Cửa phòng ngủ khép hờ, có thể nghe thấy tiếng nước rào rào trong nhà vệ sinh.
Trần Mịch Ngôn đang tắm.
Trình Yểu nằm trên giường, điều hòa không khí trong phòng để ở nhiệt độ thấp, không phân biệt được là đông hay hè. Trên người cô mặc quần áo ngủ vừa dài vừa rộng của Trần Mịch Ngôn. Trình Yểu tựa vào gối, hai tay như có như không vuốt ve tấm chăn mềm mại.
Trong ổ chăn có mùi hương của Trần Mịch Ngôn. Nhàn nhạt, rất thân thiết.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại.
Không bao lâu sau, Trần Mịch Ngôn đi ra, trong tay cầm khăn lông. Anh lau lung tung hai cái, sau đó ném khăn lông lên bàn.
Anh đứng bên cạnh bàn một lúc, không xa không gần nhìn người phụ nữ trên giường.
“Cậu đang nhìn gì?” Trình Yểu hỏi anh.
Trần Mịch Ngôn âm thầm, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Trình Yểu thấp giọng cười: “Cậu đang khẩn trương?”
Trần Mịch Ngôn không trả lời.
Anh đi tới: “Chị không lạnh sao?”
Anh ngồi trên giường, sờ mái tóc mới khô được một nửa của cô, khẽ cau mày: “Phải sấy khô tóc.”
Trình Yểu vẫn dựa vào nơi đó không động đậy, hơi híp mắt nhìn anh, gò má trắng nõn phủ thêm một tầng ánh sáng trắng nhu hòa.
“Tóc cậu cũng chưa lau khô.” Cô cong khóe miệng, cười như không cười.
“Em là đàn ông, không sao.” Trần Mịch Ngôn cầm máy sấy tóc trên tủ đầu giường: “Sấy thêm một chút.”
Trình Yểu lẳng lặng nhìn anh một cái, sau đó ngồi dậy nhoài tới trong ngực Trần Mịch Ngôn.
Cô mặc quần áo ngủ không vừa người nên cổ áo rộng vô cùng. Chỉ cần hơi cúi xuống là vùng ngực dưới cổ đã lộ ra một khoảng da tuyết trắng.
Cổ họng Trần Mịch Ngôn nóng lên, thân thể cứng lại trong nháy mắt.
Trình Yểu vẫn vô tri vô giác, thân thể mềm mại dán vào trong ngực anh, cơ thể và tóc anh vừa tắm xong đều tản ra mùi hương dễ chịu.
Trần Mịch Ngôn miễn cưỡng ổn định lại nhịp tim đang đập loạn của mình, nhẹ nhàng cầm một bên tóc cô lên từ từ sấy khô.
Robby bị anh ôm ra phòng khách, giờ phút này trong phòng ngủ chỉ còn tiếng quạt gió của máy sấy tóc, tiếng tim đập và tiếng hít thở của bọn họ.
“Sư tỷ, tóc chị rất đẹp.” Trần Mịch Ngôn đột nhiên thấp giọng nói.
Trình Yểu nhắm mắt không động đậy, miễn cưỡng “ừ” một tiếng.
Trần Mịch Ngôn sấy xong một bên, nói: “Sư tỷ, quay sang bên kia.”
Trình Yểu rất ngoan ngoãn dời thân thể một chút, quay mặt sang lại tiếp tục tư thế dựa vào vừa rồi.
Trần Mịch Ngôn sấy khô tóc cho cô xong, buông máy sấy xuống nhìn người trong ngực, con ngươi dần trở nên thâm trầm.
“Xong rồi?” Trình Yểu không mở mắt, dán vào ngực anh hỏi.
Không nghe được tiếng Trần Mịch Ngôn trả lời, nhưng có thứ gì đó ấm áp đột nhiên áp lên trán Trình Yểu.
Trần Mịch Ngôn dịu dàng hôn cô.
Trình Yểu khẽ run lên. Cô mở mắt ra, đối diện với con ngươi đen nhánh của Trần Mịch Ngôn. Gò má anh nổi lên một tầng đỏ ửng.
“Sư tỷ…” Anh mở miệng gọi một tiếng, gọi xong lại mím chặt môi.
Trình Yểu ngước mắt, trong tầm mắt đều là gương mặt tuấn tú của Trần Mịch Ngôn.
Cô nâng tay lên chạm vào đôi mắt to, sống mũi và đôi môi mỏng của anh. Ngón tay mảnh khảnh của Trình Yểu dừng lại trên bờ môi nóng bỏng kia.
“Trần Mịch Ngôn, cậu rất đẹp trai.” Cô híp mắt, nhàn nhạt nói.
Trần Mịch Ngôn bắt được ngón tay cô, đặt ở bên miệng hôn một cái.
“Vậy chị thích không?” Đáy mắt anh dịu dàng như ngâm trong nước.
Trình Yểu không đáp lại, cô cười trong im lặng, sau đó ôm lấy Trần Mịch Ngôn rồi hôn lên.
Quyền chủ động nhanh chóng rơi vào tay Trần Mịch Ngôn. Lúc áp cô trên lớp chăn đệm, anh nảy sinh ác ý hôn mặt, cắn miệng cô một chút. Anh đan tay vào tay Trình Yểu, mười ngón tay của họ quấn quít không rời.
Đèn trong phòng chưa tắt, vẫn sáng trưng. Bọn họ nhắm mắt dây dưa với đối phương một hồi, hơi thở dần nóng rẫy.
Trần Mịch Ngôn buông môi Trình Yểu ra, vùi đầu vào cần cổ tuyết trắng của cô.
Môi anh như châm lửa trên người cô, Trình Yểu thở hổn hển, như sung sướng lại như thống khổ.
Không biết cô đã mở mắt ra tự lúc nào, ánh mắt ngưng lại nhìn đèn trên trần nhà. Trong nháy mắt đó, Trình Yểu đột nhiên không nhớ mình đang ở nơi nào.
Trần Mịch Ngôn hung mãnh lại nồng nàn, lúc hôn Trình Yểu anh như muốn nuốt chửng cô, nhưng cùng lúc đó vẫn chậm rãi vuốt ve toàn thân Trình Yểu. Bàn tay ấm áp và khô ráo của anh dán lấy da thịt cô, nhẹ nhàng nắm, dịu dàng xoa, sau đó nghe cô phát ra âm thanh mềm nhũn như chú mèo nhỏ.
Không biết qua bao lâu, anh bỗng nhiên dừng lại, dán trên người cô thở dốc.
Trần Mịch Ngôn gọi một tiếng “sư tỷ”, giọng anh cực lực kiềm chế, dường như rất thống khổ mà nói: “Em không chuẩn bị cái đó…”
Tinh thần Trình Yểu có chút hoảng hốt, nhưng cô nghe rõ lời anh nói.
Cô hơi buồn cười, lại có chút muốn khóc. Trầm mặc một hồi, cô ôm lấy anh.
“Không sao.” Cô nói: “Trần Mịch Ngôn, làm đi.”
Người đàn ông trên người rõ ràng ngẩn ra.
“Là… kì an toàn sao?” Anh hỏi.
Trình Yểu hàm hồ “ừ” một tiếng, không cho thêm thời gian mà duỗi tay chạm vào nơi nóng bỏng nhất trên người anh.
Ánh đèn trong phòng trước sau vẫn sáng lòa tới chói mắt.
Khoảnh khắc Trần Mịch Ngôn tiến vào, Trình Yểu đau tới hít khí lạnh. Trần Mịch Ngôn cũng ý thức được điều gì không đúng, thất kinh cúi đầu nhìn cô.
Trình Yểu cau mày thật chặt, sắc mặt trắng nhợt.
“Hơi đau.” Cô nói.
Vừa dứt lời, cảm giác được động tác của Trần Mịch Ngôn, cô lập tức ôm lấy anh: “Đừng… Chậm một chút là được rồi.”
“Sư tỷ…” Giọng Trần Mịch Ngôn khàn khàn, rầu rĩ không thôi. Anh sửng sốt một hồi, tiếp tục cúi đầu hôn lên mắt cô, tay nhẹ nhàng dò xuống dưới.
Sau khi kết thúc, trên người họ đều là mồ hôi. Hai người ôm nhau nằm im lặng hồi lâu, hô hấp dần bình ổn trở lại.
Trình Yểu đột nhiên nói: “Trần Mịch Ngôn, tắt đèn đi.”
Trần Mịch Ngôn ngẩn ra: “Chị…”
“Tắt đi, tôi muốn thử một chút.” Trình Yểu nói.
Trần Mịch Ngôn tắt đèn, căn phòng tối đi trong nháy mắt. Trần Mịch Ngôn ôm cô chặt hơn, hai người cùng trao đổi nhiệt độ cơ thể với nhau.
“Trần Mịch Ngôn, vừa rồi… cậu thoải mái không?” Trong bóng tối, Trình Yểu mở mắt hỏi.
Trần Mịch Ngôn không ngờ cô sẽ hỏi điều này, cả mặt nóng lên.
Anh hơi dịch đầu, trán tì vào trán cô.
“Ừm.” Anh đáp.
Trình Yểu hít một hơi, thấp giọng nói: “Vậy thì tốt.”
“Chị thì sao?” Trần Mịch Ngôn lại gần, nhẹ nhàng đụng vào môi cô trong bóng tối: “Sư tỷ, có phải… chị không thoải mái không?”
“Ừ…” Trình Yểu trầm ngâm hai giây, sau đó nói: “Mới đầu hơi đau, sau đó rất tốt.”
Trần Mịch Ngôn rất áy náy: “Xin lỗi, em không biết…”
“Không sao.” Trình Yểu cắt ngang lời anh.
Trần Mịch Ngôn sờ tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ, lần sau… em sẽ không làm chị đau.”
Lần sau?
Trình Yểu siết chặt ngón tay, không lên tiếng.
Một lát sau, Trần Mịch Ngôn thấp giọng gọi cô, cô vẫn không đáp. Trần Mịch Ngôn cho là cô ngủ rồi nên không nói nữa.
Trước khi ngủ, anh hôn vào tai cô một cái: “Trình Yểu, em rất thoải mái, thoải mái vô cùng.”
Sáng sớm hôm sau, Trình Yểu ngủ tới lúc tỉnh. Trần Mịch Ngôn tỉnh dậy sớm hơn cô, anh đã xuống lầu mua nguyên liệu làm bữa sáng.
Trình Yểu đi vào nhà vệ sinh tìm quần áo tối qua mình đã thay ra nhưng không thấy. Cô quay lại phòng khách, phát hiện giấy nhắn Trần Mịch Ngôn để lại.
“Sư tỷ, em đi mua ít đồ, sẽ nhanh trở lại thôi. Quần áo của chị ở ban công, chắc là khô rồi.”
Trình Yểu cầm tờ giấy ngồi trên salon hồi lâu.
9 rưỡi, cô ra ban công thu quần áo.
Trần Mịch Ngôn đã giặt sạch quần áo từ trong ra ngoài cho cô.
Cô thay quần áo rất nhanh, chỉnh đốn bản thân xong thì xách túi đi. Trình Yểu không đi thang máy, vừa đi thang bộ vừa gọi điện cho trợ lý Trương Nguyệt.
“Đặt vé máy bay chưa? Ừ, ngày mai tổng giám mới sẽ đến.”
_____
Một giờ sau, Trình Yểu xuất hiện tại sân bay Vân Lâm của thành phố C.
Trước khi lên máy bay, cô gửi một email cho Du Mỹ Anh:
“Chị, em ra ngoài chơi.
Một năm, ừm… có lẽ khoảng hai năm sau, em sẽ về căn nhà ở Edinburgh kia, chị không cần lo lắng. Trong khoảng thời gian này, chị tự giải quyết việc của mình đi. Ý em muốn nói tới Trọng Nhất Lâm.
Còn nữa, em mua một chiếc xe, giấy tờ đều ở chỗ Trương Nguyệt. Phiền chị giúp em làm thủ tục gửi tặng cho Trần Mịch Ngôn.
Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
Hết chương 21.