Thần Chiến Triều Trần - Quyển 1 - Chương 27: Thạch Sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
261


Thần Chiến Triều Trần


Quyển 1 - Chương 27: Thạch Sơn


Hương trưởng Nguyễn Phú tiến lại chỗ mọi người, vòng tay cảm tạ:

– Tôi thay mặt dân làng xin cảm ơn các vị đã vất vả dốc sức cứu chữa.

Vi Mai lườm y sắc lẹm, đáp:

– Tạm thời dân làng không còn bị đe dọa đến tính mạng nữa. Thuốc ta chế biến còn rất nhiều, ngươi cứ sao lại thành viên cho mọi người uống. Nhưng nguồn bệnh là do nước, muốn trị dứt bệnh ta khuyên các ngươi nên tìm chỗ khác mà sinh sống.

– Việc này… – Nguyễn Phú suy nghĩ rồi lắc đầu.- Sau sự việc lần này tôi cũng muốn dời làng đi chỗ khác, có điều nơi này đã được ông cha tôi gây dựng bao nhiêu đời nên thực sự không nỡ bỏ.

Hai người đang nói chuyện đột nhiên có tiếng hét lớn chen ngang:

– Mộc Miên… Mộc Miên Đại Thụ bị làm sao kia???

Vi Mai và Nguyễn Phú nghe thế thì ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy các tán lá của cây gạo khổng lồ đang tàn héo đi nhanh chóng. Hoa gạo cũng không còn nở ra nữa.

– Đi mau! – Vi Mai nói đoạn chạy thẳng vào gian chính của đình. Nguyễn Phú và Bạc Nương vội vã theo sau.

Ở bên trong đình, mọi người ngỡ ngàng thấy Mộc Miên Đại Thụ đã lại héo chết thành một thân khô.

Vi Mai thở dài, nói:

– Mộc Miên Đại Thụ cố gắng nở hoa để cứu các ngươi. Nhưng huyền lực của cây mới được bổ sung từ Phạm Kháng vốn chẳng có nhiều vì thế sau khi tạo ra hoa thì cây lại chết héo.

Ba vị hương chức nghe thế thì khóc ròng:

– Là bọn tôi sai rồi. Sai lầm của bọn tôi đã hại chết Mộc Miên Đại Thụ.

– Ý lão già thối vẫn còn kìa! – Bạc Nương nói đoạn chạy lại phía Mộc Miên Đại Thụ rồi vớt ra một quầng sáng lập lòe từ cái hốc to trên thân cây.

– Mau, mang cho ta cái nồi kia! – Vi Mai chỉ tay vào góc nhà nơi có chiếc nồi đất nhỏ chắc của người giữ đình khi trước vứt lại. Chiếc nồi tuy không sứt sẹo gì nhưng phủ đầy bụi bẩn và mốc meo.

Nguyễn Phú ba chân bốn cẳng chạy đi lấy nồi rồi mang lại cho Vi Mai.

– Bạc Nương, em mang gã Phạm Kháng lại đây cho ta.

Bạc Nương nghe thế thì khum tay, ôm quầng sáng bước tới chỗ Mai. Quầng sáng so với lúc ban đầu đã nhạt hơn đôi chút. Vi Mai rút từ trong người ra một lá bùa màu vàng rồi hô lớn:

– Thu Hồn Nhập!

Quầng sáng trên tay Bạc Nương nghe lời chú của Vi Mai liền bay vèo lên không mấy vòng rồi chui tọt vào lá bùa vàng. Mai ném lá bùa vào trong chiếc nồi rồi đậy chặt nắp lại.

– Linh hồn Phạm Kháng đang ở trong này. Gã do giúp sức Mộc Miên Đại Thụ nên huyền lực bị ảnh hưởng nặng nề, linh hồn suýt bị tan thành mây khói. Ta tạm thời phong ấn gã vào trong chiếc nồi để giúp gã ổn định linh hồn, hồi phục huyền lực. Dù sao các ngươi đã thừa nhận Phạm Kháng là thành hoàng vì thế ta giao lại chiếc nồi cho các ngươi. Nhớ tuyệt đối không được tùy tiện mở ra.

Ba vị hương chức nghe thế thì vâng dạ luôn mồm, vừa nhận được chiếc nồi từ tay Vi Mai liền đè nghiến xuống đất, lấy dây mây sẵn có trong đình trói chặt từ miệng nồi xuống đáy ba bốn lần. Sau đó bọn họ cung kính nâng chiếc nồi mốc lên như nâng hộp châu báu.

– Còn nữa, nay Mộc Miên Đại Thụ đã héo khô, bệnh của các ngươi nếu phát tác không cách gì chữa được. Nên tính chuyện dời làng sớm đi.

– Chúng tôi biết rồi! – Ba vị hương chức nghe Mai nói vậy thì mặt buồn rười rượi, đáp.

– Mai, cô mau ra đây! – Giọng Ngô Soạn từ ngoài sân bất chợt vọng vào.

Vi Mai và Bạc Nương nghe ông ta gọi liền vội vã chạy ra.

* * * * *

Khi Vi Mai và Bạc Nương ra đến sân đã thấy Nhật Duật đang ngồi xếp bằng dưới đất, sắc mặt xanh tím biến đổi lẫn lộn. Ngô Soạn đứng sau lưng Chiêu Văn Vương, lắc đầu ra chiều ngán ngẩm:

– Ta đã bảo y nên sử dụng Địa Lôi Phục chưởng pháp một cách thận trọng. Vậy mà thằng nhóc này vẫn cứ dùng bừa bãi, hậu quả bị gã Thạch Sơn kia đánh trả một chưởng suýt tẩu hỏa nhập ma.

– Gã Thạch Sơn kia lợi hại lắm sao? – Vi Mai hỏi lại.

Ngô Soạn thở ra một hơi, đáp:

– Rất lợi hại, gã đánh ra một chưởng là phá tan được mấy chiêu sấm sét của Chiêu Văn Vương. Sau đó gã thuận tay ném trả cây bút cũng bức ta phải lùi hơn ba trượng mới giữ được. Nếu gã thực sự ra tay thì e bọn ta chẳng về được đến đây. Ta suy nghĩ mãi mà không nhớ ra ở phương Nam có nhân vật nào như vậy.

– Hay gã từ phương Bắc xuống?

Ngô Soạn lắc đầu, đáp:

– Không có khả năng, với tính cách của gã chắc chắn sẽ không mạo nhận thân phận. Mà cái đó chúng ta tìm hiểu sau, việc cần làm hiện giờ là phải cứu chữa cho Chiêu Văn Vương trước đã. Y bị gã Thạch Sơn kia bế khí, chưởng pháp sấm sét còn chưa kịp phát ra đã bị đánh bật lại. Hiện tại các tia sét đang chạy loạn trong người y. Giờ ta và cô phải hợp sức điều tia sét trong người Chiêu Văn Vương chạy ngược trở về Đan Điền, nhờ Địa Linh Thần ở đó hấp thu dần.

Vi Mai nghe vậy liền ngồi xếp bằng xuống, đang định giơ hai chưởng ra đặt vào lưng Nhật Duật thì Ngô Soạn đã xua tay ngăn cản.

– Cô truyền từ huyệt Đản Trung ở phía trước vào, huyệt Phế Du phía sau lưng để ta truyền cho. Ta với y có cùng Địa Linh Thần, truyền vào huyệt Phế Du sẽ thuận lợi hơn. Cô truyền khí vào huyệt Đản Trung trợ giúp ổn định Địa Linh Thần của ta thôi.

– Nhưng…

Mai mặt đỏ lựng lên, đang định phản đối thì Ngô Soạn đã lắc đầu nói:

– Huyệt Đản Trung(1) nằm ở vị trí nhạy cảm nhưng cứu người là quan trọng cô không nên giữ lễ nghĩa nhiều quá làm gì.

Vi Mai nghe Ngô Soạn nói thế cũng không ý kiến gì thêm, đỏ mặt đứng dậy rồi ngồi xuống phía trước Nhật Duật. Chiêu Văn Vương tuy trán đầm đìa mồ hôi, mặt lúc xanh lúc tím nhưng dường như vẫn nghe được đối thoại giữa Ngô Soạn và Vi Mai, miệng khẽ nở một nụ cười. Mai chẳng biết làm sao, đành đưa chưởng ra vụng về chạm vào huyệt Đản Trung của chàng.

Ngô Soạn thấy thế nghiêm giọng, nói:

– Cứu người là quan trọng, xin cô tập trung cho.

– Tôi biết rồi. – Mai cắn môi đáp.

– Bắt đầu thôi!

Ngô Soạn nói đoạn truyền Địa Linh Thần vào trong người Nhật Duật. Ở phía đối diện Mai cũng truyền huyền lực hỗ trợ Địa Linh Thần đè nén các tia sét, bắt ép bọn chúng chảy ngược về Đan Điền của Chiêu Văn Vương.

Sau khoảng thời gian tàn một nén hương, Ngô Soạn và Vi Mai cùng rút chưởng về. Lúc này quần áo của Nhật Duật ướt đẫm mồ hôi, nhưng mặt chàng thì đã hồng hào trở lại không còn xanh tím như trước nữa.

– Phù, đa tạ hai vị. – Nhật Duật mở mắt ra. Ánh mắt chàng phát sáng như tia chớp trong đêm tối.

Ngô Soạn thấy Duật đã nói được thì mừng rỡ:

– Chiêu Văn Vương ngươi lần này tuy suýt bị tẩu hỏa nhập ma nhưng lại được ta và Mai cứu chữa kịp thời. Đồng thời nhờ việc này mà hình thành nên đường vận chuyển các tia sét trong cơ thể chạy ngược về Đan Điền. Từ giờ trở đi, mỗi khi ngươi sử dụng sấm sét sẽ đỡ bị ảnh hưởng hơn. Xem ra ngươi được lợi không ít đâu.

– Đúng vậy, lần này tôi thực sự mang ơn hai vị rất nhiều.

Ngô Soạn cười ha hả, đáp:

– Ngươi đích thân được đức thánh Tản truyền cho Địa Linh Thần thì cũng coi như là người của núi Tản Viên. Việc cứu ngươi là điều đương nhiên ta phải làm. Nếu cần cảm ơn thì ngươi hãy cảm ơn Mai đi.

– Mai, tôi vô cùng cảm kích…

– Hừ, đồ tồi… Tại sao vương lại để tên Thạch Sơn kia bế khí chứ? – Vi Mai đột ngột nổi giận, đứng dậy hờn dỗi bỏ đi.

– Nàng… – Chiêu Văn Vương bị người đẹp mắng thì ngẩn tò te, không biết làm thế nào.

Ngô Soạn ra chiều thông cảm vỗ vai chàng:

– Chuyện dính líu đến đàn bà con gái, ta không thể giúp ngươi được.

Nhật Duật nghe ông ta nói vậy chả biết đáp gì, chỉ cười méo xệch. Ngô Soạn chợt nhớ ra một điều, quay sang Nhật Duật bảo:

– Giờ đã muộn rồi, đáng lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi để mai vào Thăng Long điều tra dấu vết của Hắc Hổ và gã Thạch Sơn kia. Có điều ta thấy tuy ngươi đã được truyền Địa Linh Thần và có sấm sét trong cơ thể nhưng vẫn chưa hiểu biết cặn kẽ về huyền thuật. Ngươi sử dụng vũ khí mà không rõ về nó thì sẽ rất nguy hiểm. Thế này đi, chúng ta vào trong đình, ta sẽ giảng giải cho ngươi về huyền thuật và đạo thần tiên.

Nhật Duật nghe thấy thế thì mừng rỡ, đáp:

– Vậy xin phiền phán sự một phen!

Ngô Soạn không nói gì chỉ cười gật đầu. Ông đã nhận lệnh từ đức thánh Tản trên đường nếu có cơ hội thì chỉ bảo thêm cho Chiêu Văn Vương. Lần trước vì có rất ít thời gian, nên đức thánh chỉ có thể căn cứ theo phương pháp luyện khí và phát chưởng trong võ học của người phàm, mà hướng dẫn cho Nhật Duật cách sử dụng Địa Linh Thần và huy động sấm sét trong cơ thể. Nhưng những cách đấy chỉ là mô phỏng, dùng tạm chứ không phải bản chất của huyền thuật. Vì thế Ngô Soạn muốn nhân cơ hội này nói cho Chiêu Văn Vương hiểu về bản chất nguồn sức mạnh trong cơ thể chàng.

Vị phán sự vừa đi vừa nghĩ, cùng Nhật Duật nhanh chóng tiến vào trong đình.

* * * * *

* Chú thích:

– (1) Huyệt Đản Trung: là huyệt quan trọng nằm ở giữa hai vú.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN