Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng


Chương 30


.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh
P/s: Từ nay tiến độ truyện sẽ khá là chậm.

Vì Chanh và H đều chuẩn bị lao vào ôn tập cuối môn.

Rớt môn 1 cái là cả đống tiền phải đổ ra TT^TT Mong mọi người thông cảm và chờ Chanh nha.

Mà dự sắp đến team sẽ lại chỉ còn 1 mình Chanh.

H vì lí do việc học nên cũng không còn thời gian edit nữa.

Nên sắp tới truyện sẽ ra khá lâu.

Vẫn mong mọi người sẽ vẫn ủng hộ mỗi khi Chanh ra chương mới.

Yêu mọi người rất nhiều.

Rèm của phòng vẽ tranh chưa được thả xuống, bởi vậy Tang Noãn vừa mới bước vào đã bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt.

Giải Yến đi tới thả một bên rèm xuống, che đi ánh mặt trời chói chang.

Anh mở tấm vải bố* ra, hỏi Tang Noãn muốn vẽ gì.

*Vải chuyên dùng vẽ tranh sơn dầu
Chỉ vài phút trước, Tang Noãn nói mình muốn xem Giải Yến vẽ tranh, vì bản thân cô không có kỹ năng nghệ thuật này.

Cô luôn cảm thấy những người có thể vẽ tranh, chơi nhạc cụ và khiêu vũ đương nhiên có tâm lý tốt hơn so với người thường nhiều.

Cho nên cô mới thích thú bừng bừng, đưa ra kiến nghị này.

Nhưng khi Giải Yến hỏi cô muốn vẽ gì, cô lại bị vấn đề này làm cho bối rối.

Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ giỏi trong việc đưa ra quyết định cả, vì vậy cô đã suy nghĩ một lúc trước khi đưa ra đề xuất.

“Có thể, vẽ Mickey được không? Chính là nhân vật mà anh dùng làm avatar đấy — thật ra, trước đây em cũng để ảnh avatar như vậy.”
Cô cười: “Em thích phim hoạt hình đó lắm.”
Có lẽ bộ lọc thời thơ ấu sẽ làm rất nhiều thứ trở nên đẹp hơn, chẳng hạn như phim hoạt hình này, Tang Noãn nhớ rõ, lúc 3 giờ chiều thứ sáu hàng tuần, cô sẽ ngồi canh TV để xem phim, bởi vì dì nhỏ đã nói với cô rằng, khi bộ phim kết thúc, mẹ sẽ đến gặp cô.

Dù Tang Noãn biết đó là hy vọng xa vời, nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ bài hát kết thúc vang lên, chỉ là, chưa một lần cô chờ được mẹ.

Bây giờ nhìn lại, bộ phim hoạt hình luôn mang theo vô số hy vọng và thất vọng, cũng có sự ấm áp khó tả.

“Em đã dùng ảnh avatar này lúc mới mở Weibo, dùng thật lâu.” Giải Yến đang sắp xếp lại màu sơn, ánh nắng không bị rèm cản trở chiếu vào mặt anh, da mặt trắng nõn đến mức gần như trong suốt, “Anh đoán em thích nhân vật này, nên đã lấy hình nó làm avatar.”
Giải Yến ngẩng đầu lên, nốt ruồi lệ ở khóe mắt linh động nhếch lên theo mí mắt: “Bởi vì anh muốn nhận được sự hảo cảm từ em.


Anh tự tay bóc mẽ tâm tư của mình cho Tang Noãn xem, thế mà làm cô cảm thấy người con trai to lớn trước mặt có chút quá đáng yêu.

“Anh phải nói, anh cũng rất thích phim hoạt hình này, nó khiến anh cảm thấy chúng mình có mắt nhìn giống nhau, sở thích giống nhau.”
“Như vậy sẽ làm em cảm thấy chúng ta phù hợp ở bên nhau.”
Giải Yến cuối cùng đã điều chỉnh xong màu sơn, các loại màu sắc khác nhau ở trên bảng pha màu tựa như một bông hoa đầy màu sắc đang nở rộ.

Tang Noãn tiến lại gần hơn, nhìn Giải Yến dùng cọ vẽ nhúng sơn, vẽ một nét bút màu đen tuyền trên nền giấy trắng.

“Nếu như vậy có thể làm em yêu anh nhiều hơn, anh nguyện ý lao lực tâm tư để đắp nặn một hình tượng như thế trước mặt em.”
Tang Noãn ngồi bên cạnh Giải Yến, có lẽ vì ánh đèn quá chói, làm cho màu sơn trên giấy trắng dường như đang nhảy vọt.

Tang Noãn chống cằm, nhẹ nhàng nói: “Em không đồng ý với suy nghĩ của anh.

Nếu anh không thích cái gì đó, mà chỉ vì em thích nên anh phải giả vờ thích nó, như vậy sẽ quá mệt mỏi.”
“Hơn nữa.” Tang Noãn đổi tay chống cằm, nói tiếp: “Hơn nữa như vậy, anh trước mặt em không phải con người thật của anh, dần dà, anh sẽ trở thành –” Tang Noãn suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm được từ phù hợp, chỉ có thể dùng từ mới lóe lên trong đầu.

“Một người giả dối.”
Giải Yến lại mỉm cười, anh dịch tầm mắt từ vải vẽ tranh sang cô, anh nhìn Tang Noãn một cách chăm chú, thần sắc dịu dàng.

“Anh biết rồi.”
Tang Noãn cảm thấy anh không đồng ý với ý kiến ​​của mình, nhưng lại không muốn tranh luận nên mới nói ra câu này.

Nhưng mà giọng điệu và ánh mắt của anh đều dịu dàng và bình tĩnh đến mức khiến người ta thoải mái, không có gì làm cho người ta cảm thấy sự thoái nhượng bất đắc dĩ.

Đây dường như là khả năng bẩm sinh của anh, có thể làm cho mọi người cảm thấy thoải mái khi giao tiếp với mình.

Tang Noãn đi ra ngoài, rót một ly nước cho mình, cũng rót cho Giải Yến một ly.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô chợt nghĩ tới điều gì, quay trở lại lật xấp báo, nhặt một tờ kẹp trong tay.

Khi cô trở lại phòng vẽ tranh, Giải Yến vẫn đang vẽ, tấm vải vẽ tranh được phủ đầy màu sắc sặc sỡ, đã có thể nhìn ra hình ra dáng.

Tang Noãn ngồi dưới đất, mở tờ báo mang theo ra, giờ cô mới có thời gian đọc kỹ nó.

Nội dung trên tờ báo tuy dài nhưng tóm lại cũng rất đơn giản, đó là việc một doanh nhân thành đạt lại ham mê cờ bạc, rồi bị lún sâu vào đó, không thể tự kiềm chế nên đã đi mượn tiền bên cho vay nặng lãi, sau đó không có tiền trả nợ.

Thế là bị người đuổi đánh, chặt mất đôi tay.

Tang Noãn nhìn phần mô tả trên báo, chỉ là những câu viết bình dị nhưng lại khiến cô giật bắn mình vì kinh hãi.

Cô đột nhiên nhớ tới trước đó không lâu, cô đã ước anh ta gặp xui xẻo, chỉ vài ngày sau, anh ta thế mà thật sự gặp kết cục không tốt.

Tang Noãn không biết nên vì miệng quạ đen của mình linh nghiệp mà ngạc nhiên, hay vì kết cục của người đó mà thổn thức.

Nhưng ẩn sâu bên trong, cô luôn cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng kỳ lạ chỗ nào thì cô không nói ra được.

Tang Noãn dứt khoát đặt tờ báo xuống, tại sao cô phải lãng phí thời gian và suy nghĩ cho những người không đáng chứ? Cô vẫn còn việc đáng giá phải làm hơn.

Có lẽ bởi vì thiết kế quá đơn giản, khi Tang Noãn ngẩng đầu lên lần nữa, Giải Yến đã hoàn thành hơn một nửa, chú chuột Mickey ấy nở nụ cười rất dễ thương với cô.

Bức tranh này không giống những bức tranh bên ngoài phòng khách, nó đã không còn cảm giác quái gở, mà lại rất bình thường, một bức tranh đáng yêu.

Tang Noãn rướn người, tiến lại gần một vài phân.

“Thật dễ thương.” Cô quay đầu lại nhìn Giải Yến nói.

Tay cầm bút của Giải Yến hơi khựng lại.

Bàn tay của anh cũng rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõ ràng, khi cầm bút, xương cổ tay hơi cong, thậm chí độ cong cũng mang lại vẻ đẹp.

Bàn tay như vậy, trời sinh nên dùng để cầm cọ vẽ hoặc chơi piano.

Anh đón nhận ánh mắt của Tang Noãn, bên trong như chứa một nắm tuyết ấm, mát lạnh và dịu dàng: “Nếu em thích thì anh tặng cho em.”
Tang Noãn cũng không khách khí: “Vậy thì em cần phải yêu cầu làm một khung ảnh, lồng bức tranh vào và đặt nó ở vị trí bắt mắt nhất.


Cuối cùng Giải Yến cũng hoàn thành nét vẽ cuối cùng, đặt bút vẽ xuống.

“Vậy anh rất vinh hạnh.” Anh nói.

Tang Noãn cong mi, đôi mắt cô cũng cong lên, như trăng lưỡi liềm.

Ánh mặt trời ấm áp, cô mặc một chiếc áo len màu trắng gạo, một màu rất nhẹ nhàng, giống như con người cô.

Giải Yến cụp mắt xuống, cô cười đẹp quá, hấp dẫn người khác vuốt ve đôi mắt cười ấy.

Anh nghĩ vậy và cũng làm như vậy, đầu ngón tay vậy mà tự nhiên lướt qua khóe mắt cô.

Tang Noãn sững sờ, nhưng không từ chối.

Giải Yến đột nhiên trở nên căng thẳng, nước da anh trắng, khi phần da nào đỏ lên là có thể thấy rõ ràng, đôi tai anh đỏ như là dính thuốc màu.

“Anh…” Họ gần nhau đến nỗi Tang Noãn chớp mắt một cái, liền sẽ tự hỏi liệu lông mi của mình có chạm vào da của Giải Yến hay không.

Giải Yến rũ mắt xuống, muốn nói điều gì đó, nhưng anh chỉ nói một từ rồi không nói tiếp.

Không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến trái tim đang treo ở cổ họng của Tang Noãn rớt xuống.

Nhưng ngay sau đó, một cảm giác ấm áp bao phủ mắt cô, mềm mại, như thể bị lông vũ quét qua, nhưng ấm hơn lông vũ.

Tờ báo Tang Noãn cầm trên tay nhẹ nhàng rơi xuống, mặt báo có hình chân dung ngửa lên nằm dưới đất.

Sau khi môi anh rời khỏi, Tang Noãn mở mắt ra, cả hai nhìn nhau một lúc, nhưng thật ra Tang Noãn bắt đầu cảm thấy xấu hổ trước, cô úp mặt vào vai cổ anh.

Trên người Giải Yến có một mùi thơm sạch sẽ và trong sáng, giống như mùi bạc hà.

“Trước kia, anh đã từng quen bạn gái chưa?” Tang Noãn hỏi.

Dựa vào anh, mới có thể cảm nhận được thanh âm của anh nhiều hơn, nó rơi vào tai cô mà không có bất kỳ sự cản trở nào.

Giải Yến trả lời cô, không có.

Tang Noãn úp mặt vào vai anh, khẽ cười: “Thảo nào, anh chỉ hôn lên mắt em là mặt sẽ đỏ ửng.”
Cô lại hỏi anh: “Tại sao anh lại hôn mắt em trước?”
Lúc này đây, cô mới rời khỏi vai Giải Yến, nhưng không muốn cách nhau quá xa, vẫn dựa vào lồng ngực anh.

Đúng là khi mới yêu, từng phút chia ly đều là dày vò.

“Bởi vì đôi mắt rất xinh đẹp.”
Đẹp đến mức anh muốn lấy nó ra, cất giữ nó một cách trân trọng.

Ánh mắt của Giải Yến vẫn thanh triệt như cũ, anh cúi đầu, lần này không phải đôi mắt, mà là đôi môi.

Môi khô, nhưng lưỡi lại ướt át.

Lần này là một nụ hôn thực sự, từ khóe miệng đến giữa môi, từng phút từng phút trôi qua, ý thức trở nên bay bổng, lạc không biết về đâu.

Trong phòng đã bật điều hòa, máy sưởi âm thầm tỏa hơi ra ngoài.

Quá nóng, Tang Noãn nghĩ, nhưng cô lại luyến tiếc tách ra.

Cứ nóng như vậy cũng không có vấn đề.

Bởi vì lần đầu tiên cô cảm thấy, hôn môi là một điều tốt đẹp như vậy.

Cho đến khi cô trở về nhà, gọi điện hỏi Thư Thư biết chỗ nào làm khung hình đẹp, vẫn còn thường thường nhớ lại nụ hôn đấy.

Miệng lưỡi khô khốc, đúng là miệng lưỡi khô quá.

Tang Noãn mở tủ lạnh ra, tìm cho mình một lọ sữa chua, uống một ngụm xong mới cảm thấy cảm giác này bớt bớt một chút.

Cô cầm chai sữa chua, bước đến tờ lịch, tháo nắp bút lông, vẽ một khuôn mặt tươi cười dưới ngày hôm nay.

Dịch tầm mắt xuống, Tang Noãn thấy một ngày khác được cô đánh dấu.

Sinh nhật Thẩm Mạt Mạt.

Hai tuần trước, Thẩm Mạt Mạt đã gửi tin nhắn trong group chat của ba người, hỏi hai người họ hôm đó có dành ra thời gian để tham gia sinh nhật mình không?
Gia cảnh của Thẩm Mạt Mạt khác với Tang Noãn, cô ấy sinh ra đã ngậm thìa vàng, ở nhà lại là con gái út, có một người anh trai nên được yêu chiều mà lớn lên.

Theo lý thì có gia cảnh như vậy không nên lăn lộn trong giới giải trí, là một tiểu thư nhà giàu, cuộc sống hàng ngày của cô ấy phải là đi du lịch với mua sắm, nhẹ nhàng hơn đóng phim nhiều.

Tuy nhiên, với ước mơ diễn kịch của mình, Thẩm Mạt Mạt không quản ngại khó khăn đâm đầu đi vào.

Tiệc sinh nhật của Thẩm Mạt Mạt được tổ chức tại một biệt thự vùng ngoại ô Uyển Thành.

Phong cảnh nơi đó rất đẹp, thời tiết hôm nay lại hết sức nể tình, trời không u ám mà sáng sủa đầy nắng.

Những giọt nước phun ra từ vòi nước hiện lên 7 sắc cầu vồng rực rỡ dưới ánh nắng.

Lúc Tang Noãn đến, không có nhiều khách lắm, Thẩm Mạt Mạt đang cau mày, điều chỉnh vị trí của đĩa hoa quả.

Tang Noãn tặng quà cho cô ấy, là một chiếc ghim cài áo hình lông vũ, trên đầu có đính một ít kim cương vụn.

Thẩm Mạt Mạt kinh hỉ kêu lên, lập tức đeo vào vạt áo.

Cô ấy xoay người ôm lấy Tang Noãn: “Vẫn là quà của cậu hợp lòng mình, không giống như Thích Tống.”
Thích Tống vừa bước ra khỏi nhà, nghe vậy nhướng mày: “Sao vậy, quà của anh làm sao?”
Thẩm Mạt Mạt lè lưỡi với Thích Tống: “Dung tục, quá dung tục.”
Người phía sau lưng Thích Tống bước ra, khuôn mặt cô ấy dịu dàng, ngay cả nụ cười cũng dịu dàng.

Cô ấy nói với Thích Tống: “Em đã nói Mạt Mạt không thích vòng cổ như vậy rồi mà anh cứ muốn mua, bị ghét bỏ là phải.”
Vẻ mặt của Thích Tống lập tức dịu đi.

“Sở thích của em ấy hay thay đổi.

Mấy hôm trước còn khen kiểu vòng cổ này đẹp, nhưng hôm nay lại không thích rồi.”
Tang Noãn nhìn Thẩm Mạt Mạt, cô ấy vẫn cười, biểu cảm và ánh mắt không hề thay đổi.

Tại thời điểm này, cô không thể không khen kỹ thuật của cô ấy tốt.

HẾT CHƯƠNG 30..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN