Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng
Chương 6
.Editor: H
.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
P/s: Tuần này vì lượt vote đều và ổn nên Chanh quyết định đăng thêm 1 chương, xem như là quà thưởng cho các tình yêu đã vote nhiệt tình và ổn định.
Lịch đăng cố định là vào: thứ 4, thứ 6.
Nếu các tình yêu chăm chỉ vote, càng nhiều thì chương mới ra càng nhanh.
Nếu thấy truyện hay thì đừng quên để lại 1 sao hoặc 1 cmt để tiếp thêm động lực cho bọn mình nha.
Lời cuối cùng: Cách xưng hô của Nam9 và Nu9 đã được cố định từ chương này.
Những chương trước xưng hô còn hơi lung tung mọi người thông cảm.
Sau khi hoàn truyện Chanh sẽ chỉnh sửa lại sau.
_____________^_____________
Trong buổi phỏng vấn của một tạp chí, Tang Noãn đã được hỏi một câu thế này.
Vì sao cô lại gia nhập giới giải trí?
Tang Noãn đã trả lời rằng: là vì người nhà, chỉ nói bốn chữ đơn giản này thôi, không nói gì thêm nữa.
Cô không có thói quen show hết cuộc sống riêng tư của mình cho toàn dân thiên hạ xem, cũng không có thói quen để người khác nhìn lén cuộc sống riêng tư của mình.
Cho nên, người ngoài chỉ cùng lắm chỉ có thể phỏng đoán chứ không thể khẳng định bối cảnh của cô là gì.
Ông nội đã nuôi cô lớn khôn.
Sau khi cha qua đời, Tang Noãn đáng lẽ ra sẽ được mẹ chăm lo.
Thế nhưng người mẹ cùng dòng máu lại tránh cô như tránh tà, chỉ bằng lòng gửi phí nuôi dưỡng mỗi tháng, chứ kiên quyết không chịu mang cô về nuôi.
Khi đó ông nội xoa đầu cô, nếp nhăn trên gương mặt đen sạm của ông lại nhăn hơn, ông nói: “Noãn Noãn, từ nay con về ở với ông nhé?”
Cho nên lúc ông nội bị bệnh, cô mới có thể vì 30 vạn tiền phí trị liệu mà tham gia bộ phim đầu tiên.
Đáng tiếc là, 30 vạn đó vẫn không thể níu người thân duy nhất ở cạnh cô ở lại nhân gian.
Từ đó trở đi, căn phòng bệnh viện đã trở thành một cơn ác mộng lặp đi lặp lại nhiều lần với Tang Noãn.
Suất diễn mấy ngày nay của Tang Noãn không nhiều, cô bảo Thư Thư nói với đoàn phim là có thể dồn toàn bộ suất diễn của cô quay hết trong một ngày được không,cô muốn xin nghỉ 2 ngày để về giỗ mẹ.
Lúc mẹ cô bị ốm đau, bà đã từng trằn trọc gọi điện cho Tang Noãn.
Người đàn bà đã từng nhẫn tâm vứt bỏ cô, nay vì bệnh tật mà yếu đuối ngoài ý muốn, bà muốn nhìn thấy cô con gái duy nhất của mình.
Khi đó Tang Noãn đang đóng phim, Tây Tạng mênh mông, trời cao đất rộng nhưng tâm hồn cô lại không như vậy,nó vừa hẹp lại nhỏ.
Cô đã từ chối đi gặp mẹ.
Về sau dì út tới đó tìm cô.
Quan hệ giữa Tang Noãn và dì út không tệ, hình như vì muốn đền bù cho những gì chị mình đã làm, nên dì út đã đối xử với cô rất tốt, mỗi lần tới thăm là lại tay này cầm đồ tay kia xách đồ.
Dì ấy nói với Tang Noãn rằng, không phải mẹ không yêu cô, mà vì bà bận nên mới không có tới thăm.
Chỉ là Tang Noãn vẫn luôn biết, dì út đang nói dối.
Buổi tối hôm đó, nhiệt độ ở Tây Tạng rất thấp, Tang Noãn lại mặc chiếc áo sơ mi đơn bạc, một lần lại một lần ngồi trên lưng ngựa quay phim.
Lúc đặt chân xuống mặt đất, cô dường như không duỗi thẳng chân được.
Dì út tới thăm cô, nhưng lại không biết nói thế nào.
Dì ấy rót cho cô ly nước ấm, tay chân thì luống cuống, mở miệng chỉ nói một câu: “Dì, dì út tới thăm con.”
Tang Noãn cười, nhân viên công tác đỡ cô xuống, cô từ từ đi tới.
“Ngày mai cháu sẽ xin nghỉ để đi gặp bà ấy.” Tang Noãn nói câu đó ra, nhưng mà, tiếp đó còn bướng bỉnh nói thêm:”Chỉ có lần này thôi.”
Giống như lời nói này, từ đó về sau, cô không về gặp mẹ mình nữa.
Tang Noãn vốn định về một mình, nhưng chị Du lại bảo Thư Thư về với cô.
( Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Tiệm nhà Chanh, xuất hiện bản dịch ở những trang khác thì đều là bọn ĂN CẮP MẤT DẠY.)
Nửa mùa xuân đã đi qua, thời tiết đã ấm lên, không còn làm cho người mới tỉnh giấc cảm thấy mình vẫn còn trong mùa đông lạnh lẽo.
Tang Noãn đứng trước mộ mẹ, chữ viết trên bia mộ dường như mới được chạm khắc, cô nhìn bia mộ hồi lâu rồi đặt bó hoa trắng lên đó.
Dì út đứng bên cạnh, nói là không nghĩ cô sẽ tới.
Tang Noãn đáp: “Cháu cũng không định tới.”
Cô ngồi xổm xuống, chỉnh lại bó hoa cho đẹp.
“Có lẽ là, tự hòa giải với bản thân vậy.”
Chắc là càng lớn tuổi, sự bướng bỉnh kịch liệt thời niên thiếu của cô dần lui đi.
Tang Noãn kéo cổ áo lên, đứng dậy.
Dì út hỏi cô, có muốn về nhà dì ấy ngồi chơi không, Tang Noãn suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối.
“Cháu còn phải về đóng phim nữa dì ạ.” Tang Noãn nói “Lần sau về, nhất định cháu sẽ ghé nhà dì chơi.”
Dì út cũng biết cô vội nên cũng không giữ lại.
Trước khi đăng ký, Thư Thư mua cho cô một ly nước trái cây.
“Lúc trở về em thấy chị không uống miếng nước nào, nhất định là chị khát nước rồi.” Thư Thư vô cùng kìm chế, không hỏi một câu nào về gia đình Tang Noãn.
Tang Noãn ôm Thư Thư, cảm ơn sự tri kỷ của cô bé.
Lúc đến đoàn phim thì trời đã tối, Tang Noãn không kịp thay quần áo, chạy thẳng tới chỗ quay phim.
Hiện tại đang quay đàn diễn*, 10 dặm thành phố có nhiều người nước ngoài ở đã diễn ra chiến hỏa, nguyên nhân là vì con cháu quan lại, nhân vật nổi tiếng giàu có sau một đêm trở thành đoạn bích tàn viên*.
Nam chính – chính là anh trai Mai Như nắm lấy cổ áo Tần Phúc Phong, chất vấn: “Em gái tao đâu?”
*Đàn diễn ( Ensemble cast) : là cảnh quay mà tất cả các nhân vật có những phần nói gần như bằng nhau.
Ngoài ra còn để nói đến những dự án quy tụ hàng loạt ngôi sao để thu hút khán giả, ví dụ như: Avengers: Endgame.
*Đoạn bích tàn viên: tường đổ vách nát
Xung quanh là các súng thần công đang liên tục nổ pháo, mũ của Tần Phúc Phong bị lệch sang một bên, quân trang vốn thẳng thớn nay lại trở nên nhàu nát.
Nhưng mà vẻ mặt anh lại không chút biến hóa, ngay cả lông mi cũng không động.
Anh không nói gì.
Mai Văn dần nới lỏng tay, anh ta cũng mặc quân trang như Tần Phúc Phong.
Rõ ràng là anh ta đang uy hiếp Tần Phúc Phong, nhưng anh vẫn giống như thiếu niên không thể làm gì khi cửa tan nhà nát vào 10 năm trước.
“Các người nói, chỉ cần tao gia nhập quốc quân thì em gái tao có thể áo cơm vô ưu, cả đời hỉ nhạc.”
“Nhưng mà hiện tại, em gái tao, con bé đang ở đâu?
Tần Phúc Phong đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Mai Văn, ánh mắt lạnh nhạt, giống như động vật máu lạnh không chút tình cảm.
Đây là một mặt không hề giống như lúc gặp Mai Như của Tần Phúc Phong, một con người lạnh lùng không chút tình người.
Diễn viên đóng nam chính có kỹ thuật diễn xuất tinh vi, bùng nổ mạnh mẽ, có thể thu phóng cảm xúc một cách tự nhiên.
Những thay đổi cảm xúc từ chất vấn đến tuyệt vọng đều có thể diễn liền mạch và không quá lố lên.
Nhưng Giải Yến cũng không hề rơi vào thế hạ phong,không hề bị diễn viên gạo cội áp diễn.
Sự châm chọc thờ ơ của Tần Phúc Phong đã được anh thể hiện vô cùng rõ ràng.
Chị điều phối viên thấy Tang Noãn thì thở phào một hơi.
“Chị còn tưởng mai em mới về, bỏ qua mấy cảnh quay hôm nay.”
Tang Noãn cười: ” Cũng may là về kịp.”
Hôm nay các diễn viên vẫn luôn ở trạng thái tốt, tiến độ thuận lợi đến không thể tin được, Lâm đ*o muốn giữ lại trạng thái này, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái quay thêm vài cảnh nữa.
Quay xong cảnh đàn diễn này, đoạn phim bắt đầu thu dọn để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Stylish đưa quần áo cho Tang Noãn, vẫn là sườn xám, xuyên suốt bộ phim《 rời thành 》, trang phục của Tang Noãn hầu như là sườn xám với đủ loại kiểu dáng khác nhau, kiểu có tay hoặc không tay, xanh sẫm đỏ thẫm.
Sau khi makeup xong, Tang Noãn đi tới chỗ quay phim, Lâm đ*o vẫy tay gọi cô.
Cảnh tiếp theo sẽ là cảnh nam nữ chính gặp nhau, cảnh đoàn tụ giữa hai anh em, Tang Noãn cho rằng đây sẽ là cảnh đẫm nước mắt nhất của bộ phim này.
Lâm đ*o giảng giải cho họ một cách cẩn thận,ông nói họ phải làm cho cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi phải xa cách nhiều năm, cảm giác cố gắng tìm kiếm người thân duy nhất trong hy vọng mong manh, tất cả đều phải hiện rõ trong ánh mắt.
Tang Noãn đứng yên trước ống kính, điều chỉnh cảm xúc của mình, ánh mắt quét về phía Giải Yến đang ngồi cách đó không xa.
Anh chống cằm, lông mi hơi rũ xuống lộ vẻ mệt mỏi, Tiểu Trần cao gầy mới thấy bữa trước đi tới cúi đầu nói nhỏ với anh cái gì, nhưng tầm mắt của anh vẫn chăm chú nhìn về phía này.
Tựa hồ để ý Tang Noãn đang nhìn mình, anh nâng mắt, đuôi mắt tự giác cong lên, cười với cô, dùng khẩu hình nói hai chữ, cố lên.
Hình như mỗi lần nhìn thấy anh, anh đều luôn cười.
Có lẽ hôm nay ông trời muốn diễn một lần là qua, Tang Noãn vốn dĩ cho rằng cảnh này phải bị NG nhiều lần mới có thể làm cho Lâm đ*o hài lòng, nhưng lại chỉ cần quay một lần là qua, sau đó quay thêm vài cảnh bổ sung là được.
Lúc quay xong các cảnh bổ sung thì trời đã tối khuya, nhiệt độ đã hạ xuống rất thấp.
Tang Noãn khoác áo lông vũ, cô thấy Lâm đ*o đang rất là vui, xem ra là muốn quay cả đoạn này cho xong.
Hai mắt Thư Thư cứ đánh vào nhau suốt mà cứ ráng gượng.
Một giọt nước rơi trúng cô bé, Thư Thư ngạc nhiên một chút, sau đó một giọt nữa lại rơi trên mắt cô bé.
“Mưa rồi.” Thư Thư nói với Tang Noãn.
Cơn mưa nhanh chóng nặng hạt, Thư Thư vội vàng lấy dù ra đưa cho Tang Noãn.
Bởi vì trận mưa bất thình lình này, nên việc quay phim đã hoãn lại.
Bôn ba mấy hôm nay, Tang Noãn đáng lẽ ra phải ngủ ngay khi đặt đầu xuống gối mới đúng, nhưng không, cô lại mất ngủ.
Cô ngồi dậy, dựa vào thành giường, cách âm của khách sạn không tốt lắm, tiếng mưa rả rích cứ thế chui vào phòng cô.
Tang Noãn tùy tay lấy một bộ quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
Khách sạn lúc rạng sáng không có nhiều người, Tang Noãn từ thang máy đi ra, lầu 1 cửa khách sạn có một cửa hàng tiện lợi.
Cô đi vào, lượn hai vòng rồi cầm hai vại bia, 2 ly sữa chua, cuối cùng đi tới quầy thu ngân để mua Oden.
Tang Noãn lấy ly giấy dùng một lần, đổ một phần Oden đầy và cầm đống đồ nặng trịch lên, khi đó cô mới để ý là mình mua nhiều quá, xách không được.
Nhưng cô cũng không thể để lại, chỉ có thể ráng cầm tới tính tiền.
Bên ngoài trời vẫn mưa, nếu mưa không ngớt, chắc kế hoạch quay hôm nay sẽ bị hoãn hoặc hủy bỏ.
Đại sảnh của khách sạn vẫn vắng tanh, Tang Noãn cầm một phần Qden cùng với bia và sữa chua đứng chờ thang máy.
Lúc này có một thang máy đi lên, Tang Noãn đi vào trong thì thấy có một người đeo khẩu trang đen.
Hiện tại Tang Noãn liếc mắt là có thể nhìn ra đó là Giải Yến.
Giải Yến nhìn cô, hình như là hơi kinh ngạc, nhưng những cảm xúc đó chỉ chợt lóe trên mắt anh.
Anh tháo khẩu trang xuống, hình như là muốn chào hỏi cô, nhưng lúc định mở miệng lại do dự vào giây, sau đó anh nói: “Chị Tang Noãn.”
Cách gọi này làm cho Tang Noãn thấy sai sai, chắc là do từ trước tới nay cô đều luôn hợp tác với diên viên lớn tuổi hơn, hình như đúng là không ai gọi cô như vậy.
Còn một chút nữa là, cô và Giải Yến đã gặp nhau nhiều lần, nhưng chưa một lần chính thức gọi tên nhau.
Cô im lặng chốc lát, không biết nên gọi Giải Yến như thế nào.
Nếu cô tỏ vẻ là người trên thì có vẻ vụng quá.
Hình như là nhìn ra sự xoắn xuýt của cô, Giải Yến nói: “Chị gọi tên tôi là được.”
Tang Noãn gật đầu, theo lời anh mà gọi: “Giải Yến.”
Khóe môi Giải Yến hơi cong lên, hẳn là đang cười.
Phòng Tang Noãn ở tầng 27, đi thang máy có hơi lâu, vì không để xấu hổ, Tang Noãn chủ động nhắc tới mục đích đi xuống của mình.
“Buổi tối ngủ không được nên xuống dưới mua ít đồ.”
Giải Yến suy tư gì rồi gật đầu: “Khó trách tôi ngửi được mùi rất thơm.”
“Là Oden.” Tang Noãn xách túi lẩu oden lên: “Chị mua rất nhiều, lúc đó nghĩ muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, không để ý là mua cả đống luôn.”
Cô vừa nói xong, thang máy phát ra vài tiếng kêu lách tách, bóng đèn ở trên lập lòe vài cái rồi bụp, tắt luôn.
Tang Noãn không nghĩ tình tiết thường xuyên có trong các bộ phim trên TV sẽ xảy ra ra với mình, cô mở đèn pin của điện thoại, bấm nút khẩn cấp của thang máy.
Tiếng điện lưu ồn ào vang lên, một giọng nữ bình tĩnh hỏi cô có việc gì.
Tang Noãn bình tĩnh đem chuyện thang máy bị trục trắc nói rõ ràng với bên đó.
Giọng nữ nói là sẽ nhanh chóng cho nhân viên bảo trì tới, mong cô đừng lo sợ.
Sau khi ngắt tuyến, Tang Noãn mới để ý, Giải Yến bên cạnh đã không nói gì một hồi lâu.
HẾT CHƯƠNG 6..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!