Thân Ái Đối Phương Biện Hữu - Chương 35: Trần Mịch Ngôn, em đang nghĩ sao không gặp anh sớm hơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Thân Ái Đối Phương Biện Hữu


Chương 35: Trần Mịch Ngôn, em đang nghĩ sao không gặp anh sớm hơn


Biên tập: Bột

Trên salon, ông Nguyễn nói chuyện với ông Trần cực kỳ vui vẻ.

Trần Mịch Ngôn vào phòng bếp giúp dì Trương gọt hoa quả, Nguyễn Hi Hi ngồi ở phòng khách nhỏ nói chuyện với Trình Yểu.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, da thịt trắng nõn, dáng vẻ khôn khéo, hoàn toàn khác với miêu tả của Nhạc Lăng.

Trình Yểu bình tĩnh đánh giá Nguyễn Hi Hi.

Nguyễn Hi Hi cũng đang nhìn cô, ngược lại đó không phải ánh mắt của tình địch, Trình Yểu cảm nhận được thái độ hữu hảo của cô ấy.

Nguyễn Hi Hi hỏi: “Chị CiCi, chị và anh Mịch Ngôn quen nhau thế nào? Đồng nghiệp sao?”

Trình Yểu lắc đầu: “Không phải, bọn chị học cùng trường.”

Nguyễn Hi Hi như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu: “Cùng học đại học Tân?”

“Đại học C.”

Nguyễn Hi Hi “ồ” một tiếng, cười nói: “Anh Mịch Ngôn thật không nghĩa khí, đã sớm có bạn gái còn giấu lâu như vậy. Mọi người bọn em chẳng biết gì cả.”

Thấy cô ấy hiểu lầm, Trình Yểu giải thích: “Bọn chị mới bên nhau chưa bao lâu.”

“Ơ?” Nguyễn Hi Hi rất kinh ngạc: “Không phải biết nhau khi còn đi học sao?”

“Phải, nhưng khi đó chưa quen thân, năm trước tình cờ gặp lại mới liên lạc.” Trình Yểu khó có được nhiều kiên nhẫn như vậy. Nguyễn Hi Hi lại như không thỏa mãn, muốn biết nhiều hơn nữa.

“Anh Mịch Ngôn theo đuổi chị sao?”

Trình Yểu dừng lại một lát.

Trần Mịch Ngôn theo đuổi cô sao? Hình như… cũng không hẳn là theo đuổi. Sau lần anh gặp tai nạn xe cộ đó, quan hệ của họ bỗng thay đổi, ở giữa dường như không có quá trình chuyển tiếp.

Trình Yểu đang suy nghĩ phải diễn tả với cô ấy thế nào, đã nghe thấy giọng của Trần Mịch Ngôn từ phía sau truyền tới.

“Phải, anh theo đuổi CiCi.”

“Anh Mịch Ngôn.” Nguyễn Hi Hi nghiêng đầu nhìn anh rồi cười thật xinh đẹp.

Trần Mịch Ngôn để đĩa hoa quả trên tay lên bàn, cầm một miếng thanh long đưa tới bên miệng Trình Yểu: “Ăn một miếng đi.”

Trình Yểu liếc mắt nhìn Nguyễn Hi Hi, cầm lấy trong tay mới ăn.

“Anh Mịch Ngôn, anh đối tốt với chị CiCi quá.” Nguyễn Hi Hi cảm thán.

Trần Mịch Ngôn không tiếp lời, cười dịu dàng nhìn Trình Yểu.

Trình Yểu không được tự nhiên đẩy đĩa hoa quả tới trước mặt Nguyễn Hi Hi: “Em cũng ăn đi.”

Giữa trưa, tất cả bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa ở ngôi nhà cũ.

Sau khi ăn xong, ông Nguyễn và Nguyễn Hi Hi đi trước.

Trước khi đi, Nguyễn Hi Hi nhìn rồi nói: “Anh Mịch Ngôn, anh sẽ đưa chị CiCi tới hôn lễ của anh Thừa Yến à?”

Trần Mịch Ngôn gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Hi Hi “ồ” một tiếng, sau đó cười rộ lên: “Em tưởng năm nay anh vẫn không có bạn đi cùng, còn đang định đi với anh. Nếu như vậy, em phải đi một mình rồi. Tới lúc đó gặp lại.”

“Được.”

Buổi chiều lại có người tới ngôi nhà cũ, đó là chú nhỏ Trần Nhượng của Trần Mịch Ngôn.

Năm nay Trần Nhượng 38 tuổi nhưng trông rất trẻ, nom dáng vẻ chỉ như 30. Khi còn bé Trần Mịch Ngôn đều ở nhà cũ, lúc nào cũng chạy theo Trần Nhượng để chơi. Quan hệ của hai chú cháu rất tốt.

Trước khi trở về, Trần Mịch Ngôn đã liên hệ với Trần Nhượng. Biết Trần Mịch Ngôn muốn mang bạn gái trở về, Trần Nhượng cũng nể mặt, đang lúc bận rộn cũng quay lại căn nhà cũ một chuyến.

Việc làm ăn trước nay của nhà họ Trần đều do Trần Nhượng xử lý. Từ lúc hơn 20 tuổi tới nay, Trần Nhượng luôn lăn lộn trên thương trường. Thế nhưng Trình Yểu không hề cảm nhận được hơi thở thương nghiệp trên người anh ta. Ngược lại, nhìn anh ta tùy tính phóng khoáng, thấy Trần Mịch Ngôn như gặp anh em trí cốt. Anh ta hiền lành chào hỏi với Trình Yểu, sau đó không lưu tình đánh một quyền vào bả vai Trần Mịch Ngôn, khiến Trình Yểu sợ hết hồn.

Mặt Trần Mịch Ngôn không đổi sắc: “Chú nhỏ, xuống tay cũng ác quá đó.”

“Là ai ác? Cho cháu ra ngoài nhiều năm, bây giờ còn mang bạn gái về. Cháu cũng không thương chú mà tiếp nhận gánh nặng này đi?”

Trần Mịch Ngôn vỗ vỗ vai anh ta: “Việc này không thể trách cháu được, chính chú nhận mà.”

“Mẹ nó.” Trần Nhượng rất tức giận: “Đây còn không phải chuyện tốt của bố mẹ cháu sao? Đáng lẽ con trưởng phải gánh vác gia nghiệp, bố mẹ cháu cáo già xảo quyệt nói chờ sinh con trai xong sẽ giải thoát cho chú, ai biết bọn họ vốn không định sinh cháu, bây giờ cháu lại tiếp tục lừa chú! Đừng bảo cháu cũng định để chú chờ con cháu ra đời đấy!”

Trần Mịch Ngôn không giải thích nhiều, chỉ bình tĩnh trấn an anh ta: “Đã là mệnh rồi, chú có thể chờ Ngạn Ngạn lớn lên rồi lại lừa nó.”

Ngạn Ngạn là con trai Trần Nhượng, năm nay mới 6 tuổi.

Trần Nhượng thấy Trần Mịch Ngôn cũng ác độc như bố mẹ anh vậy.

Anh ta rất bất mãn: “Được, đừng nói lung tung, chú cho cháu thêm một năm. Ngày này sang năm cháu không trở lại, chú cũng bỏ gánh không làm!”

Trình Yểu nghe đến đó cuối cùng cũng rõ ràng mọi chuyện.

Trần Mịch Ngôn cũng không nói với cô những chuyện này. Đương nhiên, cô không thấy Trần Mịch Ngôn có nghĩa vụ khai báo mấy việc này. Nhưng cuộc đối thoại của Trần Nhượng và Trần Mịch Ngôn vẫn khiến cô hơi nhíu mày.

Trần Mịch Ngôn là cháu đích tôn, anh có trách nhiệm thừa kế gia sản, đương nhiên mang cả trách nhiệm nối dõi tông đường.

Trần Mịch Ngôn không quan tâm cô có thể sinh con hay không, không lẽ cả nhà họ Trần đều không quan tâm hay sao?

Cô cho rằng bản thân có thể bình tĩnh tiếp nhận kết quả cuối cùng này, nhưng hiện giờ vẫn thấy hơi khó chịu.

Trên đường về, Trần Mịch Ngôn cảm nhận được cảm xúc của Trình Yểu lắng xuống.

“Anh sẽ không về tiếp quản chuyện trong nhà.” Anh vừa lái xe vừa nói: “Chú nhỏ không giữ được anh đâu. Em thích thành phố C thì chúng ta sẽ ở đó.”

Trình Yểu sửng sốt một chút, sau đó mới biết anh hiểu lầm.

“Không phải em không muốn anh trở lại.” Cô nói: “Nếu anh muốn trở lại, em cũng không có ý kiến. Nơi này rất tốt.”

Trần Mịch Ngôn quay đầu nhìn cô một cái: “Vậy sao em lại một mặt tâm sự nặng nề như thế?”

Trình Yểu ấp a ấp úng, không biết nói thế nào cho phải.

“CiCi, anh muốn biết em đang nghĩ gì.” Trần Mịch Ngôn nói rất nghiêm túc.

Trình Yểu suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh nghĩ người nhà anh có thể tiếp nhận việc chúng ta không có con không?”

Mâu quang Trần Mịch Ngôn hơi động, anh có chút kinh ngạc. Thì ra cô đang lo lắng chuyện này.

Anh tấp xe vào ven đường, quay sang nói với Trình Yểu: “Đó không phải vấn đề. Hôm nay chú nhỏ còn nói một câu, có lẽ em không chú ý. Chú ấy nói năm đó bố mẹ vốn không định sinh anh.”

Trình Yểu kinh ngạc trợn tròn mắt, không thực sự hiểu ý nghĩa của lời này.

Trần Mịch Ngôn cười nhẹ: “Chú ấy cũng không nói bừa, đó là sự thật. Bố mẹ anh đều không phải người truyền thống, trước khi kết hôn bọn họ quyết định không sinh con, anh ra đời là do ngoài ý muốn. Vì thế bọn họ cũng hiểu lựa chọn không sinh con này, họ nhất định sẽ tôn trọng chúng ta, kể cả ông nội… Năm đó bố mẹ anh đã đấu tranh cho chuyện này, bây giờ lại làm công tác tư tưởng cho ông sẽ dễ dàng hơn nhiều. Anh nắm chắc rồi, em yên tâm.”

Trần Mịch Ngôn nói xong, một lát sau Trình Yểu vẫn không lấy lại được tinh thần.

Vấn đề mà cô không thể giải quyết lại bị hai ba câu của anh khai thông.

Tối sau khi về, điện thoại trong nhà vang lên. Lương Du An gọi tới nói tạm thời Trần Trử đi vùng khác, ngày kia mới trở về, hai ngày này bọn họ tự thu xếp.

Trần Mịch Ngôn cúp điện thoại xong thì cười với Trình Yểu: “Hiếm khi có thế giới hai người, em muốn làm gì?”

Trình Yểu cũng cười rộ lên: “Bây giờ tối rồi còn có thể làm gì, ngủ thôi.”

Trần Mịch Ngôn đến gần, nắm bả vai cô sát lại, thấp giọng nói: “Đây là em nói đó.”

Trình Yểu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nóng rực của anh, sau mới hiểu câu nói của mình bị hiểu theo hướng khác.

Nhiệt độ má cô nhanh chóng tăng cao: “Anh nghĩ gì vậy?”

Trần Mịch Ngôn cười, cúi đầu dán vào trán cô, thấp giọng không cho từ chối: “Tối nay ngủ phòng anh.”

Trình Yểu không lên tiếng, há miệng cắn môi anh. Trần Mịch Ngôn cũng hung hăng đáp trả. Không bao lâu sau, Trình Yểu bắt đầu thở dốc.

Tay Trần Mịch Ngôn rất không đứng đắn, Trình Yểu dựa vào ngực anh, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại: “Còn chưa tắm.”

“… Cùng nhau.”

Quần áo bị ném vung vãi một đường từ phòng khách tới nhà vệ sinh.

Nước ấm xối từ trên xuống, bọn họ hôn môi nồng nhiệt trong lớp hơi mờ mê mang, hai thân thể xích lõa dây dưa lẫn nhau.

Trình Yểu đứng không vững, Trần Mịch Ngôn ôm cô thật chặt, môi lưỡi không ngừng thảo phạt.

Trong tiếng nước chảy ào ào, Trình Yểu muốn gọi tên anh nhưng vừa lên tiếng, lưỡi anh đã vọt vào, không cho cô thời gian thở dốc.

Anh ôm cô sát tới vách tường bóng loáng.

Trong lúc ý thức của Trình Yểu vẫn còn mơ hồ, anh tiến vào.

Trong chuyện này, Trình Yểu không phải đối thủ của anh. Thể lực của cô rất nhanh đã cạn kiệt, thân thể nhũn ra như nước, đầu tựa trên vai anh.

Hôm nay anh đặc biệt dùng sức, cô nhắm hai mắt, lông mày hơi nhíu, cầu anh chậm một chút.

Lúc kết thúc cũng là Trần Mịch Ngôn tắm giúp cô.

Anh ôm cô vào phòng mình, từ từ sấy tóc cho Trình Yểu.

Cả người Trình Yểu rệu rã, không có chút khí lực, mọi việc đều phải nhờ anh hỗ trợ.

Sấy tóc xong, bọn họ cùng vào nằm trong chăn.

Trình Yểu dán mặt lên ngực trần của Trần Mịch Ngôn, xúc cảm ấm nóng này khiến người ta an tâm.

Có lẽ hạnh phúc chính là như vậy.

“Trần Mịch Ngôn.” Trình Yểu kêu một tiếng.

“Ừ.”

Trình Yểu nói: “Em đang nghĩ, vì sao không gặp anh sớm hơn một chút…”

Hết chương 35.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN