Thần Điêu Đại Hiệp - Chương 61: Quách Phù Hài Tội Dương Qua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Thần Điêu Đại Hiệp


Chương 61: Quách Phù Hài Tội Dương Qua



Mặc dù Dương Qua có tâm hồn phóng khoáng, vì lòng nghĩa hiệp giúp Võ tam Thông bằng cách quyền biến, nhưng đã khiến cho anh em họ Võ mang một mối hận lòng, không thiết đến mạng sống nữa. Nếu là Quách Tỉnh chắc không bao giờ ông chịu làm được những thủ đoạn xáo trá như vậy, dầu các thủ đoạn ấy chỉ nhằm một múc đích tốt.

Nhìn thấy anh em họ Võ đã hối hận làm lành với nhau và ba cha con ôm nhau khóc lóc, Dương Qua cảm thấý hân hoan và hãnh diện về việc mình làm. Chàng nghĩ thầm:

– Trước giờ từ giã cõi đời, ta đã làm thêm được một điều thiện. Âu cũng là một niềm an ủi cho số phận hẩm hiu của chàng Dương Qua này.

Bỗng Võ Tam Thông bảo hai con:

– Phàm làm trai không bao giờ thiếu vợ. Đứa con gái nhà họ Quách đã không có lòng đoái tưởng đến thì chuyện gì hai con còn lưu luyến làm gì nữa. Công chuyện đầu tiên hiện nay mà hai con cần làm là chi, có biết không?

Võ Tu Văn đáp:

– Chúng con cần rửa thù cho thân mẫu.

Võ tam Thông gật đầu rồi cao tiếng nói:

– Phải đấy, dù phải đi khắp chân mây mặt nước, chúng ta cũng phải tìm cho ra Xích Luyện tiên tử Lý mạc Thu để trả thù.

Vừa nghe câu này, Dương Qua chột dạ nghĩ: “ủa chết, ta cần đưa họ đi một chỗ khác, nếu để lọt vào tai Lý Mạc Thu trong lúc này thì rắc rối lắm”.

Chàng vừa nghĩ tới đó, chưa kịp nói ra thì đã có giọng cười lảnh lót trong hang vọng ra, một người đàn bà thét lớn:

– Cần chi phải đi tìm đâu xa nữa. Xích luyện tiên tử Lý Mạc Thu ta chờ bây tại đây lâu rồi.

Từ trong hang nàng tiến ra từng bước một, trên tay trái bồng đứa hài nhi, tay phải nắm phất trần, hai tà áo bào bay phần phật trước ngọn gió rừng trông vô cùng hống hách.

Cha con họ Võ không ngờ gặp kẻ tử thù nơi đây. Võ tam Thông rít lên một tiếng, chồm tới tấn công ngay. Võ Đôn Nho và Võ tu Văn cũng lượm hai thanh kiếm gẫy tấn công hai bên tả hữu.

Dương Qua gọi lớn:

– Xin chư vị tạm dừng tay, tôi có điều muốn thưa lại.

Võ tam Thông hậm hực nói:

– Dương tiểu huynh, xin hãy chờ tôi giết con ác tặc này rồi sẽ nói chuyện sau.

Nói xong lão dùng tả chưởng đánh liền ba đòn liên tiếp. Nhờ xáp lá cà nên tuy kiếm gãy cũng lợi hại không khác gì đoản đao trủy thủ.

Dương Qua thừa biết họ đối với nhau có một mối đại thù, chưa chắc gì nghe mình mà dừng tay được. Ngặt vì có hại tới đứa bé nên chàng hướng về Lý mạc Thu nói:

– Lý sư bá hãy giao đứa bé cho tôi bồng.

Võ tam Thông trố mắt hỏi:

– ủa, sao mi gọi con ác phụ này là sư bá?

Lý Mạc Thu cười bảo Dương Qua:

– Dương sư điệt, cháu hãy tấn công vào mặt sau bọn chúng còn đứa bé này để mặc ta không hề chi đâu.

Lý Mạc Thu nhận xét qua ba thế võ vừa rồi, thấy Võ Tam Thông đã có một bản lãnh cao cường hơn ngày xưa nhiêu lắm. Hơn nữa thêm hai anh thanh niên giúp sức nữa thì quả là một chuyện rắc rối, khó mà đối phó. Vì vậy nàng gọi Dương Qua bằng sư điệt để gây kế ly gián, uy hiếp tinh thần ba cha con họ Võ.

Không ngờ Võ Tam Thông đã trúng kế. Ông bèn bảo hai con:

– Nho và Văn, hai con hãy đề phòng tên họ Dương, còn con ác phụ này một mình cha liều mạng với nó cũng được.

Dương Qua dừng tay không đánh nói lớn:

– Cả hai bên, tôi không tiếp ai cả, nhưng xin chớ làm tổn thương tới đứa hài nhi đấy nhé.

Võ Tam Thông thấy Dương Qua đã rút lui ra ngoại cuộc thì trong dạ bớt lo phần nào. Ông bèn múa chưởng tấn công Lý Mạc thu liên tiếp. Mạc Thu cũng múa phất trần bình tĩnh kháng cự vừa đánh vừa gọi lớn:

– Nhị vị công tử, theo hành động của nhị vị vừa rồi, tuy có vẻ đa tình lãng mạn, nhưng còn hơn bao nhiêu bọn đàn ông vong ân bội nghĩa đáng ghét khác. Nể tình hôm nay, ta rộng dung cho hai vị khỏi chết, vậy hãy mau rời khỏi chốn này cho rồi.

Võ tu Văn nổi xung thét lớn:

– Mi quả là một con đàn bà lòng lang dạ thú, độc ác hơn hùm beo, mi dám lấy tư cách gì mà bảo rằng bọn ta là đa tình được?

Miệng nói tay tấn công tới tấp. Lý Mạc Thu nổi xung thét:

– Quả đồ súc sinh không biết thân còn dám lớn lối.

Nói rồi múa phất trần thành một vòng tròn gạt luôn mấy thanh kiếm gãy của hai anh em. Khi hai thanh kiếm vừa chạm phải phất trần, anh em họ Võ thấy tê rần cùi tay, toàn thân rúng động, ngực đau nhói. Nhờ Võ tam Thông đẩy tới ba chưởng cứu nguy hiểm Lý Mạc Thu phải thu phất trần về chống đỡ, hai anh em mới rảnh tay để thở.

Dương Qua sẽ tiến lại gần phía sau Lý Mạc Thu chờ lúc nàng hở cơ sẽ xông vào giật đại đứa bé. Nhưng vì ba cha con họ Võ đánh gắt quá khiến nàng phải vũ lộng cây phất trần bao phủ khắp thân mình không một chỗ nào hở thành thử chàng không thi hành được mưu kế. Thấy cha con họ Võ chẳng chút nể nang gì đến đứa bé. Dương Qua hoảng quá, chỉ sợ nếu có bề nào gây thương tích cho hắn thì biết ăn làm sao nói làm sao với vợ chồng Quách Tỉnh về sau cho tiện. Chàng lại cất tiếng gọi lớn:

– Sư bá, hãy giao đứa bé tôi bồng cho.

Miệng vừa gọi, hai tay tung ra hai chưởng đẩy cây phất trần qua một bên rồi thình lình nhập nội sát bên mình nàng giật đứa bé. Vì đang đứng giữa bốn người, Lý Mạc Thu không thể nào hở tay để giành lại. Nhưng nếu để mặc chàng giật đứa bé đem đi thì chẳng đành lòng nên nàng trợn mắt hét

lớn:

– Nếu mi cố giật nó, ta sẽ kẹp mạnh cho nát thây, chừng đó đừng có trách nhé.

Dương Qua hoảng kinh thối lui không dám giật nữa.

Thừa lúc Lý Mạc Thu bị phân tâm, Võ Tam Thông dùng tay trái đẩy ra một chưởng còn tay phải luồn xuống phía dưới điểm thẳng vào hông Lý Mạc Thu.

Bị điểm trúng yếu huyệt đau nhói, hai chân bủn rủn muốn sụn, Lý Mạc Thu vội vàng thu hết tàn lực đá mạnh vào tay Võ Đôn Nho làm bắn thanh kiếm gãy đi xa lắc, rồi múa cây phất trần thành một cơn gió lốc đàn áp Võ Tu Văn.

Võ Tam Thông lật đật nắm áo Tu Văn kéo mạnh sang một bên tránh được đòn này.

Lý Mạc Thu tự thấy mình mang trọng thương e khó cầm cự lâu dài, nên múa tít cây phất trần mở đường phi thân chui vào hang núi.

Võ Tam Thông mừng quá la lớn:

– Con ma đầu đã bị một đòn rất nặng, e khó sống nổi.

Hai người con định cầm thanh kiếm gãy xông vào truy kích, nhưng Võ Tam Thông ngăn lại bảo:

– Hãy khoan, chớ hành động hấp tấp mà trúng nhầm độc kế của con tiện tỳ. Hãy đứng canh phòng nơi đây, chờ hắn chui ra sẽ đánh.

Hai anh em vừa cất kiếm lui ra thì bỗng có một tiếng gầm vang dội cả hang đá, rồi từ bên trong phóng ra một con mãnh thú, mắt sáng như đèn. Võ Tam Thông giật mình hoảng sợ và suy nghĩ:

– Lý Mạc Thu đã nấp trong hang, sao còn thú dữ, còn hắn đâu rồi?

Ông vừa thối lui vài bước, bỗng thấy ánh sáng lấp lánh phía dưới bụng ác thú. Võ Tam Thông biết có ám khí vội vàng phi thân lên cao tránh né. Nhưng hai anh em họ Võ vô tình tránh né không kịp mỗi người lãnh một mũi ngân châm cùng thét lên thất thanh lùi ra loạng choạng, Võ Tam Thông hoảng sợ, tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Lý Mạc Thu từ dưới bụng con beo lộn người lên, tay trái ôm đứa trẻ, tay phải vung phất trần, miệng cười ngạo mạn, rồi thúc con beo nhảy khỏi miệng hang, sải một lúc rồi nhảy xuống dòng suối cạnh sườn núi.

Dương Qua không tưởng tượng rằng Lý Mạc Thu cưỡi beo thoát nạn nên khi thấy con beo chạy khá xa chàng vội gọi lớn:

– sư bá… Lý sư bá…

Nhìn hai con nằm bất động trên mặt đất, Võ Tam Thông lòng đau như cắt, nổi giận xung thiên, chụp lấy Dương Qua miệng hét:

– Ta quyết liều thân cùng mi phen này.

Dương Qua không ngờ ông trở mặt, không đề phòng trước nên bị Võ Tam Thông ôm chặt. Chàng lính quýnh la lớn:

– Hãy bỏ tôi ra để tôi theo đoạt dứa bé về cho kịp.

Nhưng Võ Tam Thông như một con thú điên, đôi mắt đỏ ngầu, la lớn:

– Phen này hai đứa cùng chết cho rồi. Ta không thiết sống nữa đâu.

Dương Qua cuống quít, dùng thế “tiểu cầm nã thủ” để gỡ tay Võ Tam Thông nhưng Võ Tam Thông như một kẻ điên đang liều mạng, tay trái bám chặt lưng chàng, tay mặt dùng thế chống lại. Dương Qua nhìn theo bóng con beo và Lý Mạc Thu khuất trong dòng suối thì thở dài than rằng:

– Võ lão bá, bác giữ cháu làm gì cho hư hết mọi việc. Sao không lo cứu hai người kia cho rồi?

Tam Thông như người mê chợt tỉnh, mừng rỡ đáp:

– Phải đấy, nhưng người có chữa đặng vết thương độc này không?

Nói xong lão buông ra, chạy lại phía hai con. Dương Qua cúi xuống nhìn hai anh em họ Võ thấy có hai cây kim bạc ghim sâu vào vai trái và đùi phải của Đôn Nho và Tu Văn. Thời gian chưa bao lâu mà chất độc đã nhiễm vào huyết, hai người thở đã yếu, nằm lim dim bất tỉnh.

Chàng xé một miếng vải lót tay nắm rút hai cây kim ra.

Võ Tam Thông hỏi gấp:

– Ngươi có thuốc giải độc không, hãy nói mau?

Khi cùng sống chung với Trình Anh và Lục Vô Song, Dương Qua đã học thuộc sách ngũ độc kỳ thư của Lý Mạc Thu, biết được cách chưa các loại nhưng tìm cho đủ các thứ thuốc trong hoàn cảnh này đâu phải chuyện dễ? Chàng đành thờ thẫn nhìn hai người đang nằm rên rỉ vì thuốc độc hành hạ thân thể và lắc đầu trở ra.

Tình cha con nặng như núi, Võ Tam Thông nhìn hai đứa con thân yêu mà đôi mắt mờ lệ. Ông sực nhớ lại hồi nào vợ mình đã hy sinh hút máu độc trên vết thương của mình, nên vội cúi xuống kề miệng trên đùi Tu Văn để hút.

Dương Qua hoảng kinh la lớn:

– Lão bá, không nên đâu.

Nói xong, chàng đưa tay điểm vào huyệt “đại thôi” trên lưng Võ Tam Thông, khiến ông ngã sấp tới trước nằm không cử động, nhìn sững hai con đang vật lộn với tử thần, hai hàng lệ thảm từ từ lăn dài trên má.

Trong khi ấy Dương Qua suy nghĩ:

– Ta chỉ còn năm hôm nữa là chất độc Tình hoa bột phát mà chết. Còn sống thêm hay chết sớm đi năm ngày đâu có nghĩa lý gì. Hai anh em họ Võ tuy là hạng tầm thường, không đáng kể nhưng Võ bá bá là một bậc có hào khí rất đáng mến phục, đời người đã đau khổ nhiều vì vợ con. Bây giờ ta cũng không còn thiết gì nữa, đành hy sinh năm ngày sống sót để giúp cho gia đình người được đoàn tụ, xây đắp phần nào hạnh phúc cho Võ lão bá lúc về già.

Nghĩ xong, chàng không do dự, kề miệng vào đùi Tu Văn hút hết chất độc và máu bầm nhổ ra rồi hút luôn chất độc nơi vai Võ Đôn Nho.

Võ Tam Thông nằm thấy chàng hút hết chất độc cho hai con, lòng mừng rỡ nhưng cảm động xót xa vì quá cảm kích. Ông chỉ tức vì mình đã bị điểm trúng huyệt không thể can ngăn hoặc đích thân hút máu độc cứu con. Dương Qua hút mãi cho đến khi chất đắng trong miệng trở nên mặn. Lúc ấy óc chàng đã hoa, đầu choáng váng. Chàng biết mình cũng bị nhiễm độc quá nhiều, cố sức hút thêm mấy miếng nữa nhổ đi rồi ngã vật ra hôn mê bất tỉnh.

Thiếp đi một hồi lâu, không biết mấy giờ, đến khi chợt tỉnh lại, Dương Qua thấy hình như có nhiều bóng người đang qua lại rất đông. Chàng cố nhướn mắt nhìn xem nhưng càng nhìn càng mờ rất khó phân biệt. Một chập sau chàng hôn mê trở lại.

Không biết bao lâu, Dương Qua mở mắt nhìn quanh, thấy Võ Tam Thông đang ngồi trước mặt, hớn hở nói:

– Tỉnh lại rồi! May quá, quý quá!

Nói xong ông sụp quỳ xuống mọp đầu lạy luôn mười lạy, miệng nói rối rít:

– Dương huynh người đã xả thân cứu mạng hai con và cũng đã cứu cả già này… ơn này không biết để đâu cho hết, thật ngàn đời già không dám quên.

Nói xong, lão lại đứng dậy rồi phủ phục lạy một người khác đang ngồi bên, miệng nói:

– Muôn đội ơn sư thúc…

Quay sang nhìn người ấy, Dương Qua thấy không khác gì Ni Ma Tinh, mặt mày đen đủi, mũi cao mắt sâu hóm, tóc quấn từng nùi, nhưng chỉ khác có một điều là tuổi già nên tóc trắng phau.

Dương Qua biết Võ Tam Thông là đồ đệ của Nhất Đăng đại sư, nhưng không biết ông có một vị sư thúc ở Thiên Trúc nữa. Chàng muốn nghiêng mình nhìn lại thật kỹ nhưng vì quá mệt, tứ chi rũ riệt không thể nào cử động được. Đưa mắt nhìn quanh một chặp, chàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, ngay tại căn phòng của chàng đã ở trước kia tại thành Tương Dương. Chàng có cảm giác rằng mình vẫn còn sống. Khi thấy thoáng bóng người đàn bà gần đó, chàng mừng quá vội kêu lớn:

– Cô… cô nương.

Một người bỗng bước lại ấn nhẹ tay trên trán bảo:

– Qua nhi, hãy nằm yên tĩnh dưỡng, cô nương của con đang đi có việc cần bên ngoài rồi.

Dương Qua nhìn kỹ lại thì kẻ ấy là Quách Tỉnh. Chàng mừng quá nhưng bỗng nhớ lại:

– Theo căn bệnh của Quách bá bá phải trải qua đúng bảy ngày bảy đêm mới lành được. Nay người có vẻ mạnh khỏe, chẳng lẽ ta cũng mê man quá lâu như vậy sao? Nếu vậy thì chất độc Tình hoa trong mình ta sao chưa hoành hành?

Chàng suy nghĩ một chút đầu óc choáng váng, ngủ mê lúc nào không hay. Khi chàng tỉnh lại lần thứ ba thì nhằm vào lúc giữa đêm, tứ bế vắng lặng, chỉ có một ngọn đèn hong leo lét trên đầu giường. Võ Tam Thông vẫn ngồi yên một bên canh chừng không biết mỏi, mắt nhìn chàng đăm đăm.

Dương Qua nhoẻn miệng cười nói:

– Bá bá, tôi không hề chi đâu! Võ bá bá đừng lo ngại. Hai anh em kia có bình yên không?

Võ Tam Thông quá cảm kích chỉ nhìn chàng gật đầu, mắt đẫm lệ chứ không nói nên lời. Xưa nay hình như chưa bao giờ ông biết qua những giây phút quá cảm động như vậy.

Dương Qua ái ngạ quá, bèn nói qua chuyện khác:

– Làm sao chúng mình về được thành Tương Dương như thế này, bá bá?

Võ Tam Thông gạt lệ nói:

– Long cô nương nhờ Chu sư đệ của tôi đem con Hãn huyết thần mã tới hoang sơn tặng Dương huynh, khi tới nơi thấy chúng ta nằm lăn dưới đất nên mới vực đem về đây.

Dương Qua ngạc nhiên hỏi:

– ủa, tại sao Long cô nương biết tôi đang ở chốn đó mà nhờ đem ngựa tới được. Người có việc chi cần kíp đến nỗi không đích thân đi được phải nhờ đến bác Chu?

Võ Tam Thông lắc đầu tỏ ý không biết và nói:

– Tôi về tới thành cũng chưa được gặp Long cô nương. Tôi chỉ nghe Chu sư đệ cho biết nàng còn nhỏ tuổi, nhan sắc tuyệt vời mà bản lãnh rất cao cường, trong giang hồ ít người dám sánh. Tôi chỉ tiếc là chưa có hân hạnh được yết kiến mà thôi.

Nghe Võ Tam Thông ca tụng cô nương mình, Dương Qua rất vui lòng và càng thêm cảm tình của ông hơn nữa. Nếu cứ tính theo tuổi tác thì Tiểu Long Nữ chỉ đáng là hạng con cháu, nhưng ông đã dùng tới danh từ “tiếp kiến”, cũng vì mến phục học trò mà kính trọng lây tới thầy như vậy.

Chàng nói nhỏ:

– Cháu chỉ bị thương mà thôi.

Nhưng Tam Thông đã chặn ngang nói:

– Dương đệ, lão trong võ lâm ra tay cứu người bị nạn là chuyện thường tình. Nhưng có gan xả mạng sống của mình vì một kẻ khác, đó mới là một hành động vô cùng cao quý. Huống chi Dương đệ lại đi hy sinh cho hai đứa con tôi trong lúc chúng tôi đã thất lễ cùng Dương đệ cách đó không bao lâu. Việc này, tôi dám chắc trên đời này, trừ sư phụ tôi ra, chẳng có kẻ nào làm nổi. Như vậy mà…

Dương Qua khoát tay tỏ ý bảo ông thôi nói, nhưng Võ tam Thông vẫn nói:

– Nếu tôi gọi Dương đệ, là ân công thì chắc không bằng lòng, nhưng nếu Dương đệ cứ tiếp tục gọi tôi là Lão bá thì đã đánh giá Tam Thông này quá thấp.

Dương Qua vốn con người thực tế, không thích những lễ nghi và tiểu tiết tầm thường. Chàng đã thầm xem Tiểu Long Nữ là vợ chưa cưới của mình, nên thích làm những chuyện khác các tập quán thường tình trong xã hội, nên vui vẻ đáp:

– Thôi, từ này tôi xin gọi người là đại ca vậy.

Nhưng nếu gặp hai anh em Đôn Nho và Tu Văn thì cũng hơi khó xưng hô một tý.

Võ Tam Thông nói:

– Đâu có gì mà phân vân về bọn nó. Hai đứa ấy đã nhờ Dương đệ cứu sống, dù phải làm thân trâu ngựa cũng chưa thể đền nổi.

Dương Qua nói:

– Võ đại ca người không nên cám ơn tôi quá vậy. Hiện nay trong người tôi đã nhiễm độc tình hoa, chẳng còn sống bao nhiêu nữa, vì vậy việc tôi hút chất độc trong người hai anh em kia cũng không có gì đáng ca tụng cho lắm.

Võ Tam Thông quả quyết cãi:

– Dương đệ không nên nói như vậy. Đừng nói chất độc đang hoành hành cho tới ngày nào, phàm con người ai cũng tham sống sợ chết, hễ sống được giờ phút nào cũng bám lấy để nuôi hy vọng được cứu thoát. Theo quy luật thiên nhiên, con người trước sau cũng trở về với cát bụi, nhưng kẻ nào dám bỏ cái mạng sống của mình, mặc dù chỉ trong giây phút, mới là điều hiếm có.

Dương Qua cười nói trở qua chuyện khác:

– Chúng mình về đây đã mấy ngày rồi nhỉ?

Võ Tam Thông đáp:

– Tính tới nay vừa đúng bảy ngày.

Dương Qua ngạc nhiên quá nói:

– Nếu vậy thì tôi đã đến thời hạn phải bị chết vì chất độc của Tình hoa, tại sao vẫn còn sống như thế này? Lạ quá?

Võ Tam Thông vui vẻ nói:

– Sư thúc tôi là một bậc đệ nhất danh y thiên hạ, nổi danh về việc chuyên trị các chất độc tại Thiên Trúc. Xưa kia chính cũng nhờ sư thúc tôi chữa cho sư phụ tôi thoát chết bởi chất độc do Quách Phu nhân vô tình mang tới. Để tôi đi mời người vào đây nhé.

Nói xong ông đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Dương Qua mừng thầm nghĩ bụng:

– Có lẽ trong khi mình đang mê man vị Thiên Trúc thần tăng đã chẩn mạch cho uống linh đơn giải hết chất độc tình hoa trong người đi chăng? Lạ quá không hiểu Long cô nương đi đâu mà đến nỗi ta bị đau nặng cũng không vào thăm được? Nếu nàng biết ta không chết, chắc hẳn phải mừng lắm lắm.

Chàng hồi tưởng lại những giây phút tâm tình âu yếm cùng Tiểu Long Nữ, nghe thấy cõi lòng rạo rực hân hoan, nhưng bỗng nhiên từ trong ngực bị đau nhói lên một cái như ai dùng dùi lửa nung vào, chịu không xuể thét lên một tiếng.

Từ ngày uống nửa viên thuốc của Cừu Thiên Xích cho đến nay, chưa khi nào Dương Qua bị một cơn đau dữ dội như thế này. Chàng nghĩ có lẽ chất độc trong người chưa hết, nay nghĩ tới Tiểu Long Nữ nên chất độc lại bộc phát cũng nên.

Chàng ôm ngực chịu đau và mồ hôi đổ ra dầm dề ướt áo. Khi sắp ngất xỉu vì quá đau, bỗng nghe có tiếng niệm “Nam Mô A di đà Phật” từ bên ngoài vọng lại. Vị thần tăng xứ Thiên Trúc lững thững bước vào, Võ Tam thông chắp tay bước theo sau.

Thấy Dưung Qua đang nằm lăn lộn vì quá đau đớn, Võ Tam Thông hoảng hốt vội hỏi:

– Dương đệ làm sao thế, thấy trong người hiện giờ ra sao?

Rồi quay sang phía vị sư Thiên Trúc, ông khẽ thưa:

– Thưa sư thúc y đang bị chất độc hành hạ, xin sư thúc thương tình cứu chữa, cho được uống thuốc giải độc để khỏi kéo dài sự đau đớn.

Vị thần tăng không hiểu Tam Thông nói gì lẳng lặng tới nắm tay Dương Qua chẩn mạch.

Võ Tam Thông sực nhớ lại cho người đi mời Chu Tử Liễu vì chỉ có ông mới hiểu và nói được tiếng Thiên Trúc mà thôi. Chặp sau Chu Tử Liễu tới.

Dương Qua cố đem hết tinh thần chịu đựng ra chống chọi với cơn đau, một lát mới có thể thuật lại cho vị thần tăng Thiên trúc nghe rõ về câu chuyện trúng độc tình hoa.

– Sau khi gạn hỏi tỷ mỷ về hình dáng của loại tình hoa, vị thần tăng tỏ ý vô cùng ngạc nhiên bảo:

– Tình hoa là một loại thuộc đời Thượng cổ, đã mất giống từ lâu rồi. Cứ theo sách Phật thì xưa kia loại hoa này đã giết hại không biết bao nhiêu sanh linh, Phật Thích ca mới hóa phép tiêu diệt loài hoa này để bớt một di họa cho nhân loại. Không ngờ ngày nay loại ấy còn sót lại Trung Nguyên này. Bần tăng chưa tận mắt nhìn thấy hoa ấy thì chưa thể tìm được thuốc trừ độc dược.

Ai nấy nghe nói đều lộ vẻ buồn rầu thất vọng. Nghe Chu Tử Liễu dịch lại, Võ Tam Thông chấp tay thưa với vị Thần tăng:

– Thưa sư thúc, xin sư thúc từ bi cứu chữa cho Dương đệ phen này.

Thần tăng chắp tay niệm Phật, nhắm mắt cúi đầu suy nghĩ. Mọi người trong phòng lẳng lặng theo dõi, không ai dám nói lời nào. Chặp sau vị Thần tăng mở mắt nói:

– Cứ như chất độc trên người hai sư điệt, chỉ cần hút vài cái là chết ngay. Thế mà Dương cư sĩ đã hút hết chất độc cho hai người mà không bị hại, đến nay bổn mạng vẫn không hề chi. Còn chất độc của tinh hoa, tới nay qua hạn vẫn chưa hại được mạng cư sĩ, có lẽ đây là một trường hợp tình cờ may mắn nhờ độc trị độc chăng? Hai chất độc này đã công phạt và đối phó lẫn nhau khiến cho cư sĩ khỏi chết, âu cũng là một trường hợp khá hy hữu.

Dương Qua và Chu Tư Liễu là những người thông minh lanh lợi, vừa nghe nói đã hội ý ngay, gật gù cho phải. Thần tăng nói tiếp:

– Phàm con người làm thiện sẽ gặp thiện, Dương cư sĩ đã xả thân cứu người thì Phật trời cũng phù hộ xui khiến cho có cách giải được độc.

Võ Tam Thông mừng quá nói:

– Vậy xin sư thúc rộng lòng chữa cho.

Thần tăng đáp:

– Ta phải tới động Thủy tiên nơi Tuyệt Tình cốc một phen để nhìn được tận mắt loại hoa này.

Cả ba người ngạc nhiên suy nghĩ:

– Đường đi từ đây tới Tuyệt tình cốc xa xôi ngàn dặm, vừa đi vừa về trong ngày làm sao kịp?

Vị thần tăng nói thêm:

– Muốn tìm phương pháp cứu chữa, bần tăng cần phải nhìn tận mắt hoa này. Trong khi chờ đợi, Dương cư sĩ đừng suy nghĩ hay mơ tưởng tới ý trung nhân, để cho chất độc khỏi bộc phát, làm tổn thương tới chân khí, sau này khó chạy chữa lắm đấy.

???Dương Qua chưa kịp nói. Hay là chúng ta cùng tới Tuyệt Tình cốc, buộc con mẹ già nọ giao thuốc giải độc cứu Dương đệ cho tiện.

Chu Tử Liễu vẫn còn nhớ ơn Dương Qua trước kia đã lập mưu ép buộc Hoắc đô vương tử toa thuốc giải độc cứu mạng mình thoát khỏi độc châm, nên cũng muốn nhân dịp này đền đáp. Vì vậy ông gật gù ưng thuận ngay.

– Phải đó, chúng ta cần theo hầu sư thúc, và tìm mọi cách để lấy thuốc giải độc.

Khi hai người hăng hái bàn bạc thì vị Thiên Trúc thần tăng đứng trầm ngâm nhìn Dương Qua ra chiều lo lắng. Dương Qua thấy trong tia mắt của Thần tăng có vẻ buồn buồn thì suy nghĩ:

– Có lẽ loại độc dược này khó trị lắm cho nên một vị đệ nhất thần y trong thiên hạ cũng phải e dè suy nghĩ.

Chàng gượng gạo hỏi:

– Đại sư có điều chi dặn bảo xin cứ nói!

Thần tăng nghiêm trang nói:

– Cái độc của Tình hoa khác hẳn với bao nhiêu độc dược khác, vì chất độc lại liên hệ đến cái tình, cái hại dính liền với tâm tư. Trường hợp cư sĩ rất có thể giải thoát nếu không vương vấn cái tình. Trái lại ví dụ đem được nửa viên thuốc nữa về cũng chưa chắc trục được hết chất độc. Tôi cần tới Tuyệt tình cốc là để chứng tỏ hết lòng cứu chữa mà thôi, còn sự thành tựu hay chăng là do phần cư sĩ quyết định. Nếu cư sĩ có gan cắt đứt được mối tình, đừng bận tâm suy tưởng tới nữa thì độc này tự nhiên dứt hết, khỏi cần thuốc thang gì hết.

Dương Qua thầm nghĩ:

– Tình của Tiểu Long Nữ là lẽ sống của ta mà bảo ta dứt đi thì dù có sống sót cũng còn nghĩa lý gì nữa. Thà để cho chất độc hành hạ đến chết

còn hơn.

Tuy vậy nhưng chàng vẫn lễ phép đáp:

– Đa tạ đại sư đã chỉ dạy. Tôi xin cố gắng tuân theo.

Chàng muốn khuyên họ không nên tới Tuyệt Tình cốc làm gì vô ích nhưng biết rằng lời khuyên can đối với những người trọng tín nghĩa cũng chẳng ích chi cho nên chàng đành làm thinh luôn.

Võ Tam Thông an ủi:

– Dương đệ, người hãy yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng chi hết. Sáng mai này chúng tôi sẽ khởi hành và ráng về càng sớm càng hay. Chừng nào Dương đệ hoàn toàn hết bệnh, chúng tôi sẽ hân hạnh uống chén rượu mừng hôn lễ giữa Dương đệ và Quách cô nương tại đây.

Dương Qua nghe nói rất bực mình, tuy nhiên trong thời gian ngắn ngủi quá không thể nào giãi bày cho được, vì vậy chàng chỉ ấm ớ lấy lệ cho qua chuyện. Khi mọi người ra ngoài rồi, chàng nằm trên giường nhắm mắt cố ru giấc ngủ.

Ngủ được một giấc khá dài, hồi chợt tỉnh lại thì gà đà gáy sáng. Qua bao nhiêu ngày không có món gì vào bụng Dương Qua cảm thấy đói cồn cào cả ruột gan. Trên đầu giường có để sẵn mấy đĩa để đầy bánh và trái cây. Chàng đưa tay với lấy một chiếc bánh đưa lên miệng cắn ăn đỡ. Ngay khi đó phía ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ. Cánh cửa kêu kẹt một tiếng rồi từ từ hé rộng. Nhờ ánh sáng lờ mờ của cây bạch lạp, Dương Qua thấy một nàng mặc áo hồng, đẩy cửa bước vào, mặt mày hậm hực hình như đang giận dữ một chuyện gì. Người đó là Quách Phù.

Dương Qua sững sờ vì quá đột ngột, nhưng cũng cất tiếng chào:

– Xin chào Quách cô nương.

Quách Phù chỉ “hừ” một tiếng, không nói gì thêm, xắm xúi lại ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, quắc mắt nhìn Dương Qua, giận dữ. Nàng cứ nhìn một hồi lâu, nhưng không nói thêm lời nào.

Không chịu được dưới cái nhìn soi mói đó, Dương Qua giả lả hỏi trước:

– Quách bá bá sai cô nương đến đây có việc chi cần dặn tôi không?

Quách Phù chỉ đáp gọn:

– Không!

Bị luôn hai lần tấn công có vẻ thiếu lịch sự nếu là những lần khác thì khóe mắt Quách Phù có nhiều nét khác thường, hơn nữa chẳng biết nàng tìm mình quá sớm chắc có dụng ý chi đây, nên chàng cười nói:

– Quách bá mẫu sanh xong cũng khỏe mạnh chứ?

Quách Phù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khó chịu và nói xẵng:

– Mẹ tôl mạnh hay yếu cũng không cần anh phải bận tâm đến!

Trong đời chàng, trừ Tiểu Long Nữ, Dương Qua không chịu nhường nhịn một người nào khác, vì vậy nên hôm nay bị Quách Phù đối xử tàn nhẫn như thế chàng thấy khó chịu vô cùng, nghĩ thầm:

– Cha nàng là đại hiệp, mẹ nàng là Bang chủ, chắc nàng tự cho mình là cao quý lắm rồi?

Nghĩ xong, chàng chỉ “hứ” một tiếng lớn rồi nhắm mắt lại như người ngủ.

Quách Phù hỏi:

– Vì sao anh hứ?

Dương Qua chán quá nhưng trong lòng khinh không thèm đáp lại, “hứ” thêm một tiếng nữa.

Quách Phù nổi nóng hỏi lớn:

– Ta hỏi hứ cái gì?

Dương Qua cười hồn nhiên:

– Đàn bà là phải! Mình chỉ hứ một tiếng mà đã nóng nảy sừng sộ lên rồi!

Chàng điềm tĩnh đáp:

– Vì trong người không được khỏe, tôi “hứ” vài tiếng cho xả hơi bớt mệt.

Quách Phù lẩm bẩm:

– Nghĩ một nơi nói một nẻo, quả là hạng tiểu nhân hèn hạ!

Bỗng nhiên bị mắng thình lình, chàng giật mình, ái ngại: “Chẳng lẽ nàng đã biết những lời ta bịa đặt ra để gạt hai anh em họ Võ rồi sao?

Thấy nàng nổi giận và nặng lời cùng mình, nhưng trên khuôn mặt mỹ miều cũng có nhiều nét đáng thương, hơn nữa Dương Qua vốn có sãn tính phong lưu thương người, nên dịu dàng hỏi:

– Quách cô nương, có phải cô muốn nói về những lời tôi đối đáp cùng anh em họ Võ chăng?

Quách Phù nhìn thẳng vào mặt chàng nói:

– Người đã nói với họ những gì, cứ thuật lại thử xem nghe được chăng?

Dương Qua cười giả lả nói:

– ấy chẳng qua vì tôi muốn khỏi có cuộc tương tàn đáng tiếc trong hai anh em họ Võ, tránh sự đau lòng cho lão bá trong lúc tuồi già, chứ thật tình lòng tôi đâu muốn vậy. Có lẽ lão bá đã thuật cho cô nương nghe rồi thì phải.

Quách Phù nghiến răng nói:

– Lão vừa gặp ta đã chúc mừng rối rít và ca tụng mi như thần như thánh. Ta dù sao cũng là một nữ nhi thanh bạch đâu phải hạng người để chúng bây đặt điều nói nhảm như vậy được?

Nói tới đây nàng nghẹn ngào không nói được nữa, hai hàng nước mắt tuôn ra ướt đầm đôi má.

Dương Qua hối hận, cúi đầu không đáp. Trong lúc cao hứng chàng đã nói ba hoa cùng anh em họ Võ, không ngờ đã vô tình làm thương tổn tới danh dự Quách Phù. Hậu quả này cũng khó mà hàn gắn cho được.

Thấy chàng làm thinh không đáp, Quách Phù càng tức giận, khóc tức tởi nói:

– Và lão bá có biết hai anh em họ Võ đánh thua mi nên đã bị mi buộc không được gặp mặt ta nữa phải không?

Dương Qua rất bực tức Võ Tam Thông đã lớn tuồi rồi mà không nhận định được sự thật hơn để đi nói toẹt hết cho Quách phù nghe khiến cho chàng còn miệng mà không thể biện luận được. Chàng phải gật đầu nhận:

– Tôi có đặt điều nói lừa họ nhưng đây là vì để dàn xếp công chuyện cho họ, hoàn toàn không có một dụng ý nào tà hết. Xin nàng niệm tình châm chước cho.

Quách Phù lau nước mắt hỏi lớn:

– Đêm qua, mi còn nói gì nữa?

Dương Qua giật mình ngơ ngác hỏi:

– Đêm qua tôi có nói gì đâu?

Quách Phù nói:

– Trước khi đi, Võ lão bá có bảo khi nào mi lành bệnh sẽ uống rượu mừng hôn lễ giữa mi và ta, cớ sao mi dám gật đầu nhìn nhận mà không biết xấu?

Dương Qua mới hoảng hồn vì biết rằng đêm qua Quách Phù đã nấp nghe hết mọi việc rồi. Chàng vội tìm cách chống chế:

– Khi ấy đau quá tôi đang mê man nào có nói được gì nhiều, ngoài ra cũng không hiểu hết những gì người ta nói.

Quách Phù biết chàng trớ trêu nên giận quá hét lớn:

– Ngươi bảo rằng mẹ ta đã vừa lòng ngươi, nhận ngươi làm rể rồi còn lén dạy ngươi võ nghệ nữa phải không?

Bị nàng hạch hỏi tới tấp Dương Qua không biết đối đáp sao nữa, lúng túng nghĩ bụng:

– Ta nói đùa về chuyện Quách cô nương, dù sao cũng có thể xem là một chuyện nói dóc để tán gái thông thường mà thôi. Nhưng nó động tới Quách bá mẫu, quả là một điều phạm thượng, lỗi nặng vô cùng. Phải làm sao để Quách bá bá đừng hay biết tới chuyện này mới được.

Nghĩ xong chàng năn nỉ:

– Quách cô nương, trong lúc nông nổi, tôi có nói vài điều thiếu thận trọng có lỗi với cô nương và bề trên, tôi cũng thấy hối hận rồi. Xin cô nương đừng để lệnh tôn biết.

Quách Phù cười gằn nói:

– Nếu đã thấy sai, biết sợ, sao còn đặt chuyện nói bậy làm gì?

Dương Qua nói:

– Tôi xem Quách bá phụ như cha, lúc nào cũng một niềm kính mến. Ngặt vì trong lúc nóng lòng, muốn dàn xếp cho hai anh em họ Võ đừng tàn sát lẫn nhau nên nỗi như vậy mà quên suy nghĩ.

Dù sao Quách Phù và hai anh em họ Võ đã chung sống và nhiều cảm tình mật thiết từ thuở nhỏ, bây giờ nghe Dương Qua buộc họ không được nhìn mặt mình nữa thì tức giận phừng phừng, trợn mắt thét lớn:

– Thôi việc này sau sẽ thanh toán, bây giờ mi hãy cho ta biết rõ em bé của ta đâu rồi?

Dương Qua đáp:

– Xin mời lệnh tôn đến đây, tôi muốn thưa cùng người đôi lời về chuyện này.

Quách Phù đáp:

– Giờ đây cha ta đã ra thành tìm em bé rồi. Ngưòi thật là một kẻ táng tận lương tâm, nỡ bắt em ta đi đổi lấy thuốc giải độc. Ha… ha… trên đời chỉ có mạng ngươi là quí, còn mạng em ta là cỏ rác hay sao?

Dương Qua đang tủi thân về câu chuyện trước, còn vấn đề của đứa bé thì dù sao chàng cũng chưa hề có việc gì làm trái với lương tâm cho nên chàng mạnh dạn nói:

– Lúc nào tôi cũng có lòng muốn giật được em bé đem về cho lệnh tôn thế mà bảo Dương Qua này cố ý đem lệnh muội đổi thuốc giải độc thì quả là oan quá. Tôi cam đoan là không bao giờ có ý nghĩ đen tối như vậy.

Quách Phù hỏi thêm:

– Vậy em ta đâu rồi?

Dương Qua đáp:

– Lệnh muội đã bị Lý Mạc Thu bắt đem đi, tôi kém tài không đoạt lại được, thật đáng hổ thẹn. Nếu tôi không bị chết giấc thì đã đuổi theo để cướp cho kỳ được mang về rồi.

Quách Phù cười gằn hỏi thêm:

– Vậy Lý Mạc Thu có phải là sư bá của mi chăng. Đêm nọ cả bọn bây cùng trú chung một hang đá phải không?

Dương Qua đáp:

– Vâng, Lý mạc Thu là sư bá tôi . Nhưng giữa bà và cô nương tôi không thuận nhau từ lâu rồi.

Quách Phù xì một tiếng rồi hỏi:

– Không thuận nhau, tại sao bà ấy nghe theo ngươi đem em ta đi đổi thuốc giải độc?

Dương Qua nôn nóng vùng ngồi dậy nói:

– Quách cô nương hãy thận trọng lời nói. Xin đừng vu khống như thế. Tôi tuy còn ít tuổi nhưng không bao giờ làm điều xằng bậy như vậy đâu.

Quách Phù bĩu môi đáp:

– Thôi đừng lãnh phần phải nữa! Nếu mi không có ý đó tại sao cô nương mi lại như vậy. Chẳng lẽ nào đặt điều nói láo ư?

Dương Qua ngơ ngác hỏi:

– Sư phụ ta bảo sao?

Quách Phù đứng thẳng người dậy, đưa tay chỉ vào mặt Qương Qua dằn từng tiếng:

– Chính sư phụ ngươi đích thân cho Chu thúc thúc biết hiện ngươi và Lý Mạc Thu đang ở trong hang đá, nàng yêu cầu Chu thúc thúc đem con Tiểu hồng mã tới cho mi để mang em ta đến Tuyệt Tình cốc cho sớm. Thế mà…

Dương Qua nghe nói vô cùng kinh ngạc, bèn phân trần:

– Phải đấy. Chính sư phụ tôi có bàn định như thế. Tôi có nhiệm vụ bồng lệnh muội tới Tuyệt Tình cốc trước để đổi lấy nửa viên tuyệt tình đan rồi sẽ liệu lại. Đây chẳng là một chiến thuật tạm thời lúc đầu sau đó sẽ tùy cơ ứng biến, thật tình chúng tôi không có ý gì làm hại lệnh muội cả.

Quách Phù ngắt lời chàng:

– Em ta mới chào đời chưa được một ngày, mà nỡ đem đi hàng ngàn dặm để mưu toan đổi thuốc cho mình, như thế mà dám bảo không có lòng hãm hại, quả là giọng nói của con người thiếu lương tâm. Ngày còn thơ ấu, mi mồ côi cha mẹ, phụ thân ta đã đối xử với mi như thế nào? Nếu ngươi không thương tình đem mi về Đào Hoa đảo để nuôi thì làm sao mi được sống sót tới hôm nay được? Không ngờ ngươi nỡ thừa lúc cha mẹ ta đau bệnh, âm mưu cùng kẻ địch đánh cắp em ta để làm chuyện bất lương.

Nàng càng nói càng hăng, cứ xỉ vả như tát nước vào mặt, Dương Qua không còn cách nào biện bạch nên tức giận vô cùng, máu nóng xông lên xây xẩm cả mặt mày, thét lớn một tiếng, ngã quay ra bất tỉnh.

Mãi một chập sau chàng lần lần tỉnh. Quách Phù vẫn còn ngồi một chỗ cũ, lạnh lùng đưa mắt nhìn chàng, miệng không ngớt xỉ vả đay nghiến:

– Té ra mi cũng còn chút lương tri để hối hận với hành vi đen tối hèn hạ của mình sao?

Dương Qua rầu rầu đáp:

– Nếu tôi quả có lòng dạ như vậy chuyện gì tôi không bồng thẳng lệnh muội tới tuyệt tình cốc cho rồi?

Quách Phù nói:

– Tại vì chất độc trong người mi bộc phát, hành hạ thể xác mi đến nỗi chết giấc bên đường, làm sao còn đủ sức để bồng cho được? Cũng may trời xanh chẳng giúp đứa gian, khiến cho cơ mưu chúng bay không thành tịu được.

Tình ngay lý gian, Dương Qua thấy không còn cách nào biện hộ được nữa, đành phải xuống nước đáp:

– Nàng muốn nói sao tùy ý, tôi khỏi cần biện bạch nữa, sau này trắng đen nàng sẽ biết. Bây giờ thì sư phụ tôi đâu rồi?

Quách Phù nổi nóng đỏ hồng đôi má trừng mắt nói:

– Trò nào thầy nấy, thế thường vẫn như vậy cả Cô nương mi cũng chẳng tốt gì đâu.

Dương Qua nộ khí xung thiên, vùng ngồi dậy nói lớn:

– Nàng chửi mắng tôi thậm tệ, nhưng tôi đã vị tình cha mẹ nàng tha thứ hết. Nhưng tôi cấm nàng không được nói xấu tới sư phụ tôi.

Quách Phù cũng không vừa, nạt lại:

– Ta cứ nói, mi dám làm chi ta. Ai khiến sư phụ mi cũng hay nói năng càn dở?

Dương Qua thầm nghĩ:

– Cô nương là con người trầm tĩnh, đứng đắn, đời nào đi nói năng càn dở được.

Nghĩ xong, chàng mỉa mai:

– Trong lúc mình nghĩ chuyện xấu, rồi cứ tưởng ai cũng xấu xa bừa bãi cả.

Quách Phù dự định không nói lại những câu nói của Tiểu Long Nữ, nhưng bị chàng nói móc, bỗng nổi giận tuôn ra hết:

– Sư phụ của mi bảo rằng: Quách cô nương, Dương Qua vốn là một kẻ thuần lương thành thực, mồ côi cha mẹ từ ngày còn tấm bé, tình cảnh đáng thương hãy nên tử tế với hắn. Hai người xứng đôi, lại được cha mẹ bằng lòng hãy cùng nhau sống chung xây dựng hạnh phúc lâu dài. Cố chuyển lời bảo hắn hãy quên ta đi, ta không bao giờ trách móc gì đâu! Rồi nàng trao cho ta thanh “Thục nữ kiếm” bảo để cùng “quân tử kiếm” thành một đôi, cùng với ngươi. Như vậy không phải là nói năng càn dở hay sao?

Trong lúc vừa thẹn vừa giận, Quách phù thuật lại đúng những lời của Tiểu Long Nữ, nhưng với một giọng khác hẳn.

Mỗi lời nói của nàng như một mũi kiếm chọc thẳng vào tim óc Dương Qua. Chàng bối rối không hiểu vì sao cô nương mình lại có ý nghĩ như vậy?

Chờ Quách Phù nói hết câu, Dương Qua trợn mắt nhìn nàng trừng trừng quát lớn:

– Nàng đừng đặt chuyện nói bậy. Vậy Thục nữ kiếm đâu rồi, sao không đưa ra đây để chứng minh sự thật? Đã nói mà không đưa bằng chứng tất nhiên là dối trá rồi .

Quách Phù điềm nhiên đưa tay ra sau rút ra một thanh kiếm đen huyền, quả là thanh Thục nữ kiếm, lúc trước hai người đã chọn trong động Thủy tiên và giữ làm binh khí tùy thân.

Sự thật quá bẽ bàng, Dương Qua không biết nói gì hơn, mắng đùa:

– Ai thèm đi hết hợp cùng nàng? Thanh quân tử kiếm của ta đã gẫy từ lâu rồi. Chính nàng đã lén lấy thanh kiếm này của cô nương ta rồi về đây đặt điều nói bậy.

Quách Phù từ bé đến lớn được cha mẹ nuông chiều, xung quanh ai ai cũng chỉ tâng bốc nàng chứ không ai nói xẵng lời nào. Anh em họ Võ lúc nào cũng tìm mọi cách làm hài lòng nàng, hễ nàng nói sao cũng cho là phải, vì vậy nên chưa khi nào nàng nghe một câu nói nào trái ý bao giờ.

Vì tức những lời nói móc của Dương Qua nên nàng cố nén lòng tự ái và thẹn thuồng thuật lại những lời Tiểu Long Nữ, không ngờ chàng lại phản ứng như vậy, cho nàng nói lát và lén cắp thanh kiếm này thì quả là một chuyện không thể chịu đựng nổi. Nàng xếch đôi mày liễu, tay nắm chặt chuôi kiếm định hành hung nhưng chợt nghĩ:

– Hắn ta lúc nào cũng kính trọng sư phụ, vậy ta nên kể luôn chuyện này cho hắn ứa gan luôn thể!

Trong lúc quá giận dữ, Quách Phù không còn suy nghĩ gì đến hậu quả của câu chuyện nữa. Thanh Thục nữ kiếm vừa định rút ra đã đẩy lại vào bao. Nàng từ từ ngồi xuống ghế nói:

– Cô nương mi quả có sắc đẹp tuyệt vời, tài cao tột đỉnh. Rất tiếc nàng đã làm một việc không đúng tí nào.

Dương Qua hỏi ngay:

– Việc gì vậy?

Quách Phù đáp:

– Rất tiếc nàng thiếu đứng đắn, thỉnh thoảng qua lại có chuyện tâm tình cùng bọn đạo sĩ phái Toàn Chân.

Dương Qua gạt ngang:

– Đừng nói xàm. Sư phụ ta cùng bọn Toàn Chân phái có một mối thù sâu như biển, làm gì có chuyện như thế được.

Quách Phù cười mỉa mai nói:

– Ta muốn nói chuyện qua lại tâm tình là để có một danh từ cho tao nhã mà thôi. Thật ra câu chuyện của nàng đã làm một người con gái như ta không thể diễn tả cho đúng sự thật được.

Dương Qua bốc giận điên đầu nạt lớn:

– Hãy câm mồm. Sư phụ ta trong trắng như băng tuyết, ta cấm mi nói hồ đồ như vậy. Nếu còn nói bậy ta sẽ vả tét miệng ngay.

Quách Phù lạnh lùng nói:

– Phải rồi, việc ấy nàng làm được chứ ta không thể nào làm được, còn việc trong trắng hay không có lẽ chỉ có mi là biết rõ. Nếu là một người đàn bà trong trắng tại sao lại lân la cùng một tên đạo sĩ được?

Dương Qua tức quá tái cả mặt, rít lên:

– Nàng hãy nói rõ thêm.

Quách Phù nói:

– Một khi chính ta, ta đã nghe thì không thể bảo là lầm được nữa. Có hai tên đạo sĩ phái Toàn Chân đến thăm cha ta, trong lúc ông đang bận việc ngoài thành Tương Dương nên ta phải tiếp thay.

Dương Qua bồi hồi hỏi gấp:

– Rồi sao nữa, nói mau lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN