Thần Châu Kỳ Hiệp 2 - Dược Mã Hoàng Hà
Chương 13 (2)
Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ và Thiết kỵ Lục phán quan vốn cũng đã có kế hoạch, để Lục phán quan kiềm chế Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố, một mình Diêm thiết kỵ tiêu diệt hai nam một nữ còn lại trước.
Bọn chúng đã từng giao chiến với Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, biết sự lại hại, nhưng lại không coi hai nam một nữ, Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên vào đâu cả, vì thế Diêm Quỷ Quỷ muốn dùng sức một người, trước tiên giết hết bọn họ, sau đó hợp lực tiêu diệt hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố.
Chỉ không ngờ “Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo thành”(*), mấy người Tiêu Thu Thủy cũng tính toán trước diệt kẻ yếu, sau dùng toàn lực công sát kẻ mạnh.
Lục phán quan chính là kẻ yếu.
Năm ngựa cùng lên, Lục phán thất kinh, ngũ hiệp liền đoạt được tiên cơ.
Thiết Tinh Nguyệt phóng tới như tên rời dây!
Tên nhanh, nhưng thế nào mới gọi là tên? Thiết Tinh Nguyệt cả người lẫn ngựa xông tới, khi sắp sửa tiếp cận, thân thể bỗng vụt rời khỏi mình ngựa, nhanh như không còn là tốc độ của con người nữa!
Đối thủ của hắn cầm roi ngựa, kịp thời vung roi quật tới!
Roi ngựa của hắn đánh lên đá lớn, có thể khiến tảng đá vỡ đôi.
Ngoại hiệu của hắn là Nhất tiên liệt thạch(**), tên gọi là Thạch Phán Quan.
Một roi của hắn Thiết Tinh Nguyệt nhất định phải tránh, cho dù Thiết Tinh Nguyệt có tránh được thì cũng phải duy trì khoảng cách xa, với cự ly như vậy, với kỹ thuật và tài dùng roi của hắn, tuyệt không cần sợ Thiết Tinh Nguyệt.
Nhưng Thiết Tinh Nguyệt căn bản lại không hề tránh né.
Một roi của Thạch Phán Quan quất thẳng lên lưng hắn.
Thiết Tinh Nguyệt gầm lên một tiếng, nhảy lên lưng ngựa Thạch Phán Quan, trước khi roi của Thạch Phán Quan kịp rút về đã bẻ gãy cổ hắn, đoạn nhảy xuống ngựa. Ngọn roi Thạch Phán Quan dùng sức rút về tự quật “chát” một tiếng lên mặt hắn, máu tươi đầm đìa.
Đến khi Thiết Tinh Nguyệt nhảy lại lên lưng ngựa mình thì Thạch Phán Quan mới rơi ùm uống dòng sông Ô Giang.
Thiết Tinh Nguyệt phóng về ngựa của mình bởi vì hắn phải lập tức tới hỗ trợ Đường Phương.
Sau lưng hắn bị đánh rách ra toác thịt cả một mảng lớn nhưng hắn không hề quan tâm.
Thiết Tinh Nguyệt chính là Thiết Tinh Nguyệt!
Một con ngựa nhảy qua đầu sáu con kia, thoáng cái đã biến thành tiên phong, đó chính là con ngựa vốn đang thả bước chậm nhất: ngựa của Diêm Quỷ Quỷ.
Vó ngựa vọt lên không trung, Đường Phương đã vung tay lên, bắn ra ba mũi kim tiền phiêu!
Ba mũi kim tiền phiêu biến thành ba đốm sáng vàng rực rỡ trong ánh nắng, vó ngựa khỏa nước, từ giữa không trung rơi xuống. Đường Phương vốn múa đả thương Diêm Quỷ Quỷ trước khi ngựa của hắn hạ xuống, bởi vì với kỵ thuật của Diêm Quỷ Quỷ, một khi hạ xuống thì tuyệt không dễ đối phó.
Nhưng Diêm Quỷ Quỷ đang ở giữa không trung cũng vẫn khó đối phó như thế.
“Vút”, “vút”, “vút”, ba roi đánh ra như chớp, ba mũi kim tiền phiêu lập tức vỡ vụn, bọt nước bắn tung, người lẫn ngựa Diêm Quỷ Quỷ đã rơi xuống. Đương Phương thoáng khom người, thân thể giống như một cánh én nhỏ khẽ treo trên đầu ngựa, đoạn ngửa người, vung tay, lại bắn ra hai chiếc vòng bạc.
Khi Diêm Quỷ Quỷ hạ xuống, bọt nước đang che mất tầm mắt hắn, tiếng nước cũng át mất tiếng rít của ám khí. Trong lòng Diêm Quỷ Quỷ cũng đang nghi hoặc, nghĩ mình không nên khinh địch, phóng ngựa lên không, mà thiếu nữ trẻ tuổi này không ngờ lại có thủ pháp ám khí cao cường như vậy.
Hai chiếc vòng bạc một đánh trúng thân ngựa, một đánh trúng ngực Diêm Quỷ Quỷ, cả hai đều bắn ngược ra. Đường Phương thoáng mừng rỡ nhưng lại thấy Diêm Quỷ Quỷ chỉ rùng mình một cái, con ngựa ô cao lớn chỉ hý dài một tiếng, không ngờ lại như chẳng có việc gì.
Sắc mặt Đường Phương trắng bệch, thực lực Diêm Quỷ Quỷ cùng ngựa cưỡi của hắn vượt xa tưởng tượng của nàng. Nàng lập tức tay trái nắm năm cây phi kiếm, tay phải cầm một nắm bụi độc, chuẩn bị bụi độc che mắt, nam phi kiếm lấy mạng, toàn lực thi triển đòn sát thủ.
Chỉ là cơ hội thoáng cái đã mất, Diêm Quỷ Quỷ cùng ngựa cưỡi cùng chịu một chiếc vòng bạc nhưng đã biết sự lợi hại của Đường Phương. Khoảng cách giữa hai người vẫn còn tới bốn trượng, ám khí của Đường Phương nhanh chuẩn, Diêm Quỷ Quỷ tuy giỏi về chiến đấu tầm xa nhưng cũng không rộng bằng tầm của ám khí, vì thế hắn lập tức làm một chuyện!
Liên tục mười sáu roi, đánh lên mặt nước, bọt nước bắn tung, bắn lên mặt, lên người Đường Phương!
Đường Phương đưa tay lên đỡ, ra tay chậm lại, lại thêm hơi nước rất lạnh, Đường Phương lập tức cảm thấy tê dại. Chỉ trong chớp mắt đó, Diêm Quỷ Quỷ đã giục ngựa xông tới, xoay tay ra sau, rút ra một thanh mã đao lớn, chém thẳng xuống!
Đại đao nặng gần năm mươi sáu cân, lực đạo trên đao chém xuống cũng tới năm mươi sáu cân, tổng cộng một trăm mười hai cân lực lượng bổ xuống, muốn chém đôi cả người lẫn ngựa Đường Phương thành hai mảnh!
Đường Phương muốn phóng ám khí nhưng đã muộn.
Diêm Quỷ Quỷ quyết tâm một chiêu giết chết Đường Phương dưới ngựa, hắn có thể nhìn ra, ám khí của Đường Phương vừa đúng là khắc tinh của trường đao, roi dài của hắn.
Trên trời mây tán, gió mạnh như bão, địch thủ của Tả Khâu Siêu Nhiên từ cách xa ba trượng đã tung dây thừng tới.
Dây thừng nhìn như dễ tránh nhưng giữa không trung lại đột ngột biến thành ba vòng cuốn, cho dù là né sang hướng nào cũng sẽ bị quấn trúng vào, một khi bắt được sẽ lập tức thắt chặt lại.
Kẻ này gọi là Nhất thằng thượng điếu(***) Tác Phán Quan.
Kỷ lục cao nhất của hắn là một sợi dây thừng phóng ra đồng thời quấn thành chín vòng, cùng một lúc siết chết chín người.
Chín người bình thường không biết võ công.
Tả Khâu Siêu Nhiên không phải người bình thường.
Hơn nữa võ công còn rất cao.
Tả Khâu Siêu Nhiên không hề né tránh.
Ba vòng dây kia đồng thời quấn trúng hắn, trong khoảnh khắc trước khi vòng dây thắt chặt lại hắn đã mở xong nút thắt của ba vòng, hơn nữa còn nhanh chóng quấn dây thừng vào hông lên tay mình, thoáng cái đã ép sát tới ngựa của Tác Phán Quan, lúc này dây thừng trên tay Tác Phán Quan đã chỉ còn lại một đoạn dài chưa tới nửa thước.
Tác Phán Quan trợn trừng hai mắt, kinh hãi vô cùng, trước khi hắn định thần lại, Tả Khâu Siêu Nhiên đã dùng một tay bóp chặt cổ hắn, nói:
– Cầm nã đệ nhất thủ thu đồ đệ, đệ tử trước khi được nhận phải học thắt dây thừng một năm, học tháo dây thừng một năm. Bài đầu tiên của Ưng trảo vương là dùng tay không phá dây thừng. Ta chính là đệ tử của họ.
Nói dứt lời, liền giống như Tác Phán Quan ngày thường siết chết những người bình thường yếu nhược, một tay bóp chết hắn.
Tả Khâu Siêu Nhiên chính là Tả Khâu Siêu Nhiên!
Một đao của Diêm Quỷ Quỷ chém xuống, thế như mở núi phá đá!
Chiêu này của hắn cũng được gọi là Khai sơn liệt thạch!
Hắn tự tin không ai có thể ngăn cản được nhát đao này, không ngờ mắt thấy Đường Phương sắp sửa phải máu đổ đương trường thì đột nhiên có một người vọt tới, hai tay bắt chặt lấy đao của hắn, không cho hắn chém xuống nữa!
Vậy mà lại bắt được đao của hắn!
Diêm Quỷ Quỷ không tin!
Vì thế Diêm Quỷ Quỷ dùng sức đè mạnh xuống!
Nhưng đối phương cũng gồng sức, không cho hắn đè xuống!
Diêm Quỷ Quỷ thực sự không chém xuống được.
Diêm Quỷ Quỷ chợt giật mình, cứ đấu tiếp như vậy cũng không phải là cách, còn có Đường Phương ở bên cạnh, cùng với ám khí đoạt mạng của nàng nữa!
Khi hắn nghĩ tới điểm này, Đường Phương đã phóng ám khí rồi.
Bởi vì có người chắn trước mặt Diêm Quỷ Quỷ, Đường Phương vừa không thể bắn ra Vũ Vụ, vừa không thể ném bụi độc, cho nên nàng phóng ra hai mũi phi đao lá liễu!
Diêm Quỷ Quỷ vội vã lùi lại, hai mũi phi đao lá liễu cũng đuổi nhanh theo hắn.
Diêm Quỷ Quỷ vừa kéo giãn khoảng cách, lập tức vung roi, liên tiếp đánh ra hai nhát, đánh bay phi đao!
Diêm Quỷ Quỷ đánh văng phi đao ra, lập tức quay lại nhìn người tới. Hắn muốn xem xem, rút cuộc kẻ có thể bắt được đại đao một trăm mười hai cân của hắn là thần thánh phương nào!
Hắn trông thấy một thanh niên vừa đen vừa to cao, miệng rộng, răng trắng. Người này dùng một đôi tay trần bắt lấy mã đao của hắn, lòng bàn tay máu chảy đầm đìa nhưng vẫn cười hì hì, bộ dạng nhơn nhơn chẳng hề để ý gì hết.
Thiết hán dáng vẻ nhơn nhơn này đương nhiên là Thiết Tinh Nguyệt.
Tiêu Thu Thủy chọn hắn là người đầu tiên tới hỗ trợ Đường Phương là chính xác, hắn quả thực là người đầu tiên đắc thủ tới cứu viện.
Bản thân Tiêu Thu Thủy lại một kiếm đấu song kỵ, chém giết chẳng có gì đặc sắc.
Đối thủ của Tiêu Thu Thủy một kẻ cầm thương, một kẻ cầm yên ngựa!
Cũng tức là một kẻ dùng binh khí dài, một kẻ dùng binh khí ngắn.
Trong gió mạnh sóng trào, Tiêu Thu Thủy đã cùng đối phương thúc ngựa giao đấu năm hiệp mã vẫn chưa phân thắng bại.
Năm lần giao phong, chủ yếu đều là thương kiếm tương giao, kẻ sử thương thương dài thế mạnh, năm lần giao phong Tiêu Thu Thủy đều chật vật dùng kiếm quyết Lạc, Phiêu, Hồi, Tảo trong Hoán Hoa kiếm pháp, miễn cưỡng gạt ra, miễn cưỡng kéo qua.
Ngoại hiệu của kẻ dùng thương là Nhất thương đoạn mệnh(****), người ta gọi hắn là Hướng Phán Quan, hắn năm thương vẫn chưa đoạt được mạng Tiêu Thu Thủy đã vô cùng kinh ngạc rồi.
Nhưng người Tiêu Thu Thủy lo lắng không phải là hắn, mà là kẻ dùng yên ngựa.
Yên ngựa có thể dùng như khiên mây, binh gia có câu “ngắn một tấc, hiểm một tấc”, nếu không có vài phần chân công phu thì tuyệt đối không dám sử dụng loại binh khí ngắn như thế này.
Huồng hồ trong Thiết kỵ Lục phán quan chỉ có một mình người này sử dụng binh khí hắn, có thể thấy võ công hắn ra sao.
Kẻ này mặc dù không hề ra tay nhưng ở một bên, giám thị góc chết của Tiêu Thu Thủy, làm hắn bị kiềm chế rất nhiều.
Bởi vì Tiêu Thu Thủy, một khi để kẻ này tới gần mình là chắc chắn sẽ hung hiểm dị thường. Mà nếu kéo giãn cự ly thì lại có binh khí dài của Hướng Phán Quan, một dài một ngắn, phối hợp vừa chuẩn, Tiêu Thu Thủy cảm thấy rất vướng tay vướng chân.
Ngoại hiệu của kẻ dùng binh khí ngắn là Nhất kích lạc mã(*****), An Phán Quan.
Mặc dù Tiêu Thu Thủy không biết hắn gọi là gì nhưng dám khẳng định hắn có bản lịch một đòn đánh người ta rơi xuống ngựa.
Tiêu Thu Thủy không có kinh nghiệm giao đấu với bọn chúng, lại khổ vì viễn công bị Hướng Phán Quan áp chế, cận công bị An Phán Quan áp chế, hắn có thể lập thế bất bạt, nhưng không cách nào chiến thắng được!
Đúng lúc này, Tả Khâu Siêu Nhiên đã tới.
Tả Khâu Siêu Nhiên phải đến cứu Đường Phương chứ không phải Tiêu Thu Thủy, đó là sắp xếp ngay từ ban đầu.
Nhưng nếu Tả Khâu Siêu Nhiên muốn tới được chỗ Đường Phương thì trước tiên phải qua chỗ Tiêu Thu Thủy, Hướng, An hai phán quan.
Tả Khâu Siêu Nhiên giục ngựa rẽ nước, An Phán Quan lại tưởng hắn tới tập kích, yên ngựa “vù” một tiếng đánh ra!
Thoáng cái, tình thế đã thay đổi!
Tả Khâu Siêu Nhiên bị tấn công bất thình lình, đối phương ra tay thế không thể tránh, mắt thấy sắp sửa phải chịu thiệt nhưng Tả Khâu Siêu Nhiên am hiểu nhất là chiến đấu cận thân, lần này gặp phải An Phán Quan đúng là kỳ phùng địch thủ!
Tả Khâu Siêu Nhiên tay trái ra một chiêu Tiểu khấu cầm nã, bắt lấy yên ngựa, chỉ là thế tới cực mạnh, một tay không cách nào ứng phó, tay phải lại ra một chiêu Nghĩ hạc cầm nã, giữ chặt yên ngựa.
Yên ngựa vừa bị giữ lại, Tả Khâu Siêu Nhiên lập tức muốn thi triển Báo hổ cầm nã, giành lấy món vũ khí quái dị này của đôi phương nhưng đột nhiên hắn bỗng cảm thấy hai tay đau đớn, sau đó là tê dại.
Tả Khâu Siêu Nhiên lập tức biết chuyện không hay, nhìn lại chỉ thấy hóa ra trên yên ngựa có đầu móc câu và gai nhọn, tất cả đều căm ngập vào lòng bàn tay hắn.
Tả Khâu Siêu Nhiên, đang muốn rút tay về, yên ngựa của An Phán Quan đã ép tới, móc chặt hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên, chỉ cần hắn dùng toàn lực rút về thì sợ rằng đến cả xương tay cũng sẽ bị kéo rời.
Tả Khâu Siêu Nhiên từ khi xuất đạo sử dụng cầm nã thủ đến nay chưa từng gặp phải nguy cơ hiểm như thế này bao giờ, chỉ trong chớp mắt đã gần như gặp phải họa sát thân.
Tiêu Thu Thủy ở bên kia lại được tình thế nghịch chuyển.
Gần như cùng lúc Tả Khâu Siêu Nhiên đỡ lấy yên ngựa của An Phán Quan, Tiêu Thu Thủy liền xuất toàn lực tấn công!
Khí thế lần này khác hoàn toàn với chiến đấu lúc trước, Tiêu Thu Thủy thúc ngựa phóng tới, sóng nước dạt sang hai bên, xông thẳng tới trước mặt Hướng Phán Quan!
Hướng Phán Quan tinh thần hưng phấn, đâm tới một thương, Tiêu Thu Thủy người ngựa hợp nhất, cúi đầu vùng kiếm chém ra!
Hai ngựa lướt sát qua nhau, cùng chạy ra bảy tám trượng. Tiêu Thu Thủy vụt ghìm ngựa, hồi cương, chỉ thấy Hướng Phán Quan không quay đầu ngựa lại, chống thương ngồi thẳng bất động, một lúc sau thân thể liền lay động không ngớt. Tiêu Thu Thủy khẽ nhíu mày, giục ngựa đi tới, tay phải đưa lên đón lấy trường thương, Hướng Phán Quan cuối cùng cũng ngã ùm xuống sông.
Máu nhuộm Ô Giang.
Khi hai ngựa giao nhau, Tiêu Thu Thủy suýt soát tránh được một thương của Hướng Phán Quan, Hướng Phán Quan thì lại không tránh được một kiếm chém ngang hông như đao của Tiêu Thu Thủy!
Tiêu Thu Thủy bắt lấy thương, xoay tay ném ra, người ngựa không dừng, lao thẳng đến chiến trường của Đường Phương!
Ở đó Đường Phương và Thiết Tinh Nguyệt cũng đang gặp nguy hiểm.
Diêm Quỷ Quỷ vừa kéo giãn cự li, roi ngựa hình thù kỳ lạ của hắn liền biến thành bồ tát nghìn tay, Đường Phương tổng cộng tránh qua mười một roi của hắn, Thiết Tinh Nguyệt cũng tránh khỏi tám roi!
Roi của Diêm Quỷ Quỷ đánh vào Đường Phương nhiều hơn, bởi vì hắn vẫn khá kiêng kỵ ám khí của Đường Phương.
Thiết Tinh Nguyệt mặc dù dũng mãnh nhưng hắn cũng không dám giơ mình chịu roi của Diêm Quỷ Quỷ.
Roi của Diêm Quỷ Quỷ không giống roi của Thạch Phán Quan. Roi của Thạch Phán Quan tuy có thể phá đã nhưng với Thiết Tinh Nguyệt mà nói, vẫn có thể chịu đựng được. Roi của Diêm Quỷ Quỷ thì lại khác.
Bọn họ tránh được roi, nhưng roi đánh lên mặt nước, làm bọt nước bắn lên người họ, cảm giác đau đớn cũng chẳng khác gì bị gậy đánh trúng.
Mà Diêm Quỷ Quỷ cũng không thể không liên tiếp ra roi, bởi vì ám khí của Đường Phương còn nguy hiểm hơn cả roi của hắn. Mã đao mà Thiết Tinh Nguyệt đoạt được cũng là vũ khí dài, Diêm Quỷ Quỷ ít nhiều gì cũng có chút dè chừng.
Tiêu Thu Thủy vốn xông đến từ phía sau Diêm Quỷ Quỷ nhưng hắn không muốn đánh lén, vì thế liền hét lên một tiếng:
– Xem kiếm!
Kiếm của hắn chưa tới, Diêm Quỷ Quỷ chưa quay người, ngọn roi đã quấn lấy kiếm hắn!
Diêm Quỷ Quỷ dùng sức kéo mạnh, mắt thấy kiếm của Tiêu Thu Thủy sắp sửa vuột khỏi tay, không ngờ Tiêu Thu Thủy lại mượn thế cả người lẫn kiếm lao đến.
Diêm Quỷ Quỷ quay người quấn kiếm, dùng sức kéo mạnh, đang quát lớn:
– Lên!
Khi quay lại tưởng rằng kiếm đã tới tay thì không ngờ cả người cũng bay tới, trong lúc cấp bách không thể tránh khỏi. Ngựa cưỡi của Tiêu Thu Thủy cũng không kịp thu thế, đâm sầm vào ngựa của Diêm Quỷ Quỷ, hai cú đâm liên tiếp cuối cùng cũng đẩy được Diêm Quỷ Quỷ ngã xuống ngựa. Tiêu Thu Thủy đã có phòng bị, miễn cưỡng nắm được bờm ngựa nhưng thân trên đâm vào bên sườn Diêm Quỷ Quỷ cũng cảm thấy nổ đom đóm mắt, choáng váng muốn ngã!
Thiết Tin Nguyệt mừng rõ hô:
– Hay!
Tiếng “Hay” này vang lên cùng lúc với tiếng Diêm Quỷ Quỷ rơi “tùm” xuống nước.
Thiết Tinh Nguyệt tuy rằng dũng cảm liều mạng nhưng Tiêu Thu Thủy cũng là người đại dũng, chỉ xem xem có đáng để liều mạng hay không mà thôi. Lần này cả người lẫn ngựa toàn lực xông tới là vì Thiết Kỵ thần ma quá nửa công phu đều ở trên lưng ngựa, nếu không đánh hắn rơi xuống trước thì chỉ sợ khó mà nắm được tiên cơ, cho nên liền mạo hiểm khó khăn, đánh thẳng một đòn!
Trong tay Tiêu Thu Thủy đã không còn kiếm, kiếm bị roi của Diêm Quỷ Quỷ quấn đi, cùng rơi xuống nước. Chuyên Chư thần kiếm của Tiêu Thu Thủy đã rơi xuống đầm Tê Ngưu lúc giết Khổng Dương Tần, bây giờ kiếm hắn mang théo là bội kiếm Cổ Tùng tàn khuyết của Tiêu Đông Quảng lúc trước, đó là nửa thanh kiếm gãy, nhưng cũng là lợi khí thế gian khó tìm.
Kiếm này bề ngoài vừa cùn vừa cũ, hơn nữa còn lại là nửa đoạn kiếm gãy, Diêm Quỷ Quỷ ngã xuống nước, đang lúc hoảng hốt, trước mặt toàn là nước, vội vàng vung roi, Cổ Tùng tàn khuyết liền bắt vụt đi, lướt qua không trung, chẳng biết là rơi đến chỗ nào.
(*) Nhĩ hữu Trương Lương kế, ngã hữu quá tường thê, “你有张良计,我有过墙梯”
Để nói trong nghịch cảnh đưa ra kỳ chiêu, cầu sinh tồn, không có điển cố chính xác. Trương Lương là quân sư số một của Hán cao tổ Lưu Bang, góp công lớn lập nên triều đại nhà Hán dài 400 năm. Trương Lương từng đưa ra rất nhiều kế sách, lần nào cũng thành công, vì thế “kế Trương Lương” trở thành danh từ để chỉ mưu kế tốt, xuất kỳ chế thắng. Thang trèo thành có khả năng là người đời sau lấy đó để nói mình còn cao minh hơn, so sánh với “kế Trương Lương” còn cao hơn một bậc vậy.
(**) Một roi phá đá
(***) Một dây siết cổ
(****) Một thương đoạt mạng
(*****) Một đòn xuống ngựa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!