Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng - Chương 53: Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng


Chương 53: Chương 52


Editor: Chanh
Beta: Đường Đường
Trò chơi đầu tiên trong là trò chơi nhóm.

Khách mời sẽ đội một cái nón mũi nhọn che kín mặt, trên đỉnh chóp nón chỉ có một lỗ hổng nhỏ bằng hạt gạo.

Dựa vào lỗ hổng nhỏ ấy, họ phải tìm được lọ sữa chua của nhà tài trợ, uống được sữa chua coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Số lượng khách mời và thành viên cố định cộng lại vừa đủ chín người, có thể chia làm ba nhóm.

Do đó sẽ dựa theo thứ tự hoàn thành trò chơi để chia nhóm.

Tang Noãn cầm cuộn giấy mà tổ tiết mục chuẩn bị, cuộn lại thành hình nón.

Sau khi đội nón vào trước mắt liền biến thành một khoảng tối đen, chỉ có phần lỗ hỗng ở đỉnh chóp là có chút ánh sáng.

Thế nhưng chút ánh sáng đó không đủ để nhìn rõ một vật hoàn chỉnh.

Muốn tìm một hộp sữa chua được đặt lung tung khắp nơi ở một chỗ rộng rãi thế này, cho dù có đặt ngay dưới đất thì vẫn cực kỳ khó khăn.

Tang Noãn có dự cảm bản thân sẽ trở thành một trong ba người xếp cuối cùng, quả nhiên dự cảm của cô không hề sai.

Không biết cô đã quay vòng vòng tại chỗ bao lâu, đụng phải bao nhiêu người, thậm chí có lúc còn đi ra ngoài khu vực ghi hình, thế nhưng cô vẫn không thể nào tìm được bình sữa chua nho nhỏ kia.

Thậm chí tổ tiết mục còn cố ý giảm độ khó của trò chơi xuống, đặt hết sữa chua vào một chỗ, làm cho vật thể mục tiêu lớn hơn nữa.

Đợi đến khi người thứ sáu tìm thấy sữa chua, ngồi lên xe rời đi, đạo diễn liền kêu ngừng lại.

Nội dung chính của kỳ lần này là phải tìm được lọ nước thuốc hủy diệt thế giới bị người ngoài hành tinh giấu đi, giải cứu thế giới.

Không thể không nói, đây là một kịch bản vô cùng cẩu huyết.

Dàn khách mời bọn họ cần phải hợp lại thành từng nhóm, từng bước thu thập các manh mối để lấy được nước thuốc.

Nhóm người hoàn thành nhiệm vụ xong trước được rời đi trước, đã xuất phát đến nơi có manh mối đầu tiên.

Mà nhóm ba người bị lưu lại, cũng là nhóm cuối cùng, phải đợi thêm mười phút mới có thể rời đi.

Lúc Tang Noãn tháo mũ xuống, nhìn thấy trong số những người còn lại ngoại trừ cô và một thành viên cố định, còn có cả Giải Yến.

Cô có chút kinh ngạc: “Sao cậu cũng bị bỏ lại?”
Giải Yến giống như bất đắc dĩ mỉm cười: “Sao tôi lại không thể bị bỏ lại.”
Không biết là do làn da Giải Yến quá trắng hay là do quai đeo của cái nón kia quá chặt, mà xung quanh mặt Giải Yến hiện lên một vết hằn đỏ mỏng manh.

Giống như được điểm thêm màu son nơi đuôi mắt.

Thậm chí Tang Noãn còn có thể tưởng tượng ra được sau khi công chiếu, cảnh này nhất định sẽ được đặc tả, hơn nữa còn thêm cả hiệu ứng đặc biệt vào.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Tang Noãn cũng không thể nhìn anh quá lâu.

Cô dời ánh mắt, cười nói: “Bởi vì năng lực vận động của cậu khá tốt, nên tôi nghĩ cậu có thể nhanh chóng hoàn thành xong trò chơi.”
Giải Yến lại đội thử cái nón lên mặt, lắc đầu.

“Trò này không phải chỉ dựa vào năng lực vận động là có thể thành công.”
Thành viên cố định của chương trình ngồi dưới đất đợi thời gian trôi qua, cố ý tỏ vẻ ủy khuất nói: “Xem ra quan hệ của hai người thật sự tốt như lời đồn, nói chuyện với nhau mà quên luôn một người sống sờ sờ là tôi đây.”
Vị thành viên cố định này là một nghệ sĩ hài, rất biết cách làm nóng bầu không khí.

Bấy giờ Giải Yến mới để ý đến anh ta, trả lời nửa câu đầu của anh ta: “Quan hệ cực kỳ tốt.” Anh cường điệu nói.

Điều này khiến nghệ sĩ hài kia thoáng chốc sửng sốt, lắc đầu, vẻ ủy khuất trên mặt càng hiện rõ, anh ta hướng về phía camera nói: “Giải ảnh đế, anh Giải của mấy người thật sự hoàn toàn ngó lơ tôi.”
Thậm chí còn có thể nghe được tiếng cười của nhóm nhân viên công tác ở đằng sau máy quay.

Manh mối đầu tiên mà nhân viên công tác đưa cho họ là tên một địa danh, phải đi đến địa điểm được chỉ định.

Sẽ có một nhóm nhân viên công tác ở đó chờ sẵn để cung cấp manh mối thứ hai cho họ.

Thế nhưng địa danh được viết trên giấy là bằng tiếng Nhật.

“Trong số chúng ta có ai biết tiếng Nhật không?” Người nghệ sĩ hài nhìn về phía Tang Noãn, Tang Noãn vừa mới quay một bộ phim điện ảnh ở Nhật Bản xong.

Tang Noãn vô tội lắc đầu: “Tôi không đọc được.” Cô chỉ biết nói vài câu đơn giản mà thôi, còn chữ viết tiếng Nhật thì cô thật sự không đọc được.

Nghệ sĩ hài tuyệt vọng, tổ tiết mục không cho phép bọn họ dùng điện thoại di động.

Hơn nữa đây lại là nơi vắng vẻ, ngoại trừ nhân viên công tác của tổ tiết mục ra cũng chỉ có rất ít dân cư, không biết nên tìm ai giúp đỡ bây giờ.

Trên tấm thẻ nhiệm vụ màu đỏ bỗng xuất hiện một ngón tay trắng nõn, Giải Yến cúi đầu nhìn tên địa điểm được viết bằng tiếng Nhật trên thẻ, nhẹ giọng nói ra một cái tên.

Tang Noãn nghe không rõ, nhìn anh hỏi lại: “Cậu mới nói gì thế?”
“Tôi biết một chút tiếng Nhật.” Giải Yến rũ mắt nhìn tấm thẻ.

Không biết là vì ánh nắng hay là vì ánh đèn hắt sáng chiếu xuống gương mặt anh, khiến cho vệt đỏ còn chưa biến mất trông có vẻ càng thêm rực rỡ.

Mai đỏ trên nền tuyết trắng, chẳng qua cũng chỉ như thế.

“Tôi biết nơi này.”
Nghệ sĩ hài kích động đến mức quên luôn chuyện ban nãy Giải Yến vừa ngó lơ mình, vỗ vỗ vai anh, nói người anh em khá lắm.

Sau một phen vất vả, cuối cùng họ cũng đến được địa điểm tiếp theo, thành công nhận được manh mối thứ hai.

Bây giờ đã quá trưa, nghệ sĩ hài đề nghị mọi người đi ăn cơm trước.

Tang Noãn xem qua các mùa trước, cũng đã quen với phong cách của anh ta.

Trong phong cách của anh ta luôn là từ tốn thảnh thơi mà hoàn thành nhiệm vụ, chưa bao giờ gấp gáp.

Thế nên bây giờ đưa ra đề nghị này cũng không có gì lạ.

Hơn nữa chương trình cũng cố ý muốn để khán giả cảm nhận được cảnh sắc và ẩm thực ở nơi đây.

Bọn họ đi ngang qua những nhà hàng tinh xảo đẹp đẽ, bên ngoài treo đầy biển hiệu cũng như trưng bày những hình ảnh về món ăn trông hấp dẫn đến mê người.

Thế nhưng cuối cùng họ vẫn lựa chọn vào cửa hàng tiện lợi.

Bởi vì kinh phí tổ tiết mục đưa không thể thưởng thức mỹ vị ở nhà hàng được, thậm chí có ăn ở cửa hàng tiện lợi cũng phải tính toán giá cả thật hợp lý.

Sau khi chọn xong các món ăn cho bữa trưa, Tang Noãn dừng trước cửa tủ lạnh, bên trái là từng hàng đồ uống được xếp ngay ngắn, bên phải là các loại kem que và kem ốc quế.

Giữa ngày hè nóng bức, đồ uống lạnh và kem là những món giải nhiệt thần thánhnhất, đối với Tang Noãn mà nói, những thứ này có sức dụ hoặc rất lớn.

Đến nỗi nếu như vừa ăn trưa vừa ăn kem, ăn các món nóng lạnh thay phiên nhau có thể sẽ khiến dạ dày bị đau, nhưng cô tạm thời không để ý đến những chuyện ấy.

“Chị muốn mua sao?” Giải Yến đúng lúc đi tới bên cạnh cô, trông thấy ánh mắt lưu luyến không rời của cô nhìn tủ lạnh trước mặt.

Tang Noãn gật đầu, sau đó thở dài: “Đáng tiếc là kinh phí của ba người chúng ta không đủ.”
Giải Yến vươn tay chỉ về phía quầy thu ngân, Tang Noãn nhìn theo hướng tay anh chỉ, phát hiện ở quầy thu ngân có một tấm biển nhỏ, có biểu tượng logo của Alipay và Wechat.

“Cửa hàng này có hỗ trợ thanh toán bằng điện thoại, chúng ta có thể tự mình mua.” Giải Yến giải thích với cô.

Hai mắt Tang Noãn lập tức sáng lên.

Cô nhìn về phía camera đang quay mình, hỏi nhân viên công tác đi theo: “Chúng tôi có thể tự mình thanh toán không?”
Nhân viên công tác có chút khó xử, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Tang Noãn khẽ hoan hô một tiếng, liền lập tức chạy đi mua kem.

Sau khi ăn xong đồ ăn được hâm nóng ở cửa hàng tiện lợi, Tang Noãn cắn cây kem ốc quế hai viên kem vừa mới mua.

Cách cô ăn kem cũng giống như khi ăn các món ăn khác, đều là cắn từng miếng từng miếng một, cho dù hàm răng có bị tê buốt cũng không sao.

Cô chưa bao giờ ăn kem kiểu liếm từng chút một, cảm nhận vị kem tan trong miệng mình bao giờ, bởi vì cô sợ kem tan quá nhanh, cho nên cô muốn giải quyết xong trước khi nó tan hết.

Cho nên, chỉ trong khoảng thời gian đi từ cửa hàng tiện lợi đến chỗ để xe, cây kem trên tay Tang Noãn đã bị tiêu diệt hơn một nửa.

Giải Yến thấy cô há miệng ra cắn từng miếng nhỏ, bộ dạng trông rất giống một chú chuột hamster nhỏ.

Vì để tiện vận động nên hôm nay Tang Noãn búi tóc lên, nhưng bởi vì tóc còn chưa đủ dài, thế nên vẫn sẽ có vài lọn tóc rũ xuống.

Giải Yến rất muốn vươn tay vén những lọn tóc lộn xộn đó ra sau tai cho cô, để những sợi tóc ấy không che khuất gò má, hàng lông mày, sống mũi cô, hay vô ý dính lên cây kem cô đang cầm trên tay.

Tang Noãn dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên, quay mặt về phía Giải Yến nở nụ cười, trên môi còn vương một lớp kem hồng nhạt.

Nếu so sánh môi hai người với nhau, thì môi cô trông tươi đẹp hơn rất nhiều.

Suy nghĩ trong đầu anh thay đổi, giờ phút này anh rất muốn hôn cô.

Đến lúc chuẩn bị lên xe, cô ăn nốt hai ba miếng liền giải quyết hết phần kem còn lại, phần bánh quế giòn giòn bên dưới đương nhiên cũng không thể bỏ qua.

Tuy hàm răng và khoang miệng đều thật lạnh, lạnh đến mức cô cảm giác chỉ cần mở miệng, hơi thở phả ra cũng có thể kết băng được luôn, thế nhưng trong lòng vẫn tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Lúc cô nhẹ nhàng hà hơi, ánh mắt vô tình giao nhau với ánh mắt của Giải Yến.

Theo lý mà nói, con người không có khả năng đặc biệt, không thể chỉ nhìn vào mắt người khác mà đoán được người đó đang suy nghĩ gì.

Nhưng ánh mắt Giải Yến lúc này, lại khiến Tang Noãn có thể hiểu được tâm tư của anh.

Anh muốn chạm vào cô, hoặc là, còn hơn thế nữa.

Thế nhưng cuối cùng, Giải Yến vẫn không nói gì, chỉ giúp cô kéo cửa xe.

Sau khi lên xe, Tang Noãn thậm chí còn cảm thấy có chút tiếc nuối vì Giải Yến đã không biến suy nghĩ thành hành động.

Trên đường đến địa điểm thứ hai, bọn họ gặp nhóm của Lục Mạn.

Mái tóc tết chân rết của cô gái trẻ tuổi này hiển nhiên đã được xử lý lại một lần nữa, những lọn tóc lòa xòa đã được ghim lên, chỉ lưu lại vài sợi ở hai bên tóc mai.

Tang Noãn không hiểu vì sao mình lại để ý Lục Mạn như vậy, có lẽ là vì tình địch nảy sinh cảm giác kiêng kỵ lẫn nhau.

Lục Mạn quơ quơ tấm thẻ màu đỏ trên tay, nói với họ: “Manh mối thứ hai đang nằm trong tay bọn em.” Sau đó lại nhanh chóng giấu nó ra sau lưng, cô ta dùng dáng vẻ tràn đầy hơi thở thiếu nữ thanh xuân nghiêng người về phía trước, nói với Giải Yến: “Nếu mọi người đưa số kinh phí còn lại của mọi người cho bọn em, em sẽ đưa manh mối cho mọi người.”
Sau đó, Lục Mạn thè lưỡi, ngượng ngùng nói thêm một câu: “Do tụi em ngồi taxi đến đây nên đã dùng hết tiền rồi, đến cơm trưa cũng chưa ăn nữa.” Tiền taxi bên Nhật rất đắt, nếu đúng là gọi xe taxi đến đây thì thật sự tốn rất nhiều tiền.

Hai thành viên cố định còn lại trong nhóm Lục Man cũng ở bên cạnh phụ họa để có thể giao dịch thành công.

Giải Yến không nhìn cô ta, anh quay đầu thương lượng với đồng đội của mình.

Lục Mạn há hốc mồm, nụ cười trên môi dần dần phai nhạt.

Cô ta thật sự muốn hỏi Giải Yến, vì sao lại không nhìn cô ta, vì sao anh chỉ đối xử lạnh nhạt với mỗi mình cô ta như vậy.

Tang Noãn cảm thấy, bây giờ cô trở nên quá xấu tính rồi.

Thấy Giải Yến đối xử lạnh lùng với Lục Mạn như thế, trong lòng cô lại cảm thấy vui vẻ, vui đến độ không che giấu được biểu cảm.

Vì vậy trong quá trình hai đội trao đổi với nhau, cô hơi nghiêng đầu, giả vờ ho khan để che giấu sự thay đổi cảm xúc của mình.

Cuối cùng, người nghệ sĩ hài quyết định dùng số kinh phí còn lại của bọn họ để đổi lấy manh mối.

Chỉ có điều, sau khi lấy được tấm thẻ đỏ kia, mới phát hiện ra trên đó không viết gì cả, lúc đó bọn họ mới nhận ra đã bị nhóm Lục Mạn lừa rồi.

Cho dù bây giờ có hối hận hay tức giận đi nữa, bọn họ cũng chỉ đành tiếp tục tìm kiếm manh mối thứ hai.

Đến khi mặt trời lặn về phía tây, bọn họ rốt cuộc tìm được manh mối thứ hai, sau đó nhanh chóng chạy đến nơi có manh mối thứ ba.

Nơi cất giữ manh mối thứ ba là một viện bảo tàng, cất giấu nước thuốc mà bọn họ đang tìm.

Lúc này, tất cả các nhóm phải tham gia cướp đoạt nước thuốc.

Trong quá trình tranh đoạt đó, nếu dải lụa đỏ được buộc trên tay các thành viên bị đối thủ kéo xuống, thì coi như bị mất tư cách.

Hơn nữa trong mỗi đội còn ngầm sắp xếp một người phản bội.

Như vậy có nghĩa là, trong quá trình cướp đoạt nước thuốc, không những phải đề phòng người chơi của hai đội chơi khác mà còn phải đề phòng cả chính đồng đội của mình.

Tang Noãn thở hồng hộc ngồi xổm đằng sau cánh cửa.

Ban nãy suýt chút nữa cô bị thành viên đội khác kéo tuột dải lụa đỏ trên tay, cũng may cô chạy nhanh, thoát được một kiếp.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc của cô.

Thế nhưng ngay sau đó, tay nắm cửa chuyển động.

Tổ tiết mục yêu cầu không được phép khóa cửa, cho nên mỗi căn phòng đều có thể bị người bên ngoài mở cửa ra.

Thần kinh Tang Noãn căng thẳng, đồng tử dần dần hiện lên hình bóng người bước vào, bộ đồng phục bóng chày màu đen, tóc mái rủ trước trán, còn có nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.

Tang Noãn thở phào một hơi, là Giải Yến.

Anh vươn tay về phía Tang Noãn: “Chạy nhiều vậy hẳn là rất mệt đi!”
Tang Noãn không hề nghi ngờ gì, nắm tay anh đứng lên: “Chạy lâu như vậy, quá mệt rồi.”
Giải Yến khẽ cười, tay kia bất ngờ bắt lấy dây lụa đỏ buộc trên cánh tay cô.

Cũng may Tang Noãn phản ứng nhanh, lập tức đè tay anh lại.

Cô trợn mắt, giật mình nói: “Cậu là người phản bội?”
Giải Yến không hề giãy dụa, để Tang Noãn đè tay anh lại.

Anh im lặng hồi lâu mới cười rộ lên:
“Đùa chút thôi.”
Điều khiến anh càng để ý hơn, chính là độ ấm của bàn tay Tang Noãn khi nắm lấy tay anh.

HẾT CHƯƠNG 52..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN