Thần Cấp Nông Trường (Dịch) - Oan đại đầu (bỏ tiền oan uổng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Thần Cấp Nông Trường (Dịch)


Oan đại đầu (bỏ tiền oan uổng)



Lỗ Văn cũng có chút trợn mắt ngoác mồm, một lát mới bất giác mà nói ra:

“Này sẽ không phải là nhuộm màu chứ?”

Băng đăng ngọc này lộ nhìn thật sự là rất xinh đẹp, đẹp đẽ đến mức giống như là đồ giả, y như hàng mỹ nghệ thông thường.

Lương Tề Siêu, Lục Bình cùng Lăng Thanh Tuyết không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, trăm miệng một lời nói:

“Nói bậy nói bạ!”

Lăng Thanh Tuyết hừ lạnh nói:

“Không hiểu thì đừng nói lung tung, đây rõ ràng chính là một cây băng đăng cực phẩm biến dị cực kỳ hiếm thấy!”

Lục Bình cũng khẽ lắc đầu nói:

“Lỗ Văn, căn cứ kinh nghiệm của ta, băng đăng ngọc lộ này không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí so với hình ảnh trên internet còn xinh đẹp hơn.”

Bởi vì Lăng Thanh Tuyết, mấy người này đối thực vật mọng nước đều có nghiên cứu ít nhiều, Lương Tề Siêu thậm chí còn mở ra một căn cứ nuôi trồng thực vật mọng nước.

Kỳ thực Lỗ Văn cũng mơ hồ cảm giác được băng đăng ngọc lộ này không phải giả, thế nhưng chính là không cam lòng, mới không nhịn được nói ra những lời kia, lại không nghĩ rằng lại chọc nhiều người tức giận như vậy.

Hạ Nhược Phi đúng là không có tính toán, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này, Lưu Minh Hạo nhìn Hạ Nhược Phi một chút, lại nhìn Lăng Thanh Tuyết một chút, con ngươi chuyển động nói ra:

“Tiểu Hạ, băng đăng này của ngươi là mang đến đây bán chứ hả? Như vậy đi! Ta ra tám vạn tệ! Ngươi bán nó cho ta đi! Một chậu mọng nước mà bán được tám vạn, thì ngươi kiếm bộn rồi, đoán chừng ngươi tham gia binh ngũ nhiều năm như vậy, phí xuất ngũ cũng không nhiều như vậy!”

Lương Tề Siêu vừa nghe ngay lập tức cộc cằn, nhảy lên nói ra:

“Lưu Minh Hạo, ngươi có ý gì! Hạ tiên sinh là do ta liên hệ, muốn giao dịch cũng là ta giao dịch!”

Lục Bình cũng bên cạnh nói ra:

“Lưu Minh Hạo ngươi có chút không tử tế rồi! Giá tám vạn tệ cũng dám gọi ra? vậy mà cũng dám ra giá cho băng đăng cực phẩm, Hạ tiên sinh đây chính là chủng loại biến dị! Như vậy đi, ta ra giá mười vạn, Hạ tiên sinh, không biết ngươi có nguyện ý bỏ đi những thứ yêu thích này không?”

Lục Bình trông thì nhã nhặn, nhưng những tên phú nhị đại này nào có đơn giản như vậy? Trong giọng nói cũng là đâm sau lưng Lưu Minh Hạo một cái, hơn nữa làm bộ không nghe thấy lời Lương Tề Siêu nói, vẫn là chuẩn bị ra tay tranh cướp.

“Ngươi” Lưu Minh Hạo một hồi chán nản, “Lão tử ra 12 vạn!”

“Mười ba vạn! Bán cho ta đi!” Lỗ Văn cũng tới tham gia trò vui.

Mấy người này đều là muốn mua này chậu băng đăng ngọc lộ để tặng cho Lăng Thanh Tuyết, để có được niềm vui của nàng, tất nhiên không chịu nhượng bộ.

Hơn nữa này chậu băng đăng cực phẩm, bản thân chỉ đáng giá với cái giá này.

“Các ngươi cũng quá vô sỉ rồi!” Lương Tề Siêu kêu lên, tiếp đó vô cùng đáng thương mà nhìn Hạ Nhược Phi nói ra, “Hạ tiên sinh, Huyết Lang đại thần ngươi đã nói là bán cho ta rồi mà. ”

Hạ Nhược Phi còn chưa mở miệng nói chuyện, Lăng Thanh Tuyết ngược lại là mở miệng trước:

“Một triệu! Ta muốn chậu băng đăng này rồi. Ai ngờ các ngươi lại tranh với ta?”

Lương Tề Siêu nhất thời trợn tròn mắt, mà Hạ Nhược Phi cũng dở khóc dở cười.

Trước khi hắn tới cũng đại khái điều tra giá cả, băng đăng biến dị cực phẩm tuy rằng đáng giá, nhưng là tuyệt đối không đến được một triệu khuếch đại như vậy, thậm chí ngay cả một phần năm của một triệu cũng sẽ không đến.

Lăng Thanh Tuyết hô cái giá này, hiển nhiên không đơn thuần là bởi vì yêu thích chậu băng đăng này.

Trên thực tế Lăng Thanh Tuyết mới vừa mới nhìn đến một thân trang phục trên người Hạ Nhược Phi gộp lại không cao hơn 200 tệ, hơn nữa lại mới từ quân đội xuất ngũ, vẫn không có việc làm, có thể nói là hết sức chán nản, thế là nàng liền sinh ra ý muốn giúp Hạ Nhược Phi một tay.

Bất quá chỉ là vì nàng thông minh tất nhiên là biết để tâm đến lòng tự ái của nam nhân, đang suy nghĩ muốn như thế nào mới có thể vẹn toàn đôi bên! Sau đó Hạ Nhược Phi liền lấy chậu ngọc lộ này ra, hơn nữa còn chuẩn bị bán ra.

Thế là Lăng Thanh Tuyết không cần suy nghĩ liền báo ra một cái giá khoa trương đến vậy.

Lưu Minh Hạo liền vội vàng nói:

“Thanh Tuyết, băng đăng ngọc lộ này cho dù tốt, cũng không đáng một triệu. Ta biết nàng thích chậu ngọc lộ này, một lúc nữa ta mua lại đưa cho nàng là được rồi ”

Lục Bình cũng nâng lên mắt kiếng gọng vàng, nói ra:

“Thanh Tuyết à! Cái giá này có hơi cao đó.”

Lăng Thanh Tuyết khẽ hừ một tiếng, nói ra:

“Ta thích, ta nguyện ý, có tiền khó mua được thứ ưng ý, các ngươi quản được sao?”

“Này” Lương Tề Siêu cũng không nghĩ đến chuyện tốt này sẽ bị làm thành như vậy, không khỏi đem ánh mắt cầu viện nhìn sang hướng Hạ Nhược Phi.

Hạ Nhược Phi mắt sáng như đuốc, sớm đã thấy rất rõ tình thế này rồi, hơn nữa tâm tư Lăng Thanh Tuyết hắn cũng đã hiểu rõ một ít, bất quá chỉ là hảo ý này Hạ Nhược Phi cũng chỉ có thể chân thành ghi nhớ.

Hắn đối Lăng Thanh Tuyết một chút ấn tượng cũng không có, làm sao có thể nhận một số tiền lớn như thế này sao? Nói cho êm tai thì điểm cái này chính là lừa dối cảm tình, nói tới khó nghe đó chính là dạng ăn cơm chùa hành vi của tiểu bạch kiểm()! () tiểu bạch kiểm: trai bao.

Thế là Hạ Nhược Phi suy nghĩ một chút, nói ra:

“Lương tổng, nếu mọi người nhiệt tình như vậy, vậy thì tranh giá đi! Người trả giá cao, công bình công chính! Nhưng…”

Nói đến đây, Hạ Nhược Phi nhìn Lăng Thanh Tuyết một chút, cười nói:

“Lăng Thanh Tuyết bạn học cũng đừng tham dự đấu giá!”

Lương Tề Siêu bắt đầu cảm thấy lời nói này của Hạ Nhược Phi đến cùng có chỗ không giống, Lăng Thanh Tuyết cũng ra một triệu rồi, còn tranh giá thế nào nữa? Hơn nữa ai dám tranh giá cùng Lăng Thanh Tuyết chứ? Cũng may Hạ Nhược Phi sau đó chuyển đề tài, Lương Tề Siêu lúc này mới chuyển buồn làm vui.

Nhưng là Lăng Thanh Tuyết vừa nghe liền không cộc nữa, cong miệng lên nói với Hạ Nhược Phi:

“Tại sao ta không thể tranh giá chứ? Không công bằng!”

Đám người Lương Tề Siêu không khỏi nhìn ngây ngẩn ra, bọn hắn cùng Lăng Thanh Tuyết quen biết lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Thanh Tuyết để lộ ra loại dáng vẻ tiểu nữ nhi này, không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Đặc biệt là Lưu Minh Hạo và Lỗ Văn, trong đôi mắt đều liền phun ra lửa.

Hạ Nhược Phi bất đắc dĩ nhìn Lăng Thanh Tuyết một chút, nói ra:

“Đừng làm rộn, ta đây làm chính sự chút đây! Nếu như ngươi ưa thích thực vật mọng nước, quay đầu lại ta lại cho ngươi xem xét ”

Lăng Thanh Tuyết vừa nghe, lập tức đổi giận thành vui nói:

“Vậy ngươi phải nói lời giữ lời nha!”

“Nhất định nhất định” Hạ Nhược Phi qua loa nói.

Lưu Minh Hạo đã không nhìn nổi, liền vội vàng nói:

“Nếu như vậy, vậy chúng ta liền bắt đầu tranh giá đi! Tiểu Lỗ ra giá mười ba vạn đúng không! Ta ra giá 150 ngàn!”

Lưu Minh Hạo lập tức lại bỏ thêm 20 ngàn tệ.

Trên thực tế cái giá này đã coi như là rất cao, trên thị trường chủng loại băng đăng trân quý cũng hơn mười vạn loại.

“Mười sáu vạn!” Lục Bình cắn răng bỏ thêm một vạn tệ.

“Mười bảy vạn!” Lương Tề Siêu cũng không chịu yếu thế, hắn là chủ nhân nơi đây, mới vừa rồi còn chưa từng ra giá đây!

Lục Bình nhún vai một cái nói ra:

“Ta rút đây!”

Hắn vẫn luôn là một người tỉnh táo, cái giá này xuất hiện đã vượt qua giá trị thực tế của chậu băng đăng này rồi, thế là quyết đoán lựa chọn thu tay lại.

Những tiền của những phú nhị đại này cũng không phải gió lớn thổi tới, hơn nữa cha của bọn hắn xác thực đều là phú hào ngàn tỷ, nhưng chính bọn hắn cũng không có sản nghiệp gì, trên căn bản đều theo lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, lập tức lấy ra hơn 100 ngàn, thì tháng này sẽ phải qua cuộc sống khổ rồi.

Lỗ Văn suy nghĩ một chút, cũng lắc lắc đầu biểu thị rút lui.

Lưu Minh Hạo hơi nở nụ cười gượng, nói ra:

“180 ngàn!”

Hắn cùng Lương Tề Siêu không hợp nhau, hai nhà lại là xí nghiệp cạnh tranh, bởi vậy cũng là trong tâm tranh đấu.

Lương Tề Siêu hừ lạnh một tiếng, nói ra:

“Vậy ta ra giá 200 ngàn!”

Lưu Minh Hạo sắc mặt khẽ thay đổi, cả giận nói:

“Lương Tề Siêu ngươi điên rồi sao! Băng đăng này căn bản cũng không giá trị nhiều như vậy! Ngươi đây là tại muốn phân cao thấp với ta sao?”

“Ra giá cao hơn ngươi chính là điên rồi?” Lương Tề Siêu khinh thường nói, “Vậy vừa nãy Thanh Tuyết còn ra giá một triệu đấy!”

Lưu Minh Hạo trong lòng cả kinh, vội vã nhìn lại hướng Lăng Thanh Tuyết, quả nhiên sắc mặt Lăng Thanh Tuyết đã trở nên có chút khó coi.

Hắn vội vã giải thích:

“Thanh Tuyết, ta ta không phải ý này!”

Lăng Thanh Tuyết lành lạnh mà nói ra:

“Muốn mua cứ tiếp tục ra giá, mua không nổi thì từ bỏ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục?

Trước mặt nữ nhân mình thích cái gì quan trọng nhất? Đương nhiên là tôn nghiêm của nam nhân, mấy vạn đồng tiền là cái rắm gì chứ!

Lưu Minh Hạo nhất thời mắt đỏ như đánh máu gà bình thường quát:

“250 ngàn! Ta ra giá 250 ngàn! Lương Tề Siêu, ngươi còn dám tăng giá sao?”

Hạ Nhược Phi biết Lăng Thanh Tuyết vừa nãy là cố ý tạo nên lòng háo thắng của Lưu Minh Hạo, để cho băng đăng ngọc lộ của mình bán được nhiều tiền một chút, không nghĩ tới Lưu Minh Hạo phối hợp như vậy, đần độn lập tức liền bỏ thêm 50 ngàn tệ.

Hạ Nhược Phi có chút trách cứ nhìn Lăng Thanh Tuyết, Lăng Thanh Tuyết trong lòng phảng phất chút tâm ý cũng hướng về phía Hạ Nhược Phi nháy mắt một cái, lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm.

Lương Tề Siêu cũng bắt đầu khó khăn, giá tiền này ít nhất là gấp hai giá trị thực tế rồi, nếu tăng giá nữa thì cũng có chút không sáng suốt rồi, nhưng là vấn đề mặt mũi cũng rất quan trọng mà!

Lúc này, Lương Tề Siêu nhìn thấy Hạ Nhược Phi bí ẩn mà liếc mắt về phía mình ra hiệu, trong lòng nhất thời giật mình một cái, tỉnh táo lại.

Hắn cười ha ha nói ra:

“Lưu Minh Hạo, quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác, ngươi đã yêu thích chậu băng đăng ngọc lộ này như thế, không tiếc trả giá gấp hai cũng phải mua, vậy ta sẽ tác thành cho ngươi vậy!”

Nói xong, Lương Tề Siêu nhún vai một cái biểu thị chính mình từ bỏ cạnh tranh.

Lưu Minh Hạo cũng tĩnh táo lại, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hối hận, cái giá này có thể mua rất nhiều mọng nước quý trọng đó.

Lăng Thanh Tuyết lúc này nói ra:

“Nếu không ai đấu giá nữa, Lưu Minh Hạo, ngươi trả tiền đi!”

“À? Ta không mang nhiều tiền mặt như vậy!” Lưu Minh Hạo do dự nói.

“Ta đây có POS cơ mà!” Lương Tề Siêu cười ha ha nói: “Ngươi quẹt thẻ ở chỗ của ta, ta sẽ kêu tài vụ chuyển tiền tới tài khoản của Hạ tiên sinh là được rồi!”

Lưu Minh Hạo biết là không thể nào chống chế, chỉ có thể phẫn nộ cầm thẻ của bản thân ra, đau lòng nhìn Lương Tề Siêu chuyển 250 ngàn đi.

Lương Tề Siêu hướng về Hạ Nhược Phi muốn số thẻ liền đi ra văn phòng, đi tìm bọn họ Tiên thịt đại bài đương nhân viên tài vụ, không lâu sau, tài vụ liền chuyển 250 ngàn vào trong tài khoản Hạ Nhược Phi.

“Cám ơn ngươi Lương tổng.” Hạ Nhược Phi nói ra.

“Ha ha! đừng khách khí!” Lương Tề Siêu sảng khoái cười nói, “Lần này không mua lại bụi cây băng đăng cực phẩm này, thật sự là tiếc nuối, hi vọng về sau còn có cơ hội hợp tác!”

“Chắc chắn rồi.” Hạ Nhược Phi cười nói.

Mấy tên phú nhị đại này, ngoại trừ Lỗ Văn và Lưu Minh Hạo ai nấy đều nhắm vào mình, Lương Tề Siêu và Lục Bình đều cũng không tệ lắm, Lăng Thanh Tuyết thì càng không cần phải nói, nhìn mình thì trong đôi mắt đều nhanh hiện lên nhiều ngôi sao nhỏ rồi.

Lưu Minh Hạo nhìn Hạ Nhược Phi và Lương Tề Siêu trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng lại như giống như ăn phải con ruồi.

Ánh mắt của hắn đã rơi vào cái chậu băng đăng ngọc lộ kia mà chính mình bỏ ra cái giá trên trời 250 ngàn mua được, con mắt đột nhiên sáng ngời, vội vã nâng chậu ngọc lộ kia lên đi tới trước mặt Lăng Thanh Tuyết, nói ra:

“Thanh Tuyết, chậu băng đăng cực phẩm này cho nàng, hi vọng nàng thích.”

Lăng Thanh Tuyết chỉ là lạnh lùng liếc một mắt nhìn chậu ngọc lộ kia, nói ra:

“Ta nếu mà muốn, chính mình sẽ không mua sao? Hảo ý chân thành ghi nhớ, chính ngươi giữ lại chơi đi!”

Tuy rằng tính tình Lăng Thanh Tuyết vốn lạnh lùng, nhưng ít ra nói chuyện vẫn là rất thỏa đáng, nhưng hôm nay nhìn thấy Lưu Minh Hạo lúc nào cũng nhằm vào Hạ Nhược Phi, bởi vậy đối với hắn cũng là không chút khách khí rồi.

Lưu Minh Hạo nhất thời trợn tròn mắt, chính mình bỏ ra nửa tháng tiền tiêu vặt mua lại đồ vật, đã nghĩ ngợi lấy được niềm vui của mỹ nữ! Thế mà sao lại rơi vào tình huống như thế này chứ? Này không phải là coi tiền như rác sao?

Hạ Nhược Phi thấy thế cười ha ha nói ra:

“Lương tổng, nếu giao dịch đã hoàn thành, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa, xin cáo từ trước!”

“Ta tiễn ngươi!” Lương Tề Siêu liền vội vàng nói.

“Không cần, ngươi cùng bằng hữu đi! Ta tự đi là được rồi.” Hạ Nhược Phi nói ra.

Tiếp đó hắn lại hướng về phía Lương Tề Siêu liếc mắt ra hiệu nói ra:

“Chút nữa sẽ liên lạc lại.”

Lương Tề Siêu lập tức ngầm hiểu gật gật đầu.

Thế là Hạ Nhược Phi liền cất bước đi ra cửa.

Lúc này, Lăng Thanh Tuyết đột nhiên nói ra:

“Nhược Phi, vừa hay ta cũng phải đi về, ta đưa ngươi đi!”

Nói xong, Lăng Thanh Tuyết liền nhanh chân đuổi theo Hạ Nhược Phi, để lại đám người Lương Tề Siêu đối mặt nhìn nhau, trong đó sắc mặt Lưu Minh Hạo là khó coi nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN