Thần Chiến Triều Trần
Quyển 2 - Chương 30: Đại La thành
– Bần đạo là Đoàn Chân, chỉ vì nóng lòng truy lùng kẻ ác nên đã đánh nhầm. Mong đức ông thứ tội!
Nhật Duật gật đầu với gã rồi nói:
– Các ngươi có biết gì về sự việc xảy ra tại đây không?
Đoàn Chân lắc đầu, đáp:
– Bẩm đức ông, sáng nay khi binh lính ở cổng Tây Dương đi tuần thì phát hiện việc thảm sát ở dưới bến thuyền. Bọn họ đoán là yêu quái gây ra nên một mặt báo về kinh thành, một mặt đến gọi chúng bần đạo đang trông coi đạo quán nhỏ ở gần đây. Bần đạo khi nghe tin dữ liền vội vàng dẫn các đạo sĩ khác trong quán chạy ra điều tra thì gặp mấy người bên đức ông. Chúng bần đạo tưởng nhầm là hung thủ quay trở lại xóa dấu vết nên mới đường đột tấn công.
Nhật Duật nghe đạo sĩ nói thế thì chán nản, hóa ra bọn này còn biết ít manh mối hơn cả chàng.
– Các ngươi chia nhau ra kiểm tra, tìm xem có yêu khí hay dấu vết nào của yêu quái để lại không? – Đoàn Chân hạ lệnh cho đám đạo sĩ dưới quyền.
Ngô Soạn thấy vậy thì chen ngang, nói:
– Những người trên bến đều bị hút sạch máu nhưng tuyệt nhiên không có chút yêu khí hoặc dấu vết gì do hung thủ để lại đâu. Các ngươi khỏi cần tìm làm gì cho tốn công.
Đoàn Chân nghe ông ta nói thế thì ngần ngừ. Người vừa lên tiếng chỉ một đòn đã phá tan chiêu “Hợp Kiếm Công” của bọn gã chứng tỏ bản lĩnh rất cao cường, nếu ông ta đã không tìm ra manh mối thì sao bọn Đoàn Chân có thể thấy nổi. Tuy nhiên lệnh ban ra khó lòng rút lại, Đoàn Chân không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn lũ đạo sĩ túa đi dò xét. Lát sau đám này quay lại báo cáo với vị đạo sĩ đứng đầu quán đúng những điều mà Ngô Soạn đã nói.
– Lạ thật máu bị hút hết ư? Là yêu quái gì vậy? – Đoàn Chân nhăn mày, nhăn trán.
Nhật Duật thấy thế thì bình luận:
– Cả ngươi cũng không rõ là yêu quái gì ư? Chả phải quán Thái Thanh chuyên hàng yêu phục ma, thế mà bây giờ xảy ra việc đến tung tích yêu quái còn không đoán được là sao?
Đoàn Chân nghe vậy thì nét mặt từ nhăn nheo đã chuyển sang nhàu nhĩ.
– Bẩm đức ông, quả thật loại yêu quái có khả năng hút cạn hết máu của hơn trăm người và súc vật thì bọn bần đạo chưa từng nghe qua bao giờ.
Ngô Soạn chen vào, nói:
– Cũng chả trách gã được, đến ta chuyên bắt yêu ma mấy trăm năm nay còn không biết đây là do loại yêu quái gì gây ra. Kỳ quái nhất là việc hung thủ để lại một vòng xoáy xác trắng.
– Vòng xoáy ư? – Đoàn Chân nghe thế ngạc nhiên hỏi lại.
– Đúng vậy! – Ngô Soạn gật đầu đáp. – Các xác người và thú vật ở trên bến tạo thành vòng xoáy trôn ốc. Không tin các ngươi cứ kiểm tra lại mà xem!
Đoàn Chân nghe nhắc tới bốn từ “vòng xoáy trôn ốc” thì đột nhiên hốt hoảng:
– Vòng xoáy trôn ốc… rồi lại còn các xác chết bị hút máu? Lẽ nào… lẽ nào…
Gã càng nói khuôn mặt càng trở nên trắng bệch:
– Lẽ nào thuật bói toán của sư tổ lại chính xác. Thượng Cổ… Thượng Cổ đã trở về… Nguy thật…
Đoàn Chân vội vã quay sang Nhật Duật, nói:
– Bẩm đức ông, việc ở bến Tây Dương rất nghiêm trọng. Bần đạo phải về quán chủ báo cho sư tổ biết ngay. Xin đức ông thứ lỗi cho bần đạo đi trước, các đạo sĩ còn lại sẽ đưa mấy vị vào thành sau.
Ngô Soạn đời nào để gã đi dễ dàng thế. Ông xông tới trước, nói:
– Khoan đã, rõ ràng nhà ngươi có manh mối. Mau nói cho ta hay rồi đi đâu thì đi!
Đoàn Chân ngay từ đầu với Ngô Soạn đã e dè mấy phần, nay thấy ông ta hùng hổ thế thì lại càng ái ngại:
– Vị này… chà, đây là thuật bói toán bí truyền của sư tổ. Tôi thật không dám tiết lộ.
Ngô Soạn nghe gã nói thế thì phùng mang trợn má mắng:
– Vớ vẩn, sư tổ cái quán Thái Thanh nhà ngươi chắc là gã bợm già Đạo Thậm chứ gì? Lão già đó đã bói ra được cái gì mau nói ta hay!
Đoàn Chân tuy rất ngại Ngô Soạn nhưng nghe người khác gọi sư tổ của mình là “bợm già” thì làm sao có thể nhịn được. Gã mặt mày đỏ ửng, tay lăm le rút gươm ra:
– Ngươi… ngươi dám chửi sư tổ của ta. Ta liều chết với ngươi!
Ngô Soạn thấy gã đạo sĩ nổi cáu vẫn chả coi vào đâu, chỉ điềm nhiên nói:
– Đạo Thậm là lão bợm già thì ta nói là lão bợm già. Khi xưa ta vẫn chỉ mặt chửi y là lão bợm già suốt đấy thôi. Chỉ e lúc đấy ngay cả ông nội ngươi cũng chưa ra đời thì đứa nhóc nhà ngươi làm sao mà biết được?
Đoàn Chân tức muốn xịt khói. Gã rút gươm ra thật, chỉ thẳng mặt Ngô Soạn quát:
– Lão… lão khốn nhà ngươi dám nhục mạ sư tổ. Ta phải dạy cho ngươi một bài học!
Nhật Duật thấy tình hình căng thẳng liền vội vã đứng giữa khuyên can:
– Đoàn Chân đạo sĩ, chắc vị phán sự đây nhầm người thôi. Có lý nào sư tổ quán Thái Thanh lại là một gã bợm già được. Việc cần thiết bây giờ là điều tra manh mối yêu quái chứ không phải gây sự đánh lộn lẫn nhau.
Đoàn Chân thấy Nhật Duật can ngăn thì không dám làm căng, chỉ đành hậm hực đút gươm vào bao rồi nói:
– Hôm nay nể mặt Chiêu Văn Vương nên ta coi như ngươi nói bừa, không thèm chấp. Giờ ta phải về bẩm báo sư tổ đây. Xin đức ông thứ lỗi cho bần đạo không thể đưa người vào thành.
Đoàn Chân nói dứt lời liền quay người chạy vội ra chỗ mấy con ngựa được bọn đạo sĩ buộc ở đầu bến. Gã nhảy lên mình con ngựa to khỏe nhất, thúc vào hông giục nó phi nước đại về phía thành Thăng Long.
Ngô Soạn thấy gã đạo sĩ bỏ đi thì định chạy theo đuổi bắt nhưng bị Nhật Duật ngăn lại:
– Thưa phán sự, gã chắc không biết nhiều đâu. Bây giờ quan trọng nhất là phải điều tra manh mối, người đừng gây sự thêm nữa.
Ngô Soạn khịt mũi một cái, nói:
– Ta nghĩ tên đạo sĩ đó biết được điều gì quan trọng. Hắn cứ lẩm bẩm cái gì mà Thượng Cổ, Thượng Cổ… Ngươi có biết hắn nói về cái gì không?
Nhật Duật lắc đầu, đáp:
– Tôi cũng không rõ, nhưng trước hết cứ vào thành đã. Nếu không thể điều tra thêm manh mối thì chúng ta cứ trực tiếp đến quán Thái Thanh hỏi sư tổ bọn họ là được.
Ngô Soạn nghe thế thì cười ha hả, gật đầu đáp:
– Ngươi nói rất đúng. Nhớ ngày xưa khi ta lần đầu gặp hắn, Đạo Thậm đó chỉ là một đạo sĩ trung niên có chút trời phú về huyền thuật. Vậy mà giờ đây hắn đã là sư tổ cả đạo quán lớn. Thời thế thay đổi thật nhanh chóng!
Nhật Duật không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho mọi người lên ngựa rời khỏi bến Tây Dương. Mưa chợt trở nên nặng hạt, tựa hồ như cơn khóc thương của đất trời dành cho những số phận hẩm hiu không may bỏ mạng.
* * * * *
Đoàn người bọn Nhật Duật từ dưới bến thuyền đi lên một đoạn thì thấy bức tường màu nâu sừng sững của Đại La Thành hiện ra trong tầm mắt. Tường thành Đại La được đắp bằng đất cao hơn hai trượng, chu vi lên tới hàng chục dặm. Bên trên tường thành có cả hành lang cho lính canh đi lại. Bên dưới có con hào dẫn nước từ sông Tô Lịch vào, thông với sông Kim Ngưu về phía Nam nên lúc nào cũng đầy ăm ắp. Ngay trước mặt cây cầu nhỏ bắc qua hào nước là cánh cổng gỗ lớn, phía trên cổng có lầu gác. Cung tên, giáo mác, cờ quạt ở trên lầu đâm ra tua tủa.
Bạc Nương và Vi Mai lần đầu tiên nhìn thấy bức tường to lớn trải dài như thế, lại thêm đám lính gác kín đặc phía trên với cơ man nào là vũ khí, áo giáp nên cả hai đều cảm thấy choáng ngợp khó tả. Binh lính canh cổng từ khi xảy ra chuyện tại bến thuyền thì duy trì kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt. Bất kỳ ai đi vào thành đều được thẩm vấn, kiểm tra kỹ càng. Bọn Nhật Duật đi theo đoàn đạo sĩ quán Thái Thanh nên được cho qua mà không bị hỏi han gì. Sau khi qua cổng Tây Dương, bọn đạo sĩ chào từ biệt mọi người, quay trở lại phía bờ sông để tiếp tục điều tra nên chỉ còn lại bốn người Nhật Duật tiến vào phía trong kinh thành.
– Hôm qua ta đã liên lạc với đức thánh, ngài dặn dò nên tìm đức Không Tăng báo cáo tình hình. Sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, chúng ta phải mau chóng tới chùa Báo Thiên.
Nhật Duật nghe Ngô Soạn nói thế thì đáp:
– Tôi thân vừa là vương gia, vừa là tướng quân. Khi ở xa thì thôi nhưng đã về đến kinh thành thì phải vào yết kiến đức quan gia và đức thượng hoàng. Việc tôi tự ý rời khỏi quân cũng phải bẩm báo để quan gia định tội. Hơn nữa những gì xảy ra trên bến Tây Dương khiến tôi thấy không an tâm, quả thực muốn gặp hai vua một chút.
Ngô Soạn nghe thế không nói gì thêm, chỉ bảo:
– Ngươi tự ý bỏ quân đi, tội không nhẹ. Liệu lần này về kinh thành có bị phạt không?
Nhật Duật cười, đáp:
– Phạt hay không phải để đức quan gia xử trí, phận làm thần tử tôi vẫn phải giữ trọn. Các vị cứ qua chỗ đức Không Tăng đi, có gì chúng ta gặp lại nhau sau.
Ngô Soạn nói:
– Được, vậy khi xong việc ngươi hãy nhanh chóng tới chùa Báo Thiên. Chúng ta sẽ chờ ở đấy.
Nhật Duật gật đầu đồng ý, đoạn rút từ trong người ra tấm thẻ đưa cho Ngô Soạn. Tấm thẻ này một mặt cũng khắc hai chữ “Chiêu Văn” hệt như tấm lệnh bài mà Nhật Duật đã giơ cho Đoàn Chân xem, chỉ khác là tấm thẻ được làm bằng gỗ và sơn son thiếp vàng chứ không phải bằng bạc như lệnh bài vương gia.
– Ngài cầm lấy thẻ này. Nếu có quan binh kiểm tra thì đưa ra, bọn họ sẽ không hỏi han phiền phức nhiều.
Ngô Soạn nghe vậy thì gật đầu nhận tấm thẻ rồi đút vào trong người. Nhật Duật lại quay sang phía Vi Mai và Bạc Nương nói:
– Hai nàng cứ đi theo phán sự, xong việc tôi sẽ tới hội ngộ.
Mai nghe thế thì cau mày, đáp:
– Chúng ta còn nhiều việc phải làm, vương nhớ quay lại sớm.
Bạc Nương thấy Nhật Duật sắp rời đi liền níu tay áo:
– Ngươi… ngươi nói dối. Ngươi nhận làm anh của ta rồi mà sao bỏ mặc ta lại cho lão già ngốc.
Nàng nói đoạn òa lên khóc rồi bám chặt tay Nhật Duật không chịu buông khiến chàng dở khóc dở cười không biết làm thế nào.
– Em… em mau thả ra, ai lại làm thế này!
Ở thời Trần, Nho Giáo mới phát triển được một thời gian, tư tưởng vẫn thoải mái không quá gò bó chuyện lễ nghĩa. Tuy nhiên việc trai gái đụng chạm, níu kéo nhau giữa đường vẫn là chuyện rất hiếm khi xảy ra.
– Không… ngươi nhất định phải cho ta đi cùng. Ta không đi cùng lão già ngốc đâu.
Ngô Soạn bị cô gọi là lão già ngốc đến mấy lần tức muốn ói máu mà không làm gì được. Chẳng nhẽ đường đường là trung đẳng thần lại hơi một tí đi tranh cãi với cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi đầu.
Sau một hồi giằng co bất phân thắng bại, Nhật Duật đầu hàng:
– Thôi được, em mau bỏ ra đi, ta sẽ đưa em đi cùng. Nhưng ta cấm em không được gây chuyện.
Bạc Nương nghe thế thì hớn hở ngay:
– Ngươi… à anh nhớ đấy. Không được… lừa ta đâu.
Nhật Duật gật đầu, đoạn quay sang Vi Mai:
– Tôi đi cùng Bạc Nương vậy. Nàng với phán sự qua chỗ thần tăng xem thế nào!
Mai nghe thế thì đột nhiên trở nên bực bội, đáp:
– Hai anh em vương đi với nhau vui vẻ rồi. Tôi qua chỗ nào thì kệ tôi, vương quan tâm làm gì?
Nhật Duật nghe nàng nói thế thì cười hì hì, nói:
– Do tôi đã hứa chăm lo cho Bạc Nương nên giờ không thể bỏ mặc. Nàng với phán sự cứ đi trước, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm.
Vi Mai lạnh lùng quay mặt đi, không thèm đáp. Chiêu Văn Vương nửa cười nửa mếu, quay sang Ngô Soạn nói:
– Phiền phán sự để ý nàng, chúng tôi phải đi đây cho kịp giờ vào cung cấm.
Ngô Soạn gật đầu, rồi đưa cho Nhật Duật túi vải nhỏ dặn:
– Ngươi lúc nào cần liên lạc với chúng ta thì ném ít cát trong túi này vào lửa.
Nhật Duật nhận túi vải rồi chắp tay chào tạm biệt Ngô Soạn và Vi Mai. Sau đó chàng cùng Bạc Nương thúc vào hông đôi ngựa Hồng Mao, giục bọn chúng sải vó phi như bay trên con đường đất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!