đĩa là hai quả trứng gà ốp la rắc vài hột muối tiêu lên trên bề mặt, bánh mì hãy còn nóng giòn.
Như nhớ ra điều gì, em chạy qua phòng tìm Khôi Nguyên.
Anh ấy không có ở trong phòng, đi tìm khắp nhà cũng không thấy mặt mũi anh ấy đâu. Em nghĩ:
– Chắc anh ấy đi ra ngoài rồi.
Tinh thần của em rất sảng khoái sau giấc ngủ bình yên,
Em quyết định ra ngoài nhà đi dạo, sưởi chút nắng ấm, hít thở không khí trong lành.
Nắng vàng ươm trên cành cây, ngọn cỏ, những hạt sương long lanh còn đọng lại trên lá.
Em ngửi được mùi hương của nắng, của hoa, của không khí ấm áp.
Tiếng chim rộn rã làm lòng em vui theo.
Em đứng dưới gốc cây mận, vận động tay chân cho thoải mái,
“Bộp”
– A! – Em la lên. Theo phản xạ lấy tay xoa đầu.
Một trái mận chết tiệc rơi trúng em. Đã vậy, cây còn rung, làm những hạt sương rơi ướt hết cả người.
Em bực mình, ngước mặt nhìn lên.
– Trời ơi! – Em kinh ngạc thốt lên, hai mắt mở to.
Khôi Nguyên đang ở trên ngọn cây, trên tay là cái ống nhòm, có vẻ như anh ấy đang rất tập trung.
Trông thấy em, Khôi Nguyên vội vàng trèo xuống.
– Từ từ thôi, coi chừng ngã bây giờ!
– Hừm! Cô nghĩ tôi là ai mà…
“R…rr…rrr…rắc”
Em nghe “cái rụp” kèm theo sau đó là tiếng:
“Bịch”
Khôi Nguyên ngã chỏng vó trước mặt em.
Hốt hoảng em chạy đến xem ảnh có bị gì không.
– Ôi, anh có sao không? Tôi đã bảo rồi mà anh không nghe, khổ thân chưa.
Anh ấy đau lắm! Nhưng bày đặc làm ra vẻ không có gì, đứng lên bình tĩnh đáp lời em:
-Tại cô cả đấy! Làm tôi mất tập trung – Anh ấy nghiến răng chịu đựng cơn đau.
– Anh đau lắm ư? Để tôi xem thử có bị làm sao không? – Em quan tâm anh ấy.
– Cô hãy bỏ tay ra khỏi người tôi đi, tôi đã nói không sao rồi mà.
– Anh còn nói là không sao, coi chừng bị máu bầm bên trong đấy! Cởi áo ra xem thử đi! – Em dọa anh ấy.
– A! Hiểu rồi. Cô đang định dụ dỗ, để nhìn trộm ngọc thể của tôi.
– Gớm. Ai thèm, anh làm như mình cao giá lắm vậy. – Em bỉu môi.
– Tôi có mà đoán sai! Tâm địa cô thế nào tôi biết tỏng cả rồi.
Em buồn cười chịu không nổi, nhưng sợ cười lúc đó sẽ làm anh ấy giận, như thế thì nguy mất. Anh ấy xem ra rất sĩ diện đấy!
– Anh làm gì trên đó mà như đười ươi vậy?
– Cô không thấy sao còn hỏi.
– Anh đang theo dõi ai vậy?
– Có nói với cô cũng như không thôi. Tôi vừa mới nói với cô tối hôm qua, sáng hôm nay cô đã quên sạch rồi. Tôi đã bảo là đừng có hỏi tôi vớ vẩn nữa.
– Anh vào nhà đi, tôi nấu bữa sáng cho ăn.
– Cám ơn, tôi ăn rồi. À, tôi có để phần cho cô đằng sau bếp đấy, nếu thấy không hợp khẩu vị thì cô tự mà chế biến lấy.
Thì ra, bánh mì và trứng ốp la do anh ấy tự làm cho em.
– Ngọc Diệp, cô còn đứng đó sao, vào nhà thôi! – Ảnh quay lại gọi em trong lúc em đang đứng ngây người ra.
Vào lại nhà, em chưa vội ăn sáng, mà nói ngay với Khôi Nguyên.
– Anh ngồi xuống ghế đi đã, đợi tôi một lát thôi.
Em đi vào phòng, lấy ra một hộp bánh đặt trên bàn.
– Đừng nói là cô định mời tôi ăn bánh nhé! Tôi không thích đồ ngọt.
– Hứ, có bánh ai thèm cho anh ăn.
Em mở nắp hộp bánh ra, bên trong đựng những dụng cụ y tế đơn giản như bông băng, thuốc đỏ, kéo, thuốc sát trùng…
Em lấy ra chai dầu nóng và mớ bông gòn, quay sang yêu cầu Khôi Nguyên:
– Vén áo lên!
– Cái gì? – Khôi Nguyên không dám tin vào tai mình nữa, nhìn bộ dạng của anh ấy trông rất buồn cười.
– Vén áo lên để tôi xức dầu cho. – Em nói rất dịu dàng.
– Tôi đã nói là mình không bị sao rồi mà, cô thật là phiền toái, hãy cất những thứ đó đi.
Em không thèm bận tâm đến những gì anh ấy nói, ngồi lại sát gần ảnh, chấm dầu nóng vào bông gòn, vén áo của ảnh lên để xoa vào vết thương.
Ban đầu Khôi Nguyên chống cự lại, nhưng trước sự cương quyết của em anh ấy đành phải để mặc cho em quan tâm.
– A, cô làm ơn nhẹ tay chút có được không? – Khôi Nguyên la lên khi em ấn tay hơi mạnh vào vết thương bầm tím trên lưng.
– Con người của anh đó, đúng là hết thuốc chữa. Bị thương nặng như vậy mà còn bảo là không có gì. – Em thấy tội và thương cho ảnh, nếu gặp em mà bị vậy chắc khóc bù lu bù loa rồi.
Cũng lần đó em phát hiện: trên lưng anh ấy có một cái bớt. Phải thừa nhận: Khôi Nguyên là một người có ngoại hình trên cả tuyệt vời, không chỉ khuôn mặt đẹp sắc sảo mà cơ thể của anh ấy cũng rất mượt.
– Nè, cô đang nghĩ gì bậy bạ đó? – Khôi Nguyên bất ngờ hỏi em, khi đầu óc em đang ở trên mây.
– Ơ, anh nói gì vậy…tôi…tôi nghĩ bậy bạ hồi nào, có đầu óc anh bậy bạ thì có. – Mặt em đỏ chín lên.
– Không nghĩ bậy bạ thế sao cô đỏ mặt hả? Thôi đủ rồi, tôi không nên giao trứng cho ác mới phải. – Khôi Nguyên tự trách mình.
Nói thật lúc đó em điên tiết lắm, chỉ muốn đập luôn cái hộp bánh lên đầu “hắn”, gã thám tử đáng ghét!
– Đồ vô ơn! Tôi đã giúp anh, anh lại đối xử với tôi như vậy sao? – Em làm mặt giận.
– Hừ, được chạm vào người tôi là diễm phúc của cô. Phải tu ba mươi kiếp mới được đấy.
– Này thì… tu ba mươi kiếp – Em nghiến răng, nhấn mạnh tay vào lưng Anh ấy.
– A – Khôi Nguyên rít lên, đáng đời anh ấy dám chọc em. Anh ấy nghiến răng nói: – Cô dám! Dám… hủy hoại ngọc thể ngàn vàng của tôi? – [Hi hi, ai biểu ghẹo người ta]
– Ọe, coi anh chảnh kìa, phát gớm! – Em bỉu môi ra vẻ khinh thường.
– Thôi đừng nói mấy chuyện nhảm nhí nữa, tôi muốn bàn với cô chuyện công việc đây! – Khôi Nguyên nói rất nghiêm túc.
Em cũng trở lại trạng thái nghiêm chỉnh hỏi ảnh:
– Là gì anh nói đi?
– Này, cô có thấy căn nhà này rất kì quái không?
– Tôi thấy nó bình thường mà.
– Không bình thường chút nào.
– Anh thấy có vấn đề ở đâu?
– Nếu chịu khó quan sát cô sẽ thấy: Thứ nhất, căn nhà này nằm ở một địa thế rất lập dị.
-Địa thế rất lập dị ư?
– Đúng vậy, nó biệt lập trơ trọi, và con đường dẫn đến nhà cũng thế; quanh co, khúc khuỷu, xe cộ rất khó đi. Nếu như cho xây nhà để ở, cô có chọn xây ở đây không?
– Có thể lắm chứ, hoàn cảnh buộc người ta phải như vậy. Hơn nữa, xây nhà ở đây một công đôi ba chuyện luôn.
– Ý của cô là giữ vườn trà chứ gì?
– Đúng rồi.
– Cô làm như mỗi chiếc lá trà là một viên kim cương không bằng.
– Ai biết được lòng người, đến khi túng thiếu việc gì cũng dám làm.
– Ban nãy, tôi lấy ống nhòm nhìn qua bên kia đồi thấy bên đó người ta đang làm việc trên những khoảnh vườn trồng rất nhiều trà, bên này đất đai cũng khá rộng nhưng tại sao lại bỏ hoang phế không ai thèm ngó ngàng tới? Cô không thấy kì lạ sao?
– Đúng rồi, anh nói tôi mới để ý, từ hồi tôi dọn về đây sống, không thấy có bóng dáng người nào lai vãng đến khu đất này cả.
– Còn một điều rất khiến người ta phải chú ý ở căn nhà này nữa, đó là thiết kế của nó. Cô hãy xem đi, chúng ta đang ngồi giữa một cái phòng khách rộng quá sức bình thường, ngoài phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh ra, tầng trệt không hề có một phòng ngủ nào. Căn nhà rộng có hai tầng, mà tất cả phòng ngủ đều đặt ở tầng hai, đó là điều rất khác thường. Theo kinh nghiệm nghề nghiệp của tôi, những hiện tượng khác thường ẩn giấu một bản chất không tầm thường đâu.
– Có phải anh muốn điều tra lai lịch của căn nhà này không?
– Ừm.
– Nhưng, căn nhà thì có liên quan gì đến chuyện oan hồn và cái am thờ?
– Nếu xâu chuỗi những sự kiện lại với nhau cô sẽ thấy nó có liên quan đấy. Tất cả đều có cùng bản chất kì dị: căn nhà, ngọn đồi, con đường và cái am thờ; hồn ma cô gặp phải trong giấc mộng…
– Tôi hiểu rồi, trước tiên chúng ta sẽ điều tra về căn nhà này, có thể từ đó chúng ta sẽ có thêm manh mối, hoặc tìm được một sự liên hệ nào đó với những chuyện kì bí mà tôi vừa gặp phải.
– Cô bắt đầu thông minh rồi đấy! Trong lúc này chúng ta phải kiên nhẫn, vì chúng ta chỉ đang ở giai đoạn khởi đầu. Rồi đây, những mối dây sẽ từ từ hé mở, chúng ta sẽ tập trung phân tích, chứng minh, sau đó xâu chuỗi dãy sự kiện lại với nhau, đưa ra kết luận cuối cùng.
– Anh cần tôi giúp điều gì thì cứ nói, tôi bắt đầu thấy hứng thú với nghề thám tử rồi đấy!
– Ok, bây giờ chúng ta bắt đầu hành động.
– Tôi cần phải làm gì? Anh nói đi!
Khôi Nguyên rỉ tai nói cho em nghe kế hoạch mà tụi em chuẩn bị thực hiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!