Thần Điển
Chương 608: Gặp lại
Nhưng Ngã Tát Khắc vẫn đứng im bất động y như một bức tượng đá. Kiều Y Tư Đinh còn tưởng rằng Ngã Tát Khắc bị Ngõa Tây Lý dọa cho sợ hãi choáng váng, nên nóng lòng vọt tới bên cạnh hắn đưa tay kéo một cái. Không ngờ bàn tay Kiều Y Tư Đinh còn chưa đụng vào thân thể Ngã Tát Khắc thì tên này bỗng nhiên rơi xuống thẳng tắp. Kiều Y Tư Đinh kinh hãi ngây người tại chỗ, trơ mắt nhìn thân thể Ngã Tát Khắc cách mình càng lúc càng xa.
Các chiến sĩ nhìn thấy một vị Thần Vũ Giả vẫn lạc đang rơi xuống vội vàng tản ra nhường lại một mảnh đất trống, kết quả là thân thể Ngã Tát Khắc nện mạnh xuống mặt đất phát ra tiếng vang thật lớn rồi nằm im bất động.
Cùng lúc đó biển lửa cũng tắt ngấm, Địch Áo động thân vọt ra, lúc nãy hắn rõ ràng nghe được có người la hét tên Ngõa Tây Lý. Nhưng Địch Áo lao ra không đúng phương hướng vừa vặn đưa lưng về phía Ngõa Tây Lý và vô tình chạy tới chỗ Kiều Y Tư Đinh.
Từ khi Ngõa Tây Lý hiện thân thì Kiều Y Tư Đinh đã biết lần này hành động thất bại rồi, vì thế mới lôi kéo Ngã Tát Khắc chạy trốn giữ mạng. Không phải là Kiều Y Tư Đinh tinh thần cao thượng, mà là vì hai người ở chung một chỗ sẽ an toàn hơn một chút. Chỉ có điều Kiều Y Tư Đinh không thể nào ngờ rằng Ngã Tát Khắc đỡ không nổi một đòn chính diện của đối phương.
Kiều Y Tư Đinh sợ hãi tột độ vốn đã chuẩn bị xoay người chạy trốn, nhưng Địch Áo xuất hiện lại giúp cho Kiều Y Tư linh quang chợt lóe. Người trẻ tuổi này có quan hệ với Ngõa Tây Lý không cạn, các nhân vật thượng tầng tại Nguyệt Ảnh đế quốc đã biết từ lâu rồi. Chỉ cần bắt được Địch Áo thì hắn sẽ có một lá bùa hộ mệnh cực tốt.
Thừa dịp Địch Áo đang hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, Kiều Y Tư Đinh nhanh chóng lao tới, hai tay liên tục vũ động bắn ra vô số cột đá bén nhọn bao quanh Địch Áo. Hàng loạt cột đá chất chồng xen kẽ nhau tạo thành một cái lồng chặt chẽ, chỉ để lại một khe hở đủ một người thông qua. Khe hở này là Kiều Y Tư Đinh chuẩn bị cho mình, chỉ cần hắn xông vào trong không gian cột đá kia, Địch Áo không thể nào là đối thủ của hắn. Trọng yếu hơn nữa là Ngõa Tây Lý cũng không dám xuất thủ dưới tình huống như vậy. Bởi vì không gian vô cùng nhỏ hẹp, tầm mắt lại bị cách trở rất dễ xuất hiện ngộ thương.
Nhưng vào lúc này, trước mặt Kiều Y Tư Đinh bỗng nhiên xuất hiện một cây trường thương quấn băng vải. Thì ra là Á Nhĩ Duy Tư thấy tình huống Địch Áo không ổn lao đến muốn ngăn cản Kiều Y Tư Đinh.
Kiều Y Tư Đinh hét lên điên cuồng, tung ra một quyền nện vào thân Xà Thương, trường thương lập tức văng ra ngoài. Tiếp theo Á Nhĩ Duy Tư há miệng phun ra một ngụm máu tươi, một Thánh giả như hắn làm sao chống lại nổi lực lượng của Thần Vũ Giả chứ?
Lúc này Địch Áo mới kịp phản ứng, thân hình chợt lóe chạy ngược ra phía sau. Kiều Y Tư Đinh nhe răng cười tà, nếu như để cho Địch Áo chạy thoát thì hắn quả thực đập đầu chết đi cho rồi.
Nhưng mà sau một cái nháy mắt, một luồng quang mang xanh nhạt xuất hiện quét ngang không gian giam cầm do Kiều Y Tư Đinh tạo ra. Hắn đang vọt tới phải dừng cước bộ né tránh công kích, Địch Áo thừa dịp này nhanh chóng bay lên cao lộn một vòng thoát khỏi phạm vi cột đá bao phủ.
Vẻ mặt Kiều Y Tư Đinh nhất thời vô cùng đặc sắc, chỉ thiếu chút nữa hắn có thể thành công, nhưng lại đành phải trơ mắt nhìn Địch Áo cách mình càng lúc càng xa.
Địch Áo còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã phát hiện có một vị lão nhân ở trên không đang mỉm cười nhìn mình. Có lẽ bây giờ đã không thể gọi là lão nhân nữa rồi, vốn trước kia mái đầu Ngõa Tây Lý đầy tóc trắng thì nay đã chuyển thành đen nhánh, trên mặt vốn nếp nhăn thành nếp cũng biến mất hơn phân nửa. Thay vào đó là làn da khỏe mạnh hồng nhuận, ánh mắt tràn đầy cơ trí vô cùng trong suốt, giống như là mặt nước hồ sâu không thấy đáy vậy.
Điểm duy nhất không thay đổi chính là nụ cười hiền lành mà Địch Áo rất quen thuộc. Mặc dù hiện tại Ngõa Tây Lý thoạt nhìn chỉ chừng ba, bốn mươi tuổi nhưng Địch Áo vẫn nhận ra sư phụ của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trước đây Địch Áo từng nghĩ đến tình cảnh mình gặp lại lão sư như thế nào, đồng thời sẽ nói chuyện gì với Ngõa Tây Lý. Về quan hệ cùng Thần Vực, về thù hận trong lòng nhớ mãi không quên. Giờ khắc này nhìn thấy Ngõa Tây Lý đứng ở nơi đó, Địch Áo cuối cùng chẳng nói nổi một câu, chỉ biết giương mắt nhìn chằm chằm Ngõa Tây Lý.
Địch Áo không mở miệng thì Ngõa Tây Lý cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng cười híp mắt nhìn đệ tử của mình. Hắn từng cho rằng cuộc đời này đã kết thúc rồi, nhưng ai ngờ được cuối cùng lại có sự biến chuyển bất ngờ, trong lúc vô tình thu nhận một người đệ tử lại khiến cho hắn nhiều vui mừng như thế.
Kiều Y Tư Đinh không dám trì hoãn quá lâu, thấy Ngõa Tây Lý và Địch Áo chỉ đứng tại chỗ nhìn nhau hình như không rảnh để ý tới mình. Hắn lập tức xoay người liều mạng bỏ chạy.
Ngõa Tây Lý liếc mắt về phía thân ảnh Kiều Y Tư Đinh, mỉm cười hiền hòa nói với Địch Áo: “Có lời gì chờ ta trở lại rồi hãy nói.”
Lời nói còn chưa dứt, thân hình Ngõa Tây Lý đã biến mất ở giữa không trung, lúc xuất hiện lại đã đứng tại trước mặt Kiều Y Tư Đinh.
Trái tim Kiều Y Tư Đinh khẽ co giật một cái, ỷ vào năng lực phòng ngự siêu cường của mình trực tiếp cắm đầu phóng tới. Đã đến tình trạng này rồi, Kiều Y Tư Đinh chỉ có thể đánh cuộc Ngõa Tây Lý sẽ không liều mạng với mình, có lẽ vẫn còn mấy phần hi vọng sống sót.
Trên thực tế Kiều Y Tư Đinh dự tính không sai, Ngõa Tây Lý dĩ nhiên không cần liều mạng làm gì. Vừa thấy Kiều Y Tư Đinh giơ ra bộ dạng muốn ngọc đá cùng tan, thân hình Ngõa Tây Lý biến mất lần nữa rồi nhanh chóng xuất hiện ở trên đỉnh đầu Kiều Y Tư Đinh. Đồng thời còn có một đạo thanh mang bay ra.
Thanh mang bổ thẳng từ trên đầu xuống dưới, Kiều Y Tư Đinh bị trúng một đòn nặng cả thân hình lún xuống lòng đất. Lấy vị trí Kiều Y Tư Đinh làm trung tâm nhất thời dâng lên một đám mây bụi đất mù mịt che kín tầm mắt mọi người.
Kiều Y Tư Đinh chật vật bò dậy, mặc dù đạo thanh mang lúc nãy không thể hoàn toàn đánh bại lĩnh vực của hắn, nhưng từ trên cao rớt xuống hiển nhiên không dễ chịu chút nào. Hơn nữa, hắn nhận ra tốc độ của mình không nhanh bằng Ngõa Tây Lý, Kiều Y Tư Đinh bỏ qua ý định phi hành, mà trực tiếp chạy trốn dưới mặt đất. Mỗi khi hắn chạy một bước sẽ làm bốc lên mảng bụi mù che phủ thân hình vào trong.
Ngõa Tây Lý nhìn khói bụi tràn ngập ở bên dưới không nhịn được ồ lên một tiếng, vẫn chưa có chết?
Kiều Y Tư Đinh tạo ra đống bụi mù phạm vi lớn như vậy chính là không muốn Ngõa Tây Lý khóa được vị trí của mình. Nhưng hắn lại quên mất Đạt Tư Ngũ Đức, thật ra người này không làm gì nhiều, chỉ phất phất tay mấy lượt là trên đầu Kiều Y Tư Đinh xuất hiện hàng chục đạo Thủy Cầu. Sau đó vô số Thủy Cầu nổ tung biến thành cơn mưa nho nhỏ phủ xuống hóa giả mảng bụi mù kia.
Kiều Y Tư Đinh oán hận đến mức muốn quay đầu lại bóp chết Đạt Tư Ngũ Đức, nhưng đó chỉ là nguyện vọng tốt đẹp mà thôi. Nếu hắn có can đảm quay đầu lại, không cần Ngõa Tây Lý động thủ, chỉ riêng Đạt Tư Ngũ Đức và đám người Địch Áo cũng có thể hành hạ hắn tới chết.
Cho dù Kiều Y Tư Đinh chạy trốn phương hướng nào cũng sẽ bị Ngõa Tây Lý ngăn chặn, sau đó là một đạo thanh mang trực tiếp đánh bay hắn ra xa mấy chục thước, có khi lại bị đập chìm vào trong đất. Cứ thế ăn đòn vài lần, Kiều Y Tư Đinh đã hoàn toàn hết hy vọng rồi, đành phải cắn răng dừng bước lại, mặt xám như tro tàn.
“Không chạy nữa?” Thân hình Ngõa Tây Lý lại xuất hiện ở trước mặt Kiều Y Tư Đinh, cẩn thận đánh giá hắn mấy lần chợt lộ ra thần sắc dở khóc dở cười: “Kiều Y Tư Đinh, nói thế nào ngươi cũng là Thần Vũ Giả, có cần phải biến lĩnh vực của mình thành bộ dáng này không?”
Kiều Y Tư Đinh khổ sở nói: “Bởi vì ngươi !”
Ngõa Tây Lý rất là ngạc nhiên, nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi hỏi lại: “Có ý gì?”
“Ngươi đã giết Áo Nhĩ Sắt Nhã.” Kiều Y Tư Đinh thở dài một hơi. Bây giờ hắn đã biết mình chết chắc rồi, nên ngược lại không còn sợ hãi nữa, bởi vì điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa.
Ngõa Tây Lý nheo mắt rơi vào trầm tư, thần sắc trên mặt biến ảo không chừng, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Từ khi ta giết chết Áo Nhĩ Sắt Nhã, ngươi đã bắt đầu biến chuyển lĩnh vực của mình thành hình thái phòng ngự thuần túy?”
Kiều Y Tư Đinh thản nhiên nhún vai, hắn biết Ngõa Tây Lý đã đoán ra được vấn đề.
Ánh mắt Ngõa Tây Lý từ từ chuyển sang lăng lệ, sát khí tỏa ra cực kỳ nồng đậm: “Người biết chuyện này còn có ai?”
“Ngoại trừ ngươi ra thì những người khác đều biết.” Kiều Y Tư Đinh thản nhiên nói: “Thật ra điều này không trách được người khác, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi mà thôi.”
Ngõa Tây Lý giận quá thành cười, thanh mang trong tay lóe lên: “Ngươi cho rằng ta giết ngươi không nổi?”
“Thật ra nếu ta đổi thành hắn, ta cũng phải làm như vậy.” Tựa hồ Kiều Y Tư Đinh không nhìn thấy Ngõa Tây Lý đang giận dữ, vẫn cứ nhàn nhã nói chuyện: “Ngươi khiến cho tất cả mọi người cảm thấy nguy hiểm. Ngõa Tây Lý, ngươi cảm thấy chuyện đó bình thường sao? Khi ngươi là cường giả Thánh cấp đã có thể vượt cấp giết chết Áo Nhĩ Sắt Nhã, còn bây giờ thì sao đây?”
Kiều Y Tư Đinh cười cười tự giễu: “Tất cả mọi người đều là Thần Vũ Giả, thậm chí thời gian ta lên cấp sớm hơn ngươi nhiều lắm. Nhưng ở trước mặt ngươi vẫn không có khả năng đào thoát chứ đừng nói là đối kháng. Nếu ở địa vị một gã thuộc hạ thì ngươi quá chói mắt.”
Nghe thấy Kiều Y Tư Đinh nói lời này, Ngõa Tây Lý mới hiểu được vì sao chỉ trong một đêm mình bị chúng bạn xa lánh. Đột nhiên trong lòng Ngõa Tây Lý nổi lên cảm giác buồn cười, không ngờ rằng nửa đời trước của mình dốc hết sức chiến đấu đẫm máu đổi lấy kết quả như thế này.
“Còn có chuyện gì muốn nói với ta không?” Ngõa Tây Lý giơ tay lên, nơi lòng bàn tay chậm rãi ngưng tụ thanh mang.
“Không có !” Kiều Y Tư Đinh bình tĩnh nhìn Ngõa Tây Lý: “Thật ra nếu như chúng ta xuất động muộn một chút thì ngươi không thể thoát mạng rồi, đáng tiếc là con chó điên Địch Uy nhảy ra ngoài quá sớm. Đúng là hắn phản bội ngươi, nhưng từ một phương diện khác mà nói cũng có nghĩa là hắn đã cứu ngươi. Ha hả, đây có thể xem như là thiên ý.”
Ngõa Tây Lý ngẩn người ra, sau đó lại cười cười nói: “Ngươi nói vậy chẳng lẽ ta đây phải cảm ơn hắn?”
Kiều Y Tư Đinh lựa chọn im lặng không đáp, ngay cả chính hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao lại nói với Ngõa Tây Lý những thứ này. Có lẽ là trong tiềm thức hắn vẫn cảm thấy đau lòng dùm cho Ngõa Tây Lý về đoạn ký ức kia. Dù sao quan hệ giữa hai người lúc trước đúng là quá tốt.
Nụ cười trên mặt Ngõa Tây Lý càng lúc càng lạnh lẽo: “Ngươi có thể yên tâm, ta không có vô sỉ giống như các ngươi, ít nhất người nhà của các ngươi sẽ được bình yên.”
“Ta biết.” Kiều Y Tư Đinh : “Bởi vì ngươi chính là Ngõa Tây Lý.”
Ngõa Tây Lý nhìn Kiều Y Tư Đinh hồi lâu rồi thở ra một hơi thật dài, tâm trạng hắn lúc này cực kỳ bất ổn. Thanh mang trong tay lẳng lặng bắn ra, thân hình Kiều Y Tư Đinh chậm rãi ngã quỵ xuống đất.
Kiều Y Tư Đinh vừa chết, cả đám Thánh giả vốn đi theo phía sau lập tức mất đi ý chí chiến đấu. Liên quân có hai vị Thần Vũ Giả là Ngõa Tây Lý và Đạt Tư Ngũ Đức Thần Vũ Giả thì bọn họ không thể nào chạy thoát được, thời gian không qua bao lâu toàn bộ những người còn lại đã bị đánh gục.
Trải qua kích động lúc ban đầu, bây giờ Địch Áo đứng ở trước mặt Ngõa Tây Lý từ từ bình phục tâm cảnh trở lại.
“Ngài cuối cùng thành công rồi?” Địch Áo cảm thấy cao hứng từ tận nội tâm, ban đầu đưa Thần Điển cho Ngõa Tây Lý chính là hi vọng trì hoãn quá trình già yếu của Ngõa Tây Lý. Nhưng hắn không ngờ rằng Ngõa Tây Lý lại có thể dựa vào đó nhất cử đột phá trở thành Thần Vũ Giả.
“Ngươi cũng không tồi, còn trẻ như vậy đã là Thánh giả, trên đại lục không có người nào so sánh với ngươi nổi.” Ngõa Tây Lý vui mừng nhìn chăm chú vào Địch Áo. Trong cuộc đời của Ngõa Tây Lý thì thu hoạch lớn nhất không phải là thành công tấn chức Thần Vũ Giả, mà việc thu nhận Địch Áo làm đệ tử mới là điểm hắn tự hào nhất.
Ánh mắt Ngõa Tây Lý lại chuyển lên trên người Lao Lạp: “Vốn là ta không bao giờ tin tưởng vào vận khí, nhưng bây giờ không tin không được.”
Địch Áo nở nụ cười vui vẻ, hắn dĩ nhiên biết Ngõa Tây Lý đang ám chỉ cái gì, lúc ban đầu lượm tiểu nha đầu Lao Lạp về căn bản không có ôm tâm tư gì khác, chỉ đơn thuần là vì không muốn để cho một cô bé tội nghiệp lang thang bên ngoài mà thôi. Nhưng nếu lúc ấy Địch Áo vứt bỏ Lao Lạp không để ý, cho dù đến cuối cùng Địch Áo có thể đi vào mật thất không gian và thời gian kia cũng không có khả năng hoàn thành hai lần tiến hóa. Ở trên đời có nhiều chuyện kỳ diệu như thế, có đôi khi chỉ gặp thoáng qua trong nháy mắt lại có thể tạo ra thay đổi ảnh hưởng cả cuộc đời một con người.
Đạt Tư Ngũ Đức cũng đi tới, trong ánh mắt lộ vẻ phức tạp: “Phong Ngân quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Từ khi Ngõa Tây Lý xuất hiện trên chiến trường đã bộc phát lực lượng mấy lần. Đại danh Phong Ngân không người nào không biết, không người nào không hiểu. Dĩ nhiên phần lớn mọi người chỉ dừng lại ở thời kỳ máu tanh trước kia mà thôi, cái thời kỳ mà Ngõa Tây Lý đích thân suất lĩnh Thần Phạt tàn sát thành viên của Thần Vực.
So sánh với các võ sĩ Thần Vực thì bên phía Thiên Không thành lại càng thêm kích động. Cái chết của Áo Nhĩ Sắt Nhã chính là sỉ nhục lớn nhất trong lòng tất cả mọi người ở Thiên Không thành. Từ đó về sau đệ tử Thiên Không thành đi ra ngoài lịch lãm luôn cảm thấy mình thấp kém hơn đế quốc khác một bậc. Bây giờ người khởi xướng sát phạt đang đứng ở chỗ này, nhưng vị trí người đó lại ở địa phương không ai có thể chạm vào. Nếu như không phải vì Ngõa Tây Lý xuất hiện kịp thời và biểu hiện cường thế chém giết hai Thần Vũ Giả đối phương liên tiếp, sợ rằng bây giờ đã có người xông lên đòi lại công đạo rồi.
“Đạt Tư Ngũ Đức của Thần Vực?” Ngõa Tây Lý mỉm cười bay tới nghênh đón: “Cũng nhờ ngươi trì hoãn và làm cho Ngã Tát Khắc lao lực, nếu không đúng là khó lòng giết hắn nổi.”
Đạt Tư Ngũ Đức dĩ nhiên sẽ không tin lời Ngõa Tây Lý nói, chỉ cần nhìn thủ đoạn Ngõa Tây Lý đánh chết Kiều Y Tư Đinh là có thể nhận ra sự thật. Cho dù Ngã Tát Khắc đạt tới trình độ toàn thịnh cũng rất khó thoát khỏi bàn tay người này. Mặc dù đã biết rõ Ngõa Tây Lý nói một câu khiêm nhường mà thôi, nhưng trong lòng Đạt Tư Ngũ Đức vẫn thư thái hơn rất nhiều. Khi nói chuyện càng thêm khách khí lưu lại thể diện lẫn nhau, huống chi mạng bọn họ là do Ngõa Tây Lý cứu lại, cộng thêm thân phận ân sư của Địch Áo cũng đủ để Đạt Tư Ngũ Đức khiêm nhường vài phần rồi.
Có Đạt Tư Ngũ Đức làm tấm gương sáng noi theo, những Thánh giả Thần Vực khác cũng yên tâm trút bỏ gánh nặng trong lòng xuống. Bên phía Sư Tâm đế quốc không có xung đột trực tiếp với Ngõa Tây Lý nên biểu hiện rất là nhiệt tình, chỉ có người của Thiên Không thành là không biết làm gì cho tốt, có thể nói bọn họ oán hận Ngõa Tây Lý còn sâu nặng hơn cả Quân Đồ Minh. Mặc dù Ngõa Tây Lý chỉ là cây đao trong tay Quân Đồ Minh, nhưng đúng như Kiều Y Tư Đinh nói. Bởi vì Ngõa Tây Lý thể hiện quá chói mắt nên không người ta khó mà quên đi sự hiện hữu của hắn, cho dù cường thế như Quân Đồ Minh cũng áp chế hào quang của hắn không nổi.
Trong khi đám người Thiên Không thành lâm vào thế khó xử, đột nhiên có võ sĩ chạy tới báo cáo nhóm người Hoắc Phu Mạn, Lan Bác Tư Bản và Phổ Lai Tư đã sắp tiến vào Đa Lạp Gia Nhĩ công quốc. Sĩ khí liên quân nhất thời sôi trào lên đến đỉnh phong, ba đại nhân vật này xuất hiện chẳng khác nào cho thấy bên mình đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Từ lúc khai chiến cho đến bây giờ, bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc đã tổn thất ba Thần Vũ Giả, số lượng Thánh giả vẫn lạc còn nhiều hơn liên quân vài người. Ở trong mắt các võ sĩ liên quân thì cuộc chiến tranh này có hi vọng thắng lợi cực lớn.
Nhưng những người ở thượng tầng như Ngõa Tây Lý và Đạt Tư Ngũ Đức lại không nghĩ như vậy, bởi vì tình thế hiện tại càng ngày càng quỷ dị. Dựa theo tính cách nhất quán của Quân Đồ Minh từ trước tới giờ thì liên quân không bao giờ có cơ hội tiến vào cảnh nội Nguyệt Ảnh đế quốc. Từ khi Quân Đồ Minh thành lập Nguyệt Ảnh đế quốc tới nay chưa từng có đế quốc nào làm được điểm này, ngay cả Nguyệt Ảnh đế quốc ở trạng thái thua kém đối phương thì Quân Đồ Minh cũng không trơ mắt nhìn địch nhân bước lên lãnh thổ của mình. Vì thế theo Ngõa Tây Lý phân tích, Quân Đồ Minh nhất định là có hậu chiêu, lại còn là một chiêu vô cùng nguy hiểm.
“Đáng tiếc là hệ thống tình báo của chúng ta không thể xâm nhập vào sâu trong nội bộ bọn chúng.” Thi Lạc Tư thở dài một hơi.
Quân Đồ Minh xây dựng Nguyệt Ảnh đế quốc đứng đầu tất cả đế quốc trên đại lục vẫn phải có nguyên nhân của nó. Thần Phạt chính là một chứng cứ rất tốt, có thể nói những người hoặc những việc ẩn trong bóng tối đang âm thầm mở ra một bãi chiến trường khác, tranh đấu chém giết trong đó thậm chí còn kịch liệt, tanh máu hơn cả chiến trường thực sự bên ngoài.
“Nhưng ta có thể xác nhận bây giờ chúng ta đang chiếm cứ ưu thế rất lớn.” Ngõa Tây Lý cười cười nói: “Nếu không lấy tính cách Quân Đồ Minh sẽ không đùa bỡn âm mưu quỷ kế kiểu này đâu !”
“Vấn đề chính là ở điểm này.” Hai hàng lông mày trên trán Thi Lạc Tư cau lại thành một đường ngang thẳng tắp: “Trước khi biết rõ cái tên Quân Đồ Minh muốn làm gì, ta vẫn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.”
“Nếu có dư thời gian còn không bằng suy nghĩ tìm cách gia tăng ưu thế lên thì tốt hơn.” Ngõa Tây Lý nói: “Xem như làm theo đạo lý ấy lực phá trí, một khi chúng ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối thì cái gọi là âm mưu quỷ kế tự nhiên sẽ tan thành mây khói.”
“Ngài nói có đạo lý.” Thi Lạc Tư tuy hiểu nhưng vẫn phải lắc đầu cười khổ. Ngõa Tây Lý dĩ nhiên có quyền nói như vậy, bởi vì hắn có đủ sức mạnh chịu trách nhiệm lời nói của mình. Ngay cả Địch Áo và Lao Lạp cũng có tiềm năng rất lớn, nhưng Thi Lạc Tư không giống với bọn họ, bản thân hắn là tổng chỉ huy liên quân nên gánh vác trên vai trách nhiệm nặng nề. Một khi sơ sẩy sẽ tạo thành thương vong mấy vạn người. Ví dụ như tổn thất bốn vạn binh lực ở trong khe núi, đến bây giờ Thi Lạc Tư còn chưa nghĩ ra cách nào để giải thích với Hoắc Phu Mạn.
Mặc dù bởi vì Ngõa Tây Lý xuất hiện giúp cho liên quân giảm bớt tổn thất, nhưng bốn vạn người không phải là con số nhỏ. Mỗi một võ sĩ đều có gia đình của mình, đều có quá trình bồi dưỡng lâu dài, nhân lực vật lực hao phí khó mà đo đếm nổi. Chỉ tính riêng vấn đề hậu sự cũng đủ làm cho Thi Lạc Tư nhức đầu lắm rồi.
Cũng may đoàn người Hoắc Phu Mạn đã sắp tới nơi, Thi Lạc Tư quyết định lập tức chuyển giao quyền lực cho Hoắc Phu Mạn ngay khi gặp mặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!