Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 1: Ân nhân của cô
Đêm tháng mười, mùi thuốc lá pha lẫn hương rượu lan khắp không khí.
Trong con hẻm mờ tối dưới ánh đèn đô thị, tiếng động cơ ầm ầm phát ra từ những chiếc xe máy.
Lốp xe cọ xát xuống mặt đất, âm thanh vô cùng chói tai, thiếu niên cầm đầu chống đôi chân dài, ngừng xe trước cửa quán bar.
Tay cậu cầm côn, đầu mang nón bảo hiểm, phía sau thấu kính có thể lờ mờ thấy được đôi mắt đen nhánh hẹp dài, nhanh chân bước vào.
Bảy tám thiếu niên khác cũng cầm côn, ào ạt xuống xe, chạy theo thiếu niên kia.
Cả đám trai gái đang uống rượu nhảy nhót trong quán bar thấy bọn người này chắc đến đây gây sự, nên ai nấy đều tự giác nhườn đường.
Cũng có vài thành phấn lớn gan, lén lút ngó đầu hóng hớt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không biết.”
“Bọn họ định làm gì? Nhìn đám xã hội đen này coi bộ khó chơi.”
Thiếu niên đá văng vách từng cửa một, trong phòng dội ra tiếng chửi rủa, nhưng khi thấy đám hung thần ác sát đứng sau, lập tức im bặt.
Bách Chính đá đến phòng thứ sau thì cuối cùng cũng tìm được người mà mình muốn tìm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, trong phòng toàn là tiếng chửi rủa, thỉnh thoảng còn có tiếng ủng hộ phấn khích. Cô gái mặc váy trắng thét chói tai vì bị một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng đè dưới thân, váy vén lên tận eo, nước mắt rơi như mưa.
Gã đàn ông “dây chuyền vàng” nghe tiếng cửa đá văng, mất hứng quay đầu lại, ngay sau đó, người còn chưa rõ là ai thì đã bị tên thiếu niên tẩn cho nhừ tử. Gã đàn ông rên rỉ, tim gan phèo phổi gần như vỡ nát, gã hô to: “Thằng chó nào không muốn sống mà dám đến đây ra oai ở địa bàn bố mày vậy!”
Đáng tiếc còn chưa dứt câu, chiếc ống thép lạnh lẽo nặng trịch đã lưu loát hạ xuống tay gã, thiếu niên cầm đầu bất cần nhìn quanh, khuất sau chiếc mũ bảo hiểm là giọng nói ngang ngược: “Xử bọn nó.”
Toàn bộ đám người đứng sau cậu đồng loạt hành động.
“Dây chuyền vàng” cuống quýt hét lên với đám đàn em: “Một đám rác rưởi vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh chết thằng nhãi này cho tao!”
Câu lệnh của gã như có tính hiệu, bọn đàn em lưỡng lự cả buổi mới dám ùa lên.
Bình rượu nát bươm, mùi rượu nồng nặc tỏa ra chỉ trong khoảnh khắc ngẳn ngủi, cuộc chiến nghiêng dần sang một phía, thiếu niên cao gầy xông vào đám đàn ông, cậu xuống tay vô cùng tàn nhẫn, đè gã “dây chuyền vàng” và lũ đàn em quất tới tấp.
Trong lúc hỗn loạn, một thiếu nữ mà không ai nhận ra sự tồn tại của cô đến giờ mới ngẩn đầu lên. Dụ Sân lê cái đầu đang xoay mòng mòng của mình chạy đến chổ cô gái váy trắng gần chiếc sô pha kia.
“Đừng khóc, không sao rồi.”
Cô chỉnh váy áo lại cho cô gái, nhưng cô gái còn khóc dữ dội hơn.
Mặt Dụ Sân bê bết máu.
Trán cô bị thủng một lỗ nhỏ, máu chảy ròng ròng, nhìn rất đáng sợ.
Cô gái ngồi gần sô pha tên Đinh Tử Nghiên, nhan sắc xinh đẹp. Trên người thoang thoảng mùi rượu, cô ta không đoái hoài gì đến lời an ủi của Dụ Sân, chỉ lo khóc lóc.
Đầu Dụ Sân đau như búa bổ, thấy cô gái không sao nên không hỏi nữa.
Thực tế chuyện xảy ra tối nay đối với Dụ Sân mà nói hoàn toàn là tai bay vạ gió. Anh hai bị bệnh nên cô phải từ thị trấn lên thành phố T mua thuốc.
Trên đường đi bắt gặp Đinh Tử Nghiên bị đám người này cưỡng ép vào bán bar, người xung quanh không ai dám cứu cô ta.
Dụ Sân cắn răng, quyết định phải giúp cô gái này.
Trong người cô có đem theo tiêu xay, quơ loạn trúng mắt gã đàn ông “dây chuyền vàng”, “dây chuyền vàng” vừa chửi bới vừa rửa mắt tận mười phút mới hết, tiết kiệm được chút thời gian cứu Đinh Tử Nghiên.
Mà trán của Dụ Sân là kết quả của việc bị bình rượu đập vào, cô nghiến răng không nói, chờ cứu viện đến.
Cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu tình huống được cứu, nhưng lại không lường trước được việc người cứu mình lại là đám thiếu niên hung bạo này.
Mặc dù đầu vẫn còn choáng váng nhưng cô vẫn gượng nhìn Bách Chính.
Năm nay Bách Chính mười tám tuổi, tay cậu cầm ống thép dính đầy máu, tay còn lại tháo mũ bảo hiểm xuống.
Tóc cậu rất ngắn, khí chất toát ra khiến mọi người cảm thấy sợ hãi. Dưới ánh đèn, hình xăm trên cổ cậu như ẩn như hiện. Môi mỏng gợi lên, dáng vẻ hào sảng.
Những thể loại sống liều lĩnh như thế này thật sự không phải gu của Dụ Sân, nhưng nếu phải nói một câu công bằng, thì cô phải công nhận ra cậu ta rất đẹp trai.
Thiếu niên lại đá cho tên “dây chuyền vàng” một cước: “Ông mày tên Bách Chính.”
Xem như trả lời cho câu hỏi “Thằng chó nào không muốn sống” lúc nãy.
“Dây chuyền vàng” thở lấy thở để, nghe xong tên, gã bỗng dưng run lên bần bật.
Vốn nghĩ sau này còn định tìm cách trả thù, nhưng vừa biết tên này là ai, tim gã đã lạnh hơn phân nửa. Thế lực đứng sau tên hỗn thế ma vương này quá khủng khiếp, gã không dám đụng.
Đừng nói hôm nay gã xui xẻo đến mức suýt nữa đụng vào bạn gái của tên này chứ?
Phía sau Bách Chính, một thiếu niên tóc vàng tên Kiều Huy cười hì hì bước tới chổ sô pha hỏi: “Đinh Tử Nghiên, em không sao chứ?”
Đinh Tử Nghiên lại rơi nước mắt, yếu ớt nhìn Bách Chính, lẩm bẩm nói: “Anh Chính.”
Tiếng gọi của cô ta cũng rối bời như chính tâm trạng của cô ta, vô cùng đáng thương, thoáng chốc, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Bách Chính trầm mặc, không rõ cảm xúc, cuối cùng xì một tiếng, bước tới ném áo khoác cho cô ta, sau đó ôm cô ta ra ngoài.
Đi được vài bước, Bách Chính lại nghe thấy âm thanh kinh ngạc đến từ chổ Kiều Huy: “Chính ca, trong phòng vẫn còn một cô nhóc nhà quê! Cô bé này… ha ha ha…”
Bách Chính quay đầu lại, quả nhiên thấy một thiếu nữ nhếch nhác đứng sau sô pha.
Dụ Sân nhìn đám thiếu niên cười ầm lên, cô nhấp môi túm chặt góc áo.
Kiều Huy khoa trương nói: “Trời ạ, trông thế này mà “dây chuyền vàng” cũng “nuốt” nổi sao? Khẩu vị nặng dữ, y như cô bé nông thôn đến từ thập niên 80.”
Dụ Sân – “”cô bé nông thôn”” mặt dính đầy máu, mái tóc dài che khuất lông mày và hàng mi, người mặc chiếc áo dệt từ vải bố, phía dưới là một cái quần ống rộng màu đen.
Ánh đèn vốn tối tăm, mà mặt cô toàn là máu như vậy, không sợ mới lạ, cũng không rõ gương mặt cô trông như thế nào. Thế nhưng lần đầu tiên có người dám mặc đồ như vậy khiến Kiều Huy cũng phải mở rộng tầm mắt.
“Chậc, dây chuyền vàng thật trâu bò, cái gì cũng đưa vào miệng được.” Kiều Huy nhướng mày, tấm tắc bảo lạ.
Bách Chính nhìn Dụ Sân chằm chằm, cậu cười khẩy. Dụ Sân biết cậu ta đang tỏ ý khinh miệt coi thường mình.
Dụ Sân ghé mắt sang Đinh Tử Nghiên đang nằm trong ngực cậu ta, cô gái này đúng là rất xinh đẹp. Nhưng Đinh Tử Nghiên cứ lo túm áo sơ mi Bách Chính, không biết do cô ta bị kinh sợ nên quên mất, hay là cố ý nên mới không mở miệng nói giúp cho “Ân nhân cứu mạng” lấy một câu.
Mặc dù Dụ Sân ngây thơ, nhưng cô biết, có lẽ cô đã cứu nhầm một cô gái có tính tình không tốt.
Ít nhất là từ giây phút này trở đi, Dụ Sân không thể thích cô ta nổi.
Tiếng chế nhạo của đám thiếu này không đủ trọng lực để khiến Dụ Sân cảm thấy lúng túng, mặc dù quần áo cô đang mặc đúng là rất khó coi, bởi vì bộ đồ này là bộ mà dì Lưu hay mặc lúc còn trẻ. Sau trận động đất, cố hương biến thành phế tích, có quần áo để mặc đã là quý lắm rồi, cô chỉ thấy cảm kích chứ chưa bao giờ nghĩ chúng thấp kém.
Cô không nói gì, nhặt mấy bịt thuốc rơi tán loạn dưới đất lên, cẩn thận bỏ vào túi áo, vòng qua bọn họ bước ra ngoài.
Tháng mười ở thành phố T, đêm lạnh như nước.
Ra khỏi con ngõ, đèn nê ông lấp lánh nhấp nháy, Dụ Sân rũ mắt xuống, cô không thích buổi đêm ở thành phố này.
Tiếng động cơ khoa trương chạy vụt qua người cô.
Dụ Sân ngước mắt, vẫn là đám thiếu niên đó.
Đinh Tử Nghiên ngồi trên xe Bách Chính, ôm eo cậu ta, trên người khoác chiếc áo màu đen mà cậu đưa lúc nãy.
Đám thiếu niên huýt sáo, chuyển động tay chuôi. (*)
Dụ Sân ôm người, khịt khịt mũi. Cô hơi lạnh, vết thương trên trán vì cứu Đinh Tử Nghiên lại bắt đầu đau nhức.
Khác với Đinh Tử Nghiên chỉ biết khóc lóc, trông khi cô ta chẳng bị thương gì.
Dụ Sân theo đèn đường chậm rãi hướng trong nhà thuê phòng ở đi.
Bách Chính quay đầu nhìn cô gái nhỏ nhà quê kia, tóc cô bị gió đêm thổi bay phấp phới, đôi mắt dưới phần tóc mái phản chiếu muôn vạn ánh đèn phố thị.
Thanh thuần như lưu ly, sáng rỡ như sao trời, trong trẻo vô tư.
Một đôi mắt đáng ghét.
Cô gái xấu xí này cũng giống với lũ nghèo khổ kia thôi, đều khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
*
Lúc Dụ Sân về tới nhà, mẹ cô đang dùng tay mân mê môi mình.
“Anh ngủ rồi sao?”
Vạn Xu Mính gật đầu.
Dụ Sân lấy thuốc trong túi ra, anh cô tên là Dụ Nhiên, hai người cùng cha khác mẹ, lớn hơn cô hai tuổi, là con riêng của Dụ Trung Nham với vợ trước.
Sau khi mẹ ruột Dụ Nhiên qua đời, anh bị mắc bệnh tự kỷ, hơn nữa còn có chứng đau nửa đầu nghiêm trọng.
Vạn Xu Mính thấy mặt Dụ Sân toàn là máu, bà hoảng sợ, hoàn toàn biến sắc.
Dụ Sân lắc đầu, cô nói nhỏ: “Con không sao.”
Vạn Xu Mính vội kéo cô vào phòng.
Chiếc đèn dây tóc trong căn phòng thuê sáng lên, Vạn Xu Mính vén tóc con gái, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dụ Sân. Máu nhiều đến mức đủ để chứng minh lúc đó cô bị thương nặng đến mức nào.
Vạn Xu Mính đau lòng rơi nước mắt, Dụ Sân vội an ủi bà: “Thật sự không sao cả, tại con đi đứng không cẩn thận thôi, chẳng đau chút nào.”
Vạn Xu Mính vội vàng chạy ra ngoài, lúc về tay còn bưng thêm chậu nước lau mặt cho con gái.
Rửa sạch vết máu, dưới ngón tay bà, gương mặt xinh đẹp của Dụ Sân dần dần có hình có dáng.
Vạn Xu Mính thở dài.
Nếu nói Dụ Nhiên bị ông trời đối xử bất công, làm nhà họ Dụ khổ sở thì Dụ Sân chính là món quà mà ơn trên đền bù cho họ.
Dụ Sân vừa ra đời đã có mùi thơm đặc trưng, hai vợ chồng Vạn Xu Mính sợ tới mức mấy năm nay không dám nói chuyện này cho ai biết.
Hơn nữa Dụ Sân càng lớn càng xinh đẹp, lúc nào cũng thu hút sự chú ý.
Bất đắc dĩ, Vạn Xu Mính phải dẫn cô tới chổ lão sư phụ chuyên điều chế hương ở cổ trấn, lúc này mới hiểu ngọn nguồn hương thơm trên người cô từ đâu mà tới.
Thuở nhỏ, Dụ Sân luôn được mọi người yêu mến, anh con bé tính tình quái gở, còn Dụ Sân lại rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Trước khi xảy ra trận động đất kia, nhà họ Dụ cũng tương đối khá giả, ba mẹ Dụ Sân đều là giáo viên.
Nhưng sau biến cố đó, cả nhà bọn họ chỉ còn hai bàn tay trắng.
Vạn Xu Mính nhìn vết thương trên trán con gái, hối hận vì mình quá nôn nóng bệnh tình của Dụ Nhiên nên mới đốc thúc Dụ Sân mua thuốc, nếu Dụ Sân xảy ra chuyện, chắc bà không sống nổi.
Dụ Sân nhịn đau, cố gắng cười với mẹ mình.
Môi cô rất đẹp, khóe môi hơi nhếch, trời sinh đã như vậy.
Nhan sắc ngọt ngào thế này, gần như có thể xua tan mọi phiền muộn của đối phương.
“Ba tìm được việc rồi ạ?”
“Đúng vậy.” Nhắc tới chuyện này, Vạn Xu Mính cũng đỡ đau lòng hơn, mừng rỡ nói: “Trưởng trấn nhờ người tìm giúp, ba con dạy học đã lâu, có nhiều kinh nghiệm, trường đó cũng rất hài lòng, tuy không thể dạy cao trung nhưng người ta bảo có thể tới trường tiểu học dạy toán. Thành phố có thói quen của thành phố, ba con đến nhà người ta dùng cơm rồi, chắc phải tối nay mới về.”
Mặc dù Vạn Xu Mính cũng là giáo viên, nhưng lại nằm trong trường hợp đặc biệt, bà dạy đàn cổ, hiện tại mấy đứa nhỏ ở đây không có chương trình học này.
“Nghe nói trong thành phố có lớp dạy nhạc, hôm nào mẹ đi hỏi xem sao. Yên tâm đi, cả nhà chúng ta cùng nhau vượt qua giai đoạn này sẽ ổn thôi.”
Dụ Sân gật đầu, thiên tai ập tới, có thể sống sót cũng đã may mắn lắm rồi.
Vạn Xu Mính dừng một chút: “Đúng rồi, còn chuyện này nữa, bác trưởng trấn vừa mới gọi điện bảo đã điều tra được danh tính người cứu con khỏi đống tàn tích dạo nọ.”
Dụ Sân ngước mắt, con ngươi vụt qua ánh sáng. Khoảnh khắc khi được cứu ấy, cô đã tự nhủ lòng mình rằng tương lai nhất định phải báo đáp ân nhân.
“Người đó tên gì?”
Vạn Xu Mính nói: “Hình như là Bách Chính, bây giờ trễ quá, ngày mai con có thể gọi điện hỏi kĩ hơn, Sân Sân, ân tình là thứ mà con phải ghi nhớ và mang ơn suốt đời, hôm nào chúng ta phải đích thân tới nhọ cảm ơn mới được.”
Cái tên này sao quen quá vậy.
Dụ Sân ngẩn người.
Ngay sau đó, cô lập tức có phản ứng, trợn mắt khó tin.
Ân nhân của cô lẽ nào là tên Bách Chính kiêu ngạo ngổ ngáo mà cô vừa gặp lúc nãy?
(*) Nếu mình hiểu không sai thì chuyển động tay chuôi ở việt nam mình hay gọi là hịn ga (lên ga) mà mấy tay racing boy hay làm á mọi người.
TRUYỆN CÓ ĐẶT PASS, YÊU CẦU TRANG TRUYỆN 4U VÀ TRANG TRUYENKUL KHÔNG COPY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC, XIN HÃY TÔN TRỌNG CÔNG SỨC CỦA EDITOR!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!