Thần Điêu Đại Hiệp
Chương 57: Chiếm Đoạt Hài Nhi
Kim Luân nhắm theo Dương Qua đuổi riết, mỗi lúc khoảng cách càng gần thêm, khiến lão càng phấn khởi đuổi nhanh hơn nữa, lòng thầm nghĩ: “Phen này bọn bây không thể nào thoát khỏi tay ta được nữa”.
Dương Qua vừa chạy vừa lắng tai nghe tiếng chân dồn dập đuổi theo. Bỗng nhiên chàng sa mình xuống đường cái rồi cứ theo những ngõ phố khúc khuỷu chạy quanh co mãi. Chạy vòng quanh được một chặp thì bọn Tiêu tương Tử và Chu tử Liễu cũng vừa theo kịp. Vừa trông thấy Dương Qua chui vào một ngõ hẻm. Kim Luân Pháp Vương bảo Ni ma Tinh:
– Nhờ ngươi đứng chận đầu ngõ này chờ tôi vào trong lùa hắn chạy ra nhé.
Nhưng Na ma Tinh quắc mắt nhìn lại thét:
– Việc ai nấy làm, chuyện chi ngươi điều khiển cả ta nữa?
Kim Luân vừa tức vừa thẹn, không đáp lại, phi thân vọt lên cao phóng tầm con mắt nhìn vào phía trong, thấy Dương Qua đang cõng Quách Tỉnh đứng nép mình vào góc tường nghỉ mệt, há miệng thở hổn hển. Kim Luân Pháp Vương mừng quá sức, vừa định sa xuống để bắt thì Dương Qua bỗng quay mình chui thẳng vào một khoảng nhà đang bốc khói mù mịt, không trông thấy gì nữa hết. Kim Luân đang nhướng mắt cố tâm tìm
kiếm, bỗng có tiếng Đạt nhĩ Ma rú lên mừng rỡ:
– Đây rồi, hắn nấp đây rồi.
Kim Luân Pháp Vương như mở cờ trong bụng, bất chấp lửa khói tung mình sà tới nơi, thì thấy Dương Qua đang dồn Đạt nhĩ Ma vào trong một góc hẻm, có phần lúng túng, ông vội vàng ném một chiếc vòng đề giải nguy cho đồ đệ, không ngờ chiếc vòng lại đúng vào lưng Quách Tỉnh. Kim Luân mừng quá la lớn:
– Trúng rồi, đã đánh trúng Quách Tỉnh rồi.
Miệng la, chân nhảy, toàn thân lão chồm hẳn về phía trước, vươn cánh tay thật dài định thộp vào lưng Quách Tỉnh. Nhưng ngay lúc đó Dương Qua thoáng nghe gió thổi tạt tới vội phi thân đánh mạnh vào ngực Đạt nhĩ Ma một đòn như trời giáng để cướp đường chạy tới. Nhưng chàng vừa thoát qua một ngõ hẻm, ló đầu ra một khúc quanh đã nghe tiếng cười đắc chí bảo:
– Chạy đi đâu, ta chờ đã lâu rồi. Phen này con chỉ phải đầu hàng thôi con ạ.
Dương Qua ngước mặt nhìn lên, thấy Tiêu tương Tử hoành gậy đứng chặn giữa đường, hiu hiu tự đắc. Sau lưng có người đuổi, trước mặt lại có kẻ địch đón đường, Dương Qua liếc mắt nhìn xa một tý thấy trên đầu tường, Ni ma Tinh cũng cầm roi chực sẵn từ lúc nào. Dương Qua không chút suy nghĩ, phi thân phóng đại lên đầu tường ném Quách Tỉnh vào giữa mặt Ni ma Tinh, miệng hô lớn:
– Tặng mi lão Quách Tỉnh đấy.
Ni ma Tinh mừng quá, đưa tay ôm chầm lấy Quách Tỉnh, trong lòng hân hoan với kết quả bất ngờ, nhưng ngay lúc đó Dương Qua đã vọt thẳng lên cao phóng chân tặng luôn một ngọn cước lọt tuột xuống đường. Mặc dù bị đá văng lộn nhào mấy vòng nhưng Ni ma Tinh vẫn ôm chặt lấy Quách Tỉnh, miệng la không ngớt:
– Được rồi, chính ta đã bắt được Quách Tỉnh đây rồi.
Nhưng Đạt Nhĩ Ma và Tiêu Tương Tử đâu để cho hắn được yên thân với thành tích bất ngờ ấy, cả hai cùng nhào tới để đoạt lại. Thế rồi mỗi người túm được một cánh tay, ra sức kéo mạnh về phía mình. Cuộc giằng co giữa ba người khiến cho tên lính khốn nạn bị toét thành ba mảnh, mỗi người nắm một phần. Khi chiếc nón trên đầu hắn vừa văng xuống đất, mọi người nhìn lại thấy mặt mày hắn ốm nhom không phải là Quách Tỉnh. Ba người vừa mắc cỡ vừa bực tức, thảy đều bàng hoàng đứng trân như ba pho tượng.
Kim Luân thấy Dương Qua phóng Quách Tỉnh…
(mất 2 trang)
Năm chiếc vòng lộng lên như gió cuốn, cố áp đảo đối phương như bị kiếm quang của hai người dệt thành một bức tường thành kiên cố chận đứnglại. Kim Luân thở dài than rằng:
– Mặc dù ta đã khai triển hết tài năng vào năm chiếc vòng này nhưng cũng không thể nào qua được lối “lưỡng kiếm liên hoàn” này.
Trong khi còn lo lắng phân vân chưa biết đối phó ra sao cho ổn, bỗng nhiên có tiếng trẻ nít khóc oa oa từ trong bụng Tiểu long Nữ phát ra, khi khiến ai nấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Tiểu long Nữ đưa tay xoa nhẹ vào bụng dỗ:
– Em hãy nín đi và nằm yên xem chị hạ sát thằng cha trọc đầu này.
Không ngờ, nàng càng dỗ đứa bé càng khóc to hơn. Dương Qua hỏi nhỏ:
– Có phải con của Quách bá mẫu không?
Nàng khẽ gật đầu rồi thuận tay đâm vút một gươm vào bụng Kim Luân. Ông tung vòng đỡ nghe “choang” một tiếng, xẹt lửa sáng ngời.
Dương Qua hỏi thêm:
– Bà vẫn mạnh khoẻ chứ? Cả bá bá cũng vậy phải không?
Nàng kể:
– Hoàng bang chủ vừa đỡ Quách đại hiệp bước ra khỏi căn nhà cháy…
Nàng vừa nói tới đây bỗng chiếc vòng sắt của Kim Luân vừa giáng xuống, phải ngừng nói để đỡ và nói tiếp:
– Bà đã đẻ trong khi nhà sắp sập thì tôi bồng được đứa bé này.
Dương Qua vừa tung gươm tấn công Kim Luân vừa hỏi tiếp:
– Con gái phải không?
Nàng đáp:
– Vâng, con gái. Cậu hãy ẵm lấy nó đi.
Miệng nói tay thò vào bọc lôi đứa bé ra trao cho Dương Qua. Nhưng đứa bé la khóc om sòm và ba chiếc vòng của Kim luân cứ loang loáng trên đầu hai người, chực hở cơ là đánh xuống. Vì ông tấn công quá gắt nên Dương Qua không còn cách nào tiếp nhận đứa trẻ cho được.
Tiểu long Nữ nóng ruột giục:
– Cậu hãy bồng đứa bé này, cưỡi con tiểu hồng mã gấp rút đi.
Chiếc vòng của Kim Luân lại xẹt xuống lanh như chớp làm đứt ngang lời nói của nàng.
Đánh thêm mấy hiệp nữa, vì bận phải đứa bé nên hai người bị lúng túng, dần dần yếu thế. Tiểu long Nữ kinh hãi nói:
– Lần này chúng ta khó thắng được lão. Thôi! cậu bồng đứa bé này phi ngựa vào động tuyệt tình cho mau…
Nghe tới đây, Dương Qua bỗng hiểu được thâm ý của Tiểu long Nữ. Trong thời gian bảy ngày, với tốc lực của tiểu hồng mã cũng có thể về kịp động thủy tiên. Nàng muốn ta mang đứa bé này thay thế đầu lâu của Quách Tỉnh và Hoàng Dung. Vì mặc dù không giết hai người nhưng bắt con họ mang đi thì thế nào họ cũng tự tìm đến, chừng đó mặc cho bà Cừu thiên Xích đối phó. Trong khi bà Cừu thiên Xích bị cắt hết gân không thể chiến đấu đàng hoàng, tất nhiên bà phải giao luôn nửa viên thuốc kia cho ta uống để lành bệnh và đủ sức đối phó lại với vợ chồng Quách Tỉnh. Giá hai ngày trước đây thì thế nào Dương Qua cũng vui vẻ thi hành kế này. Nhưng thời gian qua vì đã quá cảm kích về tấm lòng tha thiết yêu nước của Quách Tỉnh nên chàng không thể nào làm được một chuyện thiếu minh bạch như thế. Chàng dứt khoát không đồng ý nên trả lời ngay:
– Tôi không làm được việc như thế đâu.
Tiểu long Nữ thất sắc hỏi lớn:
– Sao, ngươi nói sao?
Ngay lúc ấy, Kim Luân đánh trúng tay nàng khiến đứa bé bị sút khỏi tay rơi ngay xuống đất. Cả Dương Qua cùng Tiều long Nữ, hai người thất thanh rú lên một tiếng cúi xuống bồng lên, nhưng đã muộn rồi. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Kim Luân cũng thừa hiểu đứa hài nhi này là con của Quách Tỉnh, đã có lòng muốn chiếm đoạt làm con tin. Khi thấy đứa bé sút khỏi tay Tiểu long Nữ sắp rơi xuống đất ông bèn vung ra một chiếc vòng xoay tròn đỡ nhẹ dưới lưng đứa bé.
Cả ba người cùng lanh như ba cái bóng ma bay vút theo định cướp lấy đứa bé. Dương Qua nhờ đứng gần nhất lại có tài khinh công cao diệu nên nhảy đến gần quay luôn mấy vòng, lòn ngay xuống dưới đỡ vào đứa bé. Bỗng đâu có một cánh tay hiện ra hất nhẹ chiếc vòng qua một bên đỡ nhẹ đứa bé rồi quay mình chạy mất.
Dương Qua đang lồm cồm ngồi dậy, Tiểu Long Nữ và Kim Luân cùng tới một lượt nhưng thảy đều trật hết. Vừa thoáng thấy bóng người ấy, Tiểu long Nữ la lớn:
– Sư tỷ!
Dương Qua thoáng thấy người ấy mặc áo vàng, tay cầm chiếc phất trần, rõ ràng là Lý mạc Thu không sai.
Tiều long Nữ gọi lớn:
– Sư tỷ! Chị mang đứa nhỏ đi đâu thế? Hãy trả lại đây.
Lý mạc Thu mỉa mai đáp:
– Tất cả các đệ tử trong Cổ mộ đều là xử nữ, chỉ riêng ngươi lại có con, thật không biết xấu hổ.
Tiểu long Nữ nổi nóng thét lớn:
– Nói xàm, đứa bé này không phải con ta, hãy trả lại lập tức.
Nàng hít một hơi dài lấy sức rồi định dùng khinh công đuổi theo bắt lại, bỗng nhiên có một cái bóng xam xám lờ mờ từ đâu lao đến cản ngay trước mặt, và hỏi nhỏ:
– Cô nương vẫn bình an đấy chứ?
Tiểu long Nữ không thèm nhìn lại người ấy, chỉ né qua một bên định bước lên chạy về phía trước đuổi theo Lý mạc Thu, nhưng người ấy dùng quạt khẽ điểm vào vai nàng hỏi nhỏ:
– Sao cô nương nỡ vô tình đối với tôi lắm vậy?
Tiểu long Nữ nhìn ra phía trước, tràn sang một bên miệng đáp:
– Ta đang bận lắm.
Người ấy lại dùng quạt điểm nhẹ vào vai bên kia của nàng và nói thêm:
– Dù sao cô nương cũng cảm phiền dừng lại một giây cho tôi giãi bày câu chuyện.
Trong lúc ấy Lý mạc Thu. Kim luân Pháp Vương và Dương Qua đã chạy quá xa nên Tiểu long Nữ dừng chân lại, liếc mắt nhìn qua thấy kẻ đó chính là Hoắc Đô Vương Tử. Hắn đang nhăn nhó cười tình, tay phe phẩy chiếc quạt to tướng. Nàng bỗng xuay mình dùng kiếm đâm nhanh vào vai mặt hắn một nhát. Khi mũi kiếm sắp chạm tới vai, nàng thu ngay lại và đảo sang vai trái lẹ như chớp nhoáng. Vì ngón đòn tráo trở bất ngờ nên Hoắc Đô tránh né không kịp lãnh một vết thương bên vai máu chảy đỏ áo.
Tiểu long Nữ nhân cơ hội này lòn sang một bên rồi triển khai khinh công đuổi theo bọn Dương Qua như mũi tên xẹt. Lúc bấy giờ từ trong đến ngoài thành, đâu đâu cũng đầy tiếng quân hò ngựa hí vang trời. Tiểu long Nữ chạy tới đây vừa gặp Lỗ hữu Cước đang đốc xuất bộ hạ chữa cháy. Vừa gặp Tiểu long Nữ ông đã hỏi ngay:
– Long cô nương, có thấy Hoàng Bang chúa và Quách đại hiệp đâu không Hai người chắc cũng mạnh giỏi cả chứ?
Tiểu long Nữ không trả lời mà hỏi vặn lại:
– ông có gặp Dương Qua, Kim Luân Pháp Vương và một người đàn bà bồng một đứa bé mới đẻ chạy về hướng này không?
Lỗ hữu Cước chỉ ra ngoài thành nói lớn:
– Ba người ấy đang chạy về hướng này và nhảy xuống thành này. Tiểu long Nữ ngạc nhiên nhìn về phía tay chỉ, thấy thành cao vòi vọi nên nghĩ thầm:
– ủa, bờ thành quá cao như thế, sao họ nhảy xuống được kia?
Còn đang đứng ngẩn người suy nghĩ, bỗng thấy một tên thân binh đang tắm cho con Tiểu Hồng mã cạnh đó. Nàng chợt nghĩ:
– Nếu Dương Qua đoạt lại đứa bé chắc cũng không thể nào chạy về hang tuyệt Tình kịp hạn định vì thiếu con Tiểu Hồng mã.
Vừa nghĩ xong, nàng phi thân tới nắm lấy cương ngựa quay lại nói với Lỗ hữu Cước:
– Ta tạm mượn con ngựa hồng này có chút việc cần nhé.
Miệng nói, chân thúc vào hông con Tiểu Hồng mã vọt đi như tên.
Lỗ hữu Cước quá lo âu cho tánh mạng Hoàng Dung và Quách Tỉnh, vội hỏi với theo:
– Còn Quách, Hoàng, nhị vị ra sao cô nương?
Tiểu long Nữ quay đầu lại đáp vội:
– Cả hai người thẩy đều mạnh giỏi bình an, chỉ có đứa bé mới sinh ra bị người đàn bà vừa rồi đoạt mất. Bây giờ ta cần con ngựa này để đuổi theo giật lại.
Lỗ hữu Cước vội vàng thét quân thả cầu xuống. Cầu treo đang quay xuống, thòng chưa tới mặt đất thì Tiểu long Nữ đã giục ngựa sải tới. Con Tiểu Hồng mã qủa thật ngựa thần nó chỉ cần phóng mạnh hai chân sau, chở Tiểu long Nữ tung mình lao vút qua khỏi hào thành, trong những tràng hoan hô và vỗ tay vang dậy của hàng ngàn binh sĩ. Ngựa vừa lướt qua, Tiểu long Nữ đưa mắt nhìn xuống hào thành, thấy có hai tên quân và một con Chiến mã đang nằm chết vắt ngang bờ hào đổ ruột lòi gan trông thật rùng rợn. Nàng gia roi thúc ngựa phi hết nước, nhắm hướng Đông Bắc trực chỉ.
Nhắc lại Dương Qua và Kim Luân đuổi theo Lý mạc Thu khi tới đầu tường, Lý mạc Thu thấy bờ thành quá cao không tiện vọt qua. Nhưng vì quá túng, nàng bèn chộp lấy một tên quân ném thẳng ra ngoài rồi bất thần lao vút theo như chớp. Khi thi thể tên quân rơi gần tới ngáng chân hào, nàng bèn đặt chân lên lưng hắn dùng làm điểm tựa rồi nhún một cái vượt thêm mấy trượng nữa, vượt khỏi ra ngoài, rồi mau chân chạy nữa.
Kim Luân thấy nàng mạo hiểm tài tình quá, cũng phải lắc đầu thở dài vì thán phục. Nhưng lão nào chịu sút, nên cũng chộp một tên quân khác làm y như vậy qua khỏi thành rất dễ dàng. Dương Qua tới sau thấy vậy, bèn tung chưởng hất bay một con ngựa già đang ăn cỏ gần đấy tung bắn lên cao, rơi khỏi bờ thành rồi bước chân lên vọt theo sát nút.
Lý mạc Thu cắm đầu chạy mãi. Một chặp sau nàng quay đầu nhìn lại thấy Kim Luân và Dương Qua đuổi đã cận kề. Nàng nhìn quanh đấy thấy rừng núi hiểm trở, đá dựng chập chồng, cố chạy mau hơn nữa, định bụng rẽ vào rừng ẩn nấp. Tuy Tiểu long Nữ bảo rằng đứa bé này không phải con nàng, nhưng thấy Dương Qua cố đuổi theo bắt lại, Lý mạc Thu nghĩ rằng nhất định là con của hai người nhưng sư muội vì xấu hổ tìm cách chối quanh. Nàng định tâm bắt được đứa bé này để sau buộc hai người đem Ngọc nữ tâm kinh đổi lại. Như thế thì ước nguyện của nàng trong bao năm qua sẽ thực hiện được.
Cả ba càng chạy, rừng càng hiểm trở, lên dốc xuống đèo nguy nan vất vả, đường sá quanh co khúc khuỷu. Kim Luân Pháp Vương nghĩ rằng nếu
không bắt lại sớm, để cho địch lọt vào rừng thì không thể nào tìm lại được nữa. Vì vậy ông bèn ném theo một chiếc vòng. Chiếc vòng từ tay ông thoát ra xoay tít như chong chóng, xé gió rít vù vù lướt qua đầu Lý mạc Thu nghe cái vụt. Nhưng khi qua khỏi rồi, bỗng nhiên nó quay trở lại tấn công khiến nàng buộc lòng phài dừng chân lại. Nhờ vậy mà Kim Luân đã theo kịp bên chân. Lý mạc Thu bèn đứng lại rồi vung mạnh chiếc phất trần khiến bao nhiêu sợi lông trên ấy xỉa thẳng ra như muôn ngàn mũi dùi nhọn xuyên thẳng vào chiếc đầu trọc của Kim Luân. Kim Luân vội vàng dùng tay phải múa vòng chống cự lại còn tay trái đưa ra thu hồi chiếc vòng khi nãy vừa bay trở về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!