Thần Chiến Triều Trần - Quyển 1 - Chương 16: Bẫy sấm sét
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
246


Thần Chiến Triều Trần


Quyển 1 - Chương 16: Bẫy sấm sét


Nhật Duật cả người cứng đơ nằm trên sàn thuyền. Sau khi đã cố thử nhiều lần nhưng không thể cử động dù chỉ một ngón tay, Duật đành bỏ cuộc. Chàng vừa nằm vừa nghĩ vẩn vơ. Chàng nghĩ rằng tuy bị Lão Đầu Tử điểm huyệt nhưng may mắn là không bị ngất đi. Và hẳn ông lão phải có việc rất quan trọng, nên mới làm thế với chàng và Mai. Dù sao ông lão đã bỏ bao công sức cứu hai người thì cần gì phải bày mưu tính kế hãm hại.

Nghĩ thế Chiêu Văn Vương cảm thấy thanh thản, tiếp tục nằm im lặng trong thuyền mặc thời gian trôi qua. Nằm không một lúc cũng chán, tay chân lại không thể cử động được, Nhật Duật liền thử sử dụng phép Nghịch Chuyển Khí.

Chiêu Văn Vương vận công, theo đúng những gì Lão Đầu Tử truyền dạy, cố gắng điều khiển luồng khí chạy từ phế về Đan Điền. Chàng luyện đi luyện lại một lúc, thấy tinh thần trở nên sảng khoái, nỗi đau nhức ở phế cũng bớt đi nhiều. Luyện thêm một hồi là khí độc trong phế đã cạn hẳn. Duật hết việc để làm, đang nằm buồn chán bỗng nảy ra ý tưởng hay ho liền thử thực hiện. Ý tưởng này không có gì đặc biệt, chính là phép điều khí thông thường đưa khí có sẵn trong Đan Điền truyền đến các bộ phận khác nhau trong cơ thể, nhưng sau đó không phát tiết ra ngoài bằng các chiêu thức võ công, mà lại hút trở về Đan Điền theo phép Nghịch Chuyển Khí. Luồng khí cứ chạy qua chạy lại trong cơ thể Nhật Duật, nó không làm tăng công lực mà cũng chẳng phát được ra chiêu thức, rốt cục chỉ là phương tiện để chàng thực hành Nghịch Chuyển Khí trong lúc rỗi rãi.

Tuy nhiên khi luồng khí được điều đến huyệt Phong Trì rồi rút về Đan Điền, Nhật Duật thấy có sự lạ xảy ra. Số là huyệt Phong Trì của Duật là nơi bị Lão Đầu Tử điểm huyệt. Phương pháp của Lão Đầu Tử không có gì đặc biệt nhưng nội công lại cực kỳ hùng hậu. Vì thế luồng khí lão thần tiên đưa vào trong người Nhật Duật đọng lại tại huyệt Phong Trì như một cái nút sắt bịt chặt, khiến khí trong người chàng hễ đi đến đây là tắc nghẽn, làm cho toàn bộ cơ thể không cử động được. Tuy nhiên khi Duật nghịch linh tinh, đưa khí vào huyệt này rồi lại dùng Nghịch Chuyển Khí hút ra thì chàng thấy cái nút sắt bị lỏng ra một chút.

Chiêu Văn Vương vội vàng tĩnh tâm, đưa khí vào lại huyệt Phong Trì rồi tiếp tục hút. Lần này, chàng cảm nhận rõ ràng khí của Lão Đầu Tử bế tại huyệt Phong Trì cũng bị hút theo khí của chàng chạy về Đan Điền. Nhật Duật vui mừng khôn xiết, tập trung tinh thần đưa khí liên miên về Phong Trì rồi hút quay lại Đan Điền. Chỉ chốc lát sau, huyệt Phong Trì được khai thông. Duật rũ tay, rũ chân rồi đứng dậy, lòng cảm thấy phơi phới. Chàng thật không ngờ Nghịch Chuyển Khí còn có công dụng giải huyệt đạo thật lợi hại.

Nhật Duật cúi xuống xem xét Vi Mai, thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh. Bình thường khi bị điểm vào huyệt Phong Trì thì bất kỳ người nào cũng bị hôn mê. Nhưng khi bị Lão Đầu Tử điểm huyệt, Nhật Duật chỉ bất động ngã xuống. Chàng suy nghĩ rồi đoán rằng nguyên nhân chắc là do phương pháp Nghịch Chuyển Khí mới luyện tập đã tự động bảo vệ mình.

Nhật Duật loay hoay xem xét hồi lâu mà không có cách gì giải huyệt đạo được cho Mai. Chàng đành bỏ cuộc, ngồi xuống khoang thuyền ngắm nàng ngủ. Ngồi được một lúc thấy tù chân, Duật đánh liều trèo ra khỏi mạn thuyền đi thăm thú xung quanh.

Đảo thánh sương phủ giăng giăng, cây cối xanh tươi rậm rạp, thời tiết vô cùng mát mẻ. Chiêu Văn Vương đặt bước lên đảo, lòng ngỡ ngàng biết mình đang lạc vào cõi tiên. Tai nghe gió thổi rừng tre xào xạc như tiếng sáo của lũ trẻ chăn trâu, mắt nhìn mây đậu lác đác dưới chân, lòng chàng chợt thấy lâng lâng vui sướng. Duật thơ thẩn đi dạo vào trong khu rừng cây một hồi, bỗng gặp con đường nhỏ ngoằn nghèo dẫn lên trên cao. Chàng nổi tính hiếu kỳ liền cất bước theo đường mà đi, lòng khấp khởi không biết lộ trình sẽ dẫn đến động tiên nào.

Đi được một lúc, con đường dẫn lên một sân gạch rộng. Chắn trước sân gạch là căn nhà ba gian mái cong vẩy cá. Nhà xây giản dị, không lầu gác cao sang mà chỉ có cột đá để trơn. Đôi cánh cửa gỗ của căn nhà mở rộng nhưng trông vững chãi và uy nghiêm lạ kỳ. Nhật Duật không nén nổi tò mò liền vượt qua sân gạch, bước qua cửa gỗ tiến vào phía trong.

Trong nhà không gian mênh mông, tĩnh lặng. Nhìn bề ngoài quả thật không thể ngờ bên trong rộng rãi đến vậy. Chiêu Văn Vương cứ thế bước tới, lát sau trước mặt chàng xuất hiện chiếc giếng trời khổng lồ. Giữa giếng trời đặt một chiếc bàn đá khắc hình âm dương. Trên bàn đá được chiếu sáng bởi ánh nắng dịu nhẹ có nàng thiếu nữ đang nằm say ngủ.

“Không hiểu tiên nữ nào đây”, Nhật Duật thầm nhủ trong bụng. Nghĩ đến tiên nữ lòng tò mò của Chiêu Văn Vương trỗi dậy, chàng liền bước về phía bàn đá. Khi nhìn rõ mặt tiên nữ, Nhật Duật chợt thấy sững sờ. Nàng không phải ai xa lạ mà chính là người Duật cùng Mai vất vả tìm kiếm bấy lâu nay.

– Bạc Nương, sao em lại ở đây? – Nhật Duật vội vàng trèo lên bàn đá đỡ Bạc Nương dậy.

Đột nhiên có tiếng sấm xì xèo nổi lên, xung quanh bàn đá chợt xuất hiện bảy luồng ánh sáng màu sắc khác nhau. Các luồng ánh sáng nổi tia sét rồi quay như chong chóng tạo thành bức tường chói chang bao vây Nhật Duật và Bạc Nương vào giữa. Duật biết mình đã lọt vào bẫy phép, chàng lặng im quan sát để tìm cách giải quyết. Sau một hồi suy tính, Chiêu Văn Vương quyết định vận công, giơ chưởng đánh về phía bức tường ánh sáng.

Chỉ nghe “đùng” một tiếng, Nhật Duật bị hất lại vào giữa bàn đá, tay áo cháy xém. Các luồng ánh sáng phát ra các tiếng xì xèo còn ầm ĩ hơn lúc trước. Rồi bọn ánh sáng quay càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã biến thành bức vách kín như bưng và tràn đầy nguy hiểm. Bức vách từ từ khép lại như muốn dồn hai kẻ tù nhân vào con đường chết.

Nhật Duật toát mồ hôi. Cái bẫy chết người giờ đã được khởi động, nếu không mau chóng tìm ra phương pháp thì cả chàng và Bạc Nương sẽ bị nó nướng chín. Nhật Duật đột nhiên nảy ra một ý. Tuy chàng biết là có phần liều mạng nhưng sự việc đã đến nước này, chần chừ hơn nữa thì chỉ có nước chết cháy mà thôi. Nghĩ đến đây, Nhật Duật quyết định nhảy lên, tung chưởng đánh về phía tường sét. Khi lòng bàn tay vừa chạm vào bức tường, chàng liền dùng Nghịch Chuyển Khí hút thẳng các tia sét vào trong Đan Điền. Bức tường chói lòa thôi không thu hẹp lại và mờ đi đôi chút.

Các tia sét nhập vào Đan Điền gây ra cảm giác nóng rát rất khó chịu. Tuy nhiên thấy bức tường có hiện tượng mờ dần, Nhật Duật liền cắn răng, giơ tay còn lại lên đánh thẳng về phía trước. Trong giây lát, cả hai chưởng của chàng đều dính chặt vào một màn chói lóa. Trải qua thời gian độ tàn nửa nén hương, tường sét suy yếu dần, Duật mừng thầm gia tăng lực hút, lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết vì sắp giải thoát được cho bản thân và Bạc Nương khỏi chiếc bẫy hung hiểm. Đúng khi tường sét sắp tắt hẳn thì đột nhiên có tiếng rồng ngâm, bảy luồng ánh sáng tạo ra tường sét chợt dừng hẳn lại, phóng vút lên cao nhập thành một quả cầu chói lòa phía trên đầu Nhật Duật và Bạc Nương.

Nhật Duật trông thấy quả cầu thì biết tình thế không ổn. Chàng vội thu chưởng lại, cúi xuống bế Bạc Nương rồi đề khí, dậm chân, nhảy ra khỏi bàn đá. Tuy nhiên, khi chân Duật vừa rời mặt bàn được một chút, chàng đột nhiên thấy Đan Điền đau nhói. Khí trong người Nhật Duật chạy toán loạn, chàng ngã ngồi xuống bàn. Cùng lúc ấy trên đầu chỗ giếng trời, mây đen sấm chớp kéo đến ùn ùn, ken đặc cả lại. Một tiếng “đùng” lớn vang lên, tia sét khổng lồ như con rồng điện xé nát không gian, nhằm thẳng bàn đá mà đánh tới.

Nhật Duật thấy trước mắt chói lòa những sấm và sét. Tiếng “đì đùng” trong tai chàng vang lên từng hồi, từng hồi không dứt.

* * * * *

Tứ Bất Tử lao nhanh về hướng hậu điện. Khi bốn vị bước vào phía trong chỉ thấy mù mịt khói bụi.

– Hướng này! – Thánh Tản nói lớn rồi lướt như bay tới trước, ba vị kia vội vã chạy theo.

Hậu điện tuy rộng nhưng chỉ có thẳng một lối, bốn vị chạy một lúc ra đến khoảng giếng trời ở chính giữa. Tại đây một cảnh tượng kỳ quái xảy ra. Gạch đổ ngói rơi, lửa cháy cửa gỗ, khói đen mịt mù. Chính giữa giếng trời, trên chiếc bàn đá có một thiếu nữ đang nằm, tóc tai xõa xượi. Ngay phía trên thiếu nữ là khối cầu sét khổng lồ lơ lửng giữa không trung, giam giữ một người thanh niên ở bên trong. Các tia sét trong khối cầu xoẹt qua xoẹt lại, tấn công người thanh niên liên miên không dứt. Người thanh niên quần áo, râu tóc cháy xém, cắn răng chịu đựng từng đợt roi điện tra tấn.

– Gã này là ai? Sao lại vào được đến hậu điện của đảo thánh mà không bị phát hiện?

Lão Đầu Tử nhìn kỹ tay thanh niên, thở ra một hơi nói:

– Người này tên là Trần Nhật Duật, nếu tôi không lầm thì là vương gia của triều đình. Còn gã vào được đến đây là do lỗi của tôi.

Nghe vậy ba vị còn lại liền quay sang nhìn Lão Đầu Tử chờ giải thích.

– Tôi đi ngang qua ngã ba Trung Hà thấy gã và một cô gái bị bọn yêu quái bao vây. Sau đó tôi lại thấy gã dùng Tống Thiết Phật Châu nên mới đoán, người thanh niên này nếu không phải là tôn thất lưu lạc của nhà Lý thì cũng là vương gia thế tử của nhà Trần. Vì thế tuy đang vội gấp lên núi Tản Viên dự họp, tôi vẫn cố cứu hai người bọn họ. Thời gian họp lại gần kề nên tôi đành mang gã này và cô gái theo cùng lên đảo thánh. Lúc nãy, tôi đã điểm huyệt hai người bọn họ, bỏ lại trong thuyền lá. Không hiểu sao Nhật Duật tự giải huyệt được, đi lung tung rồi gây ra sự việc.

– Gã có Tống Thiết Phật Châu sao? – Không Tăng cất tiếng hỏi, giọng đầy quan tâm.

– Phải, lúc nào gã cũng mang theo mình. Trông thấy Tống Thiết Phật Châu tôi nghĩ gã chắc có liên quan đến lão sư già nhà ông. Không thì tôi cũng chẳng vác gã theo đến đây làm gì.

Không Tăng nhìn quanh, phát hiện ra vòng tràng hạt đen nằm lăn lóc trên sàn nhà. Từ tràng hạt còn bốc ra làn khói mỏng do vừa bị tia sét đánh vào. Không Tăng lầm rầm đọc chú, tràng hạt dưới đất tự động bay lên chui vào trong tay áo ông.

– Hừ, mỉa mai thật. Tống Thiết Phật Châu ta làm ra tặng cho thái tử nhà Lý, không ngờ cuối cùng lại cứu mạng vương gia nhà Trần.

Không Tăng nói xong quay sang phía đức thánh Tản.

– Nhà Phật coi trọng nhất là chữ “duyên”. Nay Tống Thiết Phật Châu đã cứu mạng cho thanh niên này thì tôi cũng không thể ngó lơ. Thưa đức thánh, ngài có cách gì thu hồi lại bẫy sét không? Để một hồi nữa tôi sợ tay vương gia kia biến thành than mất.

– Cho đáng đời gã. – Đức thánh Tản nói thế nhưng vẫn tung mình bay về phía quả cầu sáng chói. Khi gần đến nơi, ông giang tay ra đánh mạnh một chưởng.

Chỉ nghe các tiếng xì xèo vang lên giữa không trung, cầu sét dần dần bị hút hết vào trong tay áo của đức thánh Tản. Nhật Duật thoát khỏi bẫy sét rơi xuống, Lão Đầu Tử nhanh nhẹn thò tay ra đỡ lấy chàng. Đức thánh cũng đã hạ thân xuống, quanh nơi ông đặt chân tia sét phóng ra rồi bị hấp thu luôn vào nền đất.

– Địa triệt Lôi. Đúng là bẫy sấm sét này chỉ có Sơn Tinh mới nhẹ nhàng hóa giải được. – Không Tăng nói, đoạn lại quay qua Lão Đầu Tử hỏi:

– Gã có sao không?

Lão Đầu Tử cau mày, đáp:

– Từ khi nào mà lão sư già nhà ông quan tâm đến người của họ Trần như vậy? Xem ra mặt trời sắp mọc đằng Tây rồi. Gã thanh niên này được Tống Thiết Phật Châu đỡ cho một phần sấm sét nên không bị cháy xém thân thể. Nhưng gã vẫn bị quả cầu sét tra tấn một hồi, kỳ kinh bát mạch sắp vỡ nát rồi. Hy vọng cứu được là hết sức nhỏ nhoi.

Tuy nói vậy nhưng Lão Đầu Tử vẫn thò tay vào trong ngực áo lôi ra bọc kim đan Tử Chu Sa. Ông lão đổ hết đống kim đan ra đất rồi ngồi xếp bằng xuống nhắm mắt vận công. Chỉ sau chưa đầy một khắc, đám kim đan rung lên bần bật rồi từ từ bay lên. Kim đan bay ngang trước mặt Lão Đầu Từ rồi xoáy tròn, càng lúc càng nhanh. Hạt to vỡ nát thành hạt nhỏ, hạt nhỏ vỡ nát thành bụi, bụi lại hóa ra thành nước. Chỉ trong chốc lát, cả bọc kim đan đã hóa nhuyễn thành dòng chất lỏng rồi tụ lại biến thành quả cầu tím lơ lửng trước mặt Lão Đầu Tử.

– Hầy – Lão Đầu Tử hô lớn đoạn vung tay điều khiển quả cầu tím.

Quả cầu bay lượn lòng vòng trên cao rồi bất ngờ chui tọt vào mồm Nhật Duật. Cả người Chiêu Văn Vương rung bần bật, tia lửa điện đột ngột xuất hiện bao phủ xung quanh chàng. Lão Đầu Tử dựng Duật dậy, hai chưởng đánh thẳng vào lưng. Tia điện lại bắn ra tung tóe.

– Thưa đức thánh, cảm phiền người cho tôi mượn hậu điện vài canh giờ.

– Hy vọng ông cứu được gã. – Đức thánh Tản nói rồi dời đi, Đổng Sóc thấy vậy liền vội vã chạy theo sau. Không Tăng cũng dợm bước đi theo bọn họ nhưng trước khi đi ông quay đầu, nói với lại một câu:

– Nếu gã này còn sống, phiền lão Đạo nhắn hắn về chùa Báo Thiên tại Thăng Long có Không Tăng muốn gặp.

Rồi không chờ Lão Đầu Tử đáp lời, Không Tăng quay đầu đi thẳng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN