Thần Chết Trong Rừng - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Thần Chết Trong Rừng


Chương 13


Cô y tá đã làm xong việc gỡ rối tóc cho tôi. Tóc tôi bị kéo hơi mạnh tay một chút. Cô ấy nói là giờ tôi rất sạch sẽ, áo gilê đã được cài khuy. Cô y tá dễ mến này tên là Yasmina. Cô vừa cho tôi biết tên vừa thay băng cho tôi. Tôi biết bố cô ấy là người xứ Cabili của nước Algérie, còn mẹ cô là người gốc Pas-de-Calais. Cô đã bỏ lỡ bằng tốt nghiệp trung học vì lý do gia đình: mẹ cô nghiện rượu. Cô đã quyết tâm trở thành y tá để có thể chăm sóc mọi người, cố gắng giúp đỡ nhiều người khác, nhưng ở đây lương lậu không được khá lắm. da cô nâu, tóc dài và xoăn. Cô có một anh người yêu tên là Ludovic cũng làm y tá. Tôi không hiểu sao nhiều người khi ở một mình với tôi là bắt đầu gửi gắm tâm sự riêng của họ cho tôi nghe. Cũng như nói chuyện với con búp bê của họ mà thôi…

-Xong rồi, trông cô xinh lắm! – vừa nói chuyện với tôi, Yasmina vừa đỡ tôi xuống ghế. – Bây giờ là 10 giờ rồi, các bác sĩ sắp đến thăm bệnh rồi. Hy vọng là họ sẽ không đến quá muộn!

Tôi cũng hy vọng như thế. Còn là vì ngày hôm nay không khó chịu lắm… Tôi được nghỉ ngơi, cho dù những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, và sau đó, khi biết có một cảnh sát đứng canh bên ngoài nên tôi cũng cảm thấy yên tâm như uống thuốc an thần vậy. Nói về thuốc an thần, các bác sĩ không ngừng cho tôi uống thứ thuốc này. Thật là một thói quen có hại, bẩn thỉu, nó khiến tôi cứ ngủ suốt ba phần tư thời gian trong ngày!

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, rồi cánh cửa mở ra.

-Trông cô thật tươi tắn! – cô Yvette kêu lên rồi ôm hôn tôi. – Paul đang đợi chúng ta ở dưới kia. Tạm biệt cô, cảm ơn cô nhiều.

-Không có gì. Tạm biệt cô Elise!

Tôi nâng bàn tay lên và gập ngón tay lại ba lần liên tiếp. Động tác đó có thể thay cho một lời chào hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Cô Yvette nắm lấy cái xe đẩy và đẩy tôi ra đến thang máy. Vừa đi cô vừa báo cho tôi những thông tin mới nhất. Tôi có cảm giác mình là một vận động viên đua xe đang ở trên đường đua sau những đợt nghỉ ngơi ở từng chặng vậy.

-Đã xảy ra nhiều chuyện lắm, cô ạ! Đầu tiên là thanh tra Gassin đã phát hiện ra là ông Yssart không phải là thanh tra thật, cô có biết không? Hóa ra chúng ta có việc cần phải giải quyết với một tên giả danh đấy! Jean đã thay hết tất cả các khóa cửa sổ trong phòng tắm. Trong thời buổi hiện nay thì chúng ta chẳng có nơi nào được an toàn cả: một ông thanh tra giả mạo! Theo như những gì người ta biết thì có thể hắn chính là người đã tấn công cô hoặc là người đã giết bọn trẻ. Thanh tra Gassin bảo với tôi là anh ta đang lần theo một dấu vết, bởi vì chắc là hắn có thể đã để lại dấu vân tay trên chiếc băng cassette đó… cô thấy không, cái băng mà Jean đã tặng cho cô ấy?

Thang máy rung lắc một chút rồi dừng lại, cô Yvette đẩy tôi ra ngoài. Chúng tôi bị bao vây xung quanh bởi nhiều người, bởi mùi bệnh viện, chuông điện thoại… Một dấu vân tay. Thanh tra Yssart giả chắc là phải để lại một dấu vân tay khi cầm đến cái băng cassette. Chắc là hắn ta bị rối loạn vì điều đó lắm nhỉ? Hoặc là hắn ta cố tình để lại một dấu vết giả? Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Dù sao thì cái băng cassette chắc chắn không có gì là bất thường cả, nếu không thì thanh tra Gassin đã phải để ý đến nó rồi.

-Chào Lise! Trông cô khỏe mạnh lắm!

Là Paul. Tôi nâng bàn tay lên. Hai người cho tôi ngồi vào xe break, cửa xe đóng lại. Chúng tôi lên đường trở về nhà.

Tôi vào nhà mà không khỏi có chút e sợ. Với tôi nó không còn an toàn nữa, và đã ô uế. Ở đó toét ra mối hiểm nguy và những ác ý. Cô Yvette đẩy tôi vào phòng khách và bắt đầu loay hoay công việc. Paul ngồi trên tràng kỷ ở gần tôi.

-Tốt rồi. Tôi hy vọng giờ thì tất cả đều tốt đẹp.

Anh ta hạ giọng, nghiêng đầu về phía tôi:

-Chúng tôi chẳng biết làm thế nào cả. Có nên nói cho cảnh sát biết về người bố đẻ của Virginie không? Hélène đã nói với cô là tôi không phải là bố đẻ của con bé có đúng không?

Tôi giơ bàn tay lên. Tự nhiên tôi muốn anh ta về ngay, tôi không biết tại sao nhưng anh ta làm cho tôi hơi ghê sợ. Giọng anh ta quá đỗi dịu dàng.

-Gã đó là một kẻ khốn nạn, đặc biệt là những điều mà cô chưa biết, nhưng Hélène đã thú nhận với tôi, đó là…

-Anh có muốn uống chút gì không hả Paul?

-Không, cảm ơn, bà tốt bụng quá. Yvette, tôi phải đi đây, tôi có một cuộc hẹn. Hẹn gặp lại sau nhé, Elise. Tạm biệt.

Thật là kỳ cục, mọi người đều có thể cảm thấy thoải mái với tôi. Họ đều nói cho tôi biết những chuyện mà tôi không yêu cầu và ngưng chuyện trò một cách bất ngờ, cứ như là họ đang nói chuyện một mình hoặc là đang độc thoại với con vật nuôi trong nhà của họ vậy. Hélène đã nói những chuyện gì về bố đẻ của Virginie nhỉ? Chắc không thể là điều gì đó hay ho cả.

Tôi vừa mới yên vị được có một tiếng đồng hồ trong phòng khách và cố gắng ngủ được một chút thì có tiếng chuông gọi cửa. Lại bắt đầu rồi: Vòng quay ngựa gỗ Andrioli mở cửa tất cả các ngày trong tuần, cả ban đêm, đón tiếp cả trẻ em và người lớn!

-Cô ấy đang ở trong phòng khách.

-Cảm ơn bà. Tôi muốn nói chuyện với cô. Chuyện quan trọng.

Thanh tra Gassin. Anh ta vừa được lên chức chỉ trong có hai ngày. Tôi nghe thấy anh ta đóng cánh cửa ngăn phòng khách với sảnh ngoài.

-Cô còn nhớ gói hàng được chuyển đến bệnh viện không?

Nếu mà tôi không nhớ, thì, ông thanh tra thân mến, chắc là tôi bị bệnh thần kinh đấy. Tôi giơ bàn tay lên.

-Tốt. Thanh tra Mendoza, đồng nghiệp của tôi đã đến hãng chuyển phát nhanh Express tìm hiểu thông tin. Người gửi là một người đàn ông khá cao, dáng mảnh khảnh và da nâu. Như vậy là người này cũng chính là người đã ở bên cạnh cô và đã gọi cấp cứu. Chắc chắn là anh ta đã để lại tên và địa chỉ giả: đó là tên và địa chỉ của Stéphane Migoin.

Ôi trời, phức tạp rồi đây. Stéphane đáng thương đã làm gì thế không biết?

-Rõ ràng là có ai đó biết rõ những chuyện đang xảy ra ở đây và rằng chúng ta không phải là đang đối mặt với một vụ tấn công đơn thuần… May mắn là hắn đã phạm một lỗi, chỉ duy nhất một sự sơ suất: hắn đã để lại dấu ngón tay cái trên cái băng cassette để gần máy nghe nhạc của cô, cái băng Con thú có tính người. Chúng tôi đã cho kiểm tra ở trung tâm thông tin và, cô có biết ai đã giả mạo thanh tra Yssart không? Ai đã gửi gói hàng? Ai là người có thể đã tấn công cô trước khi gọi cấp cứu cho cô?

Anh ta để tôi chờ đợi một lúc rồi mới tiếp tục:

-Antonie Mercier, còn gọi là Tony, 38 tuổi, bị bắt năm 1988 vì tội giết người, được tuyên bố là không có trách nhiệm và bị giam giữ tại bệnh viện tâm thần Saint-Charles ở Marseille, Bouches-du-Rhône.

Tony! Ông Yssart là Tony! Vậy thì… kẻ làm gãy tay người khác đã đóng giả thành cảnh sát! Tony, bị tống giam vì tội giết người!

-Đợi đã, cô chưa biết hết đâu. – Gassin tiếp tục, giọng đầy kích động. – Hãy đoán xem Tony Mercier là ai. Anh ta chính là bố đẻ của Virginie. Hélène Fansten vừa mới cho chúng tôi biết. Anh ta thường xuyên qua lại với bà Fansten từ năm 1986 cho đến khi bị bắt. Cô có biết vì sao anh ta bị bắt không?

Anh ta nghiêng đầu về phía tôi, tôi ngửi thấy hơi thở anh ta có mùi bạc hà.

-Vì tội giết một đứa trẻ tám tuổi trong khu phố nhà mình. Anh ta bị tố cáo bởi một bức thư nặc danh. Đồng nghiệp của tôi ở Marseille đã khám xét nhà anh ta và tìm thấy một sợi dây giống như sợi dây được dùng để trói những đứa trẻ, và những sợi len được tìm thấy cũng giống những sợi len của áo anh ta.

Tôi cảm thấy người mình mềm nhũn. Gassin tiếp tục nói rất nhanh:

-Tony Mercier được biết đến như một người không bình thường, với một lý lịch tư pháp dài dằng dặc: ăn trộm xe hơi, trộm cắp vặt… Anh ta thường dính dáng đến những vụ ẩu đả. Anh ta có truyền thống gia đình rất tệ hại: bố mẹ nghiện rượu, phải sống trong Trung tâm trợ giúp y tế và vấn đề xã hội nhưng luôn tìm cách bỏ trốn, vân vân… Anh ta thất nghiệp và đã qua nhiều đợt cai nghiện mà không có kết quả. Ai cũng biết là anh ta đã đánh đập Hélène và làm gãy tay cô ấy… Nói tóm lại, ngay cả khi anh ta vô tội đi nữa thì số phận anh ta cũng đã được định đoạt rồi. Luật sư của anh ta đã biện hộ vô tội, với lý do là bất kỳ ai cũng có thể tạo ra những dấu hiệu làm liên lụy Mercier nhằm buộc tội anh ta. Các nhân viên giám định đã phải tuyên bố anh ta vô tội. Và thế là anh ta bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần. Chưa hết: từ năm 1991, Tony Mercier đã có được vài sự cho phép, và anh ta đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần cách đây hai năm.

Gassin gần như là đã hét lên những lời cuối, vì anh ta quá căng thẳng. Tôi hiểu anh ta, viên thanh tra đáng thương phát hiện ra một tên tâm thần là nghi phạm giết người, tên này đã giả mạo danh sếp của mình và tung tăng khắp thành phố tiến hành cuộc điều tra của riêng hắn, và nhất là kẻ điên đó lại là bố đẻ của một con bé có vẻ như biết rõ về những vụ giết người xảy ra xung quanh thành phố đó.

Hiển nhiên là, một gã đàn ông có thể đánh gãy tay vợ mình thì cũng rất có thể dùng kim đâm vào người tôi hay chặt tôi ra thành từng mảnh với con dao Laguiole của hắn… Có vẻ như là những bí ẩn đang được làm sáng tỏ. Tony-Yssart đối với tôi chắc chắn là thủ phạm. Điều đó giải thích vì sao Virginie đã không nói gì cả, chắc chắn hắn đã nói với con bé hắn là bố con bé. Và hắn đã giết Migoin để đổ tội cho anh ấy! Mà tại sao Hélène không nhận ra hắn? Bởi vì hắn chưa bao giờ đến nhà cô ấy, mà chỉ có ông Yssart thật mới đến nhà cô ấy thôi. Còn tôi, tôi nghe những lời phỉnh phờ của tên bịp bợm ấy, chắc hẳn hắn luôn đùa cợt và tự hỏi khi nào thì sẽ cho tôi một nhát… May là tôi đã thoát khỏi hắn.

Gassin nắm lấy hai tay tôi:

-Giả thiết của tôi là Tony Mercier chính là hung thủ giết bọn trẻ. Hắn đã quay trở lại đây rình mò, tìm kiếm con gái của mình và người mà hắn vẫn coi là vợ mình. Các mối liên hệ đều chứng tỏ hắn là người rất thích điều khiển, thường xuyên to tiếng dọa nạt vợ. Một khi đã ở trong thị trấn này, hắn không thể không giết người. Hắn đã giả mạo là thanh tra Yssart để có thể biết rõ mọi chuyện. Hắn đã vờn cô và cả chúng tôi nữa bằng những hành động tội lỗi của mình. Hắn là một con bệnh tâm thần nguy hiểm và tôi sợ những điều tồi tệ nhất sẽ đến với cô và Hélène Fansten. Tôi không muốn cô ở lại đây. Tôi muốn cô đến ở tạm nhà chú cô. Tôi đã báo cho chồng của Hélène, anh ta sẽ có những sự chuẩn bị cần thiết. Hãy hiểu cho tôi là lúc này tôi chưa thể chứng minh được điều gì cả. Tôi thậm chí còn chưa có được sự ủy quyền nữa. Nhưng tôi tin chắc vào những gì tôi đang nói: cô đang gặp nguy hiểm.

Anh ta đứng lên. Đến ở nhà chú tôi? Thật lòng mà nói thì sao lại không cơ chứ? Tôi sẽ tránh xa được tất cả, không tham gia vào việc bắt giữ gã Tony này, không phải nghe Virginie khóc lóc, cũng không phải nghe Hélène kêu gào giận dữ hay nghe những lời bàn tán nữa.

-Cô có đồng ý như vậy không?

Tôi giơ bàn tay lên.

-Tốt, tôi sẽ nói chuyện với bà Holzinsky. Tạm biệt cô.

Anh ta đi sang bếp, nói chuyện với cô Yvette. Anh chàng Gassin vẫn chưa nguôi tức giận. Chắc là anh ta cảm thấy bị sỉ nhục bởi câu chuyện viên thanh tra giả danh. Cô Yvette cài ngay then cửa lại sau khi anh ta ra khỏi nhà. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy chạy ngay vào phòng tắm để kiểm tra xem cửa sổ đã được đóng kỹ hay chưa. Cô ấy đang làm gì vậy? À, cô ấy đang gọi điện thoại. Tôi cá mười ăn một là cô đang gọi điện cho chú tôi. Đấy, tôi thắng rồi. Blabla, blabla…, mọi người sẽ đến đón tôi vào sáng mai. Cô ấy lại gọi điện. Cho nhà Fansten, chắc chắn vậy.

-Alô, xin chào, Yvette đây, xin lỗi vì tôi gọi điện làm phiền anh chị muộn như thế này… Vâng, lúc này thì… Thật là kinh khủng, ai lại có thể nghi ngờ được cơ chứ… Thật là khổ cho cô! Thế còn Virginie, hy vọng là con bé không biết gì… Vâng, tốt hơn rồi… Ở nhà mẹ chồng cô hả…? Cô có lý đấy. Tôi không thể nào tin được… Không, tôi không biết… Vâng, tôi hiểu rồi. Đó không phải là loại chuyện mà người ta muốn bàn tán đâu… Còn Paul?… À thế à, anh ta rắn rỏi lắm, cô gặp may mắn đấy… À, tốt thôi… Sao cơ? Thôi, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cô.

Dập máy.

-Tôi đã nói chuyện với Hélène. Kinh khủng quá… bố đẻ của Virginie, cô hình dung mà xem. Một gã điên. Hắn đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Thật không thể nào tin được! Thiên hạ đi đâu hết rồi không biết? Hélène sẽ gửi con bé đến nhà bà nó. Cô ấy không muốn đi mà muốn ở lại với Paul, cô xem, cô ấy căng thẳng biết chừng nào! Giờ thì tôi hiểu rõ hơn rồi, khi bố của con mình là kẻ giết người thì người ta căng thẳng lắm…

Điều đó chắc chắn rồi. May là họ sẽ gửi Virginie đi xa. Tôi thấy rụng rời. Thay vì sung sướng nhìn thấy Tony Mercier bị bắt thì tôi lại cảm thấy rất suy sụp. Tất cả những chuyện này thật tồi tệ!

Mấy giờ rồi? Tôi không thể ngủ được. Nếu mà tôi có thể cử động được thì chắc là tôi phải trở mình nhiều lắm. Tôi mừng vì có thể mở và nắm bàn tay lại. Cô Yvette đã cho tôi nằm vào giường khoảng mười giờ đêm, tôi có cảm giác bây giờ ít ra cũng đã hai giờ sáng. Không thể nào chợp mắt được.

Nếu Tony Mercier đã đến sống ở đây, chắc hẳn hắn ta sẽ phải sử dụng một căn cước nào đó. Hắn chưa thể cải trang thành thanh tra Yssart ngay. Việc đầu tiên hắn đã phải làm là tìm nơi trú ẩn, sau đó là giết người và rồi quyết định giả mạo làm ông Yssart.

Và tại sao lại giết Migoin? Tại sao không phải là Paul? Nếu tôi mà là một bệnh nhân tâm thần đang điên cuồng vì ghen tuông, tôi sẽ hành động sao cho chồng của vợ cũ của tôi sẽ bị kết tội giết người chứ không phải là một người dũng cảm như Stéphane…

Trừ phi là: 1) Stéphane có nghi ngờ về tôi; hoặc

2) Stéphane là người tình của vợ cũ của tôi…

Stéphane đã là người tình của Hélène.

Như vậy, đã mở ra những khả năng điều tra mới.

Tôi cũng có thể phải xem xét kết hợp cả hai giả thiết 1 và 2.

Cứ nghĩ tôi đã nghi ngờ đến cả chồng của cô bạn thân của mình và chồng chưa cưới của người vú em rất tận tụy của mình!… Ôi, Paul Fansten và Jean Guillaume.

Còn Sophie thì sao? Thi thể của cô đã ra sao rồi? Có thật là tự tử không? Chỉ vì lý do ngoại tình vớ vẩn ư? Vì cãi cọ với Manu ư? Hay là Tony cũng đã giết Sophie để đổ thêm tội lên đầu Stéphane? Liệu một tên điên trốn bệnh viện có thể xảo quyệt đến thế không? Câu trả lời là: có. Nếu không thì hắn đã không thể giả mạo ông thanh tra.

Mặt khác, như thanh tra Gassin đã nói, cho dù hắn ta vô tội đi chăng nữa thì với cái quá khứ bất hảo như thế, hắn cũng chẳng còn cơ hội nào.

Thế nếu hắn không phạm tội giết người ở Marseille? Vậy tại sao hắn lại đến sống ở đây? Tại sao hắn lại cải trang thành cảnh sát? Không, tất nhiên chính là hắn ta: hắn chẳng có sự biện hộ nào hợp lý cả. Tôi vẫn muốn trông thấy bong bóng gợn lên trong mặt nước phẳng.

Tuy nhiên, tại sao người ta không nghi ngờ hắn ngay từ đầu? Dù sao cũng phải biết là mẹ kế của một trong số các nạn nhân đã từng sống chung với kẻ giết người… Không, tôi thật ngu ngốc, họ không biết hắn: Hélène không nói chuyện về Tony cho ai biết cả, và dù sao thì cô ấy cũng không thể đoán ra được là hắn đã trốn khỏi bệnh viện, cô ấy nghĩ vẫn là hắn đang bị giam giữ và chẳng có lý do nào để mà khơi lại chuyện này cả.

-Trời đẹp quá! – cô Yvette mở cửa sổ và thốt lên. Còn tôi thì không nhớ là mình đã ngủ, tôi có cảm giác là mình đã thức suốt đêm qua.

Vẫn những công việc cũ của cô Yvette: lau rửa cho tôi, cho tôi ăn sáng. Cô Yvette không nói chuyện nhiều nữa, càng tốt, nhưng tôi cảm thấy hơi buồn. Cô đặt tôi vào phòng khách, gần cửa sổ để tôi có thể có được chút ánh nắng xuyên qua cửa kính. Tôi cảm thấy hơi nóng tràn lên da mình. Cô Yvette chắc là đang chuẩn bị đồ dùng cho cả hai người chúng tôi khi đến ở nhà chú tôi. Liệu cảnh sát có nhanh chóng tóm được “ông thanh tra Yssart” không? Hắn đã len lỏi giữa tay họ suốt sáu tháng qua, nên chắc là sẽ không dễ gì tóm cổ được hắn. Nhất là anh chàng Gassin sẽ phải thuyết phục được bà thẩm phán và cấp trên của anh ta về những lập luận ngông cuồng của mình.

Có chuông điện thoại.

-Trưa nay Hélène và Virginie sẽ qua đây tạm biệt chúng ta. – cô Yvette nói với tôi sau khi dập máy.

Nếu cô Yvette không để tôi ngồi dưới bóng râm ở bãi đỗ xe của siêu thị vào cái ngày tháng Năm đó thì tôi đã không gặp Virginie và tôi đã không biết gì về những chuyện mà người ta vẫn nói đến trên tivi. Thay vào đó, tôi đã bị cuốn vào một dóng xoáy đầy các sự kiện. Nếu mà… nếu mà… nếu mà… nhưng người ta không thể quay ngược về được quá khứ.

Cô Yvette đang càu nhàu vì sợ quên mất một thứ gì đó, cho nên cô kiểm tra đi kiểm tra lại cái vali dễ đến hàng trăm lần.

Có tiếng chuông cửa, rồi những tiếng chào hỏi. Hai cánh tay nhỏ bé ôm vòng qua cổ tôi:

-Cháu đang đến nhà bà cháu.

-Nào, chào cô đi con, Virginie!

-Cháu chào cô, cháu đang đến những bà cháu.

Tôi nâng bàn tay lên và nắm lại.

Virginie luồn những ngón tay của nó vào tay tôi.

-Thật tuyệt vời! Mẹ nhìn này, cô ấy có thể nắm lấy tay con.

Nếu tôi có thể nắm được một ngón tay, tại sao lại không nắm được một cái bút chì nhỉ? Virginie, có mùi dầu gội đầu hương táo, tôi hình dung tóc con bé màu vàng, mượt như tơ và được chải cẩn thận.

-Nếu cô muốn, chúng tôi có thể đưa cô ra sân bay trong lúc đưa Virginie về nhà bà nó, cũng không phải vòng vèo lắm. – Hélène đề nghị.

-Ôi, chúng tôi không muốn làm phiền cô đâu. – cô Yvette phản đối.

-Paul cũng muốn như vậy đấy… Chúng tôi có thể đến đón cô khoảng 5 giờ nhé.

-Thật đấy, tôi chẳng biết…

-Dù gì thì bà cũng không phải là taxi đâu. Nếu phải thế thì thật dở hơi!

-Cô thật là tử tế! Virginie, cháu có muốn ăn bánh nhân táo không?

-Úi chà!

-Vâng, cảm ơn bà. – Hélène nói chữa, giọng mệt mỏi.

Cô Yvette chạy đi, theo sau là Hélène đang thì thầm với cô ấy. Chuyện bí mật gì đây?

-Bây giờ khi ông thanh tra chết rồi thì người ta sẽ không thể nào tóm được Thần rừng đâu. – Virginie thì thào với tôi. – Hơn nữa, khi ở nhà bà cháu thì ông ấy không đến đấy đâu, thế cho nên được đến nhà bà cháu, cháu vui lắm. Cả Renaud cũng thế. Anh ấy lúc nào cũng quý bà cháu. Thế cô có biết là có hai ông cảnh sát không? Một ông giả và một ông thật? Chú cảnh sát trẻ đã nói với mẹ cháu như thế. Chú ấy rất tốt, chú ấy còn cho cháu một cái kẹo cao su hương dâu nữa. Chú ấy hỏi cháu có biết ông cảnh sát giả không. Đúng là một câu hỏi ngu ngốc. Đương nhiên là cháu biết vì ông ấy là cảnh sát. Chú ấy còn hỏi cháu hàng đống câu hỏi, về tất cả mọi người, về bố mẹ cháu, về cô, ông Guillaume, bà Yvette, chú Stéphane, cô Sophie, hỏi cả về tất cả bọn trẻ con nữa, hàng đống câu hỏi làm cháu phát chán, cháu chẳng hiểu chú ấy hỏi gì nữa. Cứ như là cháu sắp nói với chú ấy vậy! Renaud lúc nào cũng ở đằng sau chú ấy, anh ấy làm điệu bộ ngay phía trên vai chú ấy. Cháu buồn cười quá đi mất.

Tôi hình dung ra Renaud đã bị phân hủy một nửa đang nhăn nhó. Thật tức cười!

-Cuối cùng cháu nói là cháu mệt. Thế là chú ấy nổi giận, chú ấy nói là nếu cháu giấu giếm điều gì, cháu có thể bị đi tù. Nhưng mà cháu chẳng giấu điều gì cả, cháu chẳng ăn trộm ăn cắp gì của ai cả. Vả lại, bây giờ thì Thần rừng sẽ không làm gì nữa đâu, cháu tin chắc như vậy đấy.

-Đây, một miếng bánh thật to cho cháu này!

Virginie lao về phía cô Yvette lúc này đang ngồi vào bàn. Tại sao Thần rừng (cái tên mới ngu ngốc làm sao!) lại ngoan ngoãn rồi? Bởi vì Tony Mercier đã bị lộ tẩy và không thể tiếp tục trò chơi của mình nữa? Đúng, tất cả đã trở lại yên tĩnh rồi.

-Không, cảm ơn, tôi không ăn bánh đâu! – Hélène nói.

Hélène có vẻ căng thẳng. Đột nhiên, cô đặt tay lên cánh tay tôi và thì thầm:

-Cứ nghĩ đến tên khốn nạn ấy ở đây, rất gần ở đây là… Cứ như là những cuyện đó chưa đủ với hắn ấy, ở Marseille ấy… Cứ nghĩ đến lúc hắn rình mò cả ba chúng ta, rình mò Virginie… Tôi mong là hắn sẽ sớm bị tóm cổ.

Giọng Hélène đầy căm hờn đến nỗi tôi nghe mà thấy rùng mình. Cô Yvette và mẹ con Virginie còn nói chuyện một lúc nữa, sau đó hai mẹ con ra về. Tạm biệt, tối nay gặp lại nhé.

-Hélène thật đáng thương, trông cô ấy nhợt nhạt như xác chết ấy!

Nhận xét của cô Yvette không vui vẻ gì, nhưng thôi…

-Tôi biết thật là điên rồ, nhưng nhiều khi tôi tự hỏi…

Chần chừ một lúc, cô Yvette nói tiếp:

-Chắc là tôi nhầm, nhưng nhiều khi tôi có cảm giác là cô ấy uống quá nhiều bia. Cả hai cặp kính đen to sụ ấy nữa… có còn là mùa hè nữa đâu, kính đó chỉ dùng khi người ta muốn che đi vẻ mặt xấu xí của mình mà thôi… Tôi từng có một người chị em họ chuyên lạm dụng rượu, cô ấy thường té ngã trong cầu thang hay trong phòng tắm, và cô ấy luôn đeo cặp kính to như thế để cho đi những vết bầm…

Do rượu hay do bàn tay sỗ sàng của Paul? Tôi đã từng nghe thấy anh ta tát Hélène. Có đúng là những đứa trẻ thường bị đánh đập về sau sẽ luôn có những hành vi như vậy với vợ hoặc chồng mình? Liệu có đúng là người chồng đầu tiên của cô ấy, Tony, ngoài việc là một tên giết người thì cũng nghiện rượu và bạo hành? Thật đúng là một cuốn tiểu thuyết kiểu Zola.

Không, không nên gợi lại Zola, cả Con thú có tính người nữa, hay bất kỳ một cái gì loại này nữa.

Chờ đợi thật là lâu. Vừa chán lại vừa bị kích động. Thật là bực bội. Trước, sau, trái, phải, tôi vẽ ra rất nhiều đường lượn bằng cái xe đẩy của mình. Tôi chỉ dừng lại để nâng bàn tay lên hay để nắm bàn tay lại. Chắc là tôi phải trông giống một Pasionaria[1] đang ngồi trên xe lăn lắm. “Tại Boissy-les-Colombes: một người tàn tật hiều dịu thực chất là một kẻ khủng bố nguy hiểm”. Trước, sau, sau, trước, giống như điệu Mazurka[2] của những người liệt tứ chi.

[1] Phụ nữ tích cực bảo vệ, đấu tranh cho sự nghiệp giải phóng phụ nữ.

[2] Tên một điệu nhảy có nguồn gốc từ Ba Lan, rất nhịp nhàng.

Tôi chán phải chờ đợi lắm rồi. Tôi chỉ muốn thời gian trôi đi thật nhanh, chỉ muốn thanh tra Gassin gọi điện và nói với tôi: “Xong rồi, chúng tôi đã tóm được hắn”.

Có tiếng chuông điện thoại.

-Xong rồi! Chúng ta tóm được hắn rồi!

Mẹ kiếp! Đúng là Gassin!

-Tôi đã có lệnh bắt Tony Mercier. Đường nào cũng có rào chắn, chúng tôi đã báo cho các sân bay và nhà ga. Chúng ta tóm được hắn rồi!

Vẫn còn tốt hơn là không có gì.

-Cô thấy đấy, tôi vẫn thường yêu cầu thanh tra Yssart, tất nhiên là thanh tra thật ấy, phải để mắt đến con bé Virginie Fansten. Nhưng ông ấy không bao giờ nghe cả. Ông ấy cứ cho đó chỉ là những chuyện vớ vẩn. Thế đấy, giờ thì tôi chắc chắn là ông ấy đã lầm. Tôi cảm thấy rõ điều đó, bằng chứng là Mercier là bố đẻ của con bé Virginie. Lạy Chúa! Thế mà người ta không điều tra theo hướng này khi mà thằng bé Renaud bị chết! Giá mà lúc đó Hélène Fansten nói cho chúng tôi biết về Mercier. Cô ấy nói rằng muốn quên đi quá khứ của mình, rằng cô ấy biết hắn bị giam giữ, tự trong đáy lòng cô ấy nghĩ mình là nạn nhân của một lời nguyền… Mà này… cô có để ý thấy không?

Tôi thấy là mọi chuyện không bao giờ đơn giản như người ta vẫn nghĩ. Anh ta cất tiếng thở dài:

-Cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe ở nhà chú cô nhé. Khi cô quay trở lại thì tất cả mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Anh chàng này thật lạc quan. Tôi giơ bàn tay lên. Gassin đi khỏi với lệnh bắt người trên tay. Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại đến nói với tôi những chuyện đó. Nếu anh ta là Gassin giả thì sao nhỉ? Dù sao thì cái trò này có thể lúc nào cũng bị lập lại. Nếu tôi là một Elise giả? Thì Elise thật chắc chắn là đang nhảy nhót trên bãi cỏ hái những bông hoa cúc đầu xuân.

Có hai tiếng còi xe ở bên ngoài. Chắc là Paul và Hélène.

-Chúng tôi ra ngay đây! – cô Yvette kêu lên qua cửa sổ. – Kính của tôi đâu rồi? Cả cái khăn choàng bằng lên của cô nữa? Tôi chắc là tôi đã để chúng ở đây mà…

Cô Yvette tìm kiếm xung quanh tôi, lục tìm bên ngoài phòng khách, quay lại rồi lại lao sang phòng bếp, nắm lấy xe đẩy và đẩy tôi ra ngoài.

-Xin lỗi tôi bị muộn. – Hélène vừa nói vừa đưa tôi ngồi vào ghế. – Chúng ta sẽ để xe lăn vào trong cốp xe.

-Paul không đến à?

-Anh ấy đợi chúng ta ở ngân hàng.

-Thế còn Virginie?

-Cháu nó đang ở trường. Chúng ta sẽ qua đó đón nó. – Hélène trả lời.

Cô Yvette ngồi vào sau xe, tôi nghe thấy cô ấy hít một hơi thở dài và ngồi xuống một cách nặng nề. Đến lượt Hélène ngồi vào xe và nghiêng người để kéo dây an toàn.

Cô ấy nổ máy cho xe chạy. Bánh xe nghiến kèn kẹt trên sỏi. Chúng tôi đi trong yên lặng. Hélène bật radio, nhạc rap kêu rất to. Tôi không thích nhạc rap, tôi không thể nào hiểu được lời của nó. Nó lại còn khiến cho tôi phải lúc lắc đầu như là một con lạc đà vậy.

Xe dừng lại. Hélène ra khỏi xe. À, đúng rồi, ngân hàng! Cô Yvette im lặng quá, chẳng thấy cô ấy nói gì cả! Hay là cô ấy đang ngủ gật? Cửa sau của xe mở ra.

-Chào Lise. – Paul nói át cả tiếng nhạc rap.

-Được rồi, chúng ta đi thôi. – Hélène nói rồi khởi động xe.

Đường thật dài. Cái trường học ấy ở đâu vậy? Chắc đây là trường mới, trên đường 56. Chẳng ai nói gì cả. Giá mà nhạc rap có thể ngừng lại…

-Lạy Chúa! – đột nhiên Hélène rú lên.

Có chuyện gì vậy?

-Khô… ô… ông!

Tim tôi đập loạn xạ. Một cú phanh xe đột ngột, chiếc xe bị trượt khỏi đường. Tôi bị xô về phía trước, một cái gì đó đập mạnh vào đầu tôi rồi tất cả trở nên tối om.

Đầu tôi đau buốt. Có cảm giác như đầu tôi bị tăng thế tích lên gấp đôi. Tôi thấy khát khô cổ, miệng lúng búng. Tôi đang ở đâu thế này? Có lẽ là tôi đang ngồi. Trong chiếc xe lăn của mình, vì, tôi cảm nhận được cái nút bấm dưới ngón tay. Tôi nghe thấy tiếng vòi nước đang nhỏ giọt. Một tai nạn, nhưng có lẽ không nghiêm trọng lắm bởi vì tôi không ở trong bệnh viện, tôi chắc chắn là mình không ở bệnh viện. Chắc là đang ở trên giường và có mùi thuốc khử trùng. Những người khác đâu rồi? Tôi lắng nghe. Không nghe thấy gì cả. Đầu tôi mỗi lúc một đau hơn, chắc là tôi phải có một cái bướu rất to ở sau đầu, nó đang bị sưng lên. Giá mà bây giờ có ai đó cho tôi uống nước thì tốt. Hoặc nói chuyện với tôi. Giải thích cho tôi chuyện gì đã xảy ra…

Có mùi của gỗ. Có lẽ là tôi đang ở trong một ngôi nhà bằng gỗ. Có phải là một ngôi nhà nghỉ mát bằng gỗ? Tôi đang làm gì trong ngôi nhà bằng gỗ thế này? Chú tôi sống trong một biệt thự hiện đại do chính tay ông trang trí bằng những vật liệu thừa của phân xưởng của ông cơ mà. Hơn nữa, nhà của ông rất ồn ào.

Xem nào. Chúng tôi đang trên đường đến đón Virginie. Rồi tai nạn xảy ra. Có thể có người đã đón chúng tôi về nhà họ. Những người này rất lặng lẽ, có thể là những người câm. Hay tôi là người duy nhất sống sót? Chết tiệt, không thể như vậy được!

Tôi ấn vào nút trên xe lăn, cái xe tiến lên một cách chậm chạp. Xe chạy trên sàn nhà, tôi nhận ra âm thanh đó. Bụp, tôi đâm vào tường. Tôi lùi lại, rồi chạy xe được ba giây nữa thì lại “bụp”, một bức tường khác. Một căn phòng chỉ có ba giây chiều rộng. Chắc là chẳng có đồ đạc gì cả. Có lẽ đây là tiền sảnh?

-Cô đừng lo lắng gì, mọi chuyện ổn rồi!

Ôi, tôi sợ đến nỗi tóc tai dựng ngược lên trước khi nhận ra tiếng cô Yvette.

-Hélène sắp đến rồi.

Thế còn Paul? Tại sao cô ấy không nói gì về Paul? Tại sao cô ấy chẳng giải thích gì cho tôi cả.

Tôi thấy có cái gì đó kề vào miệng tôi. Một cái cốc. Có nước. Cảm ơn cô Yvette dũng cảm. Tôi uống nước chậm rãi. Nước có vị rất ghê, nhưng dù sao thì nó cũng tốt. Tôi cảm thấy rất mệt. Tôi muốn cô Yvette giải thích cho tôi…, nhưng cơn đau đầu của tôi cứ tăng lên,… tăng lên…

___ ___

Tại sao tôi không nhìn thấy gì thế này? Tôi muốn mở được mắt ra. Tôi cố gắng động đậy mí mắt. Mắt tôi đã mở ra nhưng tôi vẫn thấy tối mù. Khát, lúc nào tôi cũng thấy khát như vậy. Tôi có cảm giác là môi của tôi phồng to một cách khủng khiếp. Cô Yvette đã cho tôi uống nước. Cô Yvette. Tai nạn. Tôi không nhìn thấy gì bởi vì tôi bị mù. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà tôi đã quên mất điều đó. Tôi đã lùi về một năm trước, lúc mà chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi nâng cánh tay lên. Chẳng có ai thể hiện một hành động gì cả. Tôi vẫn đang ngồi. Tôi bị đau ở gáy, gáy tôi bị cứng đờ. Có lẽ là tôi đã ngủ thiếp đi. Tôi muốn được nằm thẳng người ra. Tôi đã uống và tôi đã ngủ mất. Còn những người khác đâu? Tôi lại nâng bàn tay lên. Họ không thể biến mất hết!

-Mọi chuyện ổn rồi.

Lại là cô Yvette đến mà không báo trước gì cả. Cô ấy muốn tôi chết hay là sao đây? Cô Yvette cứ di chuyển liên tục, lúc nào cũng ồn ào như vậy!

-Tôi sẽ làm cho chúng ta một cái bánh nhân hoa quả thật ngon.

Cháu chẳng cần đến cái bánh ấy của cô! Paul và Hélène đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

-Tôi đã báo cho chú cô rồi.

Tốt, nhưng báo cái gì cơ? Còn cơn đau đầu khốn kiếp này nữa, tôi càng giận dữ thì nó lại càng đau không ngừng. Chắc là tôi phải có một cái nồi hơi ở trong đầu và một anh thợ cơ khí bị điên cứ không ngừng làm đầy cái nồi hơi đó. Con thú có tính người, nào, “hấp”, một xẻng đầy than được tống vào trong máy, rồi lại “hấp”, đầu tôi bốc khói và bị nung nóng. Nếu tôi cử động được cả hai cánh tay thì tôi sẽ túm ngay lấy cô Yvette và lắc mạnh cho đến lúc cô ấy phải nói cho tôi biết là chúng tôi đang ở đâu.

-Paul đã gọi điện.

Paul? Anh ta không đi cùng chúng ta sao? Hay là cô ấy muốn nói là Paul đã gọi điện cho ai đó? Hay là anh ta gọi điện cho cấp cứu? Cô Yvette! Tôi không ngừng nâng bàn tay lên và nắm lại nhiều lần. Cô không trông thấy cháu hả cô Yvette?

-Paul đã gọi điện.

Cháu biết rồi, cháu có biết điếc đâu. Cô Yvette, hãy rủ lòng thương, làm gì đi chứ! Lạy Chúa tôi, có thể cô ấy bị thương, cô ấy đang nằm trên đất, dưới chân tôi, và sắp chết… Không, tiếng của cô ấy không có gì khác, cô ấy không phải thở dốc, giọng của cô ấy cũng như mọi ngày thôi.

Cũng như mọi ngày. Thậm chí không giận dữ hay không thẳng gì cả. Thế nếu như… không, không thể thế được, nhưng nếu như… Nếu như cô Yvette không ở trong tình trạng bình thường? Cái cách mà cô ấy nói những câu cụt lủn và rất bình tĩnh thật kỳ lạ. Hay là cô ấy đã bị một cú sốc rất nghiêm trọng. Kịch bản của thảm họa: Paul và Hélène đã bị chết hoặc đang hấp hối. Cô Yvette đã kéo tôi về một cái lều nằm dọc bên đường và bị mất trí nên cô ấy cứ nghĩ là chúng tôi đang ở nhà và cứ bận bịu với những công việc nhà. Do đó chúng tôi đang chết gí ở đây, tôi thì ngồi trên xe lăn và cô Yvette thì đang giả vờ làm bếp…

Nhưng cô Yvette đang không mải làm việc nhà. Cô ấy không cử động. Nếu cô Yvette mà đang cử động thì tôi phải nghe thấy tiếng cô ấy chứ, nhất là khi cô ấy đi trên sàn ván.

Câu hỏi đặt ra là: cô Yvette đâu?

Tôi tiến lên: lại đâm vào tường. Tôi lùi lại: lại là bức tường. Bên phải: tường. Bên trái: tường. Tôi cứ tiến rồi lại lùi, sang trái rồi lại qua phải, vẫn chỉ thấy các bức tường mà thôi.

Cô Yvette? Không có lúc nào tôi đụng được vào người cô ấy. Cũng không hề nghe thấy cô ấy động đậy. Tôi chỉ nghe thấy tim mình đập loạn xạ vì hoảng sợ. Cử động đi cô Yvette, làm ơn cử động đi.

-Paul đã gọi điện.

Một cảm giác ớn lạnh xâm chiếm tôi. Cô Yvette bị điên rồi, chắc chắn là như vậy. Nhưng cô ấy đang ở đâu? Tiếng nói đó phát ra từ một chỗ nào đó ở bên phải tôi. Tôi cho xe chạy ra chỗ có tiếng nói. Chẳng thấy gì cả.

-Paul đã krét krét…

Vẫn không thấy gì cả. Cái tiếng òng ọc đấy là gì? Tôi biết cô Yvette đã ba mươi năm rồi, cô ấy chưa bao giờ nói “krét krét” cả. Lạy Chúa… sự im lặng đó, những câu nói cụt lủn đó, tôi bắt đầu hiểu ra là…

Đó không phải là cô Yvette, mà là một cái máy ghi âm.

Và điều đó có nghĩa là tôi đang ở trong nhà hắn, trong nhà của con quỷ đó.

Hắn đã bắt cóc tôi.

Hắn ta đã gây ra tai nạn và đã bắt cóc tôi. Như thế cũng có nghĩa là Paul, Hélène và cô Yvette đã chết, nếu không thì họ đã phải báo cho cảnh sát…

Tôi lại đoán bậy rồi. Không, tôi không đoán bậy… nếu tôi đoán bậy thì mọi người đâu hết rồi? Và tại sao cô Yvette cứ lặp đi lặp lại mãi những câu nói đó như một cái đĩa bị hỏng vậy?

Chú tôi chắc chắn là lo lắng ghê lắm khi không thấy chúng tôi đến. Ông sẽ điện thoại khắp nơi, rồi cho người tìm kiếm ở khắp nơi. Rồi người ta sẽ đến đây. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Như trong truyện Yêu râu xanh ấy.

Tại sao lại có cái máy ghi âm này? Tại sao hắn lại muốn tôi tin là cô Yvette đang ở đây? Để tôi được bình tĩnh chăng? Thế còn cốc nước? Tôi ngủ thiếp đi sau khi uống nước. Hắn đã cho tôi uống thuốc mê,chắc chắn là thế, nhưng vì sao cơ chứ? Tại sao không giết tôi luôn đi cho rồi? Cứ nghĩ mãi như vậy, tôi chẳng còn muốn biết câu trả lời chút nào.

-Elise?

Là Hélène! Tôi hoảng sợ đến nỗi đã vung tay đập vào tường, làm cho tay tôi bị đau khủng khiếp, Hélène!

Là Hélène thật chứ không phải giả?

-Elise! Cô ở đây. Ôi lạy Chúa, giá mà cô biết được!

Là Hélène thật. Cô ấy lao vào tôi, ôm chặt lấy tôi:

-Paul, anh ấy…

Cô ấy khóc to đến nỗi người ta phải tưởng là cô ấy đang cười. Tôi tin chắc là mình không cần mọi người giải thích cho tôi thì tôi cũng biết. Tôi nuốt nước bọt.

-Anh ấy chết rồi…

Tôi cố gắng nâng bàn tay lên.

-Gáy anh ấy bị đập… – cô ấy nói trong hơi thở dồn dập.

Thế còn cô Yvette? Cô Yvette của tôi? Tim tôi đập loạn xạ dễ đến cả trăm nhịp mỗi phút.

-Cô Yvette đang bị hôn mê. Khi tôi nhìn lại mình, tôi thấy máu ở khắp nơi, và cô, Tony đang kéo cô ra đường, hắn kéo cô đi với hắn. Chắc là hắn đã kéo theo cả cái xe đẩy nữa và hắn đưa cô đi, tôi không biết phải làm gì nữa…

Cô ấy ngừng lại để thở, tôi thì cứng lưỡi lại. Cô Yvette đang bị hôn mê…

-Tôi thấy ngay là Paul đã chết… Tôi đã chặn một chiếc xe lại, yêu cầu người ta gọi cấp cứu, và tôi chạy theo cô, và tôi đã đến đây, trong một căn lều ở trong rừng.

Một căn lều gác rừng? Nhưng đó đâu phải là đường đến trường… Thôi kệ. Căn lều gác rừng mà người ta đã giết Michaël?

-Hắn vừa đi khỏi đây, cách đây mười phút. Hắn lên một chiếc xe Renault 18 màu trắng và đi rồi. Thế là tôi lợi dụng cơ hội để vào đây. Cần phải thoát khỏi đây ngay lập tức!

Tony Mercier đã ở đây? Hắn đã bắt cóc tôi? Một cảm giác khó chịu, rối loạn đè nặng lên tôi. Không sao đâu, tôi sẽ không ngất đi đâu! Tôi muốn nói với Hélène là cô đã chạy theo một mối nguy hiểm khủng khiếp khi đuổi theo tôi đến tận đây, tôi muốn cảm ơn cô ấy, nhưng tôi không thể, tôi chỉ có thể nắm tay lại mà thôi. Thậm chí tôi còn không thể hiểu được làm thế nào mà cô ấy có thể bỏ mặc Paul ở đó để nghĩ đến tôi. Paul đã chết, còn cô Yvette thì…

Có tiếng động cơ ở bên ngoài.

Hélène. Hélène đâu rồi? Chắc là cô ấy đi xem có chuyện gì…

Ai đó ngắt tiếng động cơ.

Những bước chân.

Ai đó bước vào phòng.

Ai đó di chuyển một cách lén lút về phía tôi.

Miệng tôi khô khốc đến mức mà người ta sẽ không thể nào nhét vào đó một quả ô liu.

Một bàn tay đặt lên cánh tay tôi:

-Đừng sợ, tôi đang ở đây.

Tóc tai tôi dựng ngược cả lên, bởi vì, giọng nói đó, tôi đã nhận ra: đó chính là giọng của ông Yssart, của Yssart giả. Đó chính là giọng Tony Mercier, giọng nói của tên giết người.

-Đứng im!

Tiếng của Hélène, to, nhưng run rẩy.

-Để cô ấy yên, Tony. Lùi lại đi!

-Hélène…

-Lùi lại đi, tôi đã nói với anh rồi!

Anh ta nghe lời, tôi nghe thấy sàn nhà rung lên. Chắc là Hélène có vũ khí.

-Tại sao anh lại làm như vậy, Tony? Tại sao anh lại quay lại?

-Em biết rõ mà. Anh cần phải gặp Virginie.

-Anh điên thật rồi! Tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện này, Elise. Ngày xưa có một người đàn ông trẻ có một đứa con trai. Lúc đứa bé được tám tuổi, nó đã bị hai thanh niên nghiện ngập sát hại. Người bố không chịu đựng được, anh ta bị suy sụp và đã rời bỏ vợ mình. Anh ta không thể nhìn thấy bọn trẻ giống con trai mình mà lại không ham muốn được hủy hoại chúng. Cô vợ mới của anh ta đã phát hiện những chuyện đang xảy ra nên muốn bỏ đi. Thế là anh ta đánh gãy tay cô vợ, sau đó còn hãm hiếp cô ta. Anh ta đã bị kết án, còn cô vợ thì đã chạy trốn lên Paris và làm lại cuộc đời. Nhưng anh ta đã trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần và theo đuổi sứ mệnh của mình: giết, giết nữa và giết nữa.

-Một câu chuyện rất hay. Nhưng có thể nó còn thiếu những căn cứ vững chắc, nhưng thôi… Còn Elise? Cô định làm gì cô ấy? – Tony-Yssart hỏi giọng mệt mỏi.

-Elise? Điều mà cô không biết, Elise, đó là trông cô rất giống tôi: từ chiều cao, hình dáng, màu tóc, tất cả đều giống với kiểu phụ nữ của anh ta. Anh ta bám riết lấy cô vì cô trông rất giống tôi, vì cô gắn bó với Virginie và vì Virginie biết những việc anh ta làm.

-Cô nói dối! Cô ấy không biết gì hết!

-Có đấy, tất nhiên là cô ấy biết hết. Anh nghĩ sao nào? Hélène bật ra tiếng cười chát chúa.

-Dù sao thì đó cũng là con gái của tôi…

-Hélène, bỏ súng xuống đi.

-Không đời nào! Tôi sẽ làm anh biến mất, Tony, tôi sẽ loại bỏ anh như loại bỏ một con vật bẩn thỉu. Tôi sẽ giết anh.

Không, không, Hélène, đừng làm thế! Chúng ta không được làm thế! Tôi nâng cánh tay lên, nắm bàn tay vào rồi lại mở ra một cách cuồng nhiệt.

-Muộn rồi, Elise, không còn cách nào khác.

Vẫn còn chứ. Phải báo cho cảnh sát. Ngay cả khi Tony Mercier bị điên thì anh ta vẫn có quyền được kiện cáo theo đúng luật. Hélène đã sẵn sàng bóp cò, tôi cảm thấy điều đó trong giọng nói của cô. Phải làm sao bây giờ?

Tôi nghe thấy tiếng súng lên cò. Tôi muốn kêu lên “không”.

-Nếu cô bóp cò súng, cô sẽ không bao giờ thấy mặt Virginie nữa. – Tony buông lời.

-Anh đang nói gì vậy?

-Cô nghĩ rằng tôi đến đây mà không có phòng vệ gì sao? Virginie đang ở một nơi mà nó không thể ra ngoài được. Nếu cô giết tôi, con bé sẽ chết vì bị đói, bị khát và vì lạnh. Vì không ai biết được chỗ đó, trừ tôi. Nó sẽ không thể kêu cứu, nó đã bị nhét giẻ vào miệng.

-Đồ dối trá! – Hélène gào lên.

-Tôi đã đến đón con bé ở trường học. Tôi nói với nó là tôi làm cùng với Paul. Con bé đã tin tôi và đã đi theo tôi. Nếu cô giết tôi, con bé sẽ chết.

Đồ khốn nạn! Hắn dám trói và nhét giẻ vào miệng con đẻ của mình!

-Nào, làm đi, bắn đi chứ! – Mercier nói, đầy thách thức.

-Nó đang ở đâu? – Hélène kêu lên.

-Trong một nơi mà con bé bị lạnh, bị sợ hãi, ở một nơi mà nó chỉ có một mình. Cô hài lòng chưa?

-Đồ khốn nạn!

-Bỏ súng xuống đi!

-Không đời nào!

Đừng nhân nhượng, Hélène, không thì hắn sẽ giết cả hai chúng ta đấy. Nếu tôi lao vào hắn cùng với cái xe đẩy của tôi thì sao? Chắc là hắn sẽ bị ngã. Tôi cần phải rất cẩn thận để định vị hắn một cách chính xác.

-Dù sao thì tôi cũng sẽ giết anh. Tôi tin là anh đang nói dối. – đột nhiên Hélène quyết định.

-Hãy gọi điện đến trường học, rồi cô sẽ thấy.

-Ở đây không có điện thoại.

-Cầm lấy.

Chắc là hắn ném cho Hélène cái gì đó, một cái điện thoại di động, tôi nghe thấy tiếng gõ trên nút bấm.

-Alô, bà Fansten đang gọi điện đây. Có thể là tôi sẽ đến đón cháu Virginie muộn một chút… Sao cơ? Cô đã để cháu đi rồi? Cô thật sự điên rồ!

Một tiếng kêu nặng nề, chắc chắn là cái điện thoại bị rơi xuống đất.

-Thôi được, đồ khốn nạn, con bé ở đâu?

-Bỏ súng xuống đi đã!

-Chắc chắn là không. Anh có biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ bắn vào chân anh, bắn vào từng chân một, sau đó là đến tay…

-Rồi sau đó cô sẽ móc mắt tôi ra chứ?

-Nghe rõ đây: nếu anh không nói Virginie đang ở đâu, tôi sẽ bắn Elise, anh nghe rõ rồi chứ?

Sao? Không, nhưng mà…

Tôi nghe thấy Tony hít thở sâu, sau đó hắn trả lời, giọng uể oải:

-Con bé đang ở nhà Benoît Delmare.

Như thể có một dòng điện truyền thẳng vào người tôi. Benoît? Benoît của tôi. Tôi đến phát điên lên mất. Benoît có dính dáng gì vào chuyện này cơ chứ?

Có người nắm lấy xe đẩy của tôi.

-Cảm ơn, Tony, vĩnh biệt.

Sau đó là một tiếng nổ điếc tai, đầy mùi thuốc nổ và khói bụi. Có tiếng kêu của ai đó ngã xuống, rên rỉ vì đau đớn. Cô ấy đã bắn! Thật sự là cô ấy đã nổ súng!

Tôi bị đẩy ra phía cửa ra vào một cách mạnh mẽ. Mưa như tát vào mặt, đường xóc lổm nhổm. Hélène đã nổ súng, liệu hắn đã bị chết chưa? Còn Benoît? Đầu tôi nổ tung ra mất! Làm thế nào mà Tony-Yssart có thể có chìa khóa nhà Benoît?

Có tiếng lách cách mở khóa. Ái, cô ấy làm tôi ngã ra ghế. Clic clac, cái xe đẩy nằm bên cạnh tôi, nó đè lên tôi đến gần nửa người. Cô ấy nổ máy như một kẻ điên, chắc là xe của Tony. Còn cô Yvette, lạy Chúa tôi, có ai đó báo cảnh sát hay chưa? Mercier đang mất máu trên sàn nhà trong căn lều gác rừng, cô Yvette thì nằm bất động trên đường, Paul thì người đầy máy nằm bên vô lăng xe. Thật là quá sức đối với tôi. Tôi có cảm giác như bị tiêm adrénaline vậy. Đầu óc tôi quay cuồng.

Còn Benoît thì sao?

Xe bỗng phanh đột ngột. Cửa xe mở ra. Tiếng clic clac của cái xe đẩy. Hélène ôm ngang lưng tôi rồi ném tôi vào ghế xe đẩy. Cô ấy thật khỏe. Người tôi bị cong lên, tôi bị trượt ở trong xe nhưng Hélène không thèm để ý. Cô ấy đẩy tôi một cách thô bạo, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Đồ khốn nạn, toàn một lũ khốn nạn, đồ trộm cắp…”. Tôi cố bấu víu vào chiếc xe bằng bàn tay khỏe của mình. Chúng tôi đi xuyên qua một hành lang, vào thang máy, tiếng cồm cộp khô khan của bàn tay nôn nóng đập lên vách cabin thang máy, tôi thấy mình hoàn toàn nhỏ bé trước Hélène. Nếu chẳng may có chuyện gì đó xảy đến với Virginie thì thật là kinh khủng. Liệu chuyện đó có kinh khủng bằng những chuyện đã xảy ra không?

Những tiếng xuỵt xuỵt của thang máy. Hành lang. Tôi nhận ra mùi hành lang nhà Benoît. Tôi chưa bao giờ dám tin vào điều đó: nhận ra được mùi một cái hành lang. Biết bao lần tôi cười đùa vui vẻ ở trong cái hành lang này! Tôi thấy như có cái gì trong cổ họng. tôi bị nghẹt thở. Chúng tôi dừng lại. Có tiếng chìa khá lúc lắc, Hélène có chìa khóa nhà Benoît. Lạy Chúa tôi, làm sao mà cô ấy có chìa khóa nhà Benoît? Cánh cửa kêu kèn kẹt rồi mở ra. Bên trong lạnh lẽo, có mùi ẩm mốc, hấp hơi.

-Virginie? Con đang ở đó à, con yêu?

Không có tiếng trả lời. Hélène để tôi ở giữa buồng ngoài rồi chạy vào tất cả các phòng còn lại. Căn hộ không lớn lắm, chỉ có một phòng ngủ với một cái giường lớn, một buồng ngoài, phòng bếp, phòng tắm. Tôi bị đau bụng đến nỗi tôi cảm thấy muốn nôn mửa. Căn phòng rất nặng mùi. Mùi thối, ủng, ẩm mốc. Mùi thịt thối.

-Con bé không có ở đây. Hắn đã nói dối!

Cái gì xông mùi thối hoắc như vậy? Ý nghĩ khủng khiếp về thi thể của Benoît bị thối rữa đang nằm trên giường làm tôi ghê sợ. Không, Benoît đã được chôn xuống dưới đất, cô Yvette đã bảo tôi như thế. Không, cái ý nghĩ đó quá khủng khiếp để mà tôi có thể nghĩ tới, nhưng dù sao thì… tôi cũng đã nghĩ đến điều đó… Bọn trẻ… Những phần cơ thể của bọn trẻ bị chặt ra và để ở đây… nếu như tên sát nhân đã giấu chúng ở đây, trong căn phòng không có người ở này?

-Hắn đã nói dối! – Hélène gào lên và ném cái gì đó vào tường.

Có tiếng kính bị vỡ. Có phải cô ấy đã ném cái ảnh của Benoît chụp lúc nhô lên khỏi mặt nước ở bể bơi không?

-Tôi cần phải quay lại đó!

Không, phải báo cảnh sát đi! Bang! Tôi đang mơ hay cánh cửa đã bị đóng lại? Cô ấy đã để tôi lại trong này hay sao? Tôi nghe thấy tiếng gót giày ở hành lang. Tôi cho xe chạy thẳng lên phía trước mặt và đụng vào một vật gì đó cứng. Tôi nâng bàn tay lên, đập vào mặt phẳng trước mặt: đó là tủ buffet. Hélène, đừng bỏ tôi ở lại đây. Mẹ kiếp!

Không thấy tiếng động nào nữa. Cô ấy đã bỏ đi, bỏ lại tôi một mình trong căn hộ của Benoît. Tôi đang ở một mình với bóng ma của anh ấy, bóng ma tình yêu của tôi. Một mình với mùi thịt thối rữa. Cô ấy đang quay lại căn lều gác rừng và kết liễu tên điên xấu xa ở đó, còn tôi, tôi phải ngồi đợi ở đây, giữa bóng tối và bụi bặm, với những thứ thối rữa đang bốc mùi. Cô không có quyền, Hélène, cô không có quyền làm như vậy.

Tôi thuộc lòng căn hộ này. Tại sao tôi không thể mở được cửa? Nếu tôi ngồi ở bên cạnh và tôi có thể vặn được nắm đấm cửa… Trước tiên là phải định hướng được đã. Tôi tiến lên và đụng vào cái bàn thấp. Tôi lùi lại thì lại đụng vào cái tủ chè. Thương, thế thì phải xoay sang bên phải vậy. Được rồi, tôi cảm nhận được gỗ của cánh cửa qua bàn tay. Tôi giương cánh tay ra một cách vụng về, quờ quạng mò mẫm trên bề mặt nhẵn. A đây rồi, cái nấm đấm cửa. Tôi nắm lấy nó và ôm những ngón tay của mình xung quanh nó. Tôi nắm chặt lấy nắm đấm cửa, rất chặt, rồi tôi vặn nắm đấm. Không được. Tôi cố làm lại. Không được. Cô ấy đã khóa cửa rồi! Còn cái lỗ khóa lại ở quá cao so với tôi. Tôi không muốn ở lại đây. Phải ở lại đây giống như người ta ném tôi vào hầm mộ lạnh lẽo của Benoît vậy.

Tôi phải ra khỏi đây. Xoay cái xe lăn đến đối diện với cánh cửa, tôi ấn vào cái nút điều khiển điện tử. Rồi tôi cứ thế mà đâm, đâm vào cánh cửa khốn kiếp để khuấy động cả tòa nhà này lên. Bum! Hãy ra khỏi nhà các người đi! Bum! Tôi sẽ phải làm hỏng cánh cửa này!

Cánh cửa mở ra.

Bụng tôi đau quặn lại.

Cánh cửa lại đóng lại không gây ra tiếng động nào.

Là Hélène? Một tiếng động trầm đục, như thể là có ai đó đang ngồi xuống. Có ai đó di chuyển sang bên trái tôi. Tôi thở quá mạnh, đến nỗi tôi chẳng nghe thấy gì cả.

Ai đó muốn làm tôi hóa điên. Tôi quay thành vòng tròn ở trong phòng. Ai đó đang trốn trong bóng tối? Tôi vấp phải cái bàn. Tôi lùi lại. Tôi cảm nhận được chúng, những cẳng chân. Hai cẳng chân trong cái quần dài. Có ai đó ngồi xuống tràng kỷ. Tôi kêu lên trong im lặng. Tôi lại tiếp tục lùi lại. Một cái chân nữa. Không có quần dài. Một cái chân trong chiếc quần tất da chân. Ngón tay tôi lướt nhẹ vào lớp nilon. Một cái chân thứ hai bị bó trong túi nilon. Không đúng, không thể như vậy được. Tôi lùi lại dọc theo tràng kỷ và lại cảm nhận được những cái chân, nhỏ hơn, ngắn hơn.

Bọn họ có ba người đang ngồi trên tràng kỷ. Ngay lập tức tôi nhận ra họ là ai. Đúng, tôi chắc chắn, đó chính là Paul, cô Yvette và Virginie. Tôi hình dung ra cả ba đang ngồi đó, nhìn tôi bằng những con mắt trống rỗng, những con mắt đã chết mở to nhìn vào hư không. Nhưng tại sao Hélène không trông thấy bọn họ nhỉ?

Có tiếng thở. Có ai đó đang thở. Tôi tiến lại gần những người đang ngồi. Tôi cố gắng với một nỗ lực phi thường để nâng cánh tay lên và sờ vào bọn họ, cố gắng sờ vào những vật bất động đó. Cái đầu tiên không động đậy. Nó rất lạnh. Áo sơ mi của nó rất nhớt. Tôi sờ thấy con cá sấu được thêu ở bên trái, Là Paul, là anh ta và anh ta đã chết. Cái xác thứ hai cũng không nhúc nhích, nhưng nó còn ấm. Tôi sờ vào cái áo gilê bằng len. Là cô Yvette. Tôi thấy buồn nôn. Cái xác thứ ba vẫn còn nóng. Tôi giơ cánh tay sờ vào ngực của nó. Và nó phá lên cười và kêu lên với tôi:

-Hoan hô, Elise!

Xung quanh mọi thứ vẫn tối đen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN