Thám Tử Kỳ Duyên
Chương 50
— Tôi muốn nấu cho anh Quốc Việt một bữa ăn, nhưng tiền mặt đã sài hết. Tìm cái thẻ ATM thì không thấy đâu. Lục mãi, mới nhớ mình bỏ quên cái thẻ ngân hàng và lá bùa ở căn nhà trên đồi trà. Dù rất cần tiền nhưng tôi cũng không dám liều lĩnh quay trở lại đó. Tại sao vậy?
Nguyên nhân là gần đây tôi thường xuyên gặp ác mộng. Căn nhà và đồi trà heo hút hiện về cùng bóng ma cô Hoàng Lan. Thời gian sau này, tôi thấy được rõ mặt cô ấy hơn. Cô ấy, đã cảnh báo tôi hãy coi chừng! hãy coi chừng! Tôi không thể coi thường, nhất quyết không về lại đó.
Tôi rầu rĩ, buồn chán, ngồi đợi thời gian qua đi. Tôi khắc khoải chờ tin anh Quốc Việt, để được biết tình hình Khôi Nguyên. Tôi rất lo lắng cho anh ấy, “chàng lãng tử của tôi sẽ không có chuyện gì.” Tôi tự trấn an mình.
“Khụ… khụ… khụ…” Tôi ho, ho dữ dội. “Mẹ kiếp!” Và tôi chửi. Bệnh với chả hoạn, tôi bực cả mình. Cứ thế buông xuôi cả đi. Khôi Nguyên đã không còn nữa thì cuộc đời trở nên buồn thảm chưa từng thấy. Phải chi anh ấy đừng đến, đừng xuất hiện, đừng khiến tôi yêu anh, thì tôi đâu có nhận ra ý nghĩa cuộc đời, đến khi tôi biết đâu mới là lý tưởng sống của mình, thì cũng là ngày lý tưởng đó rời bỏ tôi. Số phận ư? Hay là duyên nghiệp? Tôi dính vào một mớ bòng bong không biết cách để tháo gỡ. Tôi không thể xóa hình ảnh của anh ra khỏi trí óc, không thể thôi yêu anh. Tình yêu đã mơ hồ như vậy, lại thêm đủ chuyện rắc rối có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, bệnh hoạn mệt mỏi, làm tôi ho sù sụ. Đến quá ngưỡng chịu đựng rồi lại muốn buông xuôi. Giá như có Khôi Nguyên bên cạnh thì tốt quá! Chỉ cần có anh bên đời thôi, chẳng cần anh phải nói với tôi một câu nào. Anh hãy ôm tôi, hãy vuốt ve âu yếm tôi, hãy yêu tôi. Yêu tôi quá khó đến vậy sao? Hay vì anh xem tôi là kẻ qua đường. Không phải vậy. Anh không thể mở lòng được. Tính cách của anh là vậy. Chẳng phải người ta hay nói: “Tình từ tim còn ngôn ngữ từ môi ư!” Tại sao tôi lại chấp vào những câu nói, những lời tỏ tình thật quá cần thiết vậy? Sao tôi không chịu mở trái tim ra mà cảm nhận tình yêu anh dành cho tôi? Tôi sống với những quan điểm lạc hậu cổ hủ. Tôi đòi hỏi ở người yêu những thứ quá nhỏ bé tầm thường, người ta không đáp ứng, thì tôi xem đó là sự thiếu tôn trọng. Cuối cùng, là tôi yêu chính bản thân mình, tôi cũng ích kỉ chẳng kém ai. Tôi phóng đại sự việc lên, tôi phủi bỏ mọi thứ với bản tính cố chấp, lì lợm. Tôi luôn nói: “Sao anh ấy không đặt mình vào hoàn cảnh của tôi. Trong khi, chẳng bao giờ tôi đặt mình vào hoàn cảnh của anh ấy.” Vậy đó, tất cả chúng ta đều yêu chính bản thân mình, tất cả chúng ta đều ích kỉ như nhau.
“Khụ… khụ… khụ” Tiếng ho đặc sánh lại, tôi thấy tức ngực, cảm giác hai lá phổi xồm xộp như tổ ong bị nhúng nước. “Khạc” Tôi chạy ra ngoài nhà nhổ đờm. Tôi lạnh người khi trông thấy một cục máu nhỏ dính trên lá cỏ. Bệnh tình của tôi phát triển theo chiều hướng xấu đi. Tôi ho suốt buổi chiều hôm đó, toàn thân ớn lạnh, phát sốt, người nóng hầm, cổ họng khô rát. Soi mình trong gương, thấy sao quá tiều tụy, mới hôm nào đó mà giờ đây tôi hốc hác thấy rõ. Nước da tái xanh, cơ thể ốm yếu gầy rạp… cân nặng mỗi ngày lại tụt xuống… những cơn ác mộng làm tôi mất ngủ, hai mắt thâm quầng. Tôi không khác gì bệnh nhân lao đang ở giai đoạn nặng. Tôi khiếp đảm khi nghĩ đến cái chết. Dấu hiệu của tôi giống hệt cô Hoàng Lan và Kiều Oanh, cả hai người đó đã chết, còn tôi, tôi sẽ có cùng một kết quả bi thảm như họ ư? Không đời nào. Tôi không thể bị ma ám được, không thể. Không… không… không. Tôi… tôi quá bàng hoàng. Không muốn chấp nhận thực tế.
—
Anh Quốc Việt về nhà là 5 h 20’ chiều. Anh ấy mỉm cười nói với tôi:
– Chào công chúa Ngọc Diệp. Anh đã về rồi đây.
– Dạ, chào anh Quốc Việt. Sao rồi anh? Có tin tức gì của Khôi Nguyên chưa?
– Tình hình cũng khả quan lắm Ngọc Diệp, em đừng lo lắng quá.
Anh Quốc Việt nói là để xoa dịu nỗi bất an trong tôi, anh ấy né tránh câu hỏi của tôi, đã không trả lời cụ thể. Vậy là, vẫn chưa có tin tức của Khôi Nguyên. Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ấy rồi? Tôi phải biết tính sao đây?
– Anh Quốc Việt, anh đừng nói an ủi em nữa. Khôi Nguyên nhất định có chuyện rồi. Nếu không anh ấy đã gọi cho anh, ít ra anh ấy cũng phải hỏi thăm tình hình của em chứ. Anh ấy gặp chuyện rồi anh Quốc Việt ơi! Khôi Nguyên, làm sao đây anh. – Tôi mất bình tĩnh.
Anh Quốc Việt lặng thinh không nói. Anh ấy biết có nói gì cũng vậy, tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý.
Nhìn khí sắc bệnh hoạn của tôi, anh ấy quan tâm:
– Em thấy khó chịu trong người sao Ngọc Diệp?
Lòng tôi tê tái, đáp:
– Em… em không có gì khó chịu hết.
– Không được rồi, phải đi bệnh viện thôi.
– Chẳng phải chúng ta đã đi khám rồi sao? Bác sĩ nói do lao tâm, lao lực quá còn gì.
– Có lao gì cũng phải đi. Để anh đưa em đi Sài Thành khám, bệnh viện tuyến tỉnh không yên tâm đâu. Đôi khi không có bệnh lại khám ra có bệnh, bệnh nhẹ lại khám ra bệnh nặng, bệnh nặng lại nói không có gì, đôi lúc, bệnh này lại nói bệnh khác. Chẩn đoán mơ hồ, trình độ bác sĩ chuyên môn kém, máy móc thiếu thốn, tham nhũng, hạch sách… tràn lan những tệ nạn… tốt nhất là đi bệnh viện trung ương, khó khăn một chút nhưng còn yên tâm hơn em à!
– Không sao đâu mà anh.
– Không nói nữa, anh gọi điện đặt xe ngay, anh đưa em đi.
– Còn công việc của anh thì sao?
– Anh nghỉ phép một ngày, giao lại công việc cho đồng đội. Việc quan trọng trước mắt là sức khỏe của em, anh xem khí sắc của em không được rồi.
Tôi không biết nói gì nữa, đành phải nghe lời anh ấy thôi. Tôi còn trẻ, tôi muốn sống tiếp, không muốn chết… tôi phải đến bệnh viện có uy tín để kiểm tra, tôi không muốn tin mình bị ma ám. Không tin đâu. Bác sĩ đã chẩn đoán đúng, tôi do lao tâm lao lực mới có triệu chứng ho ra máu. Đi Sài Thành kiểm tra lại, sẽ biết ngay thôi. Tôi phải tiếp tục chóng chọi với bệnh tật, cho đến ngày gặp lại Khôi Nguyên. Hay chăng, tôi cứ bệnh đi, cũng tốt thôi… Để Khôi Nguyên trở về sẽ thấy, sẽ hối hận vì đã bỏ rơi tôi. Sẽ nói với tôi những lời yêu thương, sẽ ôm tôi vào lòng. Cái chết cũng không đáng sợ và đau khổ bằng gai tình, tình yêu mới khiến con người ta dằn xé, đau đớn hơn bất kỳ nổi đau nào. Chịu đựng cả hai thứ một lúc như vậy, làm sao tôi gánh nổi? Mày hãy mạnh mẽ lên nào Ngọc Diệp, không gì có thể đánh bại mày. Mày đã từng trải qua rất nhiều thử thách, rất nhiều gian khổ và sự mất mát rồi. Đây chỉ là một chuyện cỏn con với mày thôi, mày sẽ chiến thắng bóng tối, sự chia ly và chết chóc… mày còn có Phật, có Chúa, có anh hai, có sơ Bình, có Quốc Việt và Khôi Nguyên. Nếu mất tất cả đi nữa, thì ít ra cũng còn mày… ý chí của mày chịu dễ dàng buông xuôi như vậy ư. Mày làm được mà. Mày sẽ vượt qua. Cố lên!
—
Phòng khám chuyên khoa hô hấp, bệnh viện Sài Thành.
Phòng khám chuyên khoa hô hấp, bệnh viện Sài Thành. Vị bác sĩ tóc bạc trắng, kiểu đầu bốn sáu, chải chuốt gọn gàng, sạch sẽ. Ông ấy có khuôn mặt tròn trịa, nước da hồng hào tươi nhuận. Mũi cao với hai hàm răng trắng tinh, đều đặn. Ông ấy cười hồn hậu, nói:
– Cô bị viêm phổi, cần phải được uống thuốc và nghỉ ngơi hợp lý.
Nét mặt tôi giãn ra, tôi vui sướng, hỏi lại ông ấy:
– Như vậy là không có gì nghiêm trọng ạ?
– Không. Chỉ cần cô nghe lời, uống thuốc như chỉ dẫn, chịu khó ở nhà, giữ ấm cho cơ thể, và bớt suy nghĩ lại thì ổn thôi.
– Vậy tôi không phải nằm viện sao?
– Chưa đến mức đó. Cô cứ yên tâm đi!
– Dạ.
Vậy đó, bệnh của tôi không đến mức nghiệm trọng, nhưng tôi cứ phóng đại lên. Căn bệnh tôi mắc thật sự là tâm bệnh, tôi bị rối loạn lo âu, mất ngủ. Tôi đặt hết niềm tin vào chẩn đoán của bác sĩ, tôi bấu víu, bám trụ một nơi chốn giúp xoa dịu nỗi bất an trong tôi. Tôi tự thuyết phục mình, bát bỏ những lập luận cho tôi bị ma ám. Tôi là người khỏe mạnh, tôi phải tin mình không có vấn đề gì. Bởi vì, trong cuộc sống, nếu bạn mất đi niềm tin, bạn sẽ mất tất cả. Nếu bạn gieo hạt niềm tin bạn sẽ gặt hái phép màu. Vì vậy bạn hãy tin rằng bạn khỏe mạnh dù bạn đang đau ốm. Chỉ hai chữ niềm tin thôi cũng đủ cho hoàn cảnh của bạn rồi.
Chúng tôi gấp rút đặt vé xe lên lại thành phố Sương Mù. Không chỉ tôi vội, mà anh Quốc Việt cũng vội. Nói đúng hơi là nôn nóng. Chúng tôi ngày đêm hóng tin của Khôi Nguyên, tôi cũng như anh Quốc Việt đều lo lắng, chúng tôi nghĩ đến những điều tiêu cực. Nhưng sau mọi căng thẳng, chúng tôi cầu nguyện, và tin tưởng vào người đàn ông đó. Anh ấy rất bản lĩnh, dường như, anh ấy sinh ra là để chiến thắng chứ không phải để thất bại. Tôi sẽ chờ anh, chờ đến khi nào anh trở lại, tôi sẽ ôm anh ấy thật chặt, tôi sẽ giữ lấy anh không buông ra nữa.
—
Ghi chép của Khôi Nguyên.
Ghi chép của Khôi Nguyên. Vì đã lỡ hứa với ông cụ (ông lão chụp ảnh đã nhắc đến ở những chương trước) nên tôi phải chịu khó viết lại tình tiết của vụ án. Những lần trước, tôi viết khi đã kết thúc sự vụ, nhưng lần này tôi sẽ viết trong thời gian điều tra phá án. Một là, để bớt đi sự buồn chán; hai là, tận dụng trong lúc viết để sắp xếp lại dữ kiện liên quan; ba là, tôi phát hiện thấy viết cũng là cách xả stress rất thú vị. Tôi sẽ không mất thời gian nữa, chúng ta tiếp tục theo dõi vụ “bóng ma trên đồi trà.”
Như lần ghi chép trước, tôi đã viết. Tôi ra khỏi nhà sau khi tỉnh giấc. Tôi đi đâu và làm gì?
Tôi đã đến một quán internet để tra cứu ngày tháng. Những vụ mất tích rơi vào tháng tám được tôi đối chiếu lại, tôi cũng đã gọi cho bà Hiền để xác nhận lại suy đoán của mình. Và lần này tôi đã không phải thất vọng nữa. Mọi thứ trùng khớp với những gì tôi tìm thấy, những mảnh ghép được tôi sắp xếp đúng như trình tự vốn dĩ là như vậy. Bức tranh về vụ án đã hiện ra tương đối rõ ràng. Cuối cùng, tôi đến nơi đó, chờ đợi sự xuất hiện của một người (người này là con ác chủ bài của trò chơi, là biến số quyết định thành bại của vụ án)
Lời kể của Quốc Việt.
Lời kể của Quốc Việt. —
— Tôi đang ở cơ quan, một đống công việc đang chờ tôi giải quyết. Thời gian này, tôi vừa phải dò tìm tin tức của Khôi Nguyên, vừa phải chăm sóc cho Ngọc Diệp; lại nói đến vụ mà Khôi Nguyên đang điều tra, vụ này cũng làm tôi suy nghĩ không ít; như tôi đã từng nói, đó là một vụ trọng án, và trách nhiệm của tôi là phải làm mọi thứ có thể để giúp Khôi Nguyên lật tẩy mọi âm mưu. Lúc tôi đang nghĩ đến những tình tiết trong vụ “căn nhà ma quái” mà Khôi Nguyên đang theo đuổi, Thành Trung, một đồng nghiệp dưới quyền tôi đến báo:
– Anh Quốc Việt ơi! Có người muốn gặp anh.
– Ai vậy?
– Anh ta đang ở trước cổng cơ quan.
– Người đó có xưng danh tính không em?
– Dạ có. Anh ta tự nhận mình là thám tử Sherlock Nguyễn.
– Sao! Sherlock… ? – Tôi thốt lên, hối hả chạy ra ngoài.
—
Khôi Nguyên đang đứng đợi tôi, cậu ấy mặc trên mình chiếc áo choàng màu tím, mang mũ fedora cùng màu; cậu ấy đứng chéo chân, tựa lưng vào bức tường đá; một tay đút túi quần, tay kia kẹp điếu xì gà. Tôi vui sướng tột cùng khi gặp lại Khôi Nguyên, tôi nói có sai đâu, Khôi Nguyên không thể bị đánh bại, cậu ấy đang hiện diện trước mắt tôi đây; một Khôi Nguyên lãng tử, đậm chất điện ảnh.
– Cậu biến đi đâu mà biệt tăm vậy hả? Điện thoại cũng không liên lạc được. Cậu có biết đã làm bao nhiêu người lo sốt vó lên vì cậu không? – Tôi mắng cho Khôi Nguyên một trận.
– Xin lỗi Quốc Việt! Vì hoàn cảnh không cho phép tớ.
– Cái gì mà hoàn cảnh không cho phép, bây giờ cậu hãy nói cho tớ biết, cậu đã đi đâu và làm gì?
– Xém chút nữa là tớ lao xuống vực rồi. Hôm nay, còn gặp cậu và nói chuyện, là tớ đã tu ba mươi kiếp đấy.
– Cậu đừng dài dòng nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Đừng nôn nóng chứ!
– Cậu bảo tớ không nôn được sao, cậu làm tớ và Ngọc Diệp muốn phát điên lên vì cậu.
– Cô ấy cũng phát điên lên vì tớ ư? – Nét mặt Khôi Nguyên lạnh lùng, không tỏ chút quan tâm, lo lắng.
– Cậu đừng vô tình vậy chứ! – Tôi thất vọng khi thấy biểu hiện thờ ơ của Khôi Nguyên.
– Cậu đã nhận được kết quả cuối cùng chưa? Tớ đang rất cần những dữ liệu để kết thúc vụ án.
– Kết thúc vụ án?
– Chuyến đi vừa rồi, tớ đã kéo được bức màn, còn một mảnh ghép nữa, nó đang nằm ở kết quả mà chúng ta chờ đợi.
Khôi Nguyên cứ nói, còn tôi thì cứ lơ đễnh, tôi đang nghĩ đến Ngọc Diệp, cô ấy thật đáng thương; tôi đã lầm, rõ là Khôi Nguyên không có tình cảm với cô ấy. Con người của Khôi Nguyên sắt đá đến vậy ư? Hay bởi một nguyên nhân nào khác, khiến cậu ấy phải giữ khoảng cách với Ngọc Diệp?
– Nãy giờ cậu có nghe tớ nói không đấy? – Khôi Nguyên thúc vào cánh tay tôi.
– Khôi Nguyên, cậu hãy nói đi. Giữa cậu và Ngọc Diệp…
Khôi Nguyên ngắt lời tôi:
– Tại sao cậu lại đề cập đến những chuyện đó? Vấn đề bây giờ là vụ án, vụ án mới là điều đáng quan tâm.
– Án… án…án… lại án. Chẳng lẽ với cậu chỉ có công việc thôi sao. Ngọc Diệp… Tình hình của cô ấy… – Tôi ấp úng, không muốn cho Khôi Nguyên biết thêm về bệnh tình của Ngọc Diệp.
– Có chuyện gì rồi sao? – Sắc mặt cậu ấy vẫn lạnh như băng.
– Chỉ bị mất ngủ nhiều do những cơn ác mộng thôi. – Tôi cố giảm bớt mức độ nghiêm trọng về tình trạng xuống cấp của Ngọc Diệp.
– Sắp kết thúc rồi, cô ấy sẽ ổn thôi!
– Kết quả kiểm tra có thể hôm nay sẽ gửi về. Tớ cũng đang chờ đợi.
– Ồ! Hôm nay sao? – Rõ ràng là cậu ấy quan tâm đến công việc hơn là Ngọc Diệp.
– Đã xác định được giới tính của tám bộ hài cốt đó, năm bộ là đàn ông, ba bộ còn lại là đàn bà. Những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực khám nghiệm đã kết luận cả tám bộ hài cốt đều có điểm chung.
– Có cùng điểm chung?
– Đúng vậy đó Khôi Nguyên, trước khi chết họ đã bị mổ lấy nội tạng.
– Đó là suy luận của cậu?
– Điều này thì đã quá rõ ràng ngay từ đầu rồi còn gì? Tầng hầm đó, nói cho đúng là một nơi bí mật, để tổ chức vô nhân tín kia, thực hiện tội ác của bọn chúng. Những người Hoa ở tại căn nhà đó và ông Trịnh Vỹ có quan hệ khăn khít với nhau, ông Trịnh Vỹ cũng nằm trong tổ chức của bọn chúng. Ông ta thuê lại đồi trà, xây nhà cho bà Thùy Dung ở… tất cả đều nằm trong kế hoạch đã được tính toán rất kỹ lưỡng của ông ấy và đồng bọn.
– Không. Không thể có chuyện như vậy được. Chẳng lẽ phán đoán của tớ đã đi chệch hướng hay sao?
Đó là một trong những tật xấu của Khôi Nguyên. Đối với cậu ấy, chỉ có thực tế sai chứ cậu ấy không bao giờ sai, nếu thực tế đúng thì Khôi Nguyên sẽ thay đổi thực tế, chứ không bao giờ chịu uốn mình theo thực tế.
– Khôi Nguyên à! Cậu cũng nên chấp nhận sự thật thôi! Kết quả giám định thì tuyệt đối không đi trật đường. Ngay bây giờ, tớ sẽ báo cáo vụ việc với cấp trên và xin lệnh cho phép điều tra mà máy sản xuất trà Quảng Châu, chúng ta phải truy tìm cho được những tên người Hoa đó.
Khôi Nguyên rất bình tĩnh, cậu ấy nhanh chóng sắp xếp lại tình tiết của vụ án. Trong khi cậu ấy đang tập trung suy nghĩ, Thành Trung chạy từ bên trong cơ quan ra.
– Anh Quốc Việt ơi! Có rồi, có rồi…
– Sao? – Tôi hỏi lại.
– Có kết quả cuối cùng bên đó gửi về rồi.
– Đến đúng lúc lắm! – Khôi Nguyên nói.
– Đi nào Khôi Nguyên.- Tôi gọi cậu ấy vào cơ quan của tôi để xem kết quả.
Kết quả được gửi về bằng đường truyền internet tốc độ cao. Chúng tôi không mất nhiều thời gian lắm để truy cập vào xem.
– Đây rồi. – Cả bọn chúng tôi chúi đầu vào màn hình máy vi tính.
– Ồ – Khôi Nguyên chau mày.
– Sao vậy Khôi Nguyên? Đó chỉ là hình nền một con mèo đen thôi mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!