Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 29: - Thổ Lộ
Editor – Tử Dương
***
Một người đàn ông trung niên vừa bước ra từ quán rượu, dáng đi hùng hổ.
Hình Phỉ Phỉ thấy ông ta, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cô cầm tay Dụ Sân: “Mình hơi mệt, không muốn mua táo nữa.”
Dụ Sân cũng biết Hình Phỉ Phỉ không ổn, gật đầu: “Vậy tụi mình về thôi.”
Hai cô gái chuẩn bị xoay người thì gã đàn ông trung niên bỗng gân cổ hét: “Hình Phỉ Phỉ! Con tiện nhân kia, mau đứng lại cho ông.”
Cách nói chuyện khó nghe của người đàn ông khiến người đi đường chú ý, Hình Phỉ Phỉ không dám quay đầu, bước chân càng lúc càng nhanh, người đàn ông xông tới kéo tóc Hình Phỉ Phỉ, Hình Phỉ Phỉ buộc phải dừng bước, kêu lên vì đau.
“Dám trộm tiền bỏ trốn, cuối cùng thì ông đây cũng bắt được mày, mau trả tiền cho tao.”
Người đi đường nghe ông ta nói vậy liền chỉ chỉ trỏ trỏ.
”Ăn cắp tiền nhà kìa.”
“Con phố này ngay sát trường Hành Việt, học sinh ở đó chẳng thấy ai nên hồn.”
Người đàn ông trung niên tên Vương Hướng Viễn đắc ý khi nghe mọi người bàn tán.
Dụ Sân nhíu mày, vội mở bịch huỳnh quang ra, cả lớp đã thống nhất mua loại huỳnh quang này để mừng Giáng Sinh, chúng rất sáng, mịn nhưng có tính dai, lỡ đụng trúng da sẽ xót.
Dụ Sân lập tức hất chúng vào mu bàn tay Vương Hướng Viễn.
Vương Hướng Viên kêu thảm thiết, vội rút tay về, chửi ầm lên: “Con quỷ cái kia, sao mày dám!”
Dụ Sân kéo Hình Phỉ Phỉ ra sau: “Hình Phỉ Phỉ, không sao chứ?”
Sắc mặt Hình Phỉ Phỉ tối sầm.
Phỉ Phỉ là một cô gái lạnh lùng nhưng mạnh mẽ, Tang Tang từng nói cô ấy đánh nhau rất giỏi, thậm chí lúc ở lớp, Hình Phỉ Phỉ trong ấn tượng của mọi người là một thành phần dị hợm không ai dám tiếp xúc.
Nhưng giờ phút này đây, Dụ Sân thấy Hình Phỉ Phỉ như biến thành người khác, không còn lạnh lùng, chỉ có bất lực, trạng thái bất ổn.
Dụ Sân vừa kéo Hình Phỉ Phỉ lại thì Vương Hướng Viễn cũng vừa mắng xong, lúc này mới rõ mặt Dụ Sân.
Ông ta nuốt nước miếng: “Hình Phỉ Phỉ, bạn học của mày à?” Tuy cô gái này còn nhỏ tuổi nhưng nhan sắc có thừa, yêu kiều trong veo như thủy tinh.
Gương mặt Hình Phỉ Phỉ càng khó coi hơn, cô nắm chặt tay Dụ Sân, khẽ run: “Vương Hướng Viễn, tôi cảnh cáo ông, mong ông nghe cho kĩ. Tôi không lấy một đông xu cắc bạc nào từ ông và người đàn bà kia hết, số tiền đó là tiền học mà cha tôi để lại cho tôi.”
Vương Hướng Viễn nói: “Ba mày là ai! Ông đây mới là ba mày, mẹ mày lấy tao thì tiền đó là tiền của tao. Ông nuôi mày từ năm mày mười ba tuổi tới giờ chỉ để mày đủ lông đủ cánh rồi bỏ chạy à, không có cửa đâu! Hôm nay mày phải trả tiền lại cho tao, tao chỉ muốn tốt cho mày thôi.”
Đỉnh đầu đột nhiên nổ sấm.
Không biết ai hô một câu: “Trời sắp mưa.”
Tốp năm tốp ba xem náo nhiệt lần lượt tản đi.
Thấy thế, Vương Hướng Viễn càng không nể mặt.
“Mau đưa tiền đây, bằng không đừng trách tao bán mày lấy tiền.”
Dụ Sân nghe ông ta nói vậy, lòng càng sợ hơn, đúng là mất hết nhân tính.
Dụ Sân nhìn gương mặt tái mét của Hình Phỉ Phỉ, liền hạ quyết tâm kéo cô ấy qua quán ăn gần đó.
“Bà chủ, xin báo cảnh sát giúp tụi con.”
Vương Hướng Viễn không ngờ chúng dám chạy, ông ta vội đuổi theo.
Vương Hướng Viễn uy hiếp Hình Phỉ Phỉ: “Mày thử báo cảnh sát xem, coi chừng những bức ảnh kia… hừ.”
Hình Phỉ Phỉ nắm chặt tay Dụ Sân: “Không được báo cảnh sát, không được.”
Dụ Sân nhìn phản ứng của Hình Phỉ Phỉ, cộng thêm lời Vương Hướng Viễn vừa nói, tim đột nhiên chùng xuống.
Rốt cuộc Hình Phỉ Phỉ đã trải qua những gì?
*
Kiều Huy đang ngồi ở quán net lầu ba, vừa chơi game vừa mó máy quả táo kế bên.
“Chị Long, rửa lại giúp em.”
Người phục vụ quán net biết mặt bọn họ, nghe vậy liền cầm quả táo đi rửa.
Kiều Huy cảm thán: “Mình nói này, Đinh Tử Nghiên đúng là đồ sao chổi, lúc cô ta còn lởn vởn thì không thấy ma nào tặng táo cho Chính ca, nhưng cô ta vừa đi là số táo mà Chính ca nhận được chắc phải hơn mười ký chứ nhể?” (*)
Bàng Thư Vinh cười cười.
Đa số mấy cô học sinh ở đây đều dạn dĩ, hôm nay lúc bọn họ tan trường còn gặp hai cô đòi làm bạn gái Bách Chính nữa mà.
Ai cũng biết Bách Chính có tiền, lại ra tay hào phóng. Đợt Đinh Tử Nghiên tổ chức sinh nhật ở “Khánh Công Yến” gần như mời hết nguyên lớp, tuy cuối cùng biến thành trò cười cho thiên hạ, nhưng ai nấy đều ngạc nhiên trước độ lắm tiền của nhà họ Bách.
Mặc dù bọn họ không biết Bách Thiên Khấu mới là người bỏ tiền, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới việc xếp Bách thiếu vào hàng ứng viên sáng giá.
“Này Chính ca, sao lúc bảo vệ Đinh Tử Nghiên thì trường suốt ngày gặp bão gặp tố, nhưng khi tới phiên tiểu nữ thần Dụ Sân cậu lại không dám nặng lời nửa câu với người ta vậy? “
Bách Chính không biết nên giải thích thế nào về chuyện của Đinh Tử Nghiên, nhớ tới Dụ Sân, tay cậu hơi khựng, hồi lâu chỉ biết cúi mắt cười cười: “Lá gan Dụ Sân bé tí, ông đây sợ cô ấy khóc.”
Kiều Huy sáng tỏ cười lớn: “Thì ra là không nỡ.”
Bách Chính đạp một cước vào ghế Kiều Huy, cười nói: “Cút qua bên đó ăn đi.”
Kiều Huy cười đê tiện, ngoan ngoãn quay lại chỗ cửa sổ.
Bàng Thư Vinh liếc nhìn Bách Chính, trầm tư nói: “Chính ca.”
“Nói.”
Bàng Thư Vinh thở dài: “Cậu nghiêm túc thật à?”
Bách Chính im lặng.
Dù cậu không trả lời thì Bàng Thư Vinh cũng tự hiểu. Trước kia chỉ dám đoán mò, nhưng đến hôm nay, Bàng Thư Vinh mới hoàn toàn xác định.
Bách Chính sắp bước vào con đường mà cậu từng đi, không, phải nói là con đường Bách Chính sắp đi còn khổ hơn cậu nhiều.
Nghe nói khi con gái biết yêu, họ sẽ học cách can cảm, còn con trai một khi yêu rồi, họ sẽ trở nên yếu đuối.
Bàng Thư Vinh quen Bách Chính hơn một năm rưỡi nên biết tính cậu rất bộp chộp, ấy là chưa kể những lời đồn đãi không hay về cậu sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của Dụ Sân.
Một Bách Chính cáu gắt biến thành một Bách Chính biết tiến biết lùi, biết mặc đồng phục đứng gác cổng trường chỉ vì một ước nguyện xa vời – Dụ Sân đừng đi.
Bàng Thư Vinh thất thần.
Bên cửa sổ, Kiều Huy đột nhiên la lên: “Cái đệt! Mọi người mau qua đây, đằng kia có người ăn hiếp nữ sinh trường chúng ta.”
Mấy thiếu niên đồng loạt đứng lên. Mọi người đều nhớ Bách Chính từng nói, không được gây chuyện, nhưng cũng không được để người khác đè đầu mình.
Kiều Huy nói: “Là Dụ Sân.”
Bách Chính nhìn thoáng qua, nhíu mày chạy xuống lầu.
Kiều Huy định dẫn người theo, Bàng Thư Vinh ngăn cậu lại: “Khoan hẳn đi.”
Kiều Huy không phục: “Tại sao? Ông đây phải dạy cho tụi nó một bài học.”
Bàng Thư Vinh nghĩ thầm, tên này bị thiểu năng trí tuệ chắc? Không thấy có người còn muốn làm điều đó hơn cả cậu à, căn bản không cần cậu xuất hiện.
Bằng Thư Vinh cản Kiều Huy là đang giúp Bách Chính, giống như cách mà Bách Chính từng giúp cậu khi xưa.
Bách Chính chạy tới, đúng lúc nghe Hình Phỉ Phỉ nói câu không được báo cảnh sát.
Vương Hướng Viễn đã sớm đoán được kết quả này vì thế ông ta cóc có gì phải sợ. Sau đó nhìn sang Dụ Sân.
Mẹ kiếp, nhan sắc này so ra vẫn đẹp hơn con ‘ớt cay’ Hình Phỉ Phỉ khó gặm.
Vương Hướng Viễn nói: “Mày không đi với tao cũng được, nhưng bạn mày phải ngủ với tao một đêm.” Ông ta chuyển hướng lôi Dụ Sân, tuy biết câu này hạ lưu, cũng biết đứa con gái chắc chắn không theo nhưng dùng nó để dọa Hình Phỉ Phỉ cũng được phết. Với cả tranh thủ sờ một tí cho đỡ thèm.
Ngoài trời mưa lất phất, chủ quán định can ngăn thì thấy nơi giao nhau giữa ngọn đèn và tia chớp có một thiếu niên đang đứng, vẻ mặt cậu ta rất đáng sợ.
Bách Chính cầm ghế, vọt thẳng tới chỗ Vương Hướng Viễn, nện xuống tay ông ta.
“Rầm” một tiếng, Vương Hướng Viễn khàn gọng kêu thảm thiết, bác chủ quán sợ tới nổi che miệng.
Hình Phỉ Phỉ lùi về sau mấy bước, Dụ Sân thấy Bách Chính như vậy, tim đột nhiên run bần bật. Trong lúc giật mình, Dụ Sân nhớ lại cái đêm đầu tiên cô gặp Bách Chính, đêm đó cậu cũng cầm côn, đá cửa đánh gã ‘dây chuyền vàng’ khóc cha gọi mẹ.
Nhưng nếu nói đêm đó Bách Chính chỉ đánh cho vui, thì hôm nay cậu mới chính thức nổi điên.
Vương Hướng Viễn bị cậu đánh thêm mấy chập, đá ông ta lăn mấy vòng. Bách Chính ném chiếc ghế gỗ vỡ tan tành đi, vung quyền đấm đấm vào mặt Vương Hướng Viễn.
Lúc cậu phát bóng đối thủ còn không dám tiếp, huống chi là cú đấm mạnh bạo này.
Vương Hướng Viễn gào lên trong đau đớn, sau đó ngất xĩu.
Chủ quán run cầm cập: “Này… này.”
Dưới tiếng sấm, hình xăm con Cùng Kỳ nằm ngay cổ thiếu niên vẫn chưa mờ hẳn, khí thế vô cùng khủng bố, tức tốc giơ nắm đấm còn chưa kịp hạ.
Ánh mắt Hình Phỉ Phỉ chợt lóe, mím môi không nói.
“Bách Chính!” Dụ Sân hô.
Bách Chính dừng tay.
“Đừng đánh, anh mà đánh ông ta sẽ chết mất.” Bây giờ cô đã biết cảnh Bách Chính đánh người đáng sợ đến mức nào rồi. Bảo sao đám Trương Khôn cầm đủ loại gậy gọc sắt thép mà vẫn không chơi lại Bách Chính.
Dụ Sân cảm thấy sợ hãi, cô sợ cậu giết người.
Dụ Sân bước tới, vội dùng bàn tay lạnh lẽo của mình nắm lấy tay cậu. Đôi tay nhỏ nhắn hoàn toàn khác xa đôi tay hằn rõ khớp xương thô to của cậu, Dụ Sân nắm chặt tay đối phương, cố bẻ tay cậu ra.
Cơ bắp quanh người Bách Chính căng chặt, thậm chí vì quá tức giận mà tròng mắt nổi đầy tơ máu.
Nhìn vẻ sợ hãi trong mắt Dụ Sân, cậu biết rõ bản thân mình trông thế nào, có lẽ không khác gì người cha ruột bạo ngược mà người đời hay đồn.
Cậu buông tay theo lực Dụ Sân, sau đó kéo tay Dụ Sân ra sau.
Bách Chính tự tạo tấm chắn bảo vệ mà nơi đó chỉ có Dụ Sân, còn cậu, cậu sẽ chiến đấu với thế giới này.
Bách Chính lạnh lùng hỏi Hình Phỉ Phỉ: “Người nhà cô sao?”
Hình Phỉ Phỉ nhìn cậu, không trả lời.
Lúc Bách Chính nghe Vương Hướng Viễn thốt lên những câu đê tiện đó thì ý nghĩ muốn giết ông ta cứ dồn vào mắt cậu, khiến cậu không tài nào áp chế nổi.
Máu nóng điên cuồng lưu động, mạch máu như muốn nổ tung, Bách Chính biết, dòng máu đang chảy trong cơ thể cậu hoàn toàn khác với Bách Thiên Khấu.
Người cậu đang chảy dòng máu của một kẻ điên, một kẻ suy đồi đạo đức.
Mỗi lần gặp cảnh mất đi thứ gì đó, cậu sẽ cực đoan, sẽ đau đớn.
Dụ Sân đứng sau lưng Bách Chính, tim đập nhanh.
Lần đầu tiên Dụ Sân nhận ra một điều, bấy lâu nay Bách Chính chỉ dừng ở mức đánh chơi cho vui, nhưng cảm giác ngột ngạt mà cậu mang đến lại khiến cô sợ hãi lui bước.
Bàng Thư Vinh thấy tình hình không ổn nên vội dẫn người chạy xuống.
Kiều Huy lấm lét nhìn Bách Chính: “Chính ca.”
Bách Chính nhắm mắt, cố ổn định cảm xúc: “Coi ông ta chết chưa.”
Y Khánh bị dọa khóc thét, lê bước sờ thử mạch đập của Vương Hướng Viễn, tim cậu như ngừng đập.
“Không chết.”
Bách Chính nói: “Đưa đi bệnh viện, báo cảnh sát.”
Cậu từng tiếp xúc với mặt tối của thế giới này nên biết những kẻ dám nói những câu ti bỉ đó không bao giờ là người tốt được.
Hình Phỉ Phỉ nói: “Đừng báo cảnh sát!”
Bách Chính liếc Hình Phỉ Phỉ: “Cho lý do.”
Hình Phỉ Phỉ mím môi, người run run.
Dụ Sân biết một phần nguyên nhân nên vội can ngăn: “Bách Chính, khoan báo cảnh sát.”
Bách Chính vẫn trầm mặt.
Sau một lúc lâu, cậu nói: “Chở cô ta về trường, hỏi rõ nguyên nhân rồi xử tiếp.”
Các thiếu niên sôi nổi vâng dạ, tự phân công rồi mạnh ai nấy làm.
Ngoài trời còn mưa, nên một số việc hơi khó giải quyết.
Người đông mà chỗ trú thì hẹp, mưa lại đua nhau táp vào trong.
Bách Chính nhích người, cậu cởi áo khoác, phủ lên đầu Dụ Sân: “Đi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Bách Chính làm Dụ Sân phải nuốt hết tâm sự vào bụng.
“Nhưng lớp em đang tổ chức tiệc Giáng Sinh, tụi em còn phải mua táo.” Dụ Sân căng da đầu, cô biết lý do này hơi tào lao, nhưng có ngu mới theo cậu.
Bách Chính nghiêng đầu liếc Dụ Sân.
Có gặp tình cảnh thế này thì Dụ Sân mới nhớ điệu bộ hở chút là cười của Bách Chính, có khi trông như bệnh nhân tâm thần.
Bách Chính nói: “Qua quán net đối diện, giờ muốn anh ôm hay em tự đi.”
Ngoài mặt được quyền lựa chọn, nhưng thực tế lại không được lựa chọn.
Dụ Sân ngồi trong phòng nghỉ quán net, lúc này ngoài trời đang mưa lớn.
Chị Long gõ cửa, đưa dĩa táo vừa cắt cho Bách Chính.
Bách Chính nhận lấy, đặt vào tay Dụ Sân: “Không phải muốn ăn Giáng Sinh sao, ăn đi.”
Tâm trạng cậu lúc này thật sự không ổn chút nào.
Dụ Sân cầm miếng táo cắn một cái, ngước mắt nhìn cậu.
Bách Chính còn tưởng Dụ Sân đòi về, nhưng cuối cùng, cô gái nhỏ chỉ lí nhí: “Cảm ơn anh, lúc nãy em sợ lắm.”
“Ồ, biết sợ cơ đấy.” Cậu mỉa mai.
Dụ Sân gật đầu: “Biết.” Hôm nay đột nhiên gặp chuyện lớn, Hình Phỉ Phỉ sợ, cô cũng sợ, cho nên việc đầu tiên mà cô nghĩ tới là chạy sang ven đường nhờ chủ tiệm giúp đỡ.
Dụ Sân thấy cậu có vẻ nguôi giận, bèn hỏi: “Anh thấy khó chịu ở đâu à?”
Bách Chính nhìn cô bằng gương mặt vô cảm.
Em nghĩ coi?
Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được rằng, hình ảnh đó khiến cậu sợ hãi đến nhường nào. Cậu hận tất cả những tên đàn ông giở trò thú tính với phụ nữ, vì đó là nơi khởi nguồn cho dòng máu dơ bẩn đang chảy trong người cậu.
Bách Chính ghét nó, sự căm ghét ấy khiến tâm trạng cậu vọt lên đỉnh điểm trong nháy mắt.
Lúc nào cậu cũng đề phòng người khác thích Dụ Sân, nhưng lại suýt quên mất một điều, chính cậu mới là kẻ tổn thương cô nhiều nhất.
Dụ Sân nắm chặt tay, nhìn mạch máu bất thường trên mu bàn tay Bách Chính, thậm chí còn cảm nhận được các cơ trên người cậu đang cứng như đá.
Nếu cứ thế này thì không tốt cho sức khỏe. Dụ Sân đành nói: “Anh muốn nghe nhạc không, để em hát bài [Merry Christmas] tặng anh nha?”
Khóe môi Bách Chính giật, lại ba cái tiếng Anh chó má.
Dụ Sân hỏi: “Vậy anh muốn thế nào mới thấy khá hơn?”
Bách Chính nhìn cô chằm chăm: “Em gạt anh.”
Dụ Sân lặp lại lần nữa: “Gạt anh?”
”Chính xác.” Giọng cậu chậm lại, gằn từng chữ một: “Em nói em sẽ thích anh.”
Tim Dụ Sân đập nhanh hơn.
Ngoài phòng là âm thanh điện tử sống động như thật, ngoài cửa là tiếng mưa rơi ào ào, cơn mưa dẫn cầu vòng qua thành phố này, hút mắt người nhìn.
”Em…” Cô há miệng thở dốc, tim mất khống chế, không biết nên nói gì cho phải.
Ban đầu cô cũng thấy có chỗ không đúng, sau đó từng chủ động đề cập và thẳng thừng trả lời luôn là cô không thích cậu.
Mặc dù Bách Chính không hề hỏi vấn đề này. Sau Hình Phỉ lại Phỉ nhắc lại làm cô lo sợ bất an.
Dụ Sân nhìn thiếu niên áo đen, ánh mắt cậu lạnh lẽo nhưng mãnh liệt, cho tới hôm nay, cô hiểu rõ thâm tâm mình nên trả lời thế nào, vẫn là đáp án cũ.
Việc Bách Chính im lặng càng làm Dụ Sân áy náy hơn.
Đầu ngón tay Bách Chính dịu dàng vuốt ve má cô, ép cô phải nhìn mình. Gương mặt thiếu nữ mềm mại vô cùng, đây cũng là lần đầu tiên cậu quang minh chính đại chạm vào cô, ba phần vui sướng bảy phần chua xót.
”Không biết nói dối sao? Vậy để anh dạy em.”
Dụ Sân ngước mắt, cô nghe cậu cười: ”Dụ Sân, anh không thích em. Một chút cũng không.”
(*) Người TQ thường có tục tặng táo vào lễ Giáng Sinh, do quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng’ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an – Píng’ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người mà mình quý mến hoặc thương yêu.
À, nếu ai có xem Cá Mực Hầm Mật hay có tìm hiểu về các cuộc thi game thì sẽ biết các tiệm/quán net ở TQ rất hiện đại, có nhân viên trông coi, phục vụ ăn uống, chơi qua đêm, ưu đãi các kiểu và có cả phòng nghỉ luôn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!