Thần Châu Kỳ Hiệp 2 - Dược Mã Hoàng Hà
Chương 4 (2)
Đôi mắt hắc bạch phân minh của cô gái lại trào ra hai dòng lệ đau thương, dưới ánh trăng, nàng cắn môi quật cường, không để cho người khác nhìn thấy, vái chào Chu Hiệp Vũ, nói:
– Chu thúc thúc.
Lại quay sang phía Tiêu Tây Lâu:
– Tiêu bá bá.
Tiêu Tây Lâu nâng nàng ta dậy, thở dài, than:
– Đường chất nữ, chúng ta trách nhầm cháu, cháu đừng nổi giận.
Đường Phương không trả lời, khẽ lắc đầu, cũng không tiếp tục rơi lệ.
… Đại ca, huynh đi rồi, nay muội đã đúng là muội như huynh mong đợi, muội kiên cường rồi, muội không ỷ lại vào người khác rồi, nhưng huynh lại không thể thấy được nữa!
Tiêu Tây Lâu ảm đạm nói:
– Chúng ta đều biết, trong Đường môn, Đường đại hiệp sủng ái nhất là em gái mình, em gái hắn cũng là người hiểu Đường đại hiệp nhất, ai…
Đặng Ngọc Hàm không nhịn được, hỏi:
– Đường… Đường cô nương, cô tại sao… tại sao lại tới đây?
Trong thế hệ thanh niên của Đường môn đất Thục, khinh công Đường Xuyên là giỏi nhất, nhà họ Tiêu Thành Đô tuy phòng vệ nghiêm ngặt nhưng vẫn không làm khó được Đương Phương nhẹ nhàng như chim én.
Đường Phương lắc đầu, nước mắt cũng khẽ rung rộng bên khóe mắt:
– Tôi biết đại ca ở đây liền cố ý tìm tới, lại thấy người của Quyền Lực bang bao vây Kiếm lư, cho nên mới lẻn vào trong nội viện, muốn dọa đại ca một trận… Khi tôi tới nơi, đại ca máu vẫn còn chảy, lúc đó, vị huynh đài này còn đang giao chiến với kẻ áo đen kia. Tôi vừa định thần lại thì anh ta cũng không hỏi han, thấy người là đánh, sau đó… Sau đó vị này… vị này cũng tới.
Đường Phương nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng cực kỳ rõ ràng. Lời nói giống như tiếng trống lớn đánh ầm ầm trong lòng Tiêu Thu Thủy cùng Đặng Ngọc hàm, hai người đều chỉ biết cười khổ.
Đặng Ngọc Hàm ngượng ngùng nói:
– Là tôi không tốt… Tôi ra tay trước.
Tiêu Thu Thủy nói:
– Tôi cũng… mạo phạm cô nương.
Chu Hiệp Vũ bỗng lên tiếng:
– Thu Thủy hất mạng che mặt lên, Ngọc Hàm liền không lấy hai đánh một, rất tốt. Thu Thủy một chiêu được lợi, lại không tiến công, càng tốt. Hai ngươi đều rất tốt, sau này võ lâm, không thể thiếu danh tiếng của hai ngươi.
Chu Hiệp Vũ rất ít khi nói chuyện, nhưng những lời này lại khiến Đặng Ngọc Hàm và Tiêu Thu Thủy đều mười phần cảm kích.
Tiêu Tây Lâu bùi ngùi nói:
– Đáng tiếc, Đường đại hiệp…
Đường Phương không nói gì, bước thẳng tới trước, xuyên qua hành lang, đi tới bậc thang, bước qua cầu uốn, đi lên đình viện, tới trước thi thể Đường Đại, yên lặng quỳ xuống, không nói một tiếng nào.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy mái tóc nàng phủ xuống như nước thu, như thác đổ.
… Ta nhất định phải báo thù.
… Đường Đại, Đường Nhu.
Mọi người đang yên lặng đột nhiên nghe thấy từ phía Quan ngư các truyền đến tiếng quát tháo giận giữ!
Tiêu Tây Lâu giật mình:
– Không ổn.
Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm lập tức phóng đi!
Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm thân hình vừa động, Chu Hiệp Vũ vóc dáng cao lớn, vững chãi đã “vụt” một tiếng, vượt qua đầu họ, che phủ cả một mảng ánh trăng.
Chu Hiệp Vũ đề một hơi chân khí, dẫn đầu một quãng dài, mắt thấy trước mặt đã là Quan ngư các, chợt có một bóng người nhẹ nhàng uyển chuyển, đường cong uốn lượn tinh tế, đã đẩy cửa vào trong, chính là Đường Phương.
Đường Phương giỏi khinh công nhất, không ngờ còn ôm theo thi thể Đường Đại mà đi. Nàng mở cửa ra, chỉ thấy một thiếu niên, thiếu niên đó “xoảng” một tiếng rút kiếm ra, vừa thấy người trên tay Đường Phương lập tức tức kêu lên, vung kiếm định đâm!
Lúc này, Chu Hiệp Vũ đã tới nơi, vội quát:
– Kiếp Sinh, dừng tay!
Khang Kiếp Sinh dừng lại, nhưng khuôn mặt trắng trẻo đã đỏ bừng lên vì phẫn nộ.
Tiêu Tây Lâu quát:
– Kiếp Sinh, đã có chuyện gì?
Chu Hiệp Vũ giật mình, khi Khang Kiếp Sinh gào lên, Tiêu Tây Lâu thân thể còn chưa động, bản thân mình đã chạy đi. Bây giờ vừa tới nơi, Tiêu Tây Lâu đã ở ngay bên cạnh, bản thân vậy mà lại chẳng hề phát giác, trong lòng không hỏi thầm hổ thẹn.
Khang Kiếp Sinh run rẩy nói:
– Cha, ông ấy…
Tiêu Tây Lâu bước nhanh tới, chỉ thấy Khang Xuất Ngư sắc mặt đen kịt, không khỏi thất thanh:
– Khanh huynh sao lại…
Nhất thời không nói tiếp được nữa.
Bấy giờ, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm cũng đã đến nơi, cũng đều kinh hãi.
Tiêu Tây Lâu định thần lại, hỏi:
– Với võ công của lệnh tôn, chất độc đã bị áp chế, tại sao lại…
Khang Xuất Ngư khàn giọng nói:
– Là thuốc… Là thuốc!
Tiêu Tây Lâu giật mình:
– Thuốc gì!
Tiêu Thu Thủy ánh mắt xoay chuyển, liếc nhìn bầu rượu trên bàn:
– Thuốc của Trương lão tiền bối?!
Khang Kiếp Sinh giận dữ:
– Chính là lão ta!… Sau khi uống thuốc rượu này xong, cha liền kêu thảm không ngớt, biến thành bộ dạng thế này! Chính là lão ta! Chính là thuốc của lão ta!
Tiêu Thu Thủy nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Khang Xuất Ngư tím đen, đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, Tiêu Tây Lâu nhất thời cũng lục thần vô chủ.
(Thiếu)
Khang Kiếp Sinh ngẩn người, trong lúc phẫn nộ nhất thời không biết trả lời như thế nào, Tiêu Thu Thủy đáp thay:
– Trương lão tiền bối nói, Khang sư bá trúng độc rất quái dị, người cũng không tra ra được. Thuốc này phải hòa vào rượu, hâm nóng lên rồi mới được uống.
Chu Hiệp Vũ hỏi:
– Khi ngâm thuốc vào rượu, ngươi có đi ra ngoài không?
Khang Kiếp Sinh ngây ra một chốc rồi mới nói:
– Có. Con đi tiểu một lần.
Chu Hiệp Vũ hỏi tiếp:
– Quay về rồi mới cho lệnh tôn uống thuốc?
Khang Kiếp Sinh giật mình hoảng hốt, đáp:
– Vâng.
Chu Hiệp Vũ không nói gì nữa.
Tiêu Tây Lâu không nhịn được, hỏi:
– Chu huynh cho rằng, khi Khang thế chất ra ngoài, có kẻ khác hạ độc vào rượu?
Chu Hiệp Vũ trầm ngâm một lúc, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
– Trương tiền bối là thế nào trong phủ? Có tin tưởng được không?
Tiêu Tây Lâu hít sâu một hơi, đắn đo mãi cuối cùng mới nói:
– Thật không dám giấu, lão phu nhân đang ở trong phủ.
Chu Hiệp Vũ không ngờ lại cả kinh, hỏi:
– Lão phu nhân?
Tiêu Tây Lâu vuốt râu nói:
– Đúng là lão phu nhân.
Trên mặt Chu Hiệp Vũ bỗng lộ vẻ kính trọng chưa từng thấy qua, lẩm bẩm nói:
– Hóa ra là lão phu nhân.
Tiêu Tây Lâu nói tiếp:
– Trương tiền bối thật ra là hộ vệ của lão phu nhân.
Chu Hiệp Vũ đáp ngay:
– Vậy thì Trương tiền bối tuyệt không có vấn đề gì.
Tiêu Thu Thủy lông mày nhíu chặt lại, Đường Phương, Đặng Ngọc Hàm lại càng không hiểu gì cả.
… Lão phu nhân, lão phu nhân. Rút cuộc thì lão phu nhất là ai?
Tiêu Tây Lâu nhíu mày hỏi:
– Vậy thì kẻ hạ độc là ai?
Đúng lúc đó, dưới ánh trăng trong sáng mà lạnh lẽo, lại có một tiếng kêu thảm truyền tới.
Tiếng kêu phát ra từ phía Chấn mi các.
Tiêu Tây Lâu lập tức biến sắc, thân thể cũng lập tức biến mất.
Đường Phương cũng biến mất gần như cùng một lúc.
Chu Hiệp Vũ trước khi đi liền bỏ lại một câu với Khang Kiếp Sinh:
– Ngươi ở lại đây bảo vệ!
Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm chạy tới hiện trường cũng hoàn toàn bị chấn động, cực kỳ kinh hãi.
Trước Chấn mi các không ngờ lại có một người đang đứng, một người chết.
Kiếm của người đó vừa mới rút trong tay áo ra được một nửa thì đã bị kẻ địch dùng một kiếm xuyên thủng yết hầu, khiến cho ông ta dù chết nhưng tinh khí vẫn còn, cũng không ngã xuống.
Người chết này không ngờ lại chính là người thanh danh còn cao hơn bảy đại kiếm thủ, xuất đạo còn sớm hơn thất đại danh kiếm, Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý.
Trương Lâm Ý hai mắt trợn trừng, trong mắt đầy vẻ khinh ngạc và khó tin.
Đương Phương khẽ hô lên:
– Ông ta là Trương lão tiền bối?
Sắc mặt, thần thái của Trương Lâm Ý thật sự quá đáng sợ, quá dọa người.
Tiêu Tây Lâu khổ sở nói:
– Chẳng lẽ, chẳng lẽ có người sử kiếm còn nhanh hơn cả kiếm của Trương tiền bối!
Chu Hiệp Vũ bỗng mở miệng:
– Không phải.
Tiêu Tây Lâu quay người lại, hỏi:
– Không phải?
Chu Hiệp Vũ trả lời như chém đinh chặt sắt:
– Không phải vì đối thủ kiếm nhanh, mà là Trương tiền bối không ngờ được rằng đối phương sẽ xuất kiếm.
Tiêu Tây Lâu quay lại nhìn Trương Lâm Ý vẫn đang đứng thẳng, chỉ thấy trong mắt ông ta đầy vẻ bất ngờ và phẫn nộ, không khỏi gật gật đầu.
Chu Hiệp Vũ nói:
– Có điều, kiếm của đối phương cũng thật sự không chậm, nếu không cho dù dù đột nhiên ra tay cũng không giết nổi Trương tiền bối.
Tiêu Tây Lâu vuốt cằm, nói:
– Chỉ cần kiếm của Trương tiền bối rút ra, kẻ đó sẽ không có chút lợi thế nào.
Chu Hiệp Vũ khẳng định:
– Vì thế, kẻ giết người chắc chắn phải là người Trương tiền bối không ngờ tới.
Tiêu Tây Lâu đưa mắt nhìn khắp toàn trường, nói:
– Hơn nữa, hơn nữa còn là người cực kỳ….
Đoạn hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
– Cực kỳ quen thộc với chúng ta.
Chu Hiệp Vũ gật đầu khẳng định:
– Kẻ đó giết Đường đại hiệp, lại hạ độc Khang tiên sinh, sau đó càng đột ngột tấn công Ngọc Hàm, Thu Thủy, rồi lại ám sát Trương tiền bối… Một mình kẻ đó!
Chu Hiệp Vũ hai mắt khẽ trừng, khuôn mặt không chút biểu tình vụt trở nên sắc bén.
Mấy người Tiêu Thu Thủy đều cảm thấy một luồng sát khí nặng nè, áp bức, khiến cho người ta phải nghẹt thở, chậm rãi lan tràn không gió đêm.
Tiêu Thu Thủy bỗng cả kinh, kêu lên:
– Bên trong Chấn mi các?
… Trương Lâm Ý bảo vệ Chấn mi các đã bị giết, trong các làm sao có trứng lành?(*)
… Nhưng mà lão phu nhân, Tiêu phu nhân có còn ở trong các không?
Tiêu Tây Lâu biến sắc, vội vã bước tới, đang muốn đẩy cửa tiền vào, đột nhiên, két một tiếng, cửa các mở ra, Tiêu phu nhân và lão phu nhân cùng xuất hiện trước cẳ.
Phía sau lão phu nhân, Tiêu phu nhân là ánh nến, ánh nến giống như hoa nở, rực rỡ sau lưng hai người. Tiêu Tây Lâu lùi một bước, cuống quýt vái dài, chẳng ngờ Chu Hiệp Vũ mặt sắt tâm sắt vậy mà lại quỳ xuống.
Lão phu nhân nhẹ giọng nói:
– Vị đại thúc này, hà tất phải hành lễ trọng như vậy?
Chu Hiệp Vũ cung kính đáp:
– Mạt tướng Hiệp Vũ, từng làm đến chức tổ phó sứ trong trinh kỵ đội dưới trướng đại nhân.
Lão phu nhân thoáng ngạc nhiên:
– Là Chu Thiết Tâm phải không?
Chu Hiệp Vũ lại mừng rỡ nói:
– Chính là Thiết Tâm, tiểu nhân không ngờ lão phu nhân vẫn còn nhớ tới tiểu nhân.
Lão phu nhân cười đáp:
– Bây giờ không phải đang trong quân, Thanh nhi cũng không ở đây, Thiết Tâm không cần phải đa lễ như vậy, cũng không cần cái gì đại nhân, tiểu nhân nữa!
Chu Hiệp Vũ vẫn cung kính như cũ:
– Tiểu nhân không dám. Xin được hỏi thăm sức khỏe Địch đại tướng quân!
Trong đầu Tiêu Thu Thủy chợt “ong” lên một tiếng, tai nghe thấy mấy chữ “Thanh nhi”, “Địch đại tướng quân”, chẳng lẽ lại là Địch Thanh danh chấn thiên hạ, trí dũng song toàn!?
Địch Thanh là một nhân vật bất thế.
Thời Tống trọng văn thần mà khinh võ tướng, do Tống Thái Tổ dấy binh tự lập làm hoàng đế nên đối với quan võ cầm binh đánh trận có quân công đều cực kỳ nghi kỵ, rất nhiều khống chế, khó cho thành nguyện vọng.
Địch Thanh lại tuyệt đối là ngoại lệ.
Ông ta từ nhỏ thích tập võ nghệ; kỵ thuật, tiễn pháp đều rất cao cường, lại được nghĩa mẫu trợ giúp, tiến vào kinh sư, dấn thân binh nghiệp, gia nhập cấm quân.
Ông ta võ nghệ siêu quần, to gan lớn mật, nhưng dáng vẻ lại tuấn mỹ, nho nhã, tạo thành vẻ đối lập mạnh mẽ. Đồng liêu thường châm chọc ông ta là “Nữ mặc nam trang”, “Nam nhi nữ tướng”, ông ta khiêm tốn, thu liễm, không lấy đó làm giận.
Khi đó, cấp binh sỹ gọi là “Xích lão”, thường đều phải thích chữ lên mặt, phòng ngừa bọn họ chạy trốn. Một ngày Địch Thanh đang trong quân tịch, vừa khéo gặp lúc tiến sỹ đỗ đạt khoa cử từ trong hoàng cung, xuân phong đắc ý, nghênh ngang bước ra, bách tính vây quanh mà xem phong thái, đồng liêu của Địch Thanh cảm thấy oán giận:
– Người ta đã thành trạng nguyên, chúng ta lại như tội phạm, bị thích chữ lên mặt, phú quý và thất vọng đúng là khác biệt!
Địch Thanh lại bình thản như không:
– Không thể nói như vậy! Công danh phú quý, đều phải xem tài năng mỗi người thế nào! Đại trượng phu phải nên lập công cầu danh, không nên hâm mộ những thứ hữu danh vô thực!
Mọi người nghe vậy đều cười Địch Thanh không biết tự lượng sức, thế nhưng Địch Thanh lại dụng công chăm chỉ, liên tiếp lập quân công, cuối cùng cũng thay đổi thành kiến, theo binh nghiệp cả đời cũng không có tiền đồ, của mọi người!
Lúc đó Tây Hạ vứt bỏ hòa ước, công khai xưng đế, xuất binh xâm phạm Thiểm Tây, Duyên Châu, quân tống sỹ khí quá thấp, sợ chiến bỏ trốn, càng đánh càng bại.
Chỉ có Địch Thanh dẫn một đội quân khoảng năm trăm người lại trong bại được thắng, không ai địch nổi.
Ông ta ở Duyên Châu bốn năm, liên tiếp đánh hai mươi lăm chiến dịch lớn nhỏ, có tám lần trúng tên bị thương nhưng vẫn kiên trì chiến đấu đếu cùng, thân tiên sĩ tốt, không lùi một bước. Do khuôn mặt ông ta tuấn tú, không đủ uy vũ, mỗi lần tác chiến đều mang mặt nạ đồng xanh hung dữ, là người đi đầu giết địch. Ông ta thường một mình một ngựa xông vào trận địch, dũng mãnh chém giết, không gì cản được, hoàn toàn đánh bại địch quân. Binh tướng Tây Hạ sợ hãi tôn làm “Thiên tướng”, “Thiên ma”, nghe tiếng là chạy.
Trong mấy năm đó, ông ta dùng binh lực cực ít, trước sau phá thành Kim Thang, đoạt Hòa Châu, diệt các tộc ở Bành Dương, Tuế Hương, Mao Nô, Thượng La, Khánh Thất, Gia Khẩu, của cải thiêu đốt hàng vạn, cờ trướng thu được hơn hai nghìn ba trăm, bắt sống hơn năm ngàn bảy trăm người. Ông ta lại xây thành Kiều Vu Cốc, dựng các trại Chiêu An, Phong Lâm, Tân Ngược, Đại Lang, bóp nghẹt điểm yếu hại xuất binh bố trận của Tây Hạ.
Địch Thanh cầm quân, chức vị rõ ràng, thưởng phạt phân mân, cùng chịu đói rét, chia nhọc nhằn với sĩ tốt. Có công ông nhường cho bộ hạ, có tội ông một mình gánh vác, có chiến ông xung phong hãm trận, có thưởng ông nhường cho đồng liều, được sĩ tốt vô cùng sùng bái, vui vẻ nghe sai khiến.
Có lần ông quyết chiến với quân Tây Hạ ở An Viễn, thân trọng thương mười chỗ, đã nguy đến tính mạng, nhưng nghe quân địch lại tới, ông giãy giụa đứng lên, một ngựa xông trước, trùng sát địch quân, hăng hái bất khuất. Những thuộc hạ khác được tinh thần liều chết của hông hiệu triệu cũng đều đánh lui kẻ địch xâm phạm.
Ông mang binh đánh trận, tiến lui đúng phép, đạo lý rõ ràng, rất được Kinh lược Phán quan Duẫn Thù khen ngợi, tiến cử ông ta với Kinh lược sứ Hàn Kỳ và Phạm Trọng Yêm.
Phạm Trọng Yêm cũng là một nhân vật không thể coi thường, không cần biết là văn tài, võ lược, trị thủy, hay can gián, quân sự, cải cách, tất cả đều có công trạng, đến cả trong quân Tây Hạ cũng thầm đánh giá: “Trong bụng lão già tiểu Phạm có cả vài vạn giáp binh!”. Phạm Trọng Yêm xưa nay rất giỏi dùng người, vừa thấy Địch Thanh, nghe cách nói năng, liền như nhặt được chí bảo, đối đãi đặc biệt, còn tặng ông ta một bộ “Tả thị xuân thu”, cố ý khuyên bảo:
– Là một vị tướng lĩnh, nếu chỉ biết đánh trận, không hiểu cổ kim thì cùng lắm cũng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu mà thôi.
Phạm Trọng Yêm khuyên Địch Thanh chú tâm đọc sách, văn võ tịnh tu, lại dạy ông ta tinh thần “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ”(**). Địch Thanh cực kỳ cảm động, cuối cùng trở thành một vị đại tướng quân có thể quyết thắng nơi sa trường, lại có thể bày mưu tính kế, tinh thông binh pháp, hiểu rõ thị phi, biết tiết biết lui.
(*) Trong Tam Quốc diễn nghĩa, Tào Tháo sai người đến bắt Khổng Dung. Khổng Dung có hai con nhỏ, lúc ấy đang ở nhà đánh cờ, bỗng có người nhà chạy vào báo rằng:
– Có đình uý đến bắt tôn quân sắp sửa đem chém, sao hai công tử không trốn tránh cho mau?
Hai công tử nói:
– Trong cái tổ vỡ, trứng đâu có lành được?
Nói chưa dứt lời, đình úy đã đến bắt cả nhà Khổng Dung đem chém, thây Khổng Dung thì đem bêu ở ngoài chợ.
(**)Bài Nhạc Dương Lâu Ký của Phạm Trọng Yêm, ở đây chỉ trích đoạn cuối:
Trích:
嗟夫!予嘗求古仁人之心,或異二者 之為,何哉?不以物喜,不以己悲,� �廟 堂之高,則憂其民;處江湖之遠,則� �其 君。是進亦憂,退亦憂;然則何時而 樂耶?其必曰:「先天下之憂而憂,� �天 下 之樂而樂歟!」噫!微斯人,吾誰與 歸!時六年九月十五日。
Ta phù! Dư thường cầu cổ nhân nhân chi tâm, hoặc dị nhị giả chi vi, hà tai? Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi, cư miếu đường chi cao, tắc ưu kỳ dân; xứ giang hồ chi viễn, tắc ưu kỳ quân. Thị tiến diệc ưu, thoái diệc ưu; nhiên tắc hà thì nhi lạc gia? Kỳ tất viết: “tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc dư”! Y! Vi tư nhân, ngô thuỳ dữ quy! Thì lục niên cửu nguyệt thập ngũ nhật.
Than ôi! Ta từng hỏi những cao nhân đời xưa, nếu không phải hai điều trên, thì do đâu? Không vui vì cảnh, không buồn vì mình, ở miếu đường trên cao, tất lo cho dân; ở sông nước ngoài xa, tất lo cho vua. Dù tiến cũng lo, lui cũng lo; vậy thì vui được khi nào đây? Tất nói là: “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ vậy”! Ôi! Con người nhỏ bé sao, ta thuở nào về! Đã sáu năm chín tháng mười lăm ngày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!