Thần Châu Kỳ Hiệp 2 - Dược Mã Hoàng Hà - Chương 8: Ta phải tới đó tìm anh em ta.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
429


Thần Châu Kỳ Hiệp 2 - Dược Mã Hoàng Hà


Chương 8: Ta phải tới đó tìm anh em ta.



Biến đổi quá đột ngột!

Từ lúc Tả Thường Sinh gặp hiểm, tới khi Chu Hiệp Vũ trúng chiêu, rồi lại đến lúc Tả Thường Sinh lâm nguy, mọi người đều đã ngây ngốc, sững sờ, nhất thời không kịp trở tay.

Tả Thường Sinh ngã xuống, Chu Hiệp Vũ loạng choạng đi được bảy tám bước rồi mới hộc một tiếng, đổ gục.

Tiêu Tây Lâu vội vàng chạy tới, đỡ lấy Chu Hiệp Vũ, chỉ thấy Chu Hiệp Vũ thất khiếu đổ máu, sắc mặt tím bầm, chỗ ngực đỏ hồng, đã thở ra thì nhiều hít vào thì ít.

Mặt ông dù có được đúc bằng sắt thì cũng bị bạt của Tả Thường Sinh đánh cho xương cốt gãy nát, áo ông dù có được may bằng thép thì cũng bị cú chém của Tả Thường Sinh làm mạch máu đứt đoạn.

Nhưng dựa vào mặt sắt và áo sắt mà ông mới còn có dư lực để giết chết Tả Thường Sinh rồi mới ngã xuống.

Tiêu Tây Lâu trong mắt ngấn lệ, nhanh chóng điểm vào mấy huyệt đạo trên người Chu Hiệp Vũ, đưa thuốc cho Tiêu Thu Thủy để hắn cầm máu rồi từ từ đứng dậy, từ từ ngẩng đầu, một tay đã đặt lên chuôi kiếm.

Khổng Dương Tần cũng đặt tay lên kiếm, khẽ than:

– Đáng tiếc đáng tiếc.

Tiêu Tây Lâu không nói gì, giống như cũng không nghe thấy gì.

Hai ngày trước, Tiêu phu nhân, Khang Xuất Ngư, Đường Đại, Chu Hiệp Vũ cùng nhau chống địch, mà giờ phu nhân bị thương, Khang Xuất Ngư phản bội, Đường Đại bị ám sát.

Hai ngày nay, Chu Hiệp Vũ luôn ở cạnh ông, khi ông mệt mỏi thì giúp chủ trì đại cục, khi phải ứng chiến thì đánh tiên phong.

Bây giờ, Chu Hiệp Vũ cũng đã trọng thương, sinh tử khó đoán.

Tâm tình Tiêu Tây Lâu đang rất nặng nề, cũng rất cô độc và tịch mịch.

Ông cầm kiếm đứng đó, trường bào không gió mà bay, chỉ cần ông còn sống một ngày, cho dù chỉ còn lại có một người cũng tuyệt không cho phép kẻ khác xâm phạm Hoán Hoa kiếm phái, xâm phạm Kiếm lư Tiêu gia!

Sa Thiên Đặng lại hỏi:

– Cái gì đáng tiếc?

Sa Thiên Đang đang vô cùng đắc ý, kẻ khiến hắn thất bại, làm hắn nhục nhã là Chu Hiệp Vũ, mà nay Chu Hiệp Vũ đã ngã xuống, cho dù phải hi sinh Tả Thường Sinh cũng đáng giá.

Khổng Dương Tần đáp:

– Lão Tả từ nhỏ trong bụng đã đầy giun sán, ruột gan chắc chắn sẽ thối rữa, vì thế phải để Dược Vương của bang cắt hết phần ruột trong bụng ra. Nhưng hắn lại lợi dụng khiếm khuyết đó của thân thể, trở thành Nhất Động thần ma đại danh đỉnh đỉnh, biến nhược điểm thành quân bài sát thủ…

Dược Vương là một trong Bát đại thiên vương của Quyền Lực bang dưới trướng Lý Trầm Chu, bao gồm Quỷ Vương, Đao Công, Kiếm Vương, Nhân Vương, Xà Vương, Thủy Vương, Nhân Công và Dược Vương.

Y thuật của Dược Vương đứng hàng thứ hai trong thiên hạ đương thời, thủ đoạn chữa trị của hắn cũng thực khó tưởng tượng.

Xưa Hoa Đà trị bênh đau đầu cho Tào Tháo có khuyên bổ đầu cạo gió, chữa thương cho Quan Công cũng từng cạo xương trừ độc, nay Dược Vương cắt hết ruột trong bụng Tả Thường Sinh ra mà người vẫn còn sống, một mặt y thuật khiến người ta phải líu lưỡi, mặt khác sức sống của Tả Thường Sinh cũng thật quá mạnh mẽ.

Thế nhưng Tả Thường Sinh đã chết dưới hai quyền của Chu Hiệp Vũ.

Khổng Dương Tần than:

– Đáng tiếc hắn đại nạn không chết, vậy mà vẫn không được trọn phúc. Quyền sắt của Chu lão huynh cũng không khỏi quá bá đạo…

Tả Thường Sinh thân mang bệnh lạ, không ngờ vẫn có thể tàn tật mà sống, hơn nữa còn luyện thành tài cao, quả thực không ít anh kiệt nhân gian đã chết dưới khuyết tật đặc biệt đó của Tả Thường Sinh. Chỉ đáng tiếc, hôm nay hắn lại gặp phải Chu hiệp Vũ.

Một người luyện công lên đến tận mặt, hơn nữa còn có thể luyện thành Thiết bố sam, nhất định là đã phải đổ không ít máu và mồ hôi, đã phải trả một cái giá rất lớn.

Tả Thường Sinh rất kiên trì, nhưng Chu Hiệp Vũ lại càng là người rất có nghị lực.

Tả Thường Sinh chết dưới tay Chu Hiệp Vũ, thật sự không hề oan uổng.

Khổng Dương Tần nói tiếp:

– Chỉ là Chu lão huynh ngã xuống, bên ta tuy thiếu mất Tả Nhất Động nhưng vẫn còn hai người ta và Sa huynh, Tiêu đại hiệp ngài lại chỉ còn có một mình…

Vừa nói hắn vừa rút ra một thanh bạch kiếm như vải trắng.

Giờ đã quá trưa, trời đang về chiều.

Ánh mặt trời từ đăng tây chiếu xuống, bạch kiếm trắng ngần như tuyết đông.

Sắc mặt Khổng Dương Tần vô cùng trang nghiêm, trịnh trọng nói:

– Khang huynh, thức mở đầu Tam Tuyệt kiếm pháp này của ta so với Quan Nhật kiếm pháp của huynh thì thế nào?

Tiêu Tây Lâu bỗng lên tiếng:

– Cùng lên đi.

Khổng Dương Tần nhíu mày:

– Ồ?

Tiêu Tây Lâu bình tĩnh nói:

– Ngươi không cần chỉ đông nói tây, lôi kéo sự chú ý của ta. Kỳ thực chỉ cần ta ra tay, phi đao của vị Sa tiên Sinh này tuyệt đối sẽ không tới sau kiếm của ngươi.

Khổng Dương Tần nhất thời đỏ mặt, không nói nên lời, Sa Thiên Đăng thì lại cười lớn:

– Hay! Hay! Thống khoái! Thống khoái! Tiêu Tây Lâu không hổ là Tiêu Tây Lâu, đây là khác biệt giữa bọn ta còn lại ta và Khổng huynh, còn người thì chỉ còn lại có một mình!

Chợt có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

– Còn có ta. Ta là Đường gia Đường Phương.

Sa Thiên Đăng híp mắt nói:

– Ngươi họ Đường à, ta thấy ngươi họ Tiêu mới đúng chứ?

Sắc mặt Đương Phương lập tức biến đổi, biến thành trắng bệch, màu trắng đó lại mang một vẻ đẹp kinh tâm động phách. Khổng Dương Tần hạ giọng nói với Sa Thiên Đăng:

– Chúng ta chỉ đối phó nhà họ Tiêu, không cần phải đắc tội Đường môn.

Giọng Đường Phương lanh lảnh như ngọc khua:

– Các ngươi giết Nhu đệ, Đường đại ca của ta, Đường môn đất Thục với Quyền Lực bàn, không chết không thôi!

Khổng Dương Tần cũng biến sắc:

– Đường cô nương, câu này là Đường môn các vị nói trước đó!

Những lời này vốn là Đường Phương nói trong lúc phẫn nộ, nhưng tự cổ hồng nhan cũng đã có nụ cười giết chóc nghiêng thành đổ nước. Đường gia Tứ Xuyên, cơ nghiệp hơn bốn trăm năm, con cháu thân tộc đã tự lập hẳn một thành, ám khí tuyệt kỹ đứng đầu thiên hạ. Quyền Lực bang là thiên hạ đệ nhất đại bang, môn chúng đông đảo, rải khắp thiên hạ, những kẻ đắc lực của Ngoại đường có Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, những tên cốt cán trong Nội đường còn có Bát đại thiên vương, túi khôn Liễu Tùy Phong, vợ giỏi Triệu Sư Dung, bang chủ Lý Trầm Chu, tất cả đều là nhân kiệt thế gian. Một bang một môn vốn không đến mức không chiến không xong, càng tuyệt không đến mức đuổi cùng giết tận, ngọc đá cùng tan, nhưng một câu nói của Đường Phương, một lời nói ra thành biển vàng bia đá, có chút gì như nụ cười Bao Tự giữa đài phong hỏa, nhưng so với Bao Tự lại càng chính khí, làm dấy lên không phải là trò đùa kinh động chư hầu mà là một trường gió tanh mưa máu, chém giết khắp bang phái võ lâm.

Sa Thiên Đăng cười lạnh:

– Nha đầu, đạo hạnh ngươi có cao cũng không cao hơn được Đường lão đại, bây giờ đấu với ta chẳng khác gì chịu chết. Chỉ tiếc ngươi xinh đẹp như vậy, ta cũng chẳng nỡ mà giết, không bằng bắt về làm…

Sắc mặt Đường Phương từ trắng bệch biến thành đỏ bừng, nàng không ngờ rằng với thân phận tiền bối như của Phi đao thần ma Sa Thiên Đăng mà lại nói ra được những lời không có liên sỉ như vậy!

Đúng lúc đó, chỉ nghe một tiếng quát lớn, Tiêu Thu Thủy đã cả người lẫn kiếm xông tới!

Tiêu Tây Lâu muốn hắn nhân loạn chạy ra ngoài, hắn không chạy.

Hắn không những không chạy mà ngược lại còn là người đầu tiên xông lên.

Sa Thiên Đăng ban đầu đúng là có chút kinh ngạc, nhưng lập tức trong mắt liền lóe lên lệ mang xảo trá, đại khái là hắn nắm chắc có thể khiến Tiêu Thu Thủy xông tới cũng ngang với chịu chết.

Bỗng nhiên, một thanh âm trầm thấp chợt vang lên:

– Dừng tay.

Tiêu Thu Thủy lao tới được một nửa không ngờ lại dừng lại, thanh kiếm trên tay hắn đen tuyền như bóng đêm, phảng phất như không hề tồn tại.

Ngươi này lại là:

Âm Dương thần kiếm.

Trương Lâm Ý!

Khang Xuất Ngư vẫn đang quỳ rạp dưới đất vụt kêu lên kinh hoàng:

– Trương… Trương Lâm Ý!

Một tiếng hô này, khiến cho Sa Thiên Đăng, Khổng Dương Tần cũng đều biến sắc.

Âm Dương kiếm khách Trương Lâm Ý thành danh còn trước cả Thất đại danh kiếm đương thời, xuất đạo cũng sớm hơn mấy người Sa Thiên Đăng, còn võ công thì sao đây?

Tình thế hoàn toàn thay đổi.

Vốn Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng chỉ kiêng dè một mình Tiêu Tây Lâu, bây giờ lại có thêm Trương Lâm Ý!

Huống hồ còn có Đường Phương, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm.

Đồng tử Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng co rút lại, thậm chí còn thoáng qua một tia hoảng loạn.

Ngay lúc đó, một người đang nằm dưới đất bỗng nhảy lên!

Nhảy lên cao, tay chân phóng ra, giải khai huyệt đạo trên người Khang Xuất Ngư!

Kẻ đó ra tay cực nhanh, Tiêu Tây Lâu không kịp ngăn cản, hắn giải huyệt đạo cho Khang Xuất Ngư xong lại ngã xuống, khí lực đã tận. Khang Xuất Ngư vừa thoát thân lập tức đỡ người này dậy, nhảy vọt ra xa ba trượng, hoảng hốt kêu:

– Xả hô!

“Xả hô” có nghĩa là chạy trốn.

Khang Xuất Ngư giết chết Trương Lâm Ý, giờ lại thấy Trương Lâm Ý ở ngay trước mặt, thật sự là tâm thần lạnh ngắt, ba hồn bảy phách tán loạn. Hơn nữa lão vừa mới thất bại, đấu chí mất sạch, một tiếng “xả hô” này càng khiến Sa Thiên Đăng, Khổng Dương Tần tâm ý hoảng loạn, không khỏi lùi lại một bước.

Nếu đã lùi một bước liền không nhịn được quay người bỏ chạy.

Kẻ nhảy lên lúc nãy là Tả Thường Sinh!

Tả Thường Sinh vẫn chưa chết, một kẻ có thể bị cắt bỏ ruột mà vẫn sống, sức chịu đựng kiên trì của hắn đương nhiên là rất mạnh.

Nhưng cũng không phải là Tả Thường Sinh có thể chịu được một đòn tay sắt của Chu Hiệp Vũ, quan trọng nhất là, Tả Thường Sinh đánh trúng Chu Hiệp Vũ trước, khiến cho Chu Hiệp Vũ trọng thương, công lực giảm mạnh!

Cho nên Chu Hiệp Vũ chỉ đánh ngất được Tả Thường Sinh, thậm chí có thể nói là đánh trọng thương hắn, nhưng đòn này cũng không giết được Nhất Động thần ma!

Tả Thường Sinh quả thực là “thường sinh”

Tả Thường Sinh không chết, nhưng cũng không còn sức tái chiến, thậm chí còn chẳng có sức chạy trốn. Sau khi hắn tỉnh dậy, phương pháp duy nhất là cứu Khang Xuất Ngư đang ở bên cạnh, dựa vào cái ơn cứu mạng, Khang Xuất Ngư nhất định sẽ giúp hắn trốn thoát.

Quả nhiên hắn đã tính đúng.

Hiện tại có bốn thần ma của Quyền Lực bang nhưng Tả Thường Sinh bị thương không thể chiến đấu, Khang Xuất Ngư mất sạch đấu chí, Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng càng không cách nào ứng chiến, bốn người bỏ chạy. Những bang chúng còn lại của Quyền Lực bang đều quân không ra quân, lần lượt bại lui, bị bắt giết quá nửa, chỉ còn khoảng năm sáu chục người rút về trong rừng.

Quyền Lực bang rút lui, năm tổ trưởng của Hoán Hoa phái báo cáo kết quả tình huống với Tiêu Tây Lâu, Tiêu Tây Lâu khẽ gật đầu, sau đó thở phào mỉm cười, nói:

– Phu nhân, Kiếm lư Tiêu gia, hôm nay được bảo toàn đều là nhờ chiêu này của bà quá đẹp.

Chỉ nghe “Trương Lâm Ý” cười đáp:

– Nhưng vẫn không lừa được ông.

“Trương Lâm Ý” chậm rãi thảo bỏ vật dịch dung trên mặt ra, không ngờ lại là Tiêu phu nhân Tôn Tuệ San.

Cha của Tiêu phu nhân là lão chưởng môn của Thập Tự kiếm phái Thập Tự tuệ kiếm Tôn Thiên Đình, vợ ông chính là Phí Cung Nga của họ Phí, một trong tam đại tông sư dịch dung trên giang hồ “Mộ Dung, Thượng Quan, Phí”.

Tài dịch dung của họ Phí, xếp thứ ba trong thiên hạ, con gái của bà tự nhiên cũng là cao thủ dịch dung.

Tôn Tuệ San thấy đại cục không hay, liền nghĩ ra biện pháp dịch dung này, chỉ cầu đẩy lui kẻ địch. Nhưng dịch dung chẳng qua chỉ là ăn mặc trang điểm tỉ mỉ để thành công mà thôi, nếu không phải đứng trong chỗ tối, lại đúng lúc Khang Xuất Ngư đang tâm thần hoảng hốt, công thêm đám Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng, Tả Thường Sinh không hề thật sự gặp qua Trương Lâm Ý thì thật chẳng có cách nào đẩy lùi bốn thần ma.

Chỉ thấy Tiêu Tây Lâu thở dài nói:

– Đáng tiếc, đáng tiếc. Đây chỉ là kế lui địch nhất thời, cầu an nhất thời, lần sau bốn thần ma lại tới, chúng ta biết ứng phó thế nào đây?

Tiêu phu nhân đáp:

– Không cần biết thế nào, đám người Khang Xuất Ngư rút lui, việc xong nhất định sẽ phát hiện Trương tiền bối không thể chưa chết, nhất định sẽ lại tới xâm phạm…. nhưng bây giờ duy trì thể lực là quan trọng.

Tiêu phu nhân ngừng một chút rồi lại nói:

– Đầu tiên phải trị thương cho Chu đại hiệp. Thứ hai, phải ăn cho no một bữa, chuyện lớn bằng trời cũng phải ăn xong hẵng tính.

Đương Phương chăm chú nhìn Tiêu phu nhân, nữ hiệp Tôn Tuệ San năm xưa, giống như một cơn gió xuất quét qua tâm trạng đang lo lâu mệt mỏi của mọi người, trong lòng khổng khỏi nảy lên sự kính mộ sâu sắc.

Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm, Đường Phương tới Hoàng Hà tiểu lâu mời Tả Khâu Siêu Nhiên cùng đi ăn, nhưng lại thấy Khang Kiếp Sinh đã biến mất. Tả Khâu Siêu Nhiên chỉ nói có một câu:

– Tôi thả hắn rồi, là tôi không đúng, chưa được lão đại và lão tâm đồng ý, hai người xử lý tôi đi.

Đặng Ngọc Hàm giận đến xanh cả mặt, không nói tiếng nào.

Tiêu Thu Thủy không nhịn được, nói:

– Bọn tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nếu người canh giữ Kiếp Sinh là bọn tôi thì không biết chừng bọn tôi cũng sẽ làm vậy.

Đường Phương nhìn họ, cuối cùng cũng hỏi:

– Tại sao anh lại thả hắn.

Tả Khâu Siêu Nhiên nhẹ giọng đáp:

– Bởi vì hắn là bằng hữu của chúng tôi.

Tiêu Thu Thủy tiếp lời:

– Thậm chí đã có thể gọi là anh em.

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Một ngày là anh em, cả đời là anh em.

Đường Phương khẽ thở dài, chậm rãi nói:

– Tôi thật sự không hiểu.

Đặng Ngọc Hàm bỗng lên tiếng:

– Nếu một ngày là anh em, vĩnh viễn là anh em thì hắn không nên bán đứng chúng ta.

Hắn siết chặt chuôi kiếm, giận giữ nói:

– Đã là kẻ bán đứng anh em, tôi đã thấy, nhất định phải giết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN