Thần Đạo Đế Tôn
Cướp đoạt Tinh Môn.
Ầm ầm…
Tiếng sấm sét vang lên, trên trời cao sấm chớp tung hoành, giữa trời đêm một tia chớp rực sáng xẹt ngang qua.
Đế Quốc Bắc Minh, trong thành Lăng Vân.
Phịch…
Lúc bấy giờ, một bóng người bị ném thẳng ra khỏi cửa sau của một tòa phủ đệ xa hoa.
“Ha ha, thiếu gia Tần Trần, không ngờ, cũng có một ngày ngài thảm hại như vậy đấy?”
“Này, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn, không có Tinh Môn cũng không còn là thiên tài, ở thành Lăng Vân chúng ta, Tần gia còn không thể so với phủ Thành chủ của Lăng gia chúng ta đấy!”
“Ta đoán ngày mai, tin tức sẽ truyền đi khắp nơi, đến lúc đó sẽ có kịch hay để xem, ha ha…”
Lúc này, hai tên hộ vệ thảo luận không kiêng nể ai, không hề quan tâm đến sự sống chết của thiếu niên cả người đầm đìa máu tươi nằm dưới mặt đất.
Răng rắc…
Tiếng sấm không dứt, ánh chớp mãnh liệt, cuồng phong cuốn lấy từng đám lá rụng trên mặt đất.
Thiếu niên nằm trên mặt đất, lộ ra khuôn mặt vốn sạch sẽ lại bị máu tươi nhiễm bẩn, cơ thể không ngừng run rẩy, thân hình gầy yếu, chảy máu khắp nơi.
“Lăng Thế Thành!”
“Lăng Thiên!”
Hàm răng của thiếu niên run rẩy, máu tươi trong miệng trào ra, nhưng lại liều mạng hét lên hai cái tên này.
Róc rách…
Sấm sét vang đội, mưa bắt đầu rơi, dần dần thổi quét trời đất, phủ kín mặt đất bên dưới.
Cuồng phong gào thét, hạt mưa nặng triễu rơi trên mặt đất.
Tần Trần ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Ông trời ơi, ngay cả ông cũng cảm thấy bất bình thay Tần Trần ta sao?” Tần Trần khẽ nói, mặc cho nước mưa xối lên người.
“Ta không phục, Tần Trần ta, sao có thể chết tại nơi thế này, Tần Trần ta, sao có thể chịu khuất phục phụ tử Lăng Thế Thành chứ?”
Tần Trần cắn răng, không ngừng bò đi, ở phía sau lưu lại một vệt máu, bị màn mưa trắng xóa nhanh chóng xóa sạch.
Lốp bốp, nước mưa rơi xuống, cả người Tần Trần không ngừng run rẩy, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đáng sợ. Nhưng hai tay vẫn luôn cố gắng bám víu phía trước, cho dù mười đầu ngón tay rướm máu cũng không dừng lại.
Nhưng bất ngờ thay, lúc này mưa lại ngừng rơi.
Một chiếc ô che phía trên người Tần Trần.
Một bóng người xinh đẹp, chân mang giày bạc, mặc váy dài thêu hoa nhài, xuất hiên trước mặt Tần Trần.
Dưới cơn mưa, một thiếu nữ xuất hiện, còn khiến người ta cảm thấy nàng vẫn thanh tao xinh đẹp như trước.
“Sở Ngưng Thi!”
Ngẩng đầu lên, nhìn giai nhân xinh đẹp trước mắt, dung nhan vô cùng xinh đẹp này, từng khiến hắn si mê, còn lúc này, lại khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Muội đến đưa huynh trở về!” Sở Ngưng Thi lạnh lùng nói.
“Đưa ta về sao? Từ bao giờ mà ngươi lại tốt bụng như thế hả?”
“Tần Trần!”
Sở Ngưng Thi nói: “Huynh phải biết, Lăng gia ở trong thành Lăng Vân, không hổ cái danh bá chủ, Sở gia chúng ta và Tần gia các huynh cộng lại, vốn không phải là đối thủ, Lăng Thế Thành là cao thủ cảnh giới Thiên Môn, muội không còn sự lựa chọn nào khác!”
“Không còn sự lựa chọn nào khác sao?”
Tần Trần cười nhạo: “Sở Ngưng Thi, cái ngươi nói không còn sự lựa chọn nào khác, là lừa Tần Trần ta đến sơn mạch Lăng Vân, để Lăng Thế Thành bắt được ta, còn cướp đoạt Tinh Môn từ tay ta, sau đó đưa cho con trai của hắn Lăng Thiên sao?”
“Khiến Tần Trần ta, trở thành một phế nhân, trở thành một người sắp chết. Sau khi chết còn phải chịu sự phỉ nhổ của vạn người thành Lăng Vân phải không?”
“Tần Trần!”
Sở Ngưng Thi hít một hơi sâu, quát: “Tần gia của huynh không phải cũng khúm núm trước phủ Thành chủ sao? Nếu muội không phối hợp, Sở gia của muội sẽ biến mất ở thành Lăng Vân, người thường vô tội, mang ngọc mắc tội, huynh có hiểu không? Muốn trách, chỉ có thể trách huynh thức tỉnh Tinh Môn thôi!”
“Ha ha…”
Tần Trần cười ha ha, sắc mặt dữ tợn, điên cuồng nói: “Hay, hay, hay, hay cho một câu người thường vô tội, mang ngọc mắc tội!”
“Nếu không phải ta tin lời thêu dệt của ngươi, sao lại bị bắt đến Lăng phủ, bị phụ tử Lăng Thế Thành cướp Tinh Môn?”
“Huynh…Đúng là đồ mất trí đần độn!”
“Cút!”
Tần Trần chợt quát: “Cho dù ta chết ở nơi này, cũng cần ngươi giả vờ quan tâm!”
“Hừ!”
Sở Ngưng Thi hừ một tiếng, quát: “Lăng Thiên kiêu ngạo vì có thiên phú, đã được Thiên Tử Đảng của học viện Đế Quốc Thiên Thần nhìn trúng, thủ lĩnh Thiên Tử Đảng muốn sử dụng hắn làm thuộc hạ, mời Lăng Thiên làm đệ tử, nhưng phải có một điều kiện…”
“Điệu kiện đó là, Lăng Thiên phải có được Tinh Môn, hiện tại hắn đã có được Tinh Môn của huynh, có thể bước vào học viện Thiên Thần, nhận được sự bồi dưỡng của thủ lĩnh Thiên Tử Đảng, thế lực chắc chắn sẽ cao thêm một bước, đến lúc đó, Tần gia của huynh, càng không có cách nào tồn tại được!”
“Cút!”
Từ miệng Tần Trần lúc đó chỉ thốt ra một chữ, âm vang đanh thép!
Sở Ngưng Thi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng, lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, cầm ô, xoay người rời đi.
Ở trong mắt nàng, Tần Trần bây giờ, chỉ là đang vùng vẫy chờ chết mà thôi, vì chút lòng tự tôn đáng khinh của bản thân!
Khóe miệng Tần Trần nở một nụ cười khổ.
Hiện tại, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ, Sở Ngưng Thi, vị hôn thê của hắn, tột cùng là vì sao!
Học viện Thiên Thần, là học viện đứng đầu Đế Quốc Bắc Minh, Lăng Thiên, được học viện Thiên Thần thu nhận, cho nên Sở Ngưng Thi…Cam tâm tình nguyện bán đứng Tần Trần!
“Phụ thân, thực xin lỗi, con đã phụ kỳ vọng của người, thực xin lỗi…”
Một dòng lệ nóng chảy xuống, ý thức của Tần Trần dần tiêu tan…
Rầm rầm rầm…
Trên bầu trời, sấm sét vang dội càng lúc càng mãnh liệt, trên đường, có một cơ thể dần dần lạnh đi.
Tiếng răng rắc vang lên, giờ phút này, một tia sét trực tiếp đánh lên người thiếu niên.
Bỗng chốc, chín tia sáng xuất hiện từ cơ thể Tần Trần, xoay quanh cơ thể hắn, phát sáng lấp lánh, cuối cùng dung hòa tiến vào bên trong cơ thể, biến mất.
…
Ngày thứ hai, thành Lăng Vân, Tần phủ, trong biệt viện.
“Hả?”
Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc vang lên, Tần Trần tỉnh lại ở trên giường.
Nhưng lúc này, trong mắt Tần Trần, hiện lên vẻ mơ hồ, vết máu trên người đã được xử lý sạch sẽ.
“Ta…Không chết…”
Tần Trần nhìn hai tay của mình, đầu như muốn nổ tung.
“Không đúng, ta…Trài qua chín kiếp người, bị bọn trộm cắp làm hại, độ kiếp bất thành, đã chết rồi….”
“Cũng không đúng, bản thân ta, chính là Tam thiếu gia của Tần gia, Tần Trần, bị Lăng Thiên cướp mất Tinh Môn, không chết…”
Lúc này, Tần Trần ôm đầu mình, có chút hỗn loạn, hai loại ký ức, bây giờ đang trộn lẫn vào nhau, khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Nhưng bỗng nhiên, hắn cảm thấy, trong đầu mình, có một viên trân châu, đang xoay tròn từng vòng.
“Đây là…Phong Thần Châu…”
“Hả? Sao hạt châu này lại xuất hiện? Vì sao ta lại có thể biết tên hạt châu nhỏ này?”
Đột nhiên, bên trong Phong Thần Châu, từng luồng linh khí bất chấp mọi thứ tuôn trào, chảy xuôi xuống, rào rào truyền khắp cơ thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!