Thần Chiến Triều Trần - Quyển 1 - Chương 25: Thành hoàng ăn mày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
226


Thần Chiến Triều Trần


Quyển 1 - Chương 25: Thành hoàng ăn mày


Ngô Soạn chắp tay bắt quyết chỉ vào đống sáng dưới đất, lập tức có cành cây to từ trên thân cổ thụ rơi xuống đúng ngay vào chỗ đó. Đống sáng bị cành cây rơi đè thì lóa lên rồi nhập hẳn vào bên trong. Cành cây sau đó dài ra, rồi mọc thêm những đoạn hình đầu, hình chân, hình tay, dần dần biến đổi thành thân thể một gã ăn mày đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, trên người còn có mấy đốm ghẻ lở.

– Ngươi… ai… làm gì tôi vậy? – Gã ăn mày chợt bừng tỉnh, ôm đầu lắc lư rồi lồm cồm bò dậy.

Ngô Soạn thấy vậy thì bước đến trước mặt gã ăn mày, nắm vai lắc lấy lắc để:

– Ngươi có phải thành hoàng cũ của làng này không?

Gã ăn mày lắc đầu, đáp:

– Tôi không phải thành hoàng, chỉ nương thân tạm trong cây này thôi. Mà chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Các người vừa bắt giữ linh hồn của tôi à?

Ngô Soạn thở dài, nói:

– Con chuột tinh đã giam ngươi vào bên trong cây cổ thụ, sau đó giả làm thành hoàng lừa phỉnh dân làng cống người cho nó ăn thịt.

Gã ăn mày đã đứng thẳng dậy được, giương đôi mắt ốc nhồi ra nhìn mọi người. Rồi gã bất ngờ kêu lớn, quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Soạn.

– Phải rồi, vậy chính các người đã cứu tôi. ÂN NHÂN!

Ngô Soạn vội vàng đỡ gã dậy, lắc đầu nói:

– Không phải ta, người đã cứu ngươi là con bé kia cơ.

Ngô Soạn nói xong thì chỉ vào Bạc Nương. Lão ăn mày nhìn qua cô gái nhỏ, ngơ ngác hỏi lại:

– Là cô đã cứu tôi à?

Bạc Nương cười chúm chím, đáp:

– Ta… ta thấy ánh sáng của ngươi bé, chắc đang ngủ. Lão ngốc lại thách… thách ta. Vì thế ta mới đánh thức ngươi dậy, cho lão… lão ngốc biết tay.

Bạc Nương vừa nói vừa lè lưỡi ra trêu Ngô Soạn. Ngô Soạn mặc dù bị gọi là lão ngốc thì rất tức giận nhưng cũng không có biện pháp trị nàng.

Gã ăn mày lúc này đã quay sang phía Bạc Nương, cầm tay nàng nước mắt rưng rưng.

– Không phải tôi đang ngủ đâu, mà là linh hồn yếu ớt của tôi sắp ngỏm củ tỏi. Đa tạ cô đã cứu lão già này, cô có việc gì cần cứ bảo tôi một tiếng.

Bạc Nương cười hì hì nói:

– Ngỏm củ tỏi là gì? Ta chẳng hiểu. Mà ta gọi ông dậy rồi, đến lượt ông gọi cây to tỉnh dậy đi.

– Cây to? À, ý cô là Mộc Miên Đại Thụ hả? – Lão ăn mày vừa nói vừa tiến lại gần gốc cây gạo.

Cây cổ thụ tuy vẫn đứng vững nhưng vỏ bị tróc ra từng mảng chứng tỏ đã chết khô từ bên trong. Lão ăn mày ngắm nhìn thân cây một lúc rồi trầm ngâm nói:

– Mộc Miên Đại Thụ bị hút hết sinh khí rồi!

Nhật Duật không để lão ăn mày tư lự lâu. Chàng tiến lại gốc cây rồi kéo gã xềnh xệch ra khỏi điện chính.

– Ông đi ra ngoài này với tôi đã!

Cảnh tượng bên ngoài rất bi đát. Dân làng kêu khóc ầm ĩ, nhiều người bắt đầu nôn mửa, cơ thể co giật. Cơn mưa nhỏ đã tạnh từ lúc nào để lại bùn lầy khắp nơi. Dân làng nằm lăn lộn trên đám bùn trông cực kỳ thảm hại.

Nhật Duật trỏ vào bọn họ, hỏi:

– Ông có biết họ bị làm sao không?

Lão ăn mày mặt mũi tối xầm lại, đáp:

– Chính là bệnh kiết lỵ. Làng này từ xa xưa được dựng trên nguồn nước nhiễm độc nên dân làng rất dễ bị kiết lỵ. Vì lẽ đó tổ tiên chúng tôi mới cho trồng rất nhiều cây gạo khắp nơi, do hoa gạo là liều thuốc chữa kiết lỵ số một. Mộc Miên Đại Thụ cũng theo đó mà trở thành cây thần của làng.

– Nói như vậy liều thuốc chữa trị cho dân làng chính là hoa gạo?

– Đúng vậy. – Gã ăn mày đáp, rồi lại chán nản nói. – Nhưng hoa gạo chỉ nở vào mùa xuân. Giờ mới là đầu đông, chờ đến mùa xuân chắc cả làng này đang rên la dưới Địa Ngục rồi.

Ngô Soạn đột nhiên cất lời:

– Cách khả dĩ nhất chữa trị cho bọn họ là dựa vào huyền lực của Mộc Miên Đại Thụ tạo ra hoa gạo trái mùa. Có điều Mộc Miên Đại Thụ bị hút hết thần lực, giờ chỉ còn là cây gỗ mục. Thành hoàng, huyền lực của ngươi có cùng loại với Mộc Miên Đại Thụ không?

Lão ăn mày gật đầu, đáp:

– Huyền lực của tôi với Mộc Miên Đại Thụ là một. Trước đây tôi là ăn mày trong làng, sau khi chết đi thì lấy Mộc Miên Đại Thụ làm chỗ trú thân. Huyền lực của tôi có được là do cây ban tặng, mà tôi không phải thành hoàng đâu.

Ngô Soạn mặc kệ câu cuối của gã ăn mày, vui mừng nói:

– Vậy thì hay lắm, ta có thể sử dụng Mộc Tồn Công Pháp nhập linh hồn ngươi và Mộc Miên Đại Thụ làm một. Sau đó Mộc Miên Đại Thụ có thể sử dụng chính huyền lực của ngươi để tự phục hồi. Vậy coi như dân làng được cứu rồi.

Gã ăn mày nghe thế thì nheo mắt:

– Vậy linh hồn tôi thì sao? Làm kiểu đó có phải sẽ khiến cho linh hồn tôi bị biến mất hoàn toàn không?

Ngô Soạn lắc đầu:

– Không, linh hồn của ngươi vẫn tồn tại, chỉ có điều nằm hẳn trong Mộc Miên Đại Thụ thôi.

Ngô Soạn chưa dứt lời, gã ăn mày đã ba chân bốn cẳng chạy tuốt, bỏ lại đằng sau lưng một câu nói:

– Tôi không muốn bị biến thành cái cây, hơn nữa cũng chả muốn cứu bọn dân làng thối tha này.

Mọi người thấy gã ăn mày bỏ chạy thì sững người, có thành hoàng nào lại bỏ mặc làng như vậy chứ. Ngô Soạn sau chút bất ngờ thì tức tối đuổi theo.

– Đứng lại, ngươi dù gì cũng là thành hoàng, không thể vô trách nhiệm như vậy được.

Ba người bọn Nhật Duật nhìn theo hai bóng trắng khuất dần sau đám nhà mái ngói, lắc đầu không biết nói gì.

– A A A… – Tiếng dân làng kêu la ầm ĩ lại vang lên.

Vi Mai quay sang phía Nhật Duật và Bạc Nương, nói:

– Vỏ cây gạo có thể làm thuyên giảm bệnh kiết lỵ đôi chút. Trong lúc chờ phán sự bắt lại tên thành hoàng vô dụng đó về, mọi người cùng tôi mau đi pha thuốc trị liệu tạm thời cho dân làng.

Nhật Duật và Bạc Nương nghe nàng ta nói thế thì vội vã tìm các cây gạo trong làng rạch vỏ bằng trụi. Còn Vi Mai vào các ngôi nhà gần đấy kiếm một lô các loại nồi niêu rồi vác ra chất lên đống lửa vừa được Nhật Duật nhóm giữa sân đình. Bọn Nhật Duật, Vi Mai và Bạc Nương vất vả cả canh giờ mới nấu xong năm nồi thuốc lớn, sau đó khẩn trương mang đi phân phát cho dân làng. Lát sau thuốc phát huy tác dụng, dân làng tuy vẫn bị cơn kiết lỵ hành hạ nhưng đã có thể đứng, ngồi một chút. Thảm trạng kêu rên la khóc tạm thời chấm dứt.

Hương chức áo xám đứng đầu làng lúc này đã hồi phục, đi cùng hai hương chức khác đến chỗ bọn Nhật Duật:

– Tôi là Nguyễn Phú, hương trưởng(1) làng này. Nay thay mặt dân làng xin đa tạ các vị ân nhân.

Nhật Duật liền chắp tay đáp lễ. Chàng hỏi thăm xã giao vài câu rồi thôi vì không muốn lộ thân phận Chiêu Văn Vương. Vi Mai đứng bên cạnh chàng lạnh lùng cất lời:

– Các ngươi chớ vội mừng, thuốc này chỉ tạm thời đẩy lui kiết lỵ chứ chưa trị dứt bệnh. Nếu Mộc Miên Đại Thụ không thể hồi phục thì dân làng các ngươi sớm xuống Địa Ngục hết thôi.

Hương trưởng nghe thế thì tái mặt:

– Cô nói vậy là sao? Mộc Miên Đại Thụ xảy ra việc gì rồi ư?

Vi Mai vẫn giọng lạnh lùng, nói:

– Các ngươi tự vào đình mà xem.

Chẳng cần Vi Mai nhắc đến câu thứ hai, ba vị đứng đầu hội đồng hương chức lật đật ôm bụng chạy vào trong đình. Lát sau, tiếng kêu la hoảng hốt của ba vị vọng ra vang rền. Kêu khóc chán, các vị lật đật chạy ra cầu xin Vi Mai:

– Ân nhân, mong người giúp thì giúp cho trót, xin người độ lượng ra tay phục hồi lại Mộc Miên Đại Thụ. Không thì cả làng tôi qua đêm nay chắc không còn ai sống sót.

Vi Mai cười khẩy, đáp:

– Các ngươi lúc trước thờ phụng yêu ma, tự tay hủy hoại Mộc Miên Đại Thụ. Bây giờ thấy hối hận e rằng đã muộn rồi.

– Ân nhân! – Các vị hương chức nghe thế thì khóc rống lên. – Cầu xin các người rủ lòng thương!

Nói đoạn ba vị hương chức dập đầu lạy Vi Mai như tế sao. Mai thấy thế thì hốt hoảng tránh sang một bên.

– Các ngươi, các ngươi làm trò gì thế này?

Đúng lúc Mai không biết làm sao với các vị hương chức thì một cơn lốc xoáy bỗng nổi lên ù ù. Và khi lốc xoáy tan, Ngô Soạn cùng gã ăn mày hiện ra giữa sân đình.

– Ha ha, thành hoàng ngươi bỏ chạy khi cả làng gặp nguy. Có lý nào lại thế!

Ngô Soạn vừa nói vừa ném gã ăn mày xuống đất. Gã ăn mày tay chân không bị trói nhưng cái ném của Ngô Soạn khiến gã nằm lăn ra, thân thể cứng đờ bất động.

– Thả tôi ra, tôi làm thành hoàng bao giờ. Các ngươi bắt nhầm người rồi. – Gã ăn mày tuy không cử động được chân tay nhưng mồm miệng lại rất linh hoạt, chưa gì đã kêu la ầm ĩ. Giọng ăn vạ oang oang của gã nhanh chóng át hết cả tiếng khóc thút thít của các vị hương chức.

Ngô Soạn nghe thế thì lông mày xoăn tít, nói:

– Rõ ràng ngươi bị cô gái nhỏ lôi ra từ trong Mộc Miên Đại Thụ. Mộc Miên Đại Thụ lại được cả làng này thờ cúng, xây đình xung quanh. Vậy thì ngươi đích thị là thành hoàng làng này còn gì?

– Vớ vẩn, tôi là một linh hồn vất vưởng sống trên một cái cây mọc giữa đình đâu có nghĩa tôi là thành hoàng. Các ngươi dựa vào đâu mà bắt tôi cứu cái làng này, mau thả tôi ra đi!

Gã ăn mày vừa nói vừa kêu khóc tuy nhiên câu cuối đã lọt vào tai ba vị hương chức. Ba vị hương chức không hổ là gừng càng già càng cay, tâm trí rất linh mẫn, nhanh chóng nhận ra gã ăn mày đang kêu gào dưới đất là chìa khóa để giải cứu mọi người. Hương trưởng Nguyễn Phú cùng hai hương chức còn lại liền bỏ Vi Mai, quay sang gã ăn mày:

– Quan lớn thành hoàng, quan lớn mau cứu chúng con!

Nói rồi ba vị hương chức lại sử dụng độc chiêu dập đầu lia lịa. Gã ăn mày nghe thế thì biến sắc, mặt mày tím tái quát:

– Lũ dở hơi, ai là thành hoàng của các ngươi. Đừng có mà thấy người sang bắt quàng làm họ!

Bọn Nhật Duật nhìn nhau không biết nên cười hay khóc. Một gã ăn mày nằm dưới đất lại đi chửi người khác “thấy người sang bắt quàng làm họ”. Quả là chuyện quái dị.

Ngô Soạn được thể cười hà hà:

– Lần này thì ngươi hết chối nhé, các vị hương chức đã thừa nhận rồi. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành bổn phận của thành hoàng.

Ngô Soạn nói xong đưa tay ra xách gã ăn mày lên. Gã ăn mày biết hết đường chạy trốn liền hét lên:

– Khoan đã, tôi có lời muốn nói.

Ngô Soạn gật đầu đồng ý:

– Được, vậy ngươi nói đi.

– Hừ, thằng nhóc Nguyễn Phú kia, ngươi có biết ta là ai không?

Hương trưởng nghe thấy gã ăn mày hỏi thì mới ngước lên, cẩn thận nhìn gã. Qua một hồi, đột nhiên người hương trưởng run lên bần bật.

– Ngài… ngài là…

Tên ăn mày cười khẩy, đáp:

– Ta tên Phạm Kháng.

Nghe thấy tên này, ba vị hương chức liền dập đầu lạy như tế sao.

– Chú Phạm Kháng, mọi tội lỗi đều do đời trước. Bọn cháu hồi đấy còn quá nhỏ không liên quan đến cái chết của chú.

Phạm Kháng chẳng thèm quan tâm đến ba vị hương chức, lời nói càng lúc càng lạnh lung:

– Đời cha ăn mặn, đời con khát nước. Cha ông các ngươi đã phạm sai lầm nhưng các ngươi cũng chẳng tốt đẹp hơn bọn họ là bao.

Phạm Kháng nói xong liền hướng về phía Ngô Soạn:

– Các vị muốn sử dụng linh hồn tôi để phục hồi Mộc Miên Đại Thụ cũng được. Nhưng tôi có đôi điều muốn kể về gốc tích làng Mộc Miên, các vị có hứng nghe không?

Ngô Soạn nghe gã nói thế thì gật đầu:

– Ngươi kể đi, chúng ta vẫn còn thời gian.

Phạm Kháng chậm rãi cất lời, lịch sử làng Mộc Miên dần dần được hé lộ.

* * * * *

* Chú thích:

(1) Hương trưởng: chức sắc đứng đầu làng ở dưới xuôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN