Thần Điển - Chương 23: Phiền toái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Thần Điển


Chương 23: Phiền toái


Mạt Khắc chưa bao giờ tin tưởng vận khí, có thể đi tới đây là có thể nói rõ tiểu tử này tuyệt đối không yếu đuối giống như bề ngoài của hắn. Thế nhưng chuyện này không có quan hệ gì tới hắn, hắn còn có chuyện trọng yếu phải làm. Mạt Khắc chỉ liếc Địch Áo một cái rồi thúc dục thú cưỡi phóng đi.

Địch Áo nhìn đối phương đi xa mới hạ màn xe xuống, ngồi lùi về trong góc. Những năm này hắn dưỡng thành một thói quen xấu, đó là chỉ cần ngồi xuống nếu như không có chuyện cần thiết hắn sẽ tuyệt đối không đứng lên. Cho dù là tấm ván gỗ trên xe ngựa lạnh như băng, Địch Áo cũng có thể ngồi bình thản trên đó, phảng phất như phía dưới chính là một tấm da thú mềm mại vậy.

Vùng quê lại khôi phục bình tĩnh, ngoại trừ tiếng xe ngựa cọc cạch chỉ còn lại tiếng gió gào thét. Có câu nói gió lạnh như đao nhưng Địch Áo không có cảm giác gì cả, kể từ khi hắn dựa theo phương pháp ghi trong Thần Điển hấp thu Phong nguyên lực, thể chất hắn đã phát sanh biến hóa rất lớn, cho dù nhiệt độ thấp, thời tiết thay đổi thất thường cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

Qua một lúc lâu lại có một trận tiếng vó ngựa dày đặc truyền đến cắt đứt Địch Áo suy nghĩ.

Năm con tuấn mã màu lông đồng nhất từ bên cạnh xe ngựa Địch Áo xẹt qua, lúc này đám kỵ sĩ cũng lười nhìn Địch Áo, chỉ phóng qua trực tiếp biến mất ở nơi xa.

Song đó không phải là kết thúc, gần hai giờ sau Địch Áo thấy được hơn trăm tên võ sĩ, những người này cũng một bộ dạng vội vàng, toàn thể đều nhắm hướng Đông, chính là phương hướng Đôi Tháp trấn lao tới.

Địch Áo bắt đầu do dự, có nên thay đổi lộ tuyến hay không? Nếu như phát sinh tình trạng gì, trên trăm tên võ sĩ tạo thành chiến đoàn không phải là chuyện đùa, lỡ may hắn bị dính líu tiến vào chuyện đó thì không tốt. Nhưng nơi này chỉ có một con đường, chẳng lẽ quay trở lại trang viên? Lỡ may đụng mặt các võ sĩ Tác Phỉ Á phái ra tìm hắn, lúc đó lại càng không ổn. Nếu muốn chạy đường vòng thì hai bên là khu hoang dã, xe ngựa không có biện pháp thông hành, chỉ có thể xuống xe dùng hai chân của mình bôn ba. Địch Áo đã lười quen rồi, vừa nghĩ tới việc tự mình chạy xuyên khu hoang dã hắn liền cảm thấy nhức đầu.

Suy nghĩ trong chốc lát, Địch Áo ra quyết định không thay đổi phương hướng, tiếp tục đi tới Đôi Tháp trấn.

Qua thêm chừng nửa giờ, vòng qua một sườn đồi, phía trước Địch Áo xuất hiện một dải đất gồ ghề, mấy gò đất này không cao. Nếu dùng chân leo lên sẽ không tốn hơn mười phút, nhưng vấn đề là phía trên gò đất cây cối mọc rậm rạp, đá núi lởm chởm khó đi, người có thể đi qua, ngựa cũng miễn cưỡng leo được, nhưng xe không hề có hi vọng.

Ở giữa gò đất có một lối đi, thoạt nhìn giống như một lỗ thủng lớn, trong tình huống bình thường đủ để năm chiếc xe ngựa song song chạy qua, thế nhưng hiện tại lại bị người ta ngăn cản đến mức nước chảy không lọt.

Nói thật ra, đó là hai nhóm người đang giằng co với nhau, ở giữa là vài chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa, trên mặt đất còn có mấy cỗ thi thể và đao kiếm rơi rớt.

Nhìn tình hình tựa hồ là do chia của không đều dẫn đến tranh chấp, không khí trong sân khá khẩn trương, nhân mã hai phe đã bạt kiếm giương cung hết sức căng thẳng. Địch Áo vừa xuất hiện lập tức đưa tới mọi người chú ý, đại đa số ánh mắt mang theo mùi vị cảnh giác, chỉ có một người là ngoại lệ.

Người này Địch Áo đã gặp qua, chính là gã thanh niên dũng mãnh mới thấy hai giờ trước. Mạt Khắc nhìn thấy Địch Áo bỗng nhiên lộ ra thần sắc mừng rỡ, bước nhanh lên nghênh đón Địch Áo, cười vang nói: “Ngươi tới hơi chậm đó.”

Địch Áo nhíu nhíu mày cho xe ngựa ngừng lại, bộ mặt nghi ngờ nhìn sang Mạt Khắc. Nếu nói vô sự mà ân cần, không phải gian xảo tức là đạo chích. Địch Áo có thể khẳng định gã Mạt Khắc này muốn tạo áp lực cho phe bên kia mới làm ra bộ dạng quen thuộc. Nhưng tình cảnh trước mắt hình như là bọn hắn đang đánh cướp thương đội, chẳng lẽ toàn bộ đám người này đều là thổ phỉ?

“Huynh đệ, phối hợp một chút, sau khi chuện thành công ta phân cho ngươi một thành.” Mạt Khắc đi tới cạnh Địch Áo hạ thấp giọng nói, lại còn nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Địch Áo, sau đó lớn tiếng hỏi: “Đám người Lao Luân Tư đâu rồi, chừng nào đến? Các ngươi không phải cùng nhau tới hả?”

Thật ra Địch Áo rất muốn nói: “Ta chỉ vừa vặn đi ngang qua nơi này mà thôi, không có một chút quan hệ với tên này.” Thế nhưng lời nói ra đến khóe miệng liền nuốt trở vào, nguyên nhân rất đơn giản, cho dù hắn phối hợp hay không nhất định sẽ đắc tội một phe trong đó, quả thực là một trận tai bay vạ gió mà.

Trong nháy mắt Địch Áo đã cho ra lựa chọn, nếu như lên tiếng phủ nhận bên phía Mạt Khắc khẳng định ghi hận trong lòng, còn bên kia cũng không thấy được thiện ý của mình. Như vậy đâm lao thì phải theo lao, ít nhất sẽ có một phe trong đó cảm kích đối với mình, về phần một thành tang vật kia, Địch Áo không có đặt ở trong lòng.

“Bọn họ trên đường gặp phải một vài phiền toái, sắp sửa đến rồi.” Địch Áo nói vô cùng bình thản.

Mạt Khắc trực tiếp ngây ngốc, ngay sau đó ngửa mặt lên trời cười to: “Phiền toái? Khắc Lý Tư bình nguyên còn có người dám tìm chúng ta gây phiền phức?”

Địch Áo biểu hiện ra ngoài Mạt Khắc dự liệu, vốn chỉ muốn Địch Áo phối hợp một hai câu là được, diễn trò để phe đối diện cho rằng bọn họ thật sự có viện quân. Đây là hành động Mạt Khắc kẹt lắm mới nghĩ ra, nếu không làm như vậy, nhóm hàng hóa ngày hôm nay bên phía Mạt Khắc nhiều nhất chỉ có thể chiếm lấy ba thành. Kết quả này Mạt Khắc không thể tiếp nhận, bởi vì ngay từ nửa tháng trước bọn họ đã theo dõi thương đội này rồi.

Giặc cướp đối xử với nhau có một quy củ bất thành văn, nếu như hai phe hoặc là nhiều phe cùng nhắm vào một thương đội, vậy thì phe thứ nhất phát hiện thương đội sẽ được ưu tiên lên trước. Đây là ước định ẩn nhằm tránh khỏi trường hợp tàn sát lẫn nhau. Dĩ nhiên, một đám côn đồ dựa vào cướp bóc để sống không thể nào vĩnh viễn chung đụng hòa bình, cũng không ít đoàn giặc cướp lớn thâu tóm phe quy mô nhỏ hơn. Nhưng một khi hai phe có thực lực tương đương nhau, nếu như ở giữa không có thâm thù đại hận, bình thường bọn họ sẽ không dễ dàng phát sinh xung đột.

Người có thể trở thành cao tầng trong đám giặc cũng không phải là ngu ngốc, bất luận là cướp sạch thương đội hay là công kích nhóm cướp khác, trước khi động thủ ít nhất phải có tám phần nắm chắc. Hành động giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm sẽ không có ai đi làm, bằng không kết quả của ngươi chỉ có một, đó là bị những nhóm cướp khác nuốt gọn.

Sở dĩ phát sinh cục diện giằng co là vì thủ hạ Mạt Khắc chịu trách nhiệm theo dõi thương đội xuất hiện vấn đề. Đại khái là chuyến làm ăn này xem như nằm gọn trong túi rồi, tên kia nhất thời cao hứng uống rượu quá nhiều, đến lúc hắn tỉnh lại đuổi theo thương đội thì phát hiện đã có đám cướp khác ở đó.

Vì thế, sau khi cưỡng chế người của thương đội rời đi, hai phe giặc cướp bắt đầu tranh giành rùm beng cả lên, tiêu điểm tranh luận đơn giản là phe nào được chia nhiều hơn. Tình huống như thế trước kia cũng có tiền lệ, đó là căn cứ số lượng nhân mã song phương để xác định, thật bất hạnh là ở chỗ bên phía Mạt Khắc ít người hơn hẳn phe kia.

Đang tranh chấp không xong, trong đầu Mạt Khắc bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhớ lại lúc trước gặp phải người thiếu niên kia, cho nên hắn bịa ra một cảnh tượng giả dối nhằm lừa gạt đối phương.

“Bốn thành đã không ít rồi, đây là ta xem trên tình cảm mọi người quen biết đã lâu. Thang Mỗ, ngươi phải học cách biết đủ.” Lúc đó Mạt Khắc nói như thế, giọng nói rất là lạnh nhạt.

Thủ lĩnh phe đối diện tên là Thang Mỗ ngẩn người ra một lúc, sau đó làm như nghe được một câu cực kỳ buồn cười, hắn cười ngửa tới ngửa lui nói: “Ha ha… Mạt Khắc, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ngươi đang ám chỉ ta đó hả? Hẳn là ngươi muốn tăng thêm một thành đây? Ha ha…”

Nhìn thấy Thang Mỗ cười nhạo, Mạt Khắc chẳng những không có thẹn quá thành giận, ngược lại cũng cười theo: “Nếu như ngươi muốn phân cho ta thêm một thành cũng được, ta tin tưởng Lao Luân Tư sẽ rất cao hứng.”

Tiếng cười càn rỡ của Thang Mỗ lập tức dừng lại, phảng phất như đột nhiên bị người ta bóp cổ vậy: “Lao Luân Tư nào?”

“Còn là ai nữa đây? Không phải là ngươi đã gặp rồi sao?” Mạt Khắc nghi ngờ hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sắc mặt Thang Mỗ trắng bệch, nói: “Chuyện này có quan hệ gì với Lao Luân Tư?”

“Đương nhiên là có quan hệ, lần này mua bán là lễ ra mắt ta đưa cho Lao Luân Tư.” Mạt Khắc thở dài rồi tiếp tục nói: “Ta từng nói cho ngươi biết rồi đó, ta chuẩn bị theo Lao Luân Tư làm một vụ.”

Thang Mỗ tự nhiên khát khô cổ họng, đây không phải là tin tức tốt đối với hắn. Lao Luân Tư cũng là thủ lĩnh giặc cướp, trước kia thực lực mọi người không thua kém bao nhiêu, cũng không có lui tới gì hết. Thế nhưng mấy năm gần đây, Lao Luân Tư không biết từ nơi nào thu nạp được một nhóm võ sĩ, thậm chí trong đó còn có Quang Mang võ sĩ, tên này đã liên tiếp tóm thâu mấy phe ăn cướp cỡ nhỏ rồi. Trong lúc nhất thời toàn bộ giặc cướp trên Khắc Lý Tư bình nguyên cảm thấy vô cùng bất an.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN