Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam
Chương 90: Bắc Kinh, Bắc Kinh
Mùa hạ tới vào lúc vườn trường thoang thoảng mùi hoa đinh hương.
Giang Bách Lệ thường cập nhật những bức ảnh chụp chung với bò Tây Tạng ở Thanh Hải. Nghe nói anh chàng mà cô ấy ngắm trúng mới đến đó chưa được mấy tuần đã trở lại Bắc Kinh vì được nhận vào công ty lớn, từ đó bặt vô âm tín. Nhưng Lạc Chỉ không thấy Giang Bách Lệ quá ủ rũ, cô ấy nói có tâm sự thì có thể khóc cho bò Tây Tạng nghe.
“Bấy giờ mình mới nhận ra năm thứ nhất của mình bi kịch đến nhường nào,” Giang Bách Lệ viết trong tin nhắn, “Cậu lúc nào cũng chẳng có phản ứng gì. Đến bò Tây Tạng thỉnh thoảng còn kêu đáp lại mình hai tiếng đấy.”
Đôi khi Lạc Chỉ cũng nhận được tin nhắn của Đinh Thủy Tịnh, vẫn là những lời cảm thán và oán trách không đầu không cuối. Có điều hiện giờ cô khá thường xuyên trả lời. Cô cũng hay đi chơi với Hứa Nhật Thanh hoặc Trương Minh Thụy.
Lạc Chỉ đổi sang thực tập ở phòng tư pháp của một công ty thuộc top 500 công ty hàng đầu thế giới. Do chưa tốt nghiệp thì không thể thi CPA, cô đành phải đến thi ở Bạng Phụ, An Huy, là nơi không yêu cầu nghiêm ngặt về tư cách dự thi. Toàn bộ thời gian rảnh đều dùng để đọc sách, trong lòng cũng thoải mái thanh thản hơn nhiều.
Có lúc cô cũng liên lạc với Chu Nhan qua email hoặc chat video với hai đứa trẻ.
Họ chưa bao giờ nhắc đến Thịnh Hoài Nam.
Mọi người đều nói Lạc Chỉ đã thay đổi. Cô bắt đầu có nhiều bạn hơn, thích cười hơn, hòa đồng hơn.
Một buổi chiều thứ Bảy, Lạc Chỉ vừa tăng ca xong thì di động bỗng reo lên. Cô tưởng là đại lý vé máy bay gọi điện nên đã nghe ngay mà không thèm nhìn số.
“Xin chào!”
“Lạc Chỉ.”
Ánh sáng sắc lạnh màu trắng, 43 email được gửi đến hòm thư còn chưa đọc, cảm giác giày cao gót lún sâu xuống mặt thảm, tiếng nhả giấy của chiếc máy photocopy bên cạnh, bóng dáng các đồng nghiệp đi qua đi lại, bước chân thoăn thoắt bên ngoài tấm cửa kính của phòng họp… Hết thảy những lá chắn bảo vệ cảm xúc đó đều sụp đổ khi tiếng gọi kia vang lên trong điện thoại.
Lạc Chỉ còn chưa đi đến lối ra ga tàu điện ngầm đã trông thấy Thịnh Hoài Nam.
Chàng trai cao cao đó đứng bên cạnh máy quẹt thẻ ở lối ra, bóng dáng lẩn khuất giữa dòng người nườm nượp qua lại, trên khuôn mặt hơi gầy đã có những sợi râu mới nhú. Khi nhìn thấy cô, khóe môi của anh cong lên, vẽ ra một nụ cười đẹp như ngọn gió cuối xuân.
Anh ở phía sau đám đông, đi theo đường cô đang bước tới. Ngăn cách ở giữa là rào bảo vệ và cả một lớp người nhốn nháo, họ như hai người ở hai phía đầu cuối con sông, chỉ có thể thấp thoáng trông thấy bóng dáng đối phương qua những kẽ hở.
Cuối cùng Lạc Chỉ đã đứng trước mặt anh.
Một tiếng trước, trong điện thoại, Thịnh Hoài Nam hỏi cô: “Em biết nơi nào có thể nhìn ngắm Bắc Kinh không?”
Lạc Chỉ bỗng có cảm giác giọng nói ấy như vọng về từ một thế giới khác.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, dịu dàng nói: “Có, em biết một nơi ngắm được Bắc Kinh.”
Cuộc trò chuyện đầu tiên sau cả một khoảng thời gian dài, họ không kể chuyện mình cũng chẳng thăm hỏi đối phương, mà lại nói về Bắc Kinh.
Năm rưỡi chiều ở Cảnh Sơn.
Cô và anh giống một cặp đôi khách du lịch tới đây ngắm cảnh, chẳng qua là đôi bên không nắm tay nhau. Họ chẳng nói chuyện, nhưng lại không hề có cảm giác xa cách, giống như bao khúc mắc ngăn cách ở giữa đều được đẩy lùi vào khoảnh khắc này.
Không phải lần đầu đến đây nên Lạc Chỉ dẫn anh len lỏi khá nhanh tới khu vườn vắng bóng người. Công viên này không lớn lắm, không có cảnh vật đặc sắc, mở cửa là nhìn thấy núi, núi cũng thấp đến lạ lùng. Men theo bậc đá đi lên trên, chỉ khoảng mười lăm phút là tới đỉnh.
Mọi đỉnh núi ở Trung Quốc đều chỉ là một cái đình nghỉ chân.
“Nghe nói dưới chân núi có một cái cây là nơi Sùng Trinh thắt cổ tự tử, nhưng em không biết nó ở đâu.”
“Em nói xem, khi hoàng đế tự sát ông ấy đang nghĩ gì?” Thịnh Hoài Nam hỏi.
“Sao em biết được,” Lạc Chỉ cười, “Binh bại như núi đổ, ông ấy cả đời chễm chệ trên cao, trong lòng nghĩ gì người như chúng ta làm sao biết được. Nhưng dù là gì đi nữa thì đều bị bao phủ bởi nỗi tuyệt vọng mà thôi.”
Nỗi tuyệt vọng.
Lạc Chỉ tự biết mình lỡ lời, nhưng lại cảm thấy anh không yếu đuối như thế, vì vậy cô quyết định không mở lời an ủi.
Tiếng giày cao gót gõ vào nền đất phát ra những tiếng lộc cộc. Khi bước qua những phiến đá gồ ghề, gót giày đột nhiên bị kẹt lại. Cô giật mình kê lại, đổ người về phía sau, thiếu chút nữa thì ngã xuống. May mà Thịnh Hoài Nam đã kịp thời choàng tay qua, giữ được eo cô.
Lạc Chỉ ít vẫn còn hơi hốt hoảng. Thịnh Hoài Nam lẳng lặng đánh giá cách ăn mặc của cô rồi lên tiếng: “Hôm nay em cũng phải tăng ca?”
“Vâng, tăng ca.”
“Giày này làm sao leo núi?”
“Núi không cao lắm, toàn là bậc đá cả, em cẩn thận là được.” Lạc Chỉ nói xong, hơi nhấc chân trái ra thì phát hiện phần gót đã rướm máu.
Thịnh Hoài Nam cau mày, bước lên bậc thềm rồi khom người quay lưng về phía cô.
“Anh cõng em.”
Lạc Chỉ ngây người, mãi cho đến khi anh ngoảnh lại và nở nụ cười: “Nhanh lên nào, đừng lề mề.”
Lạc Chỉ cởi giày cầm trên tay rồi nhẹ nhàng bước tới, sau đó phủ cả thân mình lên lưng anh. Trên người anh lúc này không chỉ có hương thơm của áo quần mới giặt, mà còn pha trộn cả mùi mồ hôi. Cả trọng lượng cơ thể Lạc Chỉ đều dồn vào tấm lưng rộng. Cô đặt cằm lên vai trái anh, nghe tim mình xôn xao những cảm xúc ấm nồng.
Con đường chật hẹp cứ quanh co uốn lượn, mãi cho đến khi bậc đá ngày càng rộng ra thì đình nghỉ chân đã ở trong tầm mắt. Đôi giày cao gót trong tay cô đung đưa theo bước chân anh.
Cô bắt đầu đi giày cao gót, bắt đầu thay đổi, trở nên ôn hòa hơn, dần chấp nhận cho những người khác nhau bước vào cuộc sống của mình. Cô kết bạn, vui cười và chẳng còn quá đắn đo thiệt hơn được mất.
Đó đều là chuyện tốt.
Nhưng tốt đến mấy cũng chẳng bằng con đường này. Cô chỉ mong sao nó có thể kéo dài vô tận.
Ánh hoàng hôn buông vào lúc họ lên tới đỉnh núi.
Xung quanh đình có tay vịn và băng ghế dài bằng gỗ. Thịnh Hoài Nam tìm một chỗ đặt cô ngồi xuống ghế rồi mới ngồi bên cạnh. Trong đình chỉ có hai người họ và một ông chú vừa gác chân lên lan can, vừa luyện giọng. Ông chú mặc áo sơ-mi cộc tay, đóng thùng gọn gàng, vẻ mặt ngạo nghễ và thoải mái như xung quanh chẳng có ai. Biểu cảm đó tác động đến cả Thịnh Hoài Nam, khiến gương mặt anh bỗng sinh động hơn hẳn trong ánh nắng chiều.
“Tưởng là người ta thường hay luyện giọng vào buổi sáng chứ?” Anh cười.
“Chúng ta đang quay về hướng nào vậy?” Lạc Chỉ mặc kệ anh, thẫn thờ lẩm bẩm. Ông chú đột nhiên không hát nữa, chỉ tay về phía mặt trời ở hướng chếch Tây, nói: “Chịu thua cháu luôn đấy cô bé ạ.”
Lạc Chỉ vội cúi đầu ngượng ngập, Thịnh Hoài Nam ngồi cạnh bật cười.
Lạc Chỉ đung đưa đôi chân trần trong làn gió thoảng, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa thơ ngây. Cô tựa đầu vào vai Thịnh Hoài Nam ngắm mặt trời tan dần trong những áng mây giữa thật nhiều tòa nhà cao vợi, sau đó hóa thành một ráng đỏ nhạt nhòa. Chẳng mấy chốc, phía bên kia bầu trời đã le lói những vì sao.
“Em đã từng đến đây, thậm chí còn cẩn thận đối chiếu địa điểm với bản đồ nữa. Để em nói cho anh nghe nhé.” Cô đột nhiên đứng bật dậy, cười đến rạng ngời, hướng mặt về quầng sáng đầy sắc màu và để lại đằng sau lưng nền trời xám tro.
“Ừ.” Anh đáp lại bằng nụ cười khích lệ.
“Anh nhìn đi.”
“Phương Nam là Cố Cung. Phía Nam của Cố Cung là phố Trường An trải dọc từ Đông sang Tây, dài tưởng như vô tận.”
“Phương Tây là Tây Đơn, anh đưa mắt nhìn đi thật xa có khi còn thấy em đang đứng chờ đèn giao thông nơi ngã tư gần bến tàu điện ngầm, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi giữa dòng người tấp nập. Trường chúng ta cũng ở phía Tây Bắc, nhưng xa quá, ở đây không nhìn thấy. Có lúc em hoài nghi không biết rốt cuộc công trình tường đồng vách sắt khổng lồ đó có đúng là một phần của Bắc Kinh hay không.”
“Từ phương Đông có thể nhìn thấy tòa nhà trung tâm thương mại Bắc Kinh tráng lệ. Có rất nhiều đàn anh đàn chị trường mình ngày ngày bận rộn ở khu vực đó, có lẽ chúng ta cũng trông thấy được.”
“Phương Bắc có phố Cổ Lâu, dãy phố trải về hướng Đông Tây hội tụ thành một hình chữ Y. Còn con đường chạy dọc theo hướng Nam Bắc dưới kia nối Cố Cung, Thiên An Môn ở phía Nam cùng Cảnh Sơn nơi chúng ta đang đứng thành một đường.”
Ở đây, mọi thứ đều ở đây.
Cô cứ nói mãi, nói hết những địa danh mình phân biệt được cho anh nghe. Mãi đến khi làn gió đêm khẽ khàng thổi tan chút ánh tà dương le lói còn sót lại, đến khi ông chú luyện giọng đã đi mất, bầu trời như lắng đọng và từng ngọn đèn trên phố Trường An bỗng dưng bật sáng.
Thiên An Môn, Đại lễ đường nhân dân, còn rất nhiều nơi cô không phân biệt được. Các công trình ấy tuy hùng vĩ đồ sộ nhưng cô chưa bao giờ ngắm nhìn, cho dù đã ở Bắc Kinh được hai năm.
Những nơi đó lúc nào cũng nườm nượp bước chân qua lại. Rất nhiều người mang lòng hiếu kỳ và mộng tưởng về Bắc Kinh đến đây, xếp hàng trước các công trình và mấy bức tượng không mấy đẹp mắt, giơ tay hình chữ V chụp ảnh nhằm để lại dấu ấn chứng tỏ họ từng có mối liên hệ với thành phố này.
Sau đó, có những người lựa chọn ở lại, có những người cảm thấy mãn nguyện chỉ với một lần nhìn thoáng qua.
Cô không biết đó có phải là Bắc Kinh hay không.
Trung tâm thương mại Bắc Kinh và Tây Đơn cũng sáng đèn. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, nhưng chẳng cái nào giống hệt cái nào, trông tựa như hai đoàn người lạnh lùng đang chắp tay sau lưng và đưa mắt nhìn ra hai hướng trái ngược. Ánh đèn neon nhấp nháy rực rỡ, không rõ có phải là tiêu điểm của thành phố này hay không.
Đây chính là Bắc Kinh sao?
Bắc Kinh là cung điện cổ xưa chìm giữa màn đêm mênh mông u tối.
Hoặc có lẽ, tương lai của Bắc Kinh quả thực nằm ở góc khuất tại hướng Tây Bắc, vì ở đó rồi sẽ có vô số người trẻ tới đây với khát khao chinh phục.
Hoặc có thể… Bắc Kinh là con ngõ nhỏ mà cô chẳng bao giờ có thể thông thuộc những ngã rẽ lối đi, là ven bờ Hậu Hải người đạp xích lô từng đưa họ đi vòng quanh đó. Là những chiếc ghế gập dưới chân Tử Cấm Thành nơi người ta ngồi chơi, kéo đàn nhị, bàn chuyện cuộc đời?
Họ còn có thể đi đâu để ngắm Bắc Kinh?
“Đàn anh khóa trên bảo em rằng, gần tòa nhà thương mại Bắc Kinh có một công trình rất cao, bồn cầu trong nhà vệ sinh nam ở tầng cao nhất…” Cô bối rối ngừng lại trong giây lát rồi mới nói tiếp, “được đặt đối diện với một tấm cửa kính, là loại cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy cảnh đêm Bắc Kinh rất đẹp.”
Thịnh Hoài Nam cười phá lên: “Thế thì người ta sẽ có cảm giác tiểu lên cả Bắc Kinh.”
Lạc Chỉ vỗ tay nói: “Đúng, đúng là câu này, lúc bọn họ buồn chán thường hay kháo nhau: ‘Đi nào, đi tiểu lên Bắc Kinh thôi!’”
Một câu nói thô tục lại khiến cả hai phấn chấn hơn hẳn.
“Anh không ngờ mình lại rời khỏi Bắc Kinh như thế.”
Thịnh Hoài Nam mơ màng nhìn đèn đuốc khắp xung quanh, giọng nói trầm xuống nhưng không mang quá nhiều u sầu.
Từ email của Chu Nhan, Lạc Chỉ được biết họ đã tìm được cách xoay xở thủ tục. Trước yêu cầu quyết liệt của mẹ, Thịnh Hoài Nam chỉ đành nghe theo, chuẩn bị theo Chu Nhan sang Singapore và nộp đơn vào trường đại học ở đó.
“Như vậy tốt mà. Họa phúc khôn lường, trong cái rủi biết đâu lại có cái may?” Lạc Chỉ nói chân thành.
Anh mỉm cười cảm kích.
“Một năm qua anh đã làm những gì?” Lạc Chỉ khẽ hỏi.
Thịnh Hoài Nam không trả lời mà đứng dậy đi đến trước mặt cô, trịnh trọng mở lời: “Hôm nay anh đến tìm em vì muốn thay bố mẹ mình xin lỗi em và mẹ em.”
Lạc Chỉ không nhìn anh, cũng không tỏ ra kinh ngạc. Cô đưa mắt trông về phương xa, nhẹ nhàng hỏi: “Anh biết cả rồi à?”
“Khi về nhà chịu tang ông nội, anh đã tận mắt thấy bố bị người ta đưa đi. Có quá nhiều chứng cứ bất lợi với hai người. Mẹ thậm chí còn chẳng nói gì với anh, có lẽ bà không muốn anh thấy mặt xấu của họ, mặc dù anh đã nhìn thấy từ lâu rồi.”
Lạc Chỉ không biết có ai đã từng trông thấy một Thịnh Hoài Nam thẳng thắn, thành khẩn mà không hề yếu đuối như thế này chưa? Anh bây giờ giống như chẳng che giấu chút gì mà dốc trọn lòng mình với cô.
“Anh đã đi hỏi thăm rất nhiều chú bác có quan hệ thân thiết với bố khi đó. Lúc bấy giờ anh mới nắm được tình hình. Nói là nhiều nhưng thực ra họ toàn đóng cửa không tiếp anh, cuối cùng chỉ có một người chịu gặp.”
Bờ vai Thịnh Hoài Nam gầy đi rất nhiều, khi anh cõng cô, Lạc Chỉ có thể cảm nhận được xương bả vai chạm vào cổ mình.
“Mẹ anh bị bệnh tăng tuyến giáp, gầy đến mức đáng sợ, mắt cũng lồi ra nhưng tinh thần lại rất sung mãn, suốt ngày ở nhà khóc không biết mệt. Anh mang quà cáp tới hỏi thăm tất cả những người có thể giúp đỡ mà lần nào cũng bị chặn từ ngoài cửa. Chuyện của bố đã hết cách, nhưng anh muốn cứu mẹ. Mẹ chỉ là một bác sĩ, bao năm qua vẫn luôn cố gắng ngăn cản bố anh nhưng không được. Dù sao đó cũng là chồng của mẹ, là người chồng đã mấy năm trời không cùng nói chuyện, mẹ anh… Anh không muốn mẹ đã trắng tay lại còn phải trả giá như thế.”
Thịnh Hoài Nam vò mái tóc rối, thở một hơi thật dài rồi mỉm cười ngượng ngùng với cô.
“Nhưng anh không có bản lĩnh đó. Thậm chí anh còn chẳng biết phải đi tìm ai, cầu xin người ta thế nào. Anh cứ ở lì tại phòng bảo vệ của chung cư nhà người ta, bị chê cười như một thằng ngốc. Thói đời bạc bẽo vậy đấy. Lúc đó anh mới biết, tất cả những ưu điểm và tài năng của anh vốn đều được xây dựng trên một nền móng kiên cố, nên đến khi cái nền sụp đổ, anh chỉ là một thằng khờ. Đến việc phải xin như thế nào để được bảo vệ châm chước anh cũng không biết.”
Giọng nói của anh vẫn êm tai như xưa. Trong chất giọng ấy có nét trong trẻo và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Bởi vậy, dẫu chuyện có khó khăn đến đâu, khi thốt thành lời vẫn mang theo một cảm giác hời hợt.
Hời hợt đến mức khiến Lạc Chỉ không dám nghĩ sâu thêm.
“Rốt cuộc anh cũng tìm được mảnh gỗ để bám vào, nhưng lại xui xẻo làm mất cả học vị. Mẹ tức đến nỗi nôn ra máu rồi ngất xỉu. May mà sự hi sinh đó không phải là vô ích, cuối cùng mẹ không bị ảnh hưởng gì từ chuyện của bố.”
“Sau khi mẹ khỏe lại, anh liền nhắc đến em. Anh nói mình nhất định phải đi Bắc Kinh, cho em một lời giải thích. Mẹ nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại hôn mê.”
Thịnh Hoài Nam khẽ cười, tiếp tục vò mái tóc.
“Về sau… Về sau chính Chu Nhan kể với anh.” Anh cũng gọi chị là Chu Nhan chứ không phải cô út.
“Lúc đó anh mới đi hỏi mẹ. Bà thừa nhận, năm đó bố anh phụ trách mua sắm vật tư, được hưởng một khoản tiền hoa hồng rất lớn. Lô máy ấy gặp vấn đề rất nghiêm trọng, trong đó có mấy cái gần như sắp hỏng. Tai nạn của bố em là do sai sót của máy móc, cũng là lỗi của bố anh.”
Thế nhưng cuối cùng tai nạn ấy bị kết luận là do người công nhân thao tác lỗi, tự ý rời khỏi vị trí công tác. Toàn bộ trách nhiệm bị quy cho bố Lạc Chỉ.
Thịnh Hoài Nam ngừng lại một lúc lâu, sau đó thở dài: “Ông ấy đã quá tham lam, vô liêm sỉ, coi nhẹ mạng người.”
“Nhưng anh cũng chỉ có thể thay họ xin lỗi gia đình em.”
Từng câu chữ thốt ra từ miệng Thịnh Hoài Nam đều rất nghiêm túc. Ánh đèn từ phía xa xăm phản chiếu trong đôi mắt anh, yếu ớt như có thể lụi tàn bất cứ lúc nào.
Người đó là bố của anh. Dẫu trắng đen rõ ràng, chứng cứ xác thực đến đâu thì tất cả đối với anh vẫn hệt như câu chuyện của một người khác. Anh phải đọc câu chuyện ấy, sau đó dùng sự tham lam và trơ tráo của người đàn ông trong truyện để hình dung người bố mình hết mực kính trọng và thương yêu… Nghĩ đến đây, Lạc Chỉ bỗng cảm thấy lòng dạ rối bời.
“Được, em thay mẹ chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Cô cũng trả lời một cách trịnh trọng.
“Anh đã hoàn thành tất cả những gì anh cần gánh vác rồi.”
Thịnh Hoài Nam nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Đôi tay ấy chẳng còn ấm áp khô ráo như ngày trước, mà giống như đôi tay của một người rơi xuống nước đang cố nắm lấy một mảnh gỗ mong được cứu mạng.
Cô cũng siết chặt tay anh.
“Đến giờ anh vẫn có cảm giác như đang nghe chuyện của người khác. Anh biết rõ những lợi ích, những cơ hội quá đỗi dễ dàng trong cuộc sống của mình, và thậm chí cả những chiếc xe đưa đón tới trường hàng ngày đều không phải tự nhiên mà có. Nhưng tất cả đều dần tạo thành thói quen. Anh biết bố không hoàn toàn ngay thẳng, thậm chí nhiều khi còn ngưỡng mộ sự khôn khéo, linh hoạt, giỏi luồn cúi của ông. Nhưng anh không ngờ ông lại gây ra chuyện như thế.”
Lạc Chỉ biết, để nói được những câu tưởng chừng đơn giản này, thực ra anh cũng rất khó khăn. Cô xoa nhẹ lưng anh cho đến khi đôi vai căng cứng bắt đầu thả lỏng. Thịnh Hoài Nam nghiêng mặt nhìn sang, mỉm cười cảm ơn cô.
“Khoảng thời gian về nhà và sau khi bị tước học vị, anh không liên lạc với em. Anh biết em đang tìm anh, nhưng em chính là người anh không muốn đối mặt nhất.”
“Em biết.”
“Anh sợ em thương hại anh.”
“Trong lòng anh, thương hại nghĩ là coi thường đúng không?”
“Dù là coi thường hay thương hại cũng không được. Anh chẳng biết mình muốn được em đối xử ra sao, nhất là khi đến chính anh cũng không biết phải đối mặt với bản thân thế nào.”
Lạc Chỉ nghe thấy tiếng máy bay trực thăng bay qua Tử Cấm Thành u ám giữa màn đêm tĩnh lặng.
“Đặc biệt là sau khi Chu Nhan kể hết mọi chuyện, anh càng không hiểu, nếu em đã biết hết sự tình, sao còn ở bên anh? Có lúc anh chợt nghĩ, liệu có phải em đang chuẩn bị trả thù cho bố mình? Tất nhiên, suy nghĩ đó thật quá ngớ ngẩn, nhưng anh thật sự không tài nào hiểu nổi.”
“Vậy giờ anh xuất hiện là vì đã nghĩ thông suốt rồi?” Cô hỏi ngược lại.
Thịnh Hoài Nam ngẩng đầu nhìn cánh trực thăng luẩn quẩn trên cao, ánh mắt mông lung: “Anh không biết. Chỉ là bỗng dưng rất muốn gặp em.”
Chỉ là bỗng dưng rất muốn gặp em.
“Em cũng vậy, cũng chẳng có lý do gì cả,” Lạc Chỉ cười, “Em ở bên anh chỉ vì em yêu anh mà thôi.”
Thịnh Hoài Nam ngẩn người. Gió thổi vạt áo anh bay bay, trong khoảnh khắc, cô ngỡ như chính anh cũng sắp bay đi mất.
“Lạc Chỉ…” Anh chỉ gọi tên cô mà không nói gì.
Lạc Chỉ đột ngột đứng dậy, bước chân trần đến cạnh lan can, quay mặt nhìn Thịnh Hoài Nam, nở nụ cười đầy thanh thản và mãn nguyện.
“Cẩn thận cảm lạnh.”
“Đâu có yếu đuối đến vậy. Hồi nhỏ em còn đánh nhau với người khác, nhưng cuối cùng đôi bên đều túm lấy cổ nhau rồi lăn vào vũng bùn.”
Thịnh Hoài Nam nghe xong liền dứt mình khỏi dòng cảm xúc phức tạp nặng nề, cười nói: “Thôi đi, đừng khoác lác nữa.”
“Em đánh nhau giỏi lắm đấy.”
“À, thế cơ?”
“Ai cũng có thể không tin, nhưng anh thì không thể.”
“Vì sao?”
Mái tóc dài của Lạc Chỉ tung bay trong gió, quyện vào màn đêm. Cô cười ngời sáng, bước đến gần, đưa hai tay giữ chặt lấy vai anh: “Vì năm đó nếu không có em, lũ trẻ kia đã ấn đầu anh vào vũng nước rồi, hoàng đế bệ hạ.”
Thịnh Hoài Nam ngây ra nhìn Lạc Chỉ. Sau giây phút sững sờ, anh đứng bật dậy, ôm siết lấy cô. Một cái ôm đơn giản và chân thành này như đã xóa tan tất cả cách trở và phòng vệ, nghi ngờ và dao động mà trước kia họ không thể loại bỏ bằng lời nói.
Lạc Chỉ biết chất độc tăm tối vẫn tiềm ẩn trong cơ thể hai người đang dần được tẩy bỏ bởi hơi ấm từ anh. Tâm hồn họ lại trở nên trong trẻo, hết thảy những khao khát đều hóa thành bình lặng, cả những tâm sự cô không thốt được nên lời cũng tan thành một dòng sông êm đềm, thong thả trôi về phía anh.
“Hoàng đế bệ hạ… Cuối cùng em cũng nói ra được rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!