Thần Điển - Chương 16: Mặc khác của Tác Phỉ Á
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Thần Điển


Chương 16: Mặc khác của Tác Phỉ Á


Tắm rửa không qua bao lâu thì có thị nữ mang quần áo sạch sẽ tới, Địch Áo chậm rãi đứng lên đi ra khỏi ao, chờ hai thị nữ lau khô thân thể, hắn mới tới trước bàn trang điểm mặc quần áo vào, sau đó đi ra ngoài.

Tác Phỉ Á không còn ở trong phòng khách, Địch Áo suy nghĩ một lát, dựa theo thói quen của Tác Phỉ Á, nàng hẳn là đi tới chỗ kia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cả trang viên tổng cộng có hai địa phương không được tùy ý xông vào, một là tiểu lâu Tác Phỉ Á, còn một là mộ phần của cha mẹ Địch Áo.

Quả nhiên, khi đi tới phía sau trang viên hắn liền nhìn nhóm hộ vệ của Tác Phỉ Á đang canh giữ trước khu mộ. Thấy Địch Áo đi tới, bọn họ không có ngăn trở mà tự động phân ra hai bên trái phải mở ra một lối đi.

Địch Áo đẩy cánh cửa ra tiến vào trong, hai mắt ngưng tụ lại một chỗ. Nơi này chỉ có một ngôi mộ chính là mộ phần cha mẹ Địch Áo phía sau là vài chục nấm mồ to nhỏ khác nhau, đó là mộ của lão quản gia Khắc Lôi và nhóm hộ vệ. Dưới ánh trăng bàng bạc chiếu sáng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Tác Phỉ Á ngồi ở trên bụi cỏ, hai tay ôm đầu gối, thần sắc si ngốc nhìn nấm mồ trước mặt, cạnh bia đá có một bó hoa bách hợp trắng như tuyết.

Mỗi lần trở lại Tác Phỉ Á đều tới bái tế lão quản gia Khắc Lôi, lần nào cũng dâng hoa bách hợp trắng. Bất kể mùa nào cũng không thành vấn đề đối với nàng, chỉ cần có tiền là có thể mua được.

Nghe thấy tiếng bước chân Tác Phỉ Á không có quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Địch Áo, đi qua ngồi cạnh ta một lát.”

Địch Áo đi tới bên cạnh Tác Phỉ Á từ từ ngồi xuống, đây là nguyên nhân chủ yếu hắn và Tác Phỉ Á xem như bằng hữu. Tác Phỉ Á tới bái tế lão quản gia Khắc Lôi không phải vì ra vẻ mình thiện lương và tâm địa chân thành. Lấy địa vị của nàng đã không cần phải làm những việc này, hết thảy đều phát ra từ chân tâm mới đả động đến hắn.

Hai người yên lặng ngồi ở chỗ đó, Địch Áo có thói quen trầm mặc, Tác Phỉ Á đã quen với Địch Áo trầm mặc, bọn họ không cần phải nói gì.

Không biết qua bao lâu, Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: “Địch Áo, biết tại sao ta thường xuyên tới nơi này không?”

Địch Áo vẫn không nói chuyện, hắn biết Tác Phỉ Á sẽ nói tiếp, trước kia luôn như vậy.

“Thật ra ta đã không còn nhớ hình dạng Khắc Lôi bá bá như thế nào rồi, cho dù cố gắng suy nghĩ cũng chỉ có thể nhớ lại một bóng dáng mơ mơ hồ hồ.” Tác Phỉ Á sâu kín nói.

Trong mắt Địch Áo xuất hiện ba động, với trí nhớ của hắn cũng không thể nhớ rõ ràng, dù sao chuyện này đã quá lâu rồi.

“Ta cũng sắp quên mất bi thương lúc đó.” Tác Phỉ Á thở dài một hơi, nói: “Thời gian thật là đáng sợ, nó sẽ làm cho vài chuyện hoặc tình cảm vốn tưởng rằng cả đời cũng khó quên biến mất không còn thấy tăm hơi, ta không muốn như vậy.”

Địch Áo nghiêng đầu nhìn sang Tác Phỉ Á, hai gò má hoàn mỹ hiện ra dưới ánh trăng hiện lên một tầng thánh khiết, khiến cho lòng người thương tiếc và yêu mến.

“Vì thế ta nhất định phải đến nơi đây.” Tác Phỉ Á chậm rãi nói: “Ở chỗ này chẳng những ta sẽ nhớ lại Khắc Lôi bá bá, còn có thể nhớ tới rất nhiều chuyện tuyệt đối không thể quên.”

Địch Áo vẫn không nói gì, trước kia hắn luôn là người nghe Tác Phỉ Á tâm sự tốt nhất, bây giờ cũng thế.

“Có lẽ mỗi người chỉ có một cơ hội phạm phải sai lầm, ta đã bỏ lỡ một lần rồi, là Khắc Lôi bá bá cho ta cơ hội thứ hai, cho ta được trọng sinh.” Tác Phỉ Á đột nhiên lên giọng, tựa hồ đang khẳng định bản thân mình: “Ta tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm lần nào nữa, không thể để cho Khắc Lôi bá bá hy sinh trở nên vô ích. Địch Áo, chúng ta nhất định phải sống cho tốt.”

Địch Áo từ từ cúi đầu.

“Địch Áo, ngồi sát lại đây, để ta dựa vào ngươi được không?” Thanh âm Tác Phỉ Á dần dần ôn nhu.

Địch Áo theo lời nhích lại gần Tác Phỉ Á, Tác Phỉ Á khẽ đưa thân thể nghiêng qua, ngã đầu lên vai Địch Áo.

Nếu như hiện tại có người không biết chuyện xông vào, khẳng định sẽ cho rằng Tác Phỉ Á và Địch Áo dưới ánh trăng là một đôi yêu nhau đang tỏ tình thắm thiết. Nhưng trên thực tế tâm của hai người cách nhau vô cùng xa xôi, cho dù Tác Phỉ Á đồng ý gả cho Địch Áo cũng không thể nào phủ nhận ngăn cách từ nội tâm này.

Tác Phỉ Á hiểu được Địch Áo khổ tâm, hoàn toàn không hơn, kể từ khi nàng dùng hết nghị lực rời khỏi trang viên đã chuẩn bị cho mọi tình huống trong tương lai của mình. Nàng trải qua chuyện gì, đã làm những việc gì, kế hoạch trong tương lai ra sao? Địch Áo hoàn toàn không biết. Còn Địch Áo cũng có bí mật của riêng mình, Thần Điển từ đâu mà đến, những tên sát thủ xa lạ là ai, tại sao lại đụng tới đối thủ đáng sợ như thế, tương lai làm cách nào để báo thù? Trong đó có rất nhiều chuyện hắn cần phải tự mình tìm kiếm, hắn sẽ không nói cho Tác Phỉ Á biết.

Ở trong suy nghĩ của Tác Phỉ Á, Địch Áo chỉ là một người đáng thương từ nhỏ trải qua kinh nghiệm bi thảm mới đóng cửa tâm linh. Nàng không muốn làm cho Địch Áo lại kinh sợ lần nào nữa, hơn nữa nàng tin tưởng mình có thể gánh được tất cả gánh nặng, xây dựng một tương lai hạnh phúc vì mình, vì Địch Áo.

Ở trong suy nghĩ của Địch Áo, báo thù cho cha mẹ là ưu tiên thứ nhất, chắc chắn hắn phải tiếp nhận rất nhiều lần khảo nghiệm sống hoặc chết, tương lai của hắn tràn đầy gió tanh mưa máu. Hơn nữa, đối mặt với đối thủ đáng sợ như vậy, không có một ai trên đại lục này dám bảo đảm mình có thể thành công, hắn không muốn liên lụy Tác Phỉ Á.

Thân thể hai người rất gần, nhưng hai cái tâm lại cách nhau rất xa, rất xa.

Tác Phỉ Á trầm mặc hồi lâu rồi từ từ nhắm mắt lại, dùng một loại giọng nói như mê như ảo: “Địch Áo, ngươi biết không? Ta cảm thấy rất mệt mỏi, những năm này ta đã nói rất nhiều câu trái với lương tâm và cũng làm rất nhiều chuyện mình không thích. Ta thật sự không có biện pháp nào khác, nếu muốn bảo vệ tốt bản thân, ta đành phải nói theo ý bọn họ, dung nhập vào xã hội của bọn họ.”

Thần sắc Địch Áo dần dần trầm tư, hôm nay Tác Phỉ Á có gì đó không đúng, nàng lộ vẻ phá lệ yếu ớt, hình như đang chuẩn bị cho ra một quyết định sống còn, hoặc là đang thừa nhận áp lực quá lớn.

“Có đôi khi ta muốn buông tha hết mọi chuyện, mang ngươi đi đến một địa phương không ai tìm được, sống yên lặng qua một đời của riêng chúng ta.” Tác Phỉ Á từ từ ngẩng đầu, mở mắt nhìn vầng trăng giữa không trung, trong mắt của nàng tràn đầy thương cảm: “Nhưng mà trên đại lục có nơi nào thật sự an tĩnh đây?”

Địch Áo biết lúc này bản thân mình nên nói một câu nào đó, hiện tại ý chí Tác Phỉ Á bắt đầu sa sút, đây không phải là hiện tượng tốt. Ít nhất hắn hi vọng sau khi mình rời đi Tác Phỉ Á có thể hưởng thụ một cuộc sống mỹ mãn, chứ không phải là một người thất bại.

“Ta nhớ rằng có một câu nói như thế này.” Địch Áo nhẹ giọng nói: “Không nên buông tha hi vọng khi đang mệt mỏi, lực lượng đến từ chính khát vọng.”

Thân thể Tác Phỉ Á bỗng nhiên cứng ngắc, nàng chầm chậm rời khỏi bả vai Địch Áo, chuyển tầm mắt lên mặt hắn. Lực lượng đến từ khát vọng? Những lời này không phải là Địch Áo vốn đóng cửa tâm linh có thể nói ra.

Khi tầm mắt của hai người đụng vào nhau, vẻ mặt Tác Phỉ Á càng thêm kinh hãi, ánh mắt Địch Áo sáng ngời có lực, rõ ràng là bộc lộ tài năng sáng chói. Khác hẳn với bộ dáng chậm chạp trước kia, không biết từ lúc nào khuôn mặt ngu ngốc kia đã biến mất tung tích.

“Địch Áo, ngươi… ngươi…” Thanh âm Tác Phỉ Á khẽ run.

Địch Áo cười cười, hắn không cần phải che dấu mình nữa. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Tác Phỉ Á một mực tự mình phấn đấu, hắn hy vọng có thể khích lệ tinh thần Tác Phỉ Á một chút.

Tác Phỉ Á nói không ra lời, tròng mắt gắt gao ngó chừng Địch Áo, hình như cả người nàng đã biến thành tượng đá.

Địch Áo bị nhìn đến mức sợ hãi, ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ… Tác Phỉ Á, làm sao vậy?”

Thân thể Tác Phỉ Á hơi cong lại như một con mèo nhỏ cần tìm nơi ấm áp, sau một khắc đã đâm đầu về phía Địch Áo. Nếu như Địch Áo là một thiếu gia yếu đuối, lần tập kích này nhất định sẽ đánh cho hắn ngã lăn quay trên mặt đất.

Hai tay Tác Phỉ Á ôm chặc cổ Địch Áo, lời nói đã không còn mạch lạc: “Địch Áo, ngươi thật sự nguyện ý từ trong bóng ma thoát ra rồi sao? Tốt… thật là tốt quá, Địch Áo, đúng là quá tốt rồi… Trời đất ơi…” Từng thanh âm run rẩy vang lên, hai hàng lệ nóng theo gò má Tác Phỉ Á chảy xuống, trong chớp mắt đã làm ướt khuôn mặt Địch Áo.

Trái tim Địch Áo đập tầng tầng vang dội, trong ấn tượng của hắn Tác Phỉ Á luôn là thiếu nữ đoan trang, mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại trở nên thất thố như thế, điều này đã chứng minh Tác Phỉ Á coi trọng hắn đến mức nào.

Chỉ có điều khi nghĩ đến mối thù in sâu trong xương tủy kia, hai mắt Địch Áo lại lộ ra vẻ lo lắng chưa từng có, cuối cùng hắn vươn tay vỗ nhè nhẹ bả vai Tác Phỉ Á. Đối mặt với tương lai sinh tử chưa biết, hắn không có tinh lực nghĩ đến sự tình khác, lại càng không muốn liên lụy Tác Phỉ Á.

“Thật sự tốt quá… ” Tác Phỉ Á còn đang lẩm bẩm, những năm này nàng tận lực tìm kiếm, hỏi thăm vô số thầy thuốc, nhưng hi vọng lần lượt xuất hiện rồi lại tan biến. Khi mà nàng triệt để mất hết hy vọng, chuẩn bị chịu đựng năm tháng lâu dài trôi qua, yên lặng chờ đợi Địch Áo tự mình khôi phục. Lúc này Địch Áo từ trong bóng ma nội tâm thoát ra như kỳ tích, điều này làm cho nàng vui mừng tới cực điểm.

Mặc dù Địch Áo có thể giữ vững thái độ như bình thường, nhưng nội tâm đã không thể khống chế từng trận từng trận gợn sóng dâng lên. Mặc dù quan hệ giữa hai người luôn luôn giữ lại một khoảng cách, nhưng thời gian bọn họ tiếp xúc với nhau quá dài. Người xưa có câu “lâu ngày sinh tình”, phần tình cảm này còn nặng hơn cả hai người tưởng tượng, thâm hậu nhiều lắm, trầm trọng hơn nhiều lắm.

Nhất là Tác Phỉ Á, nàng lúc nhỏ kiên trì muốn ngủ cùng Địch Áo, không phải bởi vì thời tiết thay đổi, mà là vì tâm linh nàng cần sưởi ấm. Nàng cảm ứng được hơi ấm từ trên người Địch Áo, nó đã sớm dung nhập vào sâu trong linh hồn nàng, không có gì có thể thay đổi.

Địch Áo trầm mặc, chỉ đưa tay vỗ nhè nhẹ trên vai Tác Phỉ Á, tay kia khẽ vuốt mái tóc nàng.

Tác Phỉ Á nhẹ nhàng chuyển động thân thể, dùng sức lau đi nước mắt trên má, sau đó dùng hai tay giữ lấy khuôn mặt Địch Áo rồi tận tình quan sát. Nụ cười của nàng vẫn tràn đầy mị lực, hai mắt thấm đẫm nước mắt mê ly càng làm cho nàng tăng thêm vài phần mỹ lệ, nếu đổi thành bất kỳ một gã nam nhân bình thường nào khác biết được Tác Phỉ Á mới vừa khóc vì mình, lại thấy bộ dáng hiện tại của Tác Phỉ Á, tâm can hắn chắc chắn bể tan tành từ lâu rồi. Nhưng vấn đề là Địch Áo phải là người bình thường, thần sắc hắn vẫn như thường, nó khiến cho người ta có cảm giác bình lặng và lãnh đạm.

“Địch Áo, ta cũng biết ngươi nhất định sẽ giúp ta.” Tác Phỉ Á ôn nhu nói.

“Ta? Ta nhớ hình như còn chưa có giúp ngươi cái gì.”

“Không, ngươi vào lúc này thoát khỏi bóng ma của quá khứ là đã giúp ta rất nhiều rồi.” Tác Phỉ Á mỉm cười ngọt ngào vô cùng: “Có biết không? Ta chưa từng tràn đầy lòng tin giống như bây giờ, ngươi đã cho ta một điềm lành tốt nhất. Trước kia ta còn lo lắng nắm giữ quyền sở hữu tất cả tài sản Nam tước lĩnh đã khiến cho bọn hắn rất bất mãn, nếu như xây dựng đoàn thương nhân võ trang nhất định sẽ đụng vào điểm mấu chốt của bọn hắn, ha hả, bây giờ ta không sợ nữa, chỉ là hai tên hề thôi, để ta xem bọn hắn có thể làm cái gì đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN